Chương 149: LẦU NGÀY GẶP LẠI
Công Tử Nguyệt
06/12/2020
“Cậu hai, thật sự là cậu sao? Tiểu Nha không thể tin được...” Tiểu
Nha khóc y như một đứa nhỏ, dáng vẻ như lâu ngày gặp lại người yêu của
mình vậy, chỉ thiếu vùi đầu vào lòng người đàn ông thôi.
Động tác này thật sự khiến An Đình Đình sợ chết khiếp. Vòng ôm của Mặc Diệu Dương có thể tuỳ tiện nhào vào như thế sao?
Sau này, An Đình Đình mới biết cô gái tên Tiểu Nha này, từ nhỏ ba mẹ đã mất hết, cũng vì là hàng xóm của giúp việc cũ ở đây mới được bà chủ tốt bụng nhận vào, làm việc vặt trong căn nhà này. Bà chủ đó là mẹ của Mặc Diệu Dương, còn Tiểu Nha cũng giống như thanh mai trúc mã của Mặc Diệu Phong và Mặc Diệu Dương vậy.
Sau này, bà chủ bị ép chết, Mặc Diệu Phong và Mặc Diệu Dương liên tiếp bị hại, giúp việc ở đây đểu bị đổi hết, chỉ có mẹ Dung và Tiểu Nha liều mạng, nói thế nào cũng muốn ở lại.
Lúc đó ông nội còn khoẻ mạnh, trơ mắt nhìn con trai Mặc Chấn Ngôn của mình bị Quan Chi Thu từng bước khống chế, nhà họ Mặc đổi dời, ông cụ vì tình cảm chủ tớ nên đặc biệt cho bọn họ ở lại.
Trước khi Mặc Diệu Dương rời đi từng dặn dò bọn họ, nếu không có chỗ để đi thì ở lại đây. Tuy mẹ đã mất, nhưng nơi này vẫn còn giữ lại rất nhiều hồi ức, anh không thể để ai làm hỏng nó, bèn giữ bọn họ ở lại. Mà Quan Chi Thu cũng vì đắc thế nên không quan tâm căn nhà này, quan trọng hơn là bà ta sợ những chuyện ma quái.
Cho nên bà ta rất ít hỏi đến nơi này. Cứ thế, nơi mẹ từng ở lại, đồ từng sử dụng, mới có thể giữ lại trọn vẹn.
Đây cũng là nhờ Tiểu Nha và mẹ Dung.
Mẹ Dung vội kêu mấy người hầu châm trà, bà vào phòng bếp chọn điểm tâm trước kia Mặc Diệu Dương thích ăn nhất.
“Cậu hai nếm thử chút đi, xem thử có còn là hương vị lúc trước không.”
Mặc Diệu Dương nhận lấy, cắn một miếng: “Giống với hương vị trước đây như đúc.”
Mẹ Dung lập tức cười vui vẻ, chỉ là lúc cười lại rơi nước mắt.
Tiểu Nha cũng lau nước mắt, cười nói: “Mẹ Dung, khó khăn lắm cậu hai mới trở về, chúng ta nên vui vẻ mới phải, dì đừng khóc.”
“Phải phải phải, cháu nhìn dì nè, già lú lẫn rồi... Người bên ngoài thấy còn tưởng rằng dì không chào đón cậu hai nữa...”
Mặc Diệu Dương mỉm cười gật đầu.
Tiểu Nha lại đưa mắt nhìn sang An Đình Đình, nghi ngờ hỏi một câu: “Diệu Dương, đây là...”
An Đình Đình để ý thấy, cô ta lại có thể gọi thẳng anh là “Diệu Dương”.
Mặc Diệu Dương thản nhiên nhìn sang An Đình Đình, nói: “Cô ấy là chị dâu cả.”
“Hả.” Tiểu Nha và mẹ Dung đều cực kỳ ngạc nhiên.
Một lúc lâu sau đó mẹ Dung mới tỉnh táo lại, đứng dậy, chân tay luống cuống nói: “Cái này... cái này, cậu hai à cậu cũng thật là, sao đến bây giờ mới giới thiệu. Cậu xem tôi đây còn... Mợ cả, cô ngồi trước đi, tôi vào phòng bếp dặn dò một chút cho buổi tối bọn họ thêm món ăn.”
“Mẹ Dung, không cần đâu, đều là người trong nhà, phiền phức như vậy làm gì.” An Đình Đình cũng đứng dậy theo.
Nhưng trong lòng cô có hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ buổi tối không đi ăn với mấy người Mặc Chấn Ngôn sao? Nhưng cô vẫn không nói ra nghi ngờ này.
Tiểu Nha đột nhiên trở nên khách sáo, ánh mắt hoàn toàn khác với sự nghi ngờ khi nãy.
“Ngồi xuống hết đi, người trong nhà không cần khách sáo.”
Suy cho cùng An Đình Đình cũng là mợ cả, cô vừa nói thế, hai người phụ nữ đành phải ngồi xuống.
Bọn họ tiếp tục nói chuyện, An Đình Đình cũng không thể chen miệng vào, chỉ ngồi im lặng nếm trà ở một bên.
Nét mặt mẹ Dung thay đổi, tỏ vẻ buồn phiền: “Chuyện của cậu cả chúng tôi có nghe nói rồi, ngày đó tôi suýt muốn ra ngoài thăm mọi người. Nhưng...”
Mặc Diệu Dương khoát tay: “Tuyệt đối đừng đến, không phải không hy vọng mọi người đến. Chỉ là chắc chắn Quan Chi Thu ở bên kia sẽ phái người theo dõi mọi người, sau khi mọi người trở về cũng sẽ sống không được yên bình.”
Giọng nói của Tiểu Nha lại trở nên nghẹn ngào, cô ta nhìn Mặc Diệu Dương nói: “Vậy anh Diệu Phong có khoẻ không?”
Chủ đề đột nhiên trở nên nặng nề, Mặc Diệu Dương hơi thở dài: “Sẽ ổn thôi.”
Trong một câu “sẽ ổn thôi” xen lẫn biết bao nhiêu cô đơn và bất đắc dĩ.
Trong chốc lát, mấy người khi nãy còn trò chuyện vui vẻ với nhau đều im lặng.
Cuối cùng là mẹ Dung phá vỡ sự yên tĩnh này trước, nói với An Đình Đình: “Mợ cả, tôi dẫn cô lên lầu xem phòng cô ở nhé? Nếu có gì không hài lòng, cô cứ nói với tôi một tiếng.”
An Đình Đình nhìn Mặc Diệu Dương, anh gật đầu.
Đi lên lầu, mẹ Dung dẫn cô đến một căn phòng, đẩy cửa ra mời cô vào.
Mẹ Dung để hành lý của An Đình Đình ở một bên, sau đó đi tới trước cửa sổ sát đất kéo rèm cửa sổ ra: “Tuy căn phòng này không có ai ở, các giúp việc đều ở dưới lâu, nhưng mỗi ngày tôi với Tiểu Nha đều sẽ lên quét dọn, lau sàn, mở cửa sổ cho nắng chiếu vào.”
Thật sự giống y như bà nói, trong phòng không có chút mùi nặng nào, giống như mỗi ngày đều có người ở vậy. Cô cẩn thận quan sát phòng khách, phòng bên, phòng sách, phòng tắm, bao gôm cả phòng ngủ chính rộng lớn. Dù kiểu trang trí không lộng lẫy sang trọng lắm, nhưng nơi nào cũng tinh tế, để lộ hơi thở thư hương.
Cô suy đoán xong, bèn nói ra nghi ngờ trong lòng mình: “Mẹ Dung, là ai sắp xếp thiết kế và trang trí của căn phòng này thế ạ?”
Mẹ Dung nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thở dài: “Đều là bà chủ lớn tự mình xử lý.”
An Đình Đình gật đầu, chẳng trách là thế, cô đoán không sai, mẹ của Diệu Dương là Tần Nhan thật sự là một người phụ nữ dịu dàng điềm tĩnh, sinh ra trong gia đình giàu có ở Giang Nam, đoan trang hiền thục, cực kỳ có khí chất của cô chủ nhà giàu.
Mẹ Dung dẫn cô đi xem ảnh kết hôn của Tần Nhan lúc đó, người phụ nữ trên ảnh chụp đầu đội khăn trùm ren, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, dáng người lả lướt thướt tha, trong nụ cười cũng lộ ra sự tốt đẹp và rực rỡ của riêng thiếu nữ.
Còn người đàn ông đẹp trai hăng hái đứng bên cạnh bà là Mặc Chấn Ngôn lúc còn trẻ. An Đình Đình không nhịn được cảm thán cái gen mạnh mẽ của gia tộc Mặc Thị. Nếu cô không phân biệt cẩn thận, thật sự sẽ cho rằng ông ta là Mặc Diệu Dương bây giờ. Đúng là quá đẹp trai.
“Mợ cả mệt rồi đúng không? Cô nghỉ ngơi một lát đi, đến bữa tối tôi sẽ lên gọi cô.”
An Đình Đình gật đầu cảm kích: “Cảm ơn mẹ Dung.”
Mẹ Dung cười rời khỏi.
An Đình Đình rửa mặt nằm trên giường, tối qua thật sự quá mệt mỏi, cộng thêm một vài chuyện hôm nay khiến cô càng mệt thêm. Chẳng mấy chốc cô đã tiến vào giấc mơ...
Dưới lầu, Tiểu Nha cười đưa điểm tâm cho Mặc Diệu Dương: “Cậu hai ăn thêm một chút đi.”
Mặc Diệu Dương cũng không nhận lấy, chỉ hỏi: “Phòng của mẹ...”
Anh còn chưa dứt lời, Tiểu Nha đã nói trước: “Phòng của bà chủ vẫn ổn, mỗi ngày em đều đi quét dọn lau chùi. Vẫn luôn giữ dáng vẻ lúc mọi người rời đi.”
Nghe vậy, Mặc Diệu Dương gật đâu, cảm kích nhìn cô ta: “Cảm ơn cô, Tiểu Nha.”
Động tác này thật sự khiến An Đình Đình sợ chết khiếp. Vòng ôm của Mặc Diệu Dương có thể tuỳ tiện nhào vào như thế sao?
Sau này, An Đình Đình mới biết cô gái tên Tiểu Nha này, từ nhỏ ba mẹ đã mất hết, cũng vì là hàng xóm của giúp việc cũ ở đây mới được bà chủ tốt bụng nhận vào, làm việc vặt trong căn nhà này. Bà chủ đó là mẹ của Mặc Diệu Dương, còn Tiểu Nha cũng giống như thanh mai trúc mã của Mặc Diệu Phong và Mặc Diệu Dương vậy.
Sau này, bà chủ bị ép chết, Mặc Diệu Phong và Mặc Diệu Dương liên tiếp bị hại, giúp việc ở đây đểu bị đổi hết, chỉ có mẹ Dung và Tiểu Nha liều mạng, nói thế nào cũng muốn ở lại.
Lúc đó ông nội còn khoẻ mạnh, trơ mắt nhìn con trai Mặc Chấn Ngôn của mình bị Quan Chi Thu từng bước khống chế, nhà họ Mặc đổi dời, ông cụ vì tình cảm chủ tớ nên đặc biệt cho bọn họ ở lại.
Trước khi Mặc Diệu Dương rời đi từng dặn dò bọn họ, nếu không có chỗ để đi thì ở lại đây. Tuy mẹ đã mất, nhưng nơi này vẫn còn giữ lại rất nhiều hồi ức, anh không thể để ai làm hỏng nó, bèn giữ bọn họ ở lại. Mà Quan Chi Thu cũng vì đắc thế nên không quan tâm căn nhà này, quan trọng hơn là bà ta sợ những chuyện ma quái.
Cho nên bà ta rất ít hỏi đến nơi này. Cứ thế, nơi mẹ từng ở lại, đồ từng sử dụng, mới có thể giữ lại trọn vẹn.
Đây cũng là nhờ Tiểu Nha và mẹ Dung.
Mẹ Dung vội kêu mấy người hầu châm trà, bà vào phòng bếp chọn điểm tâm trước kia Mặc Diệu Dương thích ăn nhất.
“Cậu hai nếm thử chút đi, xem thử có còn là hương vị lúc trước không.”
Mặc Diệu Dương nhận lấy, cắn một miếng: “Giống với hương vị trước đây như đúc.”
Mẹ Dung lập tức cười vui vẻ, chỉ là lúc cười lại rơi nước mắt.
Tiểu Nha cũng lau nước mắt, cười nói: “Mẹ Dung, khó khăn lắm cậu hai mới trở về, chúng ta nên vui vẻ mới phải, dì đừng khóc.”
“Phải phải phải, cháu nhìn dì nè, già lú lẫn rồi... Người bên ngoài thấy còn tưởng rằng dì không chào đón cậu hai nữa...”
Mặc Diệu Dương mỉm cười gật đầu.
Tiểu Nha lại đưa mắt nhìn sang An Đình Đình, nghi ngờ hỏi một câu: “Diệu Dương, đây là...”
An Đình Đình để ý thấy, cô ta lại có thể gọi thẳng anh là “Diệu Dương”.
Mặc Diệu Dương thản nhiên nhìn sang An Đình Đình, nói: “Cô ấy là chị dâu cả.”
“Hả.” Tiểu Nha và mẹ Dung đều cực kỳ ngạc nhiên.
Một lúc lâu sau đó mẹ Dung mới tỉnh táo lại, đứng dậy, chân tay luống cuống nói: “Cái này... cái này, cậu hai à cậu cũng thật là, sao đến bây giờ mới giới thiệu. Cậu xem tôi đây còn... Mợ cả, cô ngồi trước đi, tôi vào phòng bếp dặn dò một chút cho buổi tối bọn họ thêm món ăn.”
“Mẹ Dung, không cần đâu, đều là người trong nhà, phiền phức như vậy làm gì.” An Đình Đình cũng đứng dậy theo.
Nhưng trong lòng cô có hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ buổi tối không đi ăn với mấy người Mặc Chấn Ngôn sao? Nhưng cô vẫn không nói ra nghi ngờ này.
Tiểu Nha đột nhiên trở nên khách sáo, ánh mắt hoàn toàn khác với sự nghi ngờ khi nãy.
“Ngồi xuống hết đi, người trong nhà không cần khách sáo.”
Suy cho cùng An Đình Đình cũng là mợ cả, cô vừa nói thế, hai người phụ nữ đành phải ngồi xuống.
Bọn họ tiếp tục nói chuyện, An Đình Đình cũng không thể chen miệng vào, chỉ ngồi im lặng nếm trà ở một bên.
Nét mặt mẹ Dung thay đổi, tỏ vẻ buồn phiền: “Chuyện của cậu cả chúng tôi có nghe nói rồi, ngày đó tôi suýt muốn ra ngoài thăm mọi người. Nhưng...”
Mặc Diệu Dương khoát tay: “Tuyệt đối đừng đến, không phải không hy vọng mọi người đến. Chỉ là chắc chắn Quan Chi Thu ở bên kia sẽ phái người theo dõi mọi người, sau khi mọi người trở về cũng sẽ sống không được yên bình.”
Giọng nói của Tiểu Nha lại trở nên nghẹn ngào, cô ta nhìn Mặc Diệu Dương nói: “Vậy anh Diệu Phong có khoẻ không?”
Chủ đề đột nhiên trở nên nặng nề, Mặc Diệu Dương hơi thở dài: “Sẽ ổn thôi.”
Trong một câu “sẽ ổn thôi” xen lẫn biết bao nhiêu cô đơn và bất đắc dĩ.
Trong chốc lát, mấy người khi nãy còn trò chuyện vui vẻ với nhau đều im lặng.
Cuối cùng là mẹ Dung phá vỡ sự yên tĩnh này trước, nói với An Đình Đình: “Mợ cả, tôi dẫn cô lên lầu xem phòng cô ở nhé? Nếu có gì không hài lòng, cô cứ nói với tôi một tiếng.”
An Đình Đình nhìn Mặc Diệu Dương, anh gật đầu.
Đi lên lầu, mẹ Dung dẫn cô đến một căn phòng, đẩy cửa ra mời cô vào.
Mẹ Dung để hành lý của An Đình Đình ở một bên, sau đó đi tới trước cửa sổ sát đất kéo rèm cửa sổ ra: “Tuy căn phòng này không có ai ở, các giúp việc đều ở dưới lâu, nhưng mỗi ngày tôi với Tiểu Nha đều sẽ lên quét dọn, lau sàn, mở cửa sổ cho nắng chiếu vào.”
Thật sự giống y như bà nói, trong phòng không có chút mùi nặng nào, giống như mỗi ngày đều có người ở vậy. Cô cẩn thận quan sát phòng khách, phòng bên, phòng sách, phòng tắm, bao gôm cả phòng ngủ chính rộng lớn. Dù kiểu trang trí không lộng lẫy sang trọng lắm, nhưng nơi nào cũng tinh tế, để lộ hơi thở thư hương.
Cô suy đoán xong, bèn nói ra nghi ngờ trong lòng mình: “Mẹ Dung, là ai sắp xếp thiết kế và trang trí của căn phòng này thế ạ?”
Mẹ Dung nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thở dài: “Đều là bà chủ lớn tự mình xử lý.”
An Đình Đình gật đầu, chẳng trách là thế, cô đoán không sai, mẹ của Diệu Dương là Tần Nhan thật sự là một người phụ nữ dịu dàng điềm tĩnh, sinh ra trong gia đình giàu có ở Giang Nam, đoan trang hiền thục, cực kỳ có khí chất của cô chủ nhà giàu.
Mẹ Dung dẫn cô đi xem ảnh kết hôn của Tần Nhan lúc đó, người phụ nữ trên ảnh chụp đầu đội khăn trùm ren, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, dáng người lả lướt thướt tha, trong nụ cười cũng lộ ra sự tốt đẹp và rực rỡ của riêng thiếu nữ.
Còn người đàn ông đẹp trai hăng hái đứng bên cạnh bà là Mặc Chấn Ngôn lúc còn trẻ. An Đình Đình không nhịn được cảm thán cái gen mạnh mẽ của gia tộc Mặc Thị. Nếu cô không phân biệt cẩn thận, thật sự sẽ cho rằng ông ta là Mặc Diệu Dương bây giờ. Đúng là quá đẹp trai.
“Mợ cả mệt rồi đúng không? Cô nghỉ ngơi một lát đi, đến bữa tối tôi sẽ lên gọi cô.”
An Đình Đình gật đầu cảm kích: “Cảm ơn mẹ Dung.”
Mẹ Dung cười rời khỏi.
An Đình Đình rửa mặt nằm trên giường, tối qua thật sự quá mệt mỏi, cộng thêm một vài chuyện hôm nay khiến cô càng mệt thêm. Chẳng mấy chốc cô đã tiến vào giấc mơ...
Dưới lầu, Tiểu Nha cười đưa điểm tâm cho Mặc Diệu Dương: “Cậu hai ăn thêm một chút đi.”
Mặc Diệu Dương cũng không nhận lấy, chỉ hỏi: “Phòng của mẹ...”
Anh còn chưa dứt lời, Tiểu Nha đã nói trước: “Phòng của bà chủ vẫn ổn, mỗi ngày em đều đi quét dọn lau chùi. Vẫn luôn giữ dáng vẻ lúc mọi người rời đi.”
Nghe vậy, Mặc Diệu Dương gật đâu, cảm kích nhìn cô ta: “Cảm ơn cô, Tiểu Nha.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.