Chương 112: GIẢI QUYẾT NHƯ THẾ NÀO
Công Tử Nguyệt
05/12/2020
Mặc Diệu Dương sải bước đi tới cửa xe, định bế cô vào bên trong.
An Đình Đình vội vàng nói: “Đừng, để em tự mình ngồi xuống”
Mặc Diệu Dương chăm chú nhìn vào đôi mắt trong suốt yên bình như làn nước mùa thu, không nói tiếng nói, nhưng vẫn nghe theo lời cô mà để cô xuống.
An Đình Đình tự mình ngồi xuống ghế phụ, đợi cô ổn định chỗ ngôi rồi Mặc Diệu Dương mới đóng cửa xe lại.
Trong xe, bầu không khí trở nên trâm thấp.
“Sao anh lại đến đây?” An Đình Đình nhìn anh.
Người đàn ông lúc này đang tập trung lái xe, lông mày khẽ cau lại, đôi tay gân guốc to lớn nhẹ nhàng đặt trên vô lăng.
“Anh nghe được tin Sở Huệ Nhu đến *** Tháp, anh sợ cô ta sẽ gây khó dễ cho em nên đến xem sao”
Câu nói này khiến cho trái tim An Đình Đình như mềm nhũn, ấm áp hẳn lên.
Trước giờ cô chưa từng biết cảm giác được người khác quan tâm hóa ra lại ấm áp như thế này.
“Cảm ơn anh” An Đình Đình khế nói một câu.
Mặc Diệu Dương quay sang, chăm chú nhìn cô, sau đó nhìn sang chỗ khác, khóe miệng khẽ cong lên: “Không phải anh đã hứa là sẽ bảo vệ em rồi sao? Còn nói cảm ơn làm gì nữa?”
Mặt An Đình Đình đỏ bừng lên.
“Đúng rồi, chuyện của Sở Huệ Nhu anh cũng đã biết” Một lát sau Mặc Diệu Dương lại nói.
An Đình Đình nghi ngờ: “Sao anh lại biết? Chẳng lẽ... ở *** Tháp có tai mắt của anh à?”
Câu nói này hoàn toàn chọc cười Mặc Diệu Dương.
Anh lắc đầu, nói: “Thực sự là không có”
“Thế thì sao anh lại biết?” An Đình Đình bĩu môi, lộ ra bản tính ngây thơ của thiếu nữ.
“Bấm đốt ngón tay mà ra!” Mặc Diệu Dương cố làm ra vẻ thần bí.
“Phụt!” An Đình Đình bị anh chọc cười.
Trong phút chốc, bầu không khí trong xe ấm áp hẳn lên.
“Em rất muốn nhận series quảng cáo này sao?” Lát sau, Mặc Diệu Dương bỗng dưng hỏi.
“Em...” An Đình Đình thoáng do dự, thực ra, cũng không hẳn là bắt buộc phải có.
“Được, anh sẽ thu xếp nó cho em” Mặc Diệu Dương cho rằng cô rất muốn nhận nó.
“Hả?” An Đình Đình sững sờ.
“Không phải em rất muốn nhận nó sao? Gia cảnh của Sở Huệ Nhu đã bày ra trước mắt như vậy rồi, huống hồ cô ta có mối quan hệ tốt với nhà họ Mặc, em ba của anh chắc chăn sẽ nể tình quan hệ hai nhà Sở - Mặc mà đồng ý yêu cầu của cô ta.
Nhưng, nếu như anh ra mặt, em ba chắc chắn sẽ chừa cho anh chút mặt mũi, thế thì chuyện này sẽ được giải quyết một cách dễ dàng”
An Đình Đình im lặng nghe anh phân tích, nhưng càng nghe lại càng thấy kì lạ.
Mặc Diệu Dương với Mặc Diệu Lương là anh em, tuy không cùng cha mẹ, nhưng đều là người nhà họ Mặc, cho dù khi trưởng thành không thường xuyên liên lạc, nhưng chẳng phải hồi nhỏ đã từng lớn lên cùng nhau? Nếu như để tình cảm anh em trở thành một mối quan hệ như đối tác làm ăn trên thương trường, há chẳng phải sẽ biến nó trở nên tế nhị hay sao.
Mặc Diệu Dương dường như đoán ra được thắc mắc của cô, bình tĩnh nói: “Mối quan hệ giữa anh với em ba quả thực không thân thiết tí nào”
“Ô” An Đình Đình chớp chớp mắt, ngạc nhiên vì anh có thể biết được trong lòng cô đang suy nghĩ gì.
Tâm mắt của Mặc Diệu Dương nhìn thẳng về phía trước, dường như đang chìm đắm trong hồi ức, nhưng lại giống như đang tâm tình với người ngôi bên cạnh.
“Mặc dù anh là người nhà họ Mặc, nhưng lại từ trước đến nay lại xa cách với các thành viên khác trong gia đình. Kể cả với bê trên cũng như thế. Từ khi trưởng thành anh đã chuyển ra khỏi nhà họ Mặc, sống cùng với anh trai”
“..." Trong lòng An Đình Đình có rất nhiêu thắc mắc nhưng lại không dám hỏi bất kì điêu gì.
Ánh mắt người đàn ông ấy sâu thẳm và xa xăm, giống như nhìn về phía tận cùng của con đường này. An Đình Đình chăm chú dõi theo, bỗng nhiên phát hiện ra trong đôi mắt tối đen và sâu xa ấy có ẩn chứa một chút nỗi ưu thương.
Cô sợ mình nhìn nhầm, bèn thu lại ánh mắt, sau đó lại một lần nữa nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Nhưng, không biết là do sự chú ý của cô đã khiến người đàn ông trở nên cảnh giác hay do nguyên nhân nào khác mà ánh mắt của Mặc Diệu Dương đã trở lại dáng vẻ sắc bén thường ngày.
An Đình Đình không khỏi có chút thất vọng, cảm giác bản thân có lẽ đã nghĩ nhiều quá rồi, nhưng rõ ràng là có vài lần, anh đã mở lòng với cô, nhưng khi cô chuẩn bị đặt chân vào thì lại phát hiện ra không thể nào tiến thêm được nữa.
Cảm giác lo được lo mất này khiến cô bất an.
“Em định giải quyết chuyện của An Mộ Thông như thế nào?” Lát sau, Mặc Diệu Dương hỏi cô.
“Em cũng không biết nên làm thế nào, anh thì sao?” An Đình Đình nhướng mày, trưng câu ý kiến của anh.
Mặc Diệu Dương cong môi nói: “Vợ chồng bọn họ làm nhiêu điều xấu xa, ngay cả con cái bọn họ cũng thừa hưởng đức tính này, anh thấy, cho dù có tha thì chắc chắn vẫn sẽ là một tai họa”
An Đình Đình vô cùng đồng ý với anh.
Bề ngoài nhà họ An là một gia tộc lương thiện hòa nhã, nhưng thực chất An Mộ Thông lại là một kẻ hám tiên ham vật chất, Lục Gia Mỹ là một kẻ keo kiệt cực đoan, An Viễn Minh buông thả phóng túng, An Giai Kỳ lại càng không phải hạng người tốt đẹp. Cả nhà bọn họ, nói trắng ra chỉ là một đống bùn nhơ nhớp.
“Nhưng anh cũng lo, để yên cho bọn họ một chút, lão cáo già An Mộ Thông chắc chắn sẽ gây phiên phức cho em” Mặc Diệu Dương nói.
An Đình Đình nhớ lại tình huống lúc nãy, nếu cứ tiếp tục như vậy, cuộc sống của cô sẽ bị ảnh hưởng.
“Hoặc là, anh sẽ dứt khoát xử lí hai người đó” Mặc Diệu Dương nói.
“Đừng” An Đình Đình từ chối thẳng thừng “Cho dù bọn họ không phải hạng người tốt đẹp gì, nhưng nhà họ An đã từng cưu mang em, cho dù lúc đó em chưa nắm rõ được mọi chuyện, nhưng chuyện cũng đã rồi, em không thể vong ân bội nghĩa như vậy được”
Mặc Diệu Dương quay đầu lại, nhìn cô đầy ẩn ý.
“Được, vậy thì em cứ suy nghĩ đi, nghĩ kĩ xem nên xử lí bọn họ như nào rồi nói lại với anh”
“Vâng”
Chiếc xe chạy thẳng một mạch về Thủy Mặc Uyển mà không gặp bất kì cản trở nào.
An Đình Đình xuống xe liên trông thấy người giúp việc chạy đến, nói với Mặc Diệu Dương: “Cậu hai, khách đã đến đông đủ rồi ạ”
“Ừm” Mặc Diệu Dương nhẹ nhàng gật đầu.
Khách? An Đình Đình thắc mắc, Thủy Mặc Uyển vậy mà cũng có khách đến thăm sao.
Bước vào sảnh liền trông thấy có một vài chàng trai trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trên sofa, ai nấy đều mang vẻ tuấn tú sáng ngời, khí chất cao quý. Ngoài ra còn có một người đứng bên góc quầy bar, chăm hú nhìn vào chiếc đầy ắp đủ các loại rượu đến mức mất hồn. Thân hình cao lớn sáng sủa, khi quay người lại chắc hẳn sẽ là một anh chàng vô cùng đẹp trai.
“Đây đều là những người bạn từ bé của anh, em không cần phải căng thẳng” Mặc Diệu Dương khẽ nói với cô.
An Đình Đình gật đầu.
Nghe thấy tiếng bước chân, mấy người kia quay đầu lại, tất cả đều đổ dồn ánh mắt tò mò về phía An Đình Đình.
Mà An Đình Đình phát hiện, trong số đám người này, chỉ có một hai ánh mắt nhìn về cô với vẻ hiếu kì, còn lại chỉ là liếc nhìn qua, không hề có chút ngạc nhiên gì với sự xuất hiện của cô.
“Cô ấy là vợ của anh cả” Mặc Diệu Dương giới thiệu một cách ngắn gọn.
“Chị dâu” Tất cả mọi người gật đầu nhìn An Đình Đình.
An Đình Đình cũng không hề luống cuống, gật đầu mỉm cười nhìn bọn họ.
“Chị dâu? Ha.. Để xem chị dâu lần này có thể chịu đựng được trong bao lâu”
Đúng lúc đó, một giọng nói chế giễu truyền đến bên tai An Đình Đình. Cô theo bản năng nhìn về hướng người đàn ông vừa cười nhạo cô.
An Đình Đình vội vàng nói: “Đừng, để em tự mình ngồi xuống”
Mặc Diệu Dương chăm chú nhìn vào đôi mắt trong suốt yên bình như làn nước mùa thu, không nói tiếng nói, nhưng vẫn nghe theo lời cô mà để cô xuống.
An Đình Đình tự mình ngồi xuống ghế phụ, đợi cô ổn định chỗ ngôi rồi Mặc Diệu Dương mới đóng cửa xe lại.
Trong xe, bầu không khí trở nên trâm thấp.
“Sao anh lại đến đây?” An Đình Đình nhìn anh.
Người đàn ông lúc này đang tập trung lái xe, lông mày khẽ cau lại, đôi tay gân guốc to lớn nhẹ nhàng đặt trên vô lăng.
“Anh nghe được tin Sở Huệ Nhu đến *** Tháp, anh sợ cô ta sẽ gây khó dễ cho em nên đến xem sao”
Câu nói này khiến cho trái tim An Đình Đình như mềm nhũn, ấm áp hẳn lên.
Trước giờ cô chưa từng biết cảm giác được người khác quan tâm hóa ra lại ấm áp như thế này.
“Cảm ơn anh” An Đình Đình khế nói một câu.
Mặc Diệu Dương quay sang, chăm chú nhìn cô, sau đó nhìn sang chỗ khác, khóe miệng khẽ cong lên: “Không phải anh đã hứa là sẽ bảo vệ em rồi sao? Còn nói cảm ơn làm gì nữa?”
Mặt An Đình Đình đỏ bừng lên.
“Đúng rồi, chuyện của Sở Huệ Nhu anh cũng đã biết” Một lát sau Mặc Diệu Dương lại nói.
An Đình Đình nghi ngờ: “Sao anh lại biết? Chẳng lẽ... ở *** Tháp có tai mắt của anh à?”
Câu nói này hoàn toàn chọc cười Mặc Diệu Dương.
Anh lắc đầu, nói: “Thực sự là không có”
“Thế thì sao anh lại biết?” An Đình Đình bĩu môi, lộ ra bản tính ngây thơ của thiếu nữ.
“Bấm đốt ngón tay mà ra!” Mặc Diệu Dương cố làm ra vẻ thần bí.
“Phụt!” An Đình Đình bị anh chọc cười.
Trong phút chốc, bầu không khí trong xe ấm áp hẳn lên.
“Em rất muốn nhận series quảng cáo này sao?” Lát sau, Mặc Diệu Dương bỗng dưng hỏi.
“Em...” An Đình Đình thoáng do dự, thực ra, cũng không hẳn là bắt buộc phải có.
“Được, anh sẽ thu xếp nó cho em” Mặc Diệu Dương cho rằng cô rất muốn nhận nó.
“Hả?” An Đình Đình sững sờ.
“Không phải em rất muốn nhận nó sao? Gia cảnh của Sở Huệ Nhu đã bày ra trước mắt như vậy rồi, huống hồ cô ta có mối quan hệ tốt với nhà họ Mặc, em ba của anh chắc chăn sẽ nể tình quan hệ hai nhà Sở - Mặc mà đồng ý yêu cầu của cô ta.
Nhưng, nếu như anh ra mặt, em ba chắc chắn sẽ chừa cho anh chút mặt mũi, thế thì chuyện này sẽ được giải quyết một cách dễ dàng”
An Đình Đình im lặng nghe anh phân tích, nhưng càng nghe lại càng thấy kì lạ.
Mặc Diệu Dương với Mặc Diệu Lương là anh em, tuy không cùng cha mẹ, nhưng đều là người nhà họ Mặc, cho dù khi trưởng thành không thường xuyên liên lạc, nhưng chẳng phải hồi nhỏ đã từng lớn lên cùng nhau? Nếu như để tình cảm anh em trở thành một mối quan hệ như đối tác làm ăn trên thương trường, há chẳng phải sẽ biến nó trở nên tế nhị hay sao.
Mặc Diệu Dương dường như đoán ra được thắc mắc của cô, bình tĩnh nói: “Mối quan hệ giữa anh với em ba quả thực không thân thiết tí nào”
“Ô” An Đình Đình chớp chớp mắt, ngạc nhiên vì anh có thể biết được trong lòng cô đang suy nghĩ gì.
Tâm mắt của Mặc Diệu Dương nhìn thẳng về phía trước, dường như đang chìm đắm trong hồi ức, nhưng lại giống như đang tâm tình với người ngôi bên cạnh.
“Mặc dù anh là người nhà họ Mặc, nhưng lại từ trước đến nay lại xa cách với các thành viên khác trong gia đình. Kể cả với bê trên cũng như thế. Từ khi trưởng thành anh đã chuyển ra khỏi nhà họ Mặc, sống cùng với anh trai”
“..." Trong lòng An Đình Đình có rất nhiêu thắc mắc nhưng lại không dám hỏi bất kì điêu gì.
Ánh mắt người đàn ông ấy sâu thẳm và xa xăm, giống như nhìn về phía tận cùng của con đường này. An Đình Đình chăm chú dõi theo, bỗng nhiên phát hiện ra trong đôi mắt tối đen và sâu xa ấy có ẩn chứa một chút nỗi ưu thương.
Cô sợ mình nhìn nhầm, bèn thu lại ánh mắt, sau đó lại một lần nữa nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Nhưng, không biết là do sự chú ý của cô đã khiến người đàn ông trở nên cảnh giác hay do nguyên nhân nào khác mà ánh mắt của Mặc Diệu Dương đã trở lại dáng vẻ sắc bén thường ngày.
An Đình Đình không khỏi có chút thất vọng, cảm giác bản thân có lẽ đã nghĩ nhiều quá rồi, nhưng rõ ràng là có vài lần, anh đã mở lòng với cô, nhưng khi cô chuẩn bị đặt chân vào thì lại phát hiện ra không thể nào tiến thêm được nữa.
Cảm giác lo được lo mất này khiến cô bất an.
“Em định giải quyết chuyện của An Mộ Thông như thế nào?” Lát sau, Mặc Diệu Dương hỏi cô.
“Em cũng không biết nên làm thế nào, anh thì sao?” An Đình Đình nhướng mày, trưng câu ý kiến của anh.
Mặc Diệu Dương cong môi nói: “Vợ chồng bọn họ làm nhiêu điều xấu xa, ngay cả con cái bọn họ cũng thừa hưởng đức tính này, anh thấy, cho dù có tha thì chắc chắn vẫn sẽ là một tai họa”
An Đình Đình vô cùng đồng ý với anh.
Bề ngoài nhà họ An là một gia tộc lương thiện hòa nhã, nhưng thực chất An Mộ Thông lại là một kẻ hám tiên ham vật chất, Lục Gia Mỹ là một kẻ keo kiệt cực đoan, An Viễn Minh buông thả phóng túng, An Giai Kỳ lại càng không phải hạng người tốt đẹp. Cả nhà bọn họ, nói trắng ra chỉ là một đống bùn nhơ nhớp.
“Nhưng anh cũng lo, để yên cho bọn họ một chút, lão cáo già An Mộ Thông chắc chắn sẽ gây phiên phức cho em” Mặc Diệu Dương nói.
An Đình Đình nhớ lại tình huống lúc nãy, nếu cứ tiếp tục như vậy, cuộc sống của cô sẽ bị ảnh hưởng.
“Hoặc là, anh sẽ dứt khoát xử lí hai người đó” Mặc Diệu Dương nói.
“Đừng” An Đình Đình từ chối thẳng thừng “Cho dù bọn họ không phải hạng người tốt đẹp gì, nhưng nhà họ An đã từng cưu mang em, cho dù lúc đó em chưa nắm rõ được mọi chuyện, nhưng chuyện cũng đã rồi, em không thể vong ân bội nghĩa như vậy được”
Mặc Diệu Dương quay đầu lại, nhìn cô đầy ẩn ý.
“Được, vậy thì em cứ suy nghĩ đi, nghĩ kĩ xem nên xử lí bọn họ như nào rồi nói lại với anh”
“Vâng”
Chiếc xe chạy thẳng một mạch về Thủy Mặc Uyển mà không gặp bất kì cản trở nào.
An Đình Đình xuống xe liên trông thấy người giúp việc chạy đến, nói với Mặc Diệu Dương: “Cậu hai, khách đã đến đông đủ rồi ạ”
“Ừm” Mặc Diệu Dương nhẹ nhàng gật đầu.
Khách? An Đình Đình thắc mắc, Thủy Mặc Uyển vậy mà cũng có khách đến thăm sao.
Bước vào sảnh liền trông thấy có một vài chàng trai trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trên sofa, ai nấy đều mang vẻ tuấn tú sáng ngời, khí chất cao quý. Ngoài ra còn có một người đứng bên góc quầy bar, chăm hú nhìn vào chiếc đầy ắp đủ các loại rượu đến mức mất hồn. Thân hình cao lớn sáng sủa, khi quay người lại chắc hẳn sẽ là một anh chàng vô cùng đẹp trai.
“Đây đều là những người bạn từ bé của anh, em không cần phải căng thẳng” Mặc Diệu Dương khẽ nói với cô.
An Đình Đình gật đầu.
Nghe thấy tiếng bước chân, mấy người kia quay đầu lại, tất cả đều đổ dồn ánh mắt tò mò về phía An Đình Đình.
Mà An Đình Đình phát hiện, trong số đám người này, chỉ có một hai ánh mắt nhìn về cô với vẻ hiếu kì, còn lại chỉ là liếc nhìn qua, không hề có chút ngạc nhiên gì với sự xuất hiện của cô.
“Cô ấy là vợ của anh cả” Mặc Diệu Dương giới thiệu một cách ngắn gọn.
“Chị dâu” Tất cả mọi người gật đầu nhìn An Đình Đình.
An Đình Đình cũng không hề luống cuống, gật đầu mỉm cười nhìn bọn họ.
“Chị dâu? Ha.. Để xem chị dâu lần này có thể chịu đựng được trong bao lâu”
Đúng lúc đó, một giọng nói chế giễu truyền đến bên tai An Đình Đình. Cô theo bản năng nhìn về hướng người đàn ông vừa cười nhạo cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.