Chương 122: ĐƯỢC ĐỐI XỬ NHƯ MỘT NỮ THẦN
Công Tử Nguyệt
07/12/2020
Lúc An Đình Đình quay đầu lại, đúng lúc đạo diễn Trân tắt máy quay.
Có lẽ là quá phấn kích, ông ấy hét lên một tiếng: “Yes!”
Tiếng hét này, không chỉ kinh động đến An Đình Đình mà còn khiến mấy vệ sĩ muốn làm khó người khác hoảng sợ. Mấy người nhìn nhau, phát hiện đạo diễn Trần đang đi trên một chiếc cầu ở con sông đối diện, còn có một số nhân viên công tác.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của An Đình Đình, bọ họ quay người rời đi.
“Rác rưởi, một lũ rác rưởi!" Sở Huệ Nhu tức giận đập tay xuống bàn mắng, suýt nữa thì lật đổ cả cái bàn.
“Cô chủ, chúng tôi đang định ra tay, ai biết được...”
“Cút đi cho tôi” Sở Huệ Nhu tức giận nhưng không biết trút lên đâu.
Ban đầu cô ta muốn trừng trị An Đình Đình, khiến cô đau mà không dám kêu. Bây giờ thì tốt rồi, lại giúp chuyện tốt của cô được thành công, khiến đạo diễn Trân có đánh giá tốt về cô, thậm chí lúc nãy cô ta còn nghe thấy có người bàn luận, An Đình Đình dựa vào cảnh quay này là có thể nổi tiếng.
Dựa vào cái gì? Tất cả nỗ lực trước đây của cô ta, lẽ nào chỉ làm nền cho cô để cô trở nổi tiếng sao?
“Là xe của cậu hai nhà họ Mặc”
Trong đám đông, không biết ai đã hét lên một tiếng.
Sắc mặt của Sở Huệ Nhu lập tức thay đổi, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là vui mừng, cuối cùng là vui đến mức phát điên. Cô ta quay đầu đi về phía phòng nghỉ, ở bên ngoài bị ánh nắng bốc hơi khiến cả khuôn mặt đều là mồ hôi, trước tiên cô ta phải đi trang điểm lại, sau đó mới có thể xuất hiện trước mặt của Mặc Diệu Dương.
“Cậu hai."
“Được gặp cậu hai rôi”
Mặc Diệu Dương xuống xe, đi thẳng vào phim trường.
Đạo diễn Trần đang xem đi xem lại và khen ngợi cảnh quay cuối cùng của An Đình Đình, vội vàng kéo ghế ra.
“Cậu hai, ngài xem đi, đoạn này, cảnh quay này, quả thật vô cùng hoàn hảo” Đạo diễn Trân vui vẻ nói: “Đương nhiên, tất cả những đều này đều là nhờ công của “Lưu Tinh Hồ Điệp”, không có nó, chúng tôi cũng không thể quay được hiệu quả đẹp như vậy”
Mặc Diệu Dương không ngôi xuống, anh đứng nguyên tại chỗ, chăm chú nhìn vào màn hình.
An Đình Đình trong màn hình, quả thực vô cùng xinh đẹp. Trang phục, hoàn cảnh xung quanh, và khuôn mặt thanh thoát của cô, quả thật chính là một tiên nữ hạ phàm.
Không biết khi bộ phim này được chiếu, sẽ gây ra chấn động lớn như thế nào ở thành phố G.
Anh khẽ gật đầu, hơi nhướng mày, sau đó nhìn An Đình Đình đang ngồi phía bên kia, đi đến, nói với cô: “Có mệt không?”
An Đình Đình lắc đầu. Thực sự không có cảm giác mệt, phần diễn của cô không nhiều, chỉ có hai cảnh mà thôi. Nếu nói mệt thì phải là những nhân viên công tác này.
Mặc Diệu Dương dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô, nói: “Tối nay mở tiệc, tổ chức cho mọi người một bữa tiệc ăn mừng, tôi sẽ thanh toán toàn bộ”
Đột nhiên, mọi người đồng loạt vỗ tay, reo hò.
Cùng lúc đó, Sở Huệ Nhu đã trang điểm xong, vội vàng đi tới.
“Diệu Dương, sao anh lại đến đây? Đến thăm em sao” Sở Huệ Nhu thay đổi dáng vẻ gian xảo, hà khắc thường ngày, lại biến thành một cô gái nhỏ, ngượng ngùng nhìn Mặc Diệu Dương.
“Không phải” Mặc Diệu Dương lạnh lùng trả lời.
“Em...” Sở Huệ Nhu ngạc nhiên, ý cười trên khuôn mặt vẫn không giảm đi. Thậm chí, còn khoác tay anh, hờn dỗi nói: “Diệu Dương, đừng lạnh nhạt với người ta như vậy mà. Anh ăn cơm chưa? Hay là, chúng ta cùng đi ăn cơm nhá, có được không? Em biết có một quán...”
“Không cần đâu” Thái độ của Mặc Diệu Dương vẫn lạnh nhạt như cũ, anh khẽ đẩy cổ tay của cô ta ra: “Tôi đến đây không phải là để gặp cô”
Vẻ mặt Sở Huệ Nhu cuối cùng cũng không giữ được nữa: “Vậy anh đến đây để gặp ai”
Đột nhiên, dường như cô ta nhận ra điều gì đó, đôi mắt hung ác nhìn về phía An Đình Đình: “Anh đến để gặp cô ta?”
“Chuyện này không liên quan gì đến cô” Mặc Diệu Dương thậm chí còn không thèm nhìn cô ta, kéo tay An Đình Đình rời đi.
“Diệu Dương, đừng như vậy. Đừng lạnh nhạt với em như vậy có được không?” Sở Huệ Nhu kéo người đàn ông đang muốn rời đi, đè thấp giọng cầu xin.
Đột nhiên An Đình Đình có chút đồng cảm với cô ta.
Cũng là phụ nữ, cô có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Sở Huệ Nhu, người đàn ông mà cô ta yêu sâu đậm không để ý đến cô ta, không có ai biết được sự đau đớn trong lòng của cô ta lúc này. Nhưng, vẫn phải tỏ ra nhân nhượng để níu kéo người đàn ông này.
Nhưng, níu kéo một cách mù quáng, ép dạ cầu toàn một cách mù quáng, thật sự có thể níu kéo được trái tim của một người đàn ông sao.
Đương nhiên là không thết
Mặc Diệu Dương lại đẩy tay cô ta ra, lần này, không những không thèm nhìn cô ta, thậm chí còn không nói một lời, kéo An Đình Đình rời đi.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Sở Huệ Nhu liên bật khóc.
“Diệu Dương, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em là vị hôn thê của anh, tương lai sẽ là vợ của anh...” Sở Huệ Nhu lớn tiếng hét lên, đột nhiên, đôi mắt cô ta chìm xuống, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của An Đình Đình.
“An Đình Đình!"
Tên của An Đình Đình đột nhiên bị hét lên, cô theo bản năng quay đầu lại, nhưng bởi vì tay đang bị Mặc Diệu Dương năm chặt, nên bước chân của cô không dừng lại.
Nhưng, cô thấy rõ dáng vẻ muốn ăn thịt người trên khuôn mặt của Sở Huệ Nhu.
“An Đình Đình, nếu cô dám cướp người đàn ông của tôi, tôi nhất định sẽ tự tay giết chết cô!”
Không biết bởi vì giọng nói của cô ta quá sắc bén, hay là vẻ mặt của cô ta lúc này quá thâm độc, An Đình Đình không kiêm chế được mà cảm thấy rùng mình.
Ngôi vào trong xe, lúc này rõ ràng là mùa hè, nhưng An Đình Đình lại cảm thấy chân tay mình lạnh ngắt.
Mặc Diệu Dương phát hiện ra điểm này, nắm chặt tay cô ở trong bàn tay mình, nói: “Sợ rồi?”
“Hả?” An Đình Đình hoàn hồn.
“Em yên tâm đi, có anh ở đây, cô ta không dám làm loạn đâu” Giọng nói của Mặc Diệu Dương bình tĩnh đến bất ngờ, dường như không hề lay động bởi câu nói của Sở Huệ Nhu.
Đây cũng là điều đương nhiên. Anh là ai? Cả thành phô G đều biết đến tên của cậu hai nhà họ Mặc.
An Đình Đình gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiêu.
Bộ phim đóng máy một cách hoàn mỹ, mà điều khó có thể tưởng tượng được lại là, hai nhân vật chính của bộ phim này được cư dân mạng theo đuổi, cổ vũ. Một người là cô chủ nhà họ Sở danh tiếng lẫy lừng, còn có An Đình Đình dựa vào bối cảnh thấp mà phản công lại.
Thậm chí, các trang web còn tổ chức một cuộc bình chọn vô cùng nhàm chán, rốt cuộc hai mỹ nhân ở trong phim ai mới là nữ chính. Cuộc bình chọn này có vẻ rất nhàm chán, không ngờ lại gây náo loạn trên mạng.
Tỷ lệ ủng hộ trên mạng chia làm hai làn sóng lớn, một là cô chủ nhà họ Sở, Sở Huệ Nhu, lý do rất đơn giản và lỗ mãng, điển hình của bạch phú mỹ.
Một làn sóng khác ủng hộ An Đình Đình, dù sao xuất phát điểm của cô cũng thấp, bối cảnh không nổi bật, cũng không có gia thế chói mắt, nhưng lại có thể trở thành tâm điểm chú ý của rất nhiều người, đây chắc chắn là cho những người sống ở dưới đáy xã hội nhìn thấy được ánh sáng hi vọng.
Đối với làn sóng thứ ba, chính là những người đến để ăn dưa (hóng chuyện), đều bày tỏ kiểu bình chọn như thế này cô cùng nhàm chán.
Lúc An Đình Đình cảm thấy nhàm chán, sẽ lướt xem những bài viết như thế này.
Có lẽ là quá phấn kích, ông ấy hét lên một tiếng: “Yes!”
Tiếng hét này, không chỉ kinh động đến An Đình Đình mà còn khiến mấy vệ sĩ muốn làm khó người khác hoảng sợ. Mấy người nhìn nhau, phát hiện đạo diễn Trần đang đi trên một chiếc cầu ở con sông đối diện, còn có một số nhân viên công tác.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của An Đình Đình, bọ họ quay người rời đi.
“Rác rưởi, một lũ rác rưởi!" Sở Huệ Nhu tức giận đập tay xuống bàn mắng, suýt nữa thì lật đổ cả cái bàn.
“Cô chủ, chúng tôi đang định ra tay, ai biết được...”
“Cút đi cho tôi” Sở Huệ Nhu tức giận nhưng không biết trút lên đâu.
Ban đầu cô ta muốn trừng trị An Đình Đình, khiến cô đau mà không dám kêu. Bây giờ thì tốt rồi, lại giúp chuyện tốt của cô được thành công, khiến đạo diễn Trân có đánh giá tốt về cô, thậm chí lúc nãy cô ta còn nghe thấy có người bàn luận, An Đình Đình dựa vào cảnh quay này là có thể nổi tiếng.
Dựa vào cái gì? Tất cả nỗ lực trước đây của cô ta, lẽ nào chỉ làm nền cho cô để cô trở nổi tiếng sao?
“Là xe của cậu hai nhà họ Mặc”
Trong đám đông, không biết ai đã hét lên một tiếng.
Sắc mặt của Sở Huệ Nhu lập tức thay đổi, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là vui mừng, cuối cùng là vui đến mức phát điên. Cô ta quay đầu đi về phía phòng nghỉ, ở bên ngoài bị ánh nắng bốc hơi khiến cả khuôn mặt đều là mồ hôi, trước tiên cô ta phải đi trang điểm lại, sau đó mới có thể xuất hiện trước mặt của Mặc Diệu Dương.
“Cậu hai."
“Được gặp cậu hai rôi”
Mặc Diệu Dương xuống xe, đi thẳng vào phim trường.
Đạo diễn Trần đang xem đi xem lại và khen ngợi cảnh quay cuối cùng của An Đình Đình, vội vàng kéo ghế ra.
“Cậu hai, ngài xem đi, đoạn này, cảnh quay này, quả thật vô cùng hoàn hảo” Đạo diễn Trân vui vẻ nói: “Đương nhiên, tất cả những đều này đều là nhờ công của “Lưu Tinh Hồ Điệp”, không có nó, chúng tôi cũng không thể quay được hiệu quả đẹp như vậy”
Mặc Diệu Dương không ngôi xuống, anh đứng nguyên tại chỗ, chăm chú nhìn vào màn hình.
An Đình Đình trong màn hình, quả thực vô cùng xinh đẹp. Trang phục, hoàn cảnh xung quanh, và khuôn mặt thanh thoát của cô, quả thật chính là một tiên nữ hạ phàm.
Không biết khi bộ phim này được chiếu, sẽ gây ra chấn động lớn như thế nào ở thành phố G.
Anh khẽ gật đầu, hơi nhướng mày, sau đó nhìn An Đình Đình đang ngồi phía bên kia, đi đến, nói với cô: “Có mệt không?”
An Đình Đình lắc đầu. Thực sự không có cảm giác mệt, phần diễn của cô không nhiều, chỉ có hai cảnh mà thôi. Nếu nói mệt thì phải là những nhân viên công tác này.
Mặc Diệu Dương dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô, nói: “Tối nay mở tiệc, tổ chức cho mọi người một bữa tiệc ăn mừng, tôi sẽ thanh toán toàn bộ”
Đột nhiên, mọi người đồng loạt vỗ tay, reo hò.
Cùng lúc đó, Sở Huệ Nhu đã trang điểm xong, vội vàng đi tới.
“Diệu Dương, sao anh lại đến đây? Đến thăm em sao” Sở Huệ Nhu thay đổi dáng vẻ gian xảo, hà khắc thường ngày, lại biến thành một cô gái nhỏ, ngượng ngùng nhìn Mặc Diệu Dương.
“Không phải” Mặc Diệu Dương lạnh lùng trả lời.
“Em...” Sở Huệ Nhu ngạc nhiên, ý cười trên khuôn mặt vẫn không giảm đi. Thậm chí, còn khoác tay anh, hờn dỗi nói: “Diệu Dương, đừng lạnh nhạt với người ta như vậy mà. Anh ăn cơm chưa? Hay là, chúng ta cùng đi ăn cơm nhá, có được không? Em biết có một quán...”
“Không cần đâu” Thái độ của Mặc Diệu Dương vẫn lạnh nhạt như cũ, anh khẽ đẩy cổ tay của cô ta ra: “Tôi đến đây không phải là để gặp cô”
Vẻ mặt Sở Huệ Nhu cuối cùng cũng không giữ được nữa: “Vậy anh đến đây để gặp ai”
Đột nhiên, dường như cô ta nhận ra điều gì đó, đôi mắt hung ác nhìn về phía An Đình Đình: “Anh đến để gặp cô ta?”
“Chuyện này không liên quan gì đến cô” Mặc Diệu Dương thậm chí còn không thèm nhìn cô ta, kéo tay An Đình Đình rời đi.
“Diệu Dương, đừng như vậy. Đừng lạnh nhạt với em như vậy có được không?” Sở Huệ Nhu kéo người đàn ông đang muốn rời đi, đè thấp giọng cầu xin.
Đột nhiên An Đình Đình có chút đồng cảm với cô ta.
Cũng là phụ nữ, cô có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Sở Huệ Nhu, người đàn ông mà cô ta yêu sâu đậm không để ý đến cô ta, không có ai biết được sự đau đớn trong lòng của cô ta lúc này. Nhưng, vẫn phải tỏ ra nhân nhượng để níu kéo người đàn ông này.
Nhưng, níu kéo một cách mù quáng, ép dạ cầu toàn một cách mù quáng, thật sự có thể níu kéo được trái tim của một người đàn ông sao.
Đương nhiên là không thết
Mặc Diệu Dương lại đẩy tay cô ta ra, lần này, không những không thèm nhìn cô ta, thậm chí còn không nói một lời, kéo An Đình Đình rời đi.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Sở Huệ Nhu liên bật khóc.
“Diệu Dương, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em là vị hôn thê của anh, tương lai sẽ là vợ của anh...” Sở Huệ Nhu lớn tiếng hét lên, đột nhiên, đôi mắt cô ta chìm xuống, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của An Đình Đình.
“An Đình Đình!"
Tên của An Đình Đình đột nhiên bị hét lên, cô theo bản năng quay đầu lại, nhưng bởi vì tay đang bị Mặc Diệu Dương năm chặt, nên bước chân của cô không dừng lại.
Nhưng, cô thấy rõ dáng vẻ muốn ăn thịt người trên khuôn mặt của Sở Huệ Nhu.
“An Đình Đình, nếu cô dám cướp người đàn ông của tôi, tôi nhất định sẽ tự tay giết chết cô!”
Không biết bởi vì giọng nói của cô ta quá sắc bén, hay là vẻ mặt của cô ta lúc này quá thâm độc, An Đình Đình không kiêm chế được mà cảm thấy rùng mình.
Ngôi vào trong xe, lúc này rõ ràng là mùa hè, nhưng An Đình Đình lại cảm thấy chân tay mình lạnh ngắt.
Mặc Diệu Dương phát hiện ra điểm này, nắm chặt tay cô ở trong bàn tay mình, nói: “Sợ rồi?”
“Hả?” An Đình Đình hoàn hồn.
“Em yên tâm đi, có anh ở đây, cô ta không dám làm loạn đâu” Giọng nói của Mặc Diệu Dương bình tĩnh đến bất ngờ, dường như không hề lay động bởi câu nói của Sở Huệ Nhu.
Đây cũng là điều đương nhiên. Anh là ai? Cả thành phô G đều biết đến tên của cậu hai nhà họ Mặc.
An Đình Đình gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiêu.
Bộ phim đóng máy một cách hoàn mỹ, mà điều khó có thể tưởng tượng được lại là, hai nhân vật chính của bộ phim này được cư dân mạng theo đuổi, cổ vũ. Một người là cô chủ nhà họ Sở danh tiếng lẫy lừng, còn có An Đình Đình dựa vào bối cảnh thấp mà phản công lại.
Thậm chí, các trang web còn tổ chức một cuộc bình chọn vô cùng nhàm chán, rốt cuộc hai mỹ nhân ở trong phim ai mới là nữ chính. Cuộc bình chọn này có vẻ rất nhàm chán, không ngờ lại gây náo loạn trên mạng.
Tỷ lệ ủng hộ trên mạng chia làm hai làn sóng lớn, một là cô chủ nhà họ Sở, Sở Huệ Nhu, lý do rất đơn giản và lỗ mãng, điển hình của bạch phú mỹ.
Một làn sóng khác ủng hộ An Đình Đình, dù sao xuất phát điểm của cô cũng thấp, bối cảnh không nổi bật, cũng không có gia thế chói mắt, nhưng lại có thể trở thành tâm điểm chú ý của rất nhiều người, đây chắc chắn là cho những người sống ở dưới đáy xã hội nhìn thấy được ánh sáng hi vọng.
Đối với làn sóng thứ ba, chính là những người đến để ăn dưa (hóng chuyện), đều bày tỏ kiểu bình chọn như thế này cô cùng nhàm chán.
Lúc An Đình Đình cảm thấy nhàm chán, sẽ lướt xem những bài viết như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.