Chương 147: MẸ KẾ CŨNG LÀ MẸ
Công Tử Nguyệt
06/12/2020
An Đình Đình biết người này cũng không phải người của gia tộc Mặc
thị, càng giống như họ hàng nhánh bên, dù sao thái độ anh ta cũng đã bày ra đó.
“Hân hạnh.” So với sự nhiệt tình của người đàn ông, Mặc Diệu Dương ngược lại rất lạnh nhạt nhưng cũng không mất lịch sự.
Người đó kéo Mặc Diệu Dương nói chuyện phiếm, bỗng nhiên sắc mặt tối đi, thương tiếc nói: “Chuyện của cậu cả tôi cũng nghe nói rồi, haiz... đúng là đáng tiếc."
Mặc Diệu Dương hơi gật đầu: “Cảm ơn, sẽ tốt lên thôi.”
“Đúng đúng, sẽ tốt lên thôi, nhất định rồi.” Lúc này anh ta mới thấy người phụ nữ đứng sau Mặc Diệu Dương, lịch sự hỏi: “Đây là...”
Mặc Diệu Dương lạnh nhạt đáp: “Chị dâu cả.”
Người đó lại mang vẻ mặt tôn kính: “Chị dâu cả, chào chị, là tôi thất lễ, mải nói chuyện với cậu hai, chị xem... thật là.”
An Đình Đình cười hào phóng, đưa tay khẽ bắt tay với anh ta rồi nói: “Không sao.”
Sự chào hỏi kết thúc như vậy.
Vốn cho rằng giờ này họ đều đã nghỉ trưa, nhưng không ngờ phần lớn người mà An Đình Đình biết đều ở đây.
Sau khi Quan Chi Thu nhìn thấy An Đình Đình, sắc mặt vẫn không đổi, mang phong thái nữ chủ nhân của gia tộc nhà họ Mặc. Nhưng ánh mắt nhìn An Đình Đình đã không còn bình dị gần gũi như trước nữa. An Đình Đình biết chắc bà ta đã biết thân phận thật sự của cô ở biệt thự Thuỷ Mặc.
Sở Huệ Nhu ngẩng đầu, ánh mắt hung ác nhìn qua cô rồi quay đầu đi.
Cô còn nhìn thấy Mặc Diệu Lương. Xem ra anh ta cũng đã biết thân phận cô rồi, khoan hãy nói trước kia anh ta là cấp trên của cô, bây giờ lại trở thành em chồng cô, thật sự có chút không được tự nhiên.
Nhưng cũng may Mặc Diệu Lương cũng không thể hiện ra cảm xúc gì, nhìn thấy cô xong thì nhàn nhạt gật đầu, thái độ vẫn như trước kia. An Đình Đình cũng gật đầu lại, trong lòng cũng không căng thẳng mấy.
“Diệu Dương, sao giờ mới tới?” Mặc Chấn Ngôn và Quan Chi Thu khoác tay nhau đi vào phòng khách.
“Có chuyện làm chậm trễ thời gian.” Mặc Diệu Dương hôm nay không đối chọi với ông ta, có lẽ thấy người đông nên cũng cho ông ta chút mặt mũi.
Mặc Chấn Ngôn thấy thái độ này của anh vẫn hơi kích động: “Ừm, bận một chút cũng được, đừng để mình mệt quá. Diệu Phong đâu?”
“Ở nhà” Mặc Diệu Dương một chữ như vàng.
Anh hy vọng Mặc Chấn Ngôn tự mình biết mình một chút, anh không có hứng tán gẫu cùng ông ta.
"Ở nhà?” Đột nhiên Quan Chi Thu nhíu mày, cả giọng nói cũng nâng lên vài tông, trách cứ An Đình Đình: “Cô không ở Thủy Mặc chăm sóc nó mà tới đây làm gì? Thân là con dâu chỉ biết chơi cho vui, có biết quy củ hay không?!”
Biết là sẽ bị mắng mà chỉ là An Đình Đình không nghĩ tới, người đầu tiên vạch mặt cô lại là Quan Chi Thu. Đến giờ cô vẫn nhớ lần đầu tiên gặp bà ta đã để lại cho cô ấn tượng khoan dung, độ lượng. Thì ra chỉ là giả vờ cho người ngoài xem.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, tội phạm giết người không phải đều rất biết giả vờ sao? An Đình Đình nghĩ như vậy thì không thấy kỳ lạ nữa.
“Ông nội muốn gặp cô ấy, thế nào?” Mặc Diệu Dương trầm giọng nói, ánh mắt hung dữ nhìn bà ta.
Quan Chi Thu cười lạnh: “Ha, một người phụ nữ còn chưa qua cửa mà đã tự coi mình là dâu trưởng nhà họ Mặc. Tổ huấn nhà họ Mặc cũng không nói như vậy. Nhất định phải ba gõ chín vái mới được coi là người nhà họ Mặc.”
Bầu không khí lập tức ngưng lại. Mười mấy đôi mắt trong phòng đồng loạt nhìn về An Đình Đình.
An Đình Đình cũng cảm thấy mặt mình nóng lên, không phải sợ Quan Chi Thu mà là cô chưa được nhiều người chú ý thế này bao giờ.
Mặc Diệu Dương mỉm cười, tiến lên một bước, lấy một cốc nước ấm trên quầy bar xuống, ngửa đầu uống cạn rồi đặt cốc về chỗ cũ: “Ngày đại thọ của ông
nội, ông muốn gặp cháu dâu trưởng của mình xem ra người có thân phận kẻ thứ ba vào cửa giả con dâu là bà không đồng ý?”
Kẻ thứ ba, giả con dâu, mấy chữ này đã hoàn toàn chọc giận Quan Chi Thu.
Bà ta nhe răng trợn mắt với Mặc Diệu Dương: “Ai cho cậu lá gan này mà dám nói chuyện với tôi như thế! Dù sao tôi cũng là mẹ cậu, mẹ kế cũng là người bề trên, cũng là mẹ.”
“Haha.” Mặc Diệu Dương cười lạnh, chế giễu lại, một chiêu trí mạng: “Vậy ai cho bà lá gan dám làm trái ý ông nội? Tôi biết bà vẫn luôn mong ông chết sớm nên bà mới thừa cơ thay thế! Quy tắc sinh ra là để con người thay đổi. Ý ông nội mà bà còn dám làm trái thì còn chuyện gì bà không dám!”
Quan Chi Thu bị anh nghiêm nghị quát lớn, không giữ nổi vẻ mặt nữa, ôm cánh tay Mặc Chấn Ngôn khóc lóc kể lể: “Anh Ngôn, anh xem thái độ của con trai anh này! Dáng vẻ nó như muốn ăn tươi nuốt sống em vậy.”
Nói rồi bà ta còn khóc sụt sùi trước mặt bao nhiêu tiểu bối.
“Tôi ăn bà? Ha... tôi chê bà già!” Mặc Diệu Dương tiếp tục phát huy khả năng đặc biệt miệng độc của mình.
Mặc Chấn Ngôn dịu giọng an ủi Quan Chi Thu sau đó nói với Mặc Diệu Dương đang đen mặt: “Diệu Dương, dù nói thế nào thì Thu cũng là người bề trên của con, trước mặt bao người mà con quát bà ấy như vậy cũng quá không nể mặt rồi.”
Mặc Diệu Dương bình chân như vại nói: “Là bà ta gây sự trước.”
Quan Chi Thu nghe vậy thì dựa sát người vào lòng Mặc Chấn Ngôn hơn, dáng vẻ nũng nịu đó thật giống cô gái nhỏ mười tám tuổi vừa mới biết yêu.
An Đình Đình thấy mà buồn nôn.
Mặc Chấn Ngôn nhẹ nhàng vỗ vai bà ta, an ủi: “Được rồi được rồi, tôi nói nó rồi bà đừng khóc nữa, bớt vài câu là không có chuyện gì rồi, ngoan.”
An Đình Đình khó khăn lắm mới nhịn được ý nghĩa phỉ ngổ, đối với đôi vợ chông nửa đường này thật sự là khác người.
“Người đâu, đưa bà chủ về phòng nghỉ ngơi.” Mặc Chấn Ngôn gọi người làm, cứ vậy Quan Chi Thu rời khỏi phòng khách trước.
“Dì, cháu đi cùng dì.” Lúc này Sở Huệ Nhu cũng đứng lên đi về phía Quan Chi Thu, dìu bà ta.
Khi đi qua An Đình Đình, cô ta còn hung ác trừng mắt nhìn cô.
“Ông nội ở đâu?” Mặc Diệu Dương hỏi.
Mặc Chấn Ngôn trả lời: “Đang nghỉ ngơi ở phòng làm việc.”
“Tôi đi thăm ông.” Mặc Diệu Dương nói xong thì ra hiệu bằng ánh mắt cho An Đình Đình, cô lập tức hiểu ý lên theo.
Nhà cũ của nhà họ Mặc thật rộng giống như Hoàng cung, giữa mỗi toà biệt thự đều có ít cây cối hoa cỏ, chòi nghỉ mát theo phong cách cổ, hòn non bộ, thật sự thanh tĩnh và đẹp đẽ.
“Có mệt không?” Mặc Diệu Dương hỏi cô.
“Không mệt.” An Đình Đình lắc đầu.
“Từ đây đến chỗ ông nội còn một đoạn đường. Nếu em mệt thì chúng ta ngồi xe bảo vệ môi trường đến đó, nếu em không mệt thì anh đưa em đi bộ.”
“Được ạ.” An Đình Đình ngẩng đầu mỉm cười.
Mặc Diệu Dương cười gật đầu nói: “Em thấy môi trường sống ở đây thế nào?”
“Hân hạnh.” So với sự nhiệt tình của người đàn ông, Mặc Diệu Dương ngược lại rất lạnh nhạt nhưng cũng không mất lịch sự.
Người đó kéo Mặc Diệu Dương nói chuyện phiếm, bỗng nhiên sắc mặt tối đi, thương tiếc nói: “Chuyện của cậu cả tôi cũng nghe nói rồi, haiz... đúng là đáng tiếc."
Mặc Diệu Dương hơi gật đầu: “Cảm ơn, sẽ tốt lên thôi.”
“Đúng đúng, sẽ tốt lên thôi, nhất định rồi.” Lúc này anh ta mới thấy người phụ nữ đứng sau Mặc Diệu Dương, lịch sự hỏi: “Đây là...”
Mặc Diệu Dương lạnh nhạt đáp: “Chị dâu cả.”
Người đó lại mang vẻ mặt tôn kính: “Chị dâu cả, chào chị, là tôi thất lễ, mải nói chuyện với cậu hai, chị xem... thật là.”
An Đình Đình cười hào phóng, đưa tay khẽ bắt tay với anh ta rồi nói: “Không sao.”
Sự chào hỏi kết thúc như vậy.
Vốn cho rằng giờ này họ đều đã nghỉ trưa, nhưng không ngờ phần lớn người mà An Đình Đình biết đều ở đây.
Sau khi Quan Chi Thu nhìn thấy An Đình Đình, sắc mặt vẫn không đổi, mang phong thái nữ chủ nhân của gia tộc nhà họ Mặc. Nhưng ánh mắt nhìn An Đình Đình đã không còn bình dị gần gũi như trước nữa. An Đình Đình biết chắc bà ta đã biết thân phận thật sự của cô ở biệt thự Thuỷ Mặc.
Sở Huệ Nhu ngẩng đầu, ánh mắt hung ác nhìn qua cô rồi quay đầu đi.
Cô còn nhìn thấy Mặc Diệu Lương. Xem ra anh ta cũng đã biết thân phận cô rồi, khoan hãy nói trước kia anh ta là cấp trên của cô, bây giờ lại trở thành em chồng cô, thật sự có chút không được tự nhiên.
Nhưng cũng may Mặc Diệu Lương cũng không thể hiện ra cảm xúc gì, nhìn thấy cô xong thì nhàn nhạt gật đầu, thái độ vẫn như trước kia. An Đình Đình cũng gật đầu lại, trong lòng cũng không căng thẳng mấy.
“Diệu Dương, sao giờ mới tới?” Mặc Chấn Ngôn và Quan Chi Thu khoác tay nhau đi vào phòng khách.
“Có chuyện làm chậm trễ thời gian.” Mặc Diệu Dương hôm nay không đối chọi với ông ta, có lẽ thấy người đông nên cũng cho ông ta chút mặt mũi.
Mặc Chấn Ngôn thấy thái độ này của anh vẫn hơi kích động: “Ừm, bận một chút cũng được, đừng để mình mệt quá. Diệu Phong đâu?”
“Ở nhà” Mặc Diệu Dương một chữ như vàng.
Anh hy vọng Mặc Chấn Ngôn tự mình biết mình một chút, anh không có hứng tán gẫu cùng ông ta.
"Ở nhà?” Đột nhiên Quan Chi Thu nhíu mày, cả giọng nói cũng nâng lên vài tông, trách cứ An Đình Đình: “Cô không ở Thủy Mặc chăm sóc nó mà tới đây làm gì? Thân là con dâu chỉ biết chơi cho vui, có biết quy củ hay không?!”
Biết là sẽ bị mắng mà chỉ là An Đình Đình không nghĩ tới, người đầu tiên vạch mặt cô lại là Quan Chi Thu. Đến giờ cô vẫn nhớ lần đầu tiên gặp bà ta đã để lại cho cô ấn tượng khoan dung, độ lượng. Thì ra chỉ là giả vờ cho người ngoài xem.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, tội phạm giết người không phải đều rất biết giả vờ sao? An Đình Đình nghĩ như vậy thì không thấy kỳ lạ nữa.
“Ông nội muốn gặp cô ấy, thế nào?” Mặc Diệu Dương trầm giọng nói, ánh mắt hung dữ nhìn bà ta.
Quan Chi Thu cười lạnh: “Ha, một người phụ nữ còn chưa qua cửa mà đã tự coi mình là dâu trưởng nhà họ Mặc. Tổ huấn nhà họ Mặc cũng không nói như vậy. Nhất định phải ba gõ chín vái mới được coi là người nhà họ Mặc.”
Bầu không khí lập tức ngưng lại. Mười mấy đôi mắt trong phòng đồng loạt nhìn về An Đình Đình.
An Đình Đình cũng cảm thấy mặt mình nóng lên, không phải sợ Quan Chi Thu mà là cô chưa được nhiều người chú ý thế này bao giờ.
Mặc Diệu Dương mỉm cười, tiến lên một bước, lấy một cốc nước ấm trên quầy bar xuống, ngửa đầu uống cạn rồi đặt cốc về chỗ cũ: “Ngày đại thọ của ông
nội, ông muốn gặp cháu dâu trưởng của mình xem ra người có thân phận kẻ thứ ba vào cửa giả con dâu là bà không đồng ý?”
Kẻ thứ ba, giả con dâu, mấy chữ này đã hoàn toàn chọc giận Quan Chi Thu.
Bà ta nhe răng trợn mắt với Mặc Diệu Dương: “Ai cho cậu lá gan này mà dám nói chuyện với tôi như thế! Dù sao tôi cũng là mẹ cậu, mẹ kế cũng là người bề trên, cũng là mẹ.”
“Haha.” Mặc Diệu Dương cười lạnh, chế giễu lại, một chiêu trí mạng: “Vậy ai cho bà lá gan dám làm trái ý ông nội? Tôi biết bà vẫn luôn mong ông chết sớm nên bà mới thừa cơ thay thế! Quy tắc sinh ra là để con người thay đổi. Ý ông nội mà bà còn dám làm trái thì còn chuyện gì bà không dám!”
Quan Chi Thu bị anh nghiêm nghị quát lớn, không giữ nổi vẻ mặt nữa, ôm cánh tay Mặc Chấn Ngôn khóc lóc kể lể: “Anh Ngôn, anh xem thái độ của con trai anh này! Dáng vẻ nó như muốn ăn tươi nuốt sống em vậy.”
Nói rồi bà ta còn khóc sụt sùi trước mặt bao nhiêu tiểu bối.
“Tôi ăn bà? Ha... tôi chê bà già!” Mặc Diệu Dương tiếp tục phát huy khả năng đặc biệt miệng độc của mình.
Mặc Chấn Ngôn dịu giọng an ủi Quan Chi Thu sau đó nói với Mặc Diệu Dương đang đen mặt: “Diệu Dương, dù nói thế nào thì Thu cũng là người bề trên của con, trước mặt bao người mà con quát bà ấy như vậy cũng quá không nể mặt rồi.”
Mặc Diệu Dương bình chân như vại nói: “Là bà ta gây sự trước.”
Quan Chi Thu nghe vậy thì dựa sát người vào lòng Mặc Chấn Ngôn hơn, dáng vẻ nũng nịu đó thật giống cô gái nhỏ mười tám tuổi vừa mới biết yêu.
An Đình Đình thấy mà buồn nôn.
Mặc Chấn Ngôn nhẹ nhàng vỗ vai bà ta, an ủi: “Được rồi được rồi, tôi nói nó rồi bà đừng khóc nữa, bớt vài câu là không có chuyện gì rồi, ngoan.”
An Đình Đình khó khăn lắm mới nhịn được ý nghĩa phỉ ngổ, đối với đôi vợ chông nửa đường này thật sự là khác người.
“Người đâu, đưa bà chủ về phòng nghỉ ngơi.” Mặc Chấn Ngôn gọi người làm, cứ vậy Quan Chi Thu rời khỏi phòng khách trước.
“Dì, cháu đi cùng dì.” Lúc này Sở Huệ Nhu cũng đứng lên đi về phía Quan Chi Thu, dìu bà ta.
Khi đi qua An Đình Đình, cô ta còn hung ác trừng mắt nhìn cô.
“Ông nội ở đâu?” Mặc Diệu Dương hỏi.
Mặc Chấn Ngôn trả lời: “Đang nghỉ ngơi ở phòng làm việc.”
“Tôi đi thăm ông.” Mặc Diệu Dương nói xong thì ra hiệu bằng ánh mắt cho An Đình Đình, cô lập tức hiểu ý lên theo.
Nhà cũ của nhà họ Mặc thật rộng giống như Hoàng cung, giữa mỗi toà biệt thự đều có ít cây cối hoa cỏ, chòi nghỉ mát theo phong cách cổ, hòn non bộ, thật sự thanh tĩnh và đẹp đẽ.
“Có mệt không?” Mặc Diệu Dương hỏi cô.
“Không mệt.” An Đình Đình lắc đầu.
“Từ đây đến chỗ ông nội còn một đoạn đường. Nếu em mệt thì chúng ta ngồi xe bảo vệ môi trường đến đó, nếu em không mệt thì anh đưa em đi bộ.”
“Được ạ.” An Đình Đình ngẩng đầu mỉm cười.
Mặc Diệu Dương cười gật đầu nói: “Em thấy môi trường sống ở đây thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.