Chương 498: LÉN LÚT UỐNG RƯỢU TRONG BỆNH VIỆN
Công Tử Nguyệt
26/02/2021
Long Đình Đình thật sự không đành lòng khi nhìn thấy bộ dạng của Tần Phong như vậy, nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt.
Cô không nghĩ đến là ông ngoại lại vì chuyện của nhà họ Tần mà tiêu hao hết cả tâm tư, vậy mà ông cũng không quên mất đến thành phố G xa xôi với mình và Mặc Diệu Dương.
Còn nhớ lúc trước ông ngoại lặng yên không tiến động đến thành phố G đã chỉ rõ là chỉ gặp một mình cô, cũng tặng cho đứa bé chưa chào đời một món quà gặp mặt, còn cổ vũ cô, ủng hộ cô.
“Ông ngoại, Đình Đình thật sự xin lỗi ông.” Giọng nói của Long Đình Đình run rẩy, nước mắt cũng đã lăn xuống.
Nếu như lúc nãy cô biết ông ngoại hao tâm tổn trí như vậy, cô chắc chắn sẽ đồng ý, bây giờ suy nghĩ lại lúc nãy mình từ chối là mình đã làm tổn thương trái tim của ông cụ bao nhiêu.
Tần Phong nở nụ cười đưa tay vuốt ve đầu của Long Đình Đình, nói: “Đứa nhỏ ngốc này, ông ngoại cũng không có ý trách cháu đâu.”
Mặc Diệu Dương cũng nhẹ giọng an ủi Long Đình Đình.
Có thể nhìn thấy được Long Đình Đình thật sự được bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, Mạc Ninh Thanh đứng ở một bên trơ mắt nhìn cảnh tượng này, nói không ghen tị thì đó là chuyện không thể nào.
Điều mà cô ghen tị nhất chính là sự quan tâm của Tiêu Quân đối với Đình Đình.
Lúc anh vừa mới bước vào cửa thì trong mắt của anh ta cũng chỉ có một mình Long Đình Đình, mà không phải là cô, điểm này đủ để chứng minh cô thua rồi.
Cô lại nhấc mắt lên lần nữa, nhìn về phía Tiêu Quân đang đứng, mà ánh mắt của người đàn ông vẫn dừng ở trên người của Long Đình Đình như cũ, cô bất đắc dĩ thở dài một hơi ở trong lòng.
Giống như là người đã nói, cái gì nên là của bạn thì cho dù người khác có làm như thế nào cũng không mang đi được, không phải là của bạn thì cho dù bạn có cưỡng cầu như thế nào, cuối cùng vẫn không thể cưỡng cầu được.
Mạc Ninh Thanh im lặng không tiếng động rời khỏi căn phòng.
Sau chuyện này Tần Phong yên tâm tĩnh dưỡng sức khỏe trong bệnh viện, trong lúc đó ông cụ Mặc cũng đã đến thăm mấy lần, cũng uống rượu với nhau, nhưng mà lần nào cũng uống không đã.
Y tá nhìn thấy thì vô cùng sốt ruột, giật lấy ly rượu ở trong tay của Tần Phong, mang theo giọng điệu răn dạy: “Hai ông cụ này, cầu xin hai người luôn đó, có thể đừng như vậy được không hả? Vết thương của người bị thương vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục lại đâu, lúc này là thời gian quan trọng sao có thể uống rượu được chứ.”
Tần Phong và Mặc Viên Bằng nhìn nhau cười một tiếng, đỏ mặt.
Y tá đi đến cửa, đúng lúc nhìn thấy Long Đình Đình đến thăm, thế là lại cáo trạng một lần nữa: “Mợ Mặc à, cô đến đây đúng lúc lắm, cô tranh thủ khuyên hai ông ấy đi, bệnh viện không phải là nơi có thể uống rượu đâu, nếu như mà có chuyện xấu xảy ra thì cậu hai sẽ phá hủy bệnh viện của chúng tôi luôn đó.”
Lúc Long Đình Đình sinh con cũng là ở bệnh viện này, lúc đó Mặc Diệu Dương điên cuồng đến cỡ nào, cả toàn bộ bệnh viện đều đã truyền tai nhau mấy lần, trên dưới toàn thể bệnh viện đều xem người nhà họ Mặc như là tổ tông mà đối đãi, ai cũng không dám đắc tội.
Long Đình Đình ngượng ngùng nở nụ cười: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ nói lại với bọn họ mà.”
Y tá bất đắc dĩ gật đầu rời đi.
Sau khi đi vào Long Đình Đình giả vờ tức giận nhìn ông cụ Mặc, lại nhìn Tần Phong: “Ông ngoại, ông nội à, hai người cũng đã trưởng thành rồi, hai người cũng không thể cứ tùy hứng như vậy được.”
Ông cụ Mặc nói: “Không phải là trong lòng của ông vui vẻ đó à.”
“Có vui thì cũng không thể mời ông ngoại uống rượu trong lúc này được.” Long Đình Đình bỏ túi xách xuống: “Nếu như ông thật sự muốn uống thì chờ đến lúc vết thương của ông ngoại tốt rồi thì chúng ta lại đến nhà cổ nhà họ Mặc mở tiệc rượu, dù sao thì rượu thảo dược ở trong nhà cũng còn nhiều lắm, mấy loại đó có uống nhiều cũng không làm tổn hại đến thân thể.”
Tần Phong cũng gật đầu phối hợp nói: “Đình Đình nói rất đúng, tôi không uống nữa, chờ đến lúc sức khỏe của tôi tốt rồi thì đến nhà cổ uống, uống sạch sành sanh mấy loại rượu quý báu được cất giữ của ông nội cháu... ha ha.”
Mặc Viên Bằng thì lại chỉ vào ông, cười mắng: “Cái ông già này, lúc nãy uống còn nhiều hơn tôi nữa.”
Hai người già cởi mở cười một tiếng.
Trần Hằng bước tới nói: “Ông cụ Tần, Tần Tú Nhi đang ầm ỉ ở ngoài cửa bệnh viện đòi đi vào.”
Tần Phong nghe vậy, mi tâm nhăn chặt lại, lập tức từ chối: “Đừng để nó vào đây, đuổi nó đi đi.”
“Cô ta đang rêu rao khắp nơi, nói là bị mợ hai nhà của chúng ta bắt nạt.”
Long Đình Đình bất lực thở dài một hơi.
Lúc đầu Mặc Diệu Dương đã dự định để cô ta cũng giống như Tần Lập, đưa cả hai đến cục cảnh sát nhận sự trừng phạt, nhưng mà lại bị cô ngăn cản lại. Dù sao thì Tần Tú Nhi cũng là một cô gái, một khi bước vào nhà giam rồi thì cả đời này coi như xong.
Cô cũng là vì cảm thấy Tần Tú Nhi bị người khác lợi dụng cho nên mới bỏ qua một phen, ai mà biết được cô ta lại không biết tốt xấu như thế, còn nháo nhào đến cửa nữa.
Cô suy nghĩ rồi lại nhìn Tần Phong.
Tần Phong gật đầu không nói gì, ý nghĩ rất rõ ràng, tất cả đều sẽ do Long Đình Đình định đoạt.
Long Đình Đình gật đầu nói: “Vậy cũng được, lát nữa anh đưa cô ta đến cục cảnh sát luôn đi, giao cho cảnh sát Trần, về phần những chuyện khác thì cứ dựa theo trật tự của bên viện tư pháp.”
“Vâng.” Trần Hằng gật đầu quay người rời đi.
Kể từ đó cuộc sống mới trở nên yên ổn không còn thị phi, chửi rủa và chỉ trích. Long Đình Đình trở về Thủy Sam Uyển, chuyên tâm chăm sóc cho Bánh Bao Sữa.
Thời gian nhoáng một cái đã đến cuối năm.
Vết thương ở trên người của Tần Phong đã hoàn toàn khá hơn, mà ông cũng đã quyết định ở lại nhà cổ nhà họ Mặc để đón tết, không muốn trở về đối mặt với đám con cháu bất hiếu nhà họ Tần. Cái này làm ông cụ Mặc vui mừng hớn hở, suốt ngày lôi kéo ông đánh cờ, bàn rượu, chơi chim, ngắm hoa.
Đêm giao thừa gia tộc Mặc thị đoàn tụ với nhau, bầu không khí rất hòa hợp.
Mặc Diệu Lương đã lâu lắm rồi chưa trở về nhà cũng đã về nhà vào đêm giao thừa, nhưng mà thời gian ở lại cũng không lâu, gặp Bánh Bao Sữa một cái, tặng cho bao lì xì rất lớn, ăn một bữa cơm đoàn viên rồi sau đó liền đi ngay.
Đêm giao thừa năm nay Bánh Bao Sữa chính là tiêu điểm của mọi người, giống như là mặt trăng giữa vạn vì sao, người nào cũng vô cùng thích bé, không cần phải nói tới chỉ là tiền mừng tuổi vào tối ngày hôm nay cũng đã kiếm được trên mấy chục tỷ.
Sau khi Long Đình Đình trở lại Thủy Sam Uyển thì đếm lại, cũng bị con số này làm cho kinh ngạc, may là cái này không phải là tiền mặt, nếu không thì cô cũng không mang nổi rồi.
Sau thời khắc giao thừa là những lời chúc nhiệt liệt...
Mặc Diệu Lương lái xe một mình như là đang đua tốc độ trên con đường vắng vẻ của thành phố G, như đang chiến đấu với thời gian.
Anh ta đột nhiên phát hiện mặc dù mình có tài sản của địch quốc, kết quả là ở bên cạnh là cả một người tâm sự cũng không có, loại cô độc và cô đơn như thế này là một loại cảm giác không nói thành lời, hơn nữa anh ta là một người kiêu ngạo như thế, sao có thể cho phép người khác an ủi mình.
Xe dừng lại ở biệt thự vùng ngoại ô, Mặc Diệu Lương đỗ xe xong rồi thì bước ra.
Lơ đãng ngẩng đầu lên, vậy mà lại nhìn thấy trong phòng truyền đến ánh đèn dịu dàng, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Sau đó cửa được mở ra từ bên trong.
Một người phụ nữ mặc đồ ở nhà nở nụ cười tươi như hoa bước ra ôm cánh tay của anh ta, ngoan ngoãn gọi: “Diệu Lương, em còn tưởng là ngày hôm nay anh sẽ không trở về.”
Cô không nghĩ đến là ông ngoại lại vì chuyện của nhà họ Tần mà tiêu hao hết cả tâm tư, vậy mà ông cũng không quên mất đến thành phố G xa xôi với mình và Mặc Diệu Dương.
Còn nhớ lúc trước ông ngoại lặng yên không tiến động đến thành phố G đã chỉ rõ là chỉ gặp một mình cô, cũng tặng cho đứa bé chưa chào đời một món quà gặp mặt, còn cổ vũ cô, ủng hộ cô.
“Ông ngoại, Đình Đình thật sự xin lỗi ông.” Giọng nói của Long Đình Đình run rẩy, nước mắt cũng đã lăn xuống.
Nếu như lúc nãy cô biết ông ngoại hao tâm tổn trí như vậy, cô chắc chắn sẽ đồng ý, bây giờ suy nghĩ lại lúc nãy mình từ chối là mình đã làm tổn thương trái tim của ông cụ bao nhiêu.
Tần Phong nở nụ cười đưa tay vuốt ve đầu của Long Đình Đình, nói: “Đứa nhỏ ngốc này, ông ngoại cũng không có ý trách cháu đâu.”
Mặc Diệu Dương cũng nhẹ giọng an ủi Long Đình Đình.
Có thể nhìn thấy được Long Đình Đình thật sự được bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, Mạc Ninh Thanh đứng ở một bên trơ mắt nhìn cảnh tượng này, nói không ghen tị thì đó là chuyện không thể nào.
Điều mà cô ghen tị nhất chính là sự quan tâm của Tiêu Quân đối với Đình Đình.
Lúc anh vừa mới bước vào cửa thì trong mắt của anh ta cũng chỉ có một mình Long Đình Đình, mà không phải là cô, điểm này đủ để chứng minh cô thua rồi.
Cô lại nhấc mắt lên lần nữa, nhìn về phía Tiêu Quân đang đứng, mà ánh mắt của người đàn ông vẫn dừng ở trên người của Long Đình Đình như cũ, cô bất đắc dĩ thở dài một hơi ở trong lòng.
Giống như là người đã nói, cái gì nên là của bạn thì cho dù người khác có làm như thế nào cũng không mang đi được, không phải là của bạn thì cho dù bạn có cưỡng cầu như thế nào, cuối cùng vẫn không thể cưỡng cầu được.
Mạc Ninh Thanh im lặng không tiếng động rời khỏi căn phòng.
Sau chuyện này Tần Phong yên tâm tĩnh dưỡng sức khỏe trong bệnh viện, trong lúc đó ông cụ Mặc cũng đã đến thăm mấy lần, cũng uống rượu với nhau, nhưng mà lần nào cũng uống không đã.
Y tá nhìn thấy thì vô cùng sốt ruột, giật lấy ly rượu ở trong tay của Tần Phong, mang theo giọng điệu răn dạy: “Hai ông cụ này, cầu xin hai người luôn đó, có thể đừng như vậy được không hả? Vết thương của người bị thương vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục lại đâu, lúc này là thời gian quan trọng sao có thể uống rượu được chứ.”
Tần Phong và Mặc Viên Bằng nhìn nhau cười một tiếng, đỏ mặt.
Y tá đi đến cửa, đúng lúc nhìn thấy Long Đình Đình đến thăm, thế là lại cáo trạng một lần nữa: “Mợ Mặc à, cô đến đây đúng lúc lắm, cô tranh thủ khuyên hai ông ấy đi, bệnh viện không phải là nơi có thể uống rượu đâu, nếu như mà có chuyện xấu xảy ra thì cậu hai sẽ phá hủy bệnh viện của chúng tôi luôn đó.”
Lúc Long Đình Đình sinh con cũng là ở bệnh viện này, lúc đó Mặc Diệu Dương điên cuồng đến cỡ nào, cả toàn bộ bệnh viện đều đã truyền tai nhau mấy lần, trên dưới toàn thể bệnh viện đều xem người nhà họ Mặc như là tổ tông mà đối đãi, ai cũng không dám đắc tội.
Long Đình Đình ngượng ngùng nở nụ cười: “Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ nói lại với bọn họ mà.”
Y tá bất đắc dĩ gật đầu rời đi.
Sau khi đi vào Long Đình Đình giả vờ tức giận nhìn ông cụ Mặc, lại nhìn Tần Phong: “Ông ngoại, ông nội à, hai người cũng đã trưởng thành rồi, hai người cũng không thể cứ tùy hứng như vậy được.”
Ông cụ Mặc nói: “Không phải là trong lòng của ông vui vẻ đó à.”
“Có vui thì cũng không thể mời ông ngoại uống rượu trong lúc này được.” Long Đình Đình bỏ túi xách xuống: “Nếu như ông thật sự muốn uống thì chờ đến lúc vết thương của ông ngoại tốt rồi thì chúng ta lại đến nhà cổ nhà họ Mặc mở tiệc rượu, dù sao thì rượu thảo dược ở trong nhà cũng còn nhiều lắm, mấy loại đó có uống nhiều cũng không làm tổn hại đến thân thể.”
Tần Phong cũng gật đầu phối hợp nói: “Đình Đình nói rất đúng, tôi không uống nữa, chờ đến lúc sức khỏe của tôi tốt rồi thì đến nhà cổ uống, uống sạch sành sanh mấy loại rượu quý báu được cất giữ của ông nội cháu... ha ha.”
Mặc Viên Bằng thì lại chỉ vào ông, cười mắng: “Cái ông già này, lúc nãy uống còn nhiều hơn tôi nữa.”
Hai người già cởi mở cười một tiếng.
Trần Hằng bước tới nói: “Ông cụ Tần, Tần Tú Nhi đang ầm ỉ ở ngoài cửa bệnh viện đòi đi vào.”
Tần Phong nghe vậy, mi tâm nhăn chặt lại, lập tức từ chối: “Đừng để nó vào đây, đuổi nó đi đi.”
“Cô ta đang rêu rao khắp nơi, nói là bị mợ hai nhà của chúng ta bắt nạt.”
Long Đình Đình bất lực thở dài một hơi.
Lúc đầu Mặc Diệu Dương đã dự định để cô ta cũng giống như Tần Lập, đưa cả hai đến cục cảnh sát nhận sự trừng phạt, nhưng mà lại bị cô ngăn cản lại. Dù sao thì Tần Tú Nhi cũng là một cô gái, một khi bước vào nhà giam rồi thì cả đời này coi như xong.
Cô cũng là vì cảm thấy Tần Tú Nhi bị người khác lợi dụng cho nên mới bỏ qua một phen, ai mà biết được cô ta lại không biết tốt xấu như thế, còn nháo nhào đến cửa nữa.
Cô suy nghĩ rồi lại nhìn Tần Phong.
Tần Phong gật đầu không nói gì, ý nghĩ rất rõ ràng, tất cả đều sẽ do Long Đình Đình định đoạt.
Long Đình Đình gật đầu nói: “Vậy cũng được, lát nữa anh đưa cô ta đến cục cảnh sát luôn đi, giao cho cảnh sát Trần, về phần những chuyện khác thì cứ dựa theo trật tự của bên viện tư pháp.”
“Vâng.” Trần Hằng gật đầu quay người rời đi.
Kể từ đó cuộc sống mới trở nên yên ổn không còn thị phi, chửi rủa và chỉ trích. Long Đình Đình trở về Thủy Sam Uyển, chuyên tâm chăm sóc cho Bánh Bao Sữa.
Thời gian nhoáng một cái đã đến cuối năm.
Vết thương ở trên người của Tần Phong đã hoàn toàn khá hơn, mà ông cũng đã quyết định ở lại nhà cổ nhà họ Mặc để đón tết, không muốn trở về đối mặt với đám con cháu bất hiếu nhà họ Tần. Cái này làm ông cụ Mặc vui mừng hớn hở, suốt ngày lôi kéo ông đánh cờ, bàn rượu, chơi chim, ngắm hoa.
Đêm giao thừa gia tộc Mặc thị đoàn tụ với nhau, bầu không khí rất hòa hợp.
Mặc Diệu Lương đã lâu lắm rồi chưa trở về nhà cũng đã về nhà vào đêm giao thừa, nhưng mà thời gian ở lại cũng không lâu, gặp Bánh Bao Sữa một cái, tặng cho bao lì xì rất lớn, ăn một bữa cơm đoàn viên rồi sau đó liền đi ngay.
Đêm giao thừa năm nay Bánh Bao Sữa chính là tiêu điểm của mọi người, giống như là mặt trăng giữa vạn vì sao, người nào cũng vô cùng thích bé, không cần phải nói tới chỉ là tiền mừng tuổi vào tối ngày hôm nay cũng đã kiếm được trên mấy chục tỷ.
Sau khi Long Đình Đình trở lại Thủy Sam Uyển thì đếm lại, cũng bị con số này làm cho kinh ngạc, may là cái này không phải là tiền mặt, nếu không thì cô cũng không mang nổi rồi.
Sau thời khắc giao thừa là những lời chúc nhiệt liệt...
Mặc Diệu Lương lái xe một mình như là đang đua tốc độ trên con đường vắng vẻ của thành phố G, như đang chiến đấu với thời gian.
Anh ta đột nhiên phát hiện mặc dù mình có tài sản của địch quốc, kết quả là ở bên cạnh là cả một người tâm sự cũng không có, loại cô độc và cô đơn như thế này là một loại cảm giác không nói thành lời, hơn nữa anh ta là một người kiêu ngạo như thế, sao có thể cho phép người khác an ủi mình.
Xe dừng lại ở biệt thự vùng ngoại ô, Mặc Diệu Lương đỗ xe xong rồi thì bước ra.
Lơ đãng ngẩng đầu lên, vậy mà lại nhìn thấy trong phòng truyền đến ánh đèn dịu dàng, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
Sau đó cửa được mở ra từ bên trong.
Một người phụ nữ mặc đồ ở nhà nở nụ cười tươi như hoa bước ra ôm cánh tay của anh ta, ngoan ngoãn gọi: “Diệu Lương, em còn tưởng là ngày hôm nay anh sẽ không trở về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.