Chương 289: MỘT VỞ KỊCH
Công Tử Nguyệt
24/12/2020
An Đình Đình đứng ở trên ban công, thưởng thức phong cảnh đầu mùa đông của nhà tổ nhà họ Mặc.
Không thể không nói, nhà họ Mặc không hổ là nhà giàu tài phiệt số một của thành phố G. Khung cảnh bên trong nhà tổ, dù là vào mùa đông vẫn mê người như cũ.
Trong không khí đã mang theo chút khí lạnh. Một cơn gió thổi tới, An Đình Đình không khỏi rụt cổ lại. Cô đứng dậy, kéo kín khăn mỏng trên cổ lại.
Cơn buồn ngủ ập tới, An Đình Đình khẽ gọi một tiếng: "Tiểu Tuyết Cầu... Tiểu Tuyết Cầu..."
Tiểu Tuyết Cầu không trả lời.
Có lẽ lại chạy ra sân chơi rồi! Thật là một đứa nhỏ tinh nghịch, suốt ngày chỉ biết chơi. An Đình Đình cũng bỏ luôn suy nghĩ tìm nó trở về, để nó đi chơi đi, cô phải trở về ngủ một giấc.
Ở trên lầu cao của Ngô Đồng Uyển, Cốc Nhược Lâm đứng đó, trên tay cầm chiếc ống nhòm, ống kính luôn quay về hướng Thủy Sam Uyển.
"Cô Cốc, bên ngoài đang rất lạnh, phong cảnh ngắm lúc nào cũng được, tôi thấy nhiệt độ hôm nay…”
"Cô rất ồn ào." Cốc Nhược Lâm không kiên nhẫn được nữa, nhìn về phía người giúp việc quát.
Người giúp việc ngậm miệng lại, một lát sau, thấy Cốc Nhược Lâm còn đang nhìn, đồng thời còn chậm rãi đổi phương hướng. Vậy nên, thuận tiện hiếu kỳ hỏi: "Cô Cốc, ngài đang nhìn cái gì vậy?"
Cốc Nhược Lâm cười thần bí, nói: "Tôi đang ngắm phong cảnh."
Phong cảnh? Phong cảnh của nhà tổ nhà họ Mặc quả thật rất hấp dẫn, nhưng tốt cuộc là phong cảnh ở đâu mà cần đến ống nhòm?
Hướng ống nhòm của Cốc Nhược Lâm từng chút từng chút thay đổi. Nhưng không đổi phương hương lần nào, khóe miệng cô ta hiện lên ý cười, nụ cười càng sâu thêm mấy phần. Cuối cùng, khi cô ta thấy thân ảnh nhỏ bé màu trắng, rốt cuộc cũng được đưa tới khu vực cấm, cô ta mới hài lòng cất chiếc ống nhòm đi.
Giọng điệu thoải mái nói: "Nhìn mệt rồi, đi thôi, cùng tôi ra ngoài một chuyến!”
"Vâng. Tôi đi chuẩn bị cho ngài chiếc áo khoác."
Bước chân của Cốc Nhược Lâm đã không nhịn nổi bước đi, cô ta khoát khoát tay, nói: "Không cần, cô cầm giúp tôi chiếc khăn cổ là được rồi, nhớ kỹ, tôi muốn chiếc khăn màu đỏ, màu đỏ lộ ra vẻ vui mừng!”
Sau khi An Đình Đình ngủ dậy, cô rót cho mình một cốc nước ấm. Sau đó đi xuống dưới lầu, vào trong ổ của Tiểu Tuyết Cầu. Kỳ lạ là, tiểu gia hỏa hôm nay lại không nằm thoải mái ngủ như mọi ngày.
Ồ! Tiểu Tuyết Cầu đâu? Không phải là vẫn đang chơi ở trong sân chứ!
An Đình Đình cảm thấy hiếu kì, liền đi ra sân tìm. Nhưng trong sân vẫn không tìm thấy. Cô đến hỏi mẹ Dung, người giúp việc trong sân đều nói không nhìn thấy.
Không phải là chạy ra ngoài chơi rồi chứ? Thật ra nếu chạy ra ngoài chơi An Đình Đình cũng không lo lắng, cô chỉ sợ Tiểu Tuyết Cầu gặp lại Cốc Nhược Lâm, chắc chắn sẽ bị thương.
"Tôi ra ngoài tìm xem sao." An Đình Đình nói, liền rời khỏi Thủy Sam Uyển.
Cô cũng không biết Tiểu Tuyết Cầu chạy đi hướng nào, chỉ biết đi tìm không có mục đích. Đột nhiên cô phát hiện ra, bên cạnh mấy hòn đá cuội dưới đất có mấy đồ vật lạ. Cô cúi đầu nhìn xuống một chút, phát hiện nó giống như là thức ăn cho chó.
Cô nhặt lên kiểm tra, đúng là thức ăn cho chó, nhưng không phải là loại thức ăn mà Tiểu Tuyết cầu thích. Có phải lúc ai đó dắt cho đi dạo đã đổ ra đây không?
Tiểu Tuyết Cầu chắc chắn là chơi mệt, nhìn thấy đồ ăn nên đi theo người ta.
Nhưng sao có thể đi đâu? Ngộ nhỡ người rắc thức ăn cho chó là Cốc Nhược Lâm, vậy nó chẳng phải đi theo sao? Cũng không đúng, Cốc Nhược Lâm dường như không thích chó, lần trước lúc cô ta nhìn thấy Tiểu Tuyết Cầu còn lộ ra vẻ rất sợ hãi.
An Đình Đình tìm thấy nơi có thức ăn cho chó, tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm. Cố phát hiện, sau mỗi một đoạn, trên mặt đất kiểu gì cũng xuất hiện mấy hạt thức ăn cho chó. An Đình Đình đành phải đi theo con đường này để tìm kiếm.
Mãi cho đến khi đặt chân đến gần Bắc Sơn, cô nhìn thấy bụi cỏ bên cạnh lại xuất hiện mấy hạt thức ăn cho chó.
Chẳng lẽ, Tiểu Tuyết Cầu chạy vào trong rồi?
An Đình Đình nhíu mày, nhìn vào phía trong. Cô vào ở nhà họ Mặc cũng được một khoảng thời gian rồi, từng nghe lão quản gia trong nhà tổ nhắc đến quy định trong tòa nhà.
Thật ra một chút chuyện nhỏ của cô đều có thể không so đo. Chỉ có một điều, được coi như vô cùng nghiêm khắc.
Đó chính là từ trên xuống dưới trong nhà họ Mặc, tất cả mọi người không được bước vào khu vực cấm này nửa bước, nếu không sẽ vi phạm gia pháp. Gia pháp nhà họ Mặc, trong đó có một điều là người bước vào khu vực cấm, sẽ chịu phạt một trăm gậy.
Một trăm gậy, nghĩ lại liền khiến cho người ta sợ hãi. Cộng thêm, lúc ra quy định này, ông cụ Mặc còn rất trẻ, khi đó nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, vì vậy quy định này liền được tuân thủ đến tận bây giờ, cho tới nay, không người nào dám thử rủi ro!
Vào hay là không vào? Đi vào, bằng tốc độ nhanh nhất tìm được Tiểu Tuyết Cầu, sau đó không nhìn cái gì liền rời đi. Nếu không đi vào, Tiểu Tuyết Cầu có thể đụng phải nguy hiểm gì ở bên trong không.
Nhưng một khi đi vào trong mà bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?
An Đình Đình lưỡng lự rất lâu ở đó, cô nhìn trước nhìn sau một chút, lúc chắc chắn bên cạnh không có người nào mới quyết định đi vào.
Cô không thể mất Tiểu Tuyết Cầu.
Tiểu Tuyết Cầu tồn tại, là điều vui vẻ duy nhất của cô ở nhà tổ nhà họ Mặc.
An Đình Đình hạ quyết tâm, nhấc chân, đi vào lùm cây, bước vào sâu phía trong khu cấm địa…
Cốc Nhược Lâm đang ở cùng bà hai và bà bà nhà họ Mặc, cô ta hững hờ đưa tay nhìn đồng hồ.
Hà Diễm Linh nói: "Tiểu Lâm, cô luôn mồm nói đưa bọn tôi đi xem trò hay, thời gian đã lâu như vậy rồi, trò hay rốt cuộc là ở đâu?”
"Đúng vậy. Nếu cô còn thừa nước đục thả câu như vậy, tôi sẽ không làm!” Lý Tú Liên cũng là uể oải hà hơi.
Cốc Nhược Lâm nhìn thời gian cũng không sai biệt quá nhiều, đứng lên nói: “Được, bây giờ tôi liền đưa hai người đi xem trò hay!”
"Ơ! Thật sự là có kịch nha, cô nhóc này, trong hồ lô rốt cuộc là bán thuốc gì vậy?”
Cốc Nhược Lâm thần bí nở nụ cười: "Hai thím yên tâm, màn kịch này đảm bảo hai người thích xem. Hơn nữa, còn là một vở kịch vừa ra!”
Nhà tổ Mặc Viên Bằng.
Người giúp việc đứng ở cửa ra vào, nghe người giúp việc khác trong sân thông báo, sắc mặt lập tức giật mình. Quay người, vội vàng vào nhà, đi đến bên cạnh ông cụ.
"Ông cụ, không hay rồi, nghe nói có người xông vào khu vực cấm!”
Ông cụ Mặc lúc này đang ngồi thiền. Bình thường vào lúc này, những người giúp việc có chuyện gì cũng đều không dám đi vào. Nhất định phải chờ sau khi ông cụ tự mình ra ngoài mới báo cáo lại mọi chuyện.
Nhưng lần này thì khác. Điều này phá vỡ quy tắc ông cụ lập ra gần bốn mươi năm!
Mặc Viên Bằng nghe vậy, đôi mắt vốn đang đóng chặt đột nhiên mở ra: “Cậu nói gì?”
"Ông cụ, nghe người bên ngoài truyền lời, nói là có người xông vào khu vực cấm!”
"Làm càn!" Mặc Viên Bằng hét lớn một tiếng.
Người giúp việc đỡ ông cụ đứng dậy, cầm quải trượng vội vàng đi về phía khu cấm địa.
An Đình Đình càng đi vào sâu bên trong lại càng cảm thấy sợ hãi. Cô đã có chút hối hận mình mạo muội xông vào, nhưng lại lo lắng Tiểu Tuyết Cầu có thể sẽ gặp điều bất trắc gì hay không.
Lúc cô đang đi xuyên qua khu rừng rậm, trước mắt bất thình lình xuất hiện một ngôi nhà.
An Đình Đình lập tức bị dọa hãi hùng khiếp vía, tim đập thình thích giống như muốn nhảy ra cổ họng. Thời gian dần trôi, cô cảm giác da đầu đang run lên, cô cảm nhận rất rõ ràng, nơi này chắc chắn là một nơi thị phi.
Nếu không, nhà tổ nhà họ Mặc sao lại phân thành khu vực cấm?
Đột nhiên, lúc cô nhìn thấy Tiểu Tuyết Cầu, vội vàng đem gọi nó tới, bế lên, cùng không quay đầu lại đi ra ngoài. Còn về phần căn phòng kia, bên trong không có người ở, rốt cuộc bên trong có chuyện gì cô cũng không muốn biết, cũng không muốn đi thăm dò.
Cô chỉ muốn đưa Tiểu Tuyết Cầu an toàn rời khỏi nơi này, không bị bất cứ ai phát hiện.
Nhưng ông trời có đôi khí chính là cố ý đối phó với bạn.
Chuyện bạn càng sợ thì hết lần này đến lần khác lại xảy ra.
An Đình Đình ôm Tiểu Tuyết Cầu trở về, cô cúi đầu, cố gắng nhìn xuống đất. Đột nhiên trước mặt xuất hiện thêm mấy người.
Cô bị sợ đến mức tim đập nhanh, ngẩng đầu nhìn lên, đúng là bà hai, bà ba nhà họ Mặc cùng mấy người giúp việc, còn có Cốc Nhược Lâm.
Bước chân không thể không dừng lại, mơ hồ, An Đình Đình cảm thấy một một cảm giác bất thường.
"Chú ba, thím ba, thím hai, mọi người…” An Đình Đình ổn định dòng suy nghĩ của mình, lễ phép chào hỏi các trưởng bối.
Hà Diễm Linh nhướn mày, nghiêm nghị nói: “An Đình Đình, cô thật to gan, đây là khu vực cấm, vài chục năm nay không có người nào dám xông vào, cô thì hay rồi? Nói đến là đến, cô muốn tạo phản đúng không?”
Lý Tú Liên cũng nói góp vào: “Mặc dù cô đã gả cho Diệu Dương, bây giờ cũng coi như mợ hai, nhưng lúc này mới có mấy ngày? Vậy mà đã dám bỏ qua quy định của tổ tiên nhà họ Mặc, lời của ông cụ cô cũng dám làm trái! Tôi thấy cô đã chán sống rồi!”
Mặc Cảnh Y là con trai thứ ba của Mặc Viên Bằng, bình thường công việc khá bận rộn, cũng là rất ít hỏi đến chuyện trong nhà. Có thể nói là một người rảnh rỗi, không tranh quyền thế, chỉ trông coi mẫu đất của mình.
Hôm nay tình cờ ông ta có ở nhà, nghe Lý Tú Liên nói xảy ra chuyện lớn nên mới theo tới. Chuyện này quả nhiên là một vấn đề nghiêm trọng.
Ông ta nghiêm túc nói: “Đình Đình, chuyện này cô bắt buộc phải cho mọi người một lời giải thích hợp lý. Nếu không, một khi ông cụ biết, hậu quả của cô sẽ rất…”
Đang nói, sau lưng lập tức truyền đến tiếng bước chân.
Thật đúng là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến!
Chỉ thấy Mặc Viên Bằng đang bước đến, sau lưng là mười mấy người quản gia và vệ sĩ. Vẻ mặt ông cụ hết sức phẫn nộ, đôi lông mày nhíu lại thật sâu. Trừ điều đó ra, trong mắt ông cụ còn mang theo một vòng tàn nhẫn sâu sắc. An Đình Đình tiến vào nhà tổ nhà họ Mặc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Cô không khỏi ‘lộp bộp’ trong lòng một cái, ý thức được chuyện hôm nay đã sai lầm nghiêm trọng.
Cô lo lắng tìm kiếm bóng dáng người kia trong đám người, nhưng không có. Mặc Diệu Dương cũng không ở trong những người này. Cố biết, nếu như hôm nay cô nhất định phải gặp xui xẻo, người có thể cứu cô chỉ có thể là Mặc Diệu Dương.
Nhưng, anh không có ở đây…
Bước chân của Mặc Viên Bằng từ trước đến nay vẫn luôn trầm ổn. Nhưng hôm nay, ông ta bước với tốc độ rất nhanh, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
An Đình Đình bị giọng nói của ông ta hù dọa.
Cô kinh ngạc nhìn ông ta, không biết nên nói gì.
Không thể không nói, nhà họ Mặc không hổ là nhà giàu tài phiệt số một của thành phố G. Khung cảnh bên trong nhà tổ, dù là vào mùa đông vẫn mê người như cũ.
Trong không khí đã mang theo chút khí lạnh. Một cơn gió thổi tới, An Đình Đình không khỏi rụt cổ lại. Cô đứng dậy, kéo kín khăn mỏng trên cổ lại.
Cơn buồn ngủ ập tới, An Đình Đình khẽ gọi một tiếng: "Tiểu Tuyết Cầu... Tiểu Tuyết Cầu..."
Tiểu Tuyết Cầu không trả lời.
Có lẽ lại chạy ra sân chơi rồi! Thật là một đứa nhỏ tinh nghịch, suốt ngày chỉ biết chơi. An Đình Đình cũng bỏ luôn suy nghĩ tìm nó trở về, để nó đi chơi đi, cô phải trở về ngủ một giấc.
Ở trên lầu cao của Ngô Đồng Uyển, Cốc Nhược Lâm đứng đó, trên tay cầm chiếc ống nhòm, ống kính luôn quay về hướng Thủy Sam Uyển.
"Cô Cốc, bên ngoài đang rất lạnh, phong cảnh ngắm lúc nào cũng được, tôi thấy nhiệt độ hôm nay…”
"Cô rất ồn ào." Cốc Nhược Lâm không kiên nhẫn được nữa, nhìn về phía người giúp việc quát.
Người giúp việc ngậm miệng lại, một lát sau, thấy Cốc Nhược Lâm còn đang nhìn, đồng thời còn chậm rãi đổi phương hướng. Vậy nên, thuận tiện hiếu kỳ hỏi: "Cô Cốc, ngài đang nhìn cái gì vậy?"
Cốc Nhược Lâm cười thần bí, nói: "Tôi đang ngắm phong cảnh."
Phong cảnh? Phong cảnh của nhà tổ nhà họ Mặc quả thật rất hấp dẫn, nhưng tốt cuộc là phong cảnh ở đâu mà cần đến ống nhòm?
Hướng ống nhòm của Cốc Nhược Lâm từng chút từng chút thay đổi. Nhưng không đổi phương hương lần nào, khóe miệng cô ta hiện lên ý cười, nụ cười càng sâu thêm mấy phần. Cuối cùng, khi cô ta thấy thân ảnh nhỏ bé màu trắng, rốt cuộc cũng được đưa tới khu vực cấm, cô ta mới hài lòng cất chiếc ống nhòm đi.
Giọng điệu thoải mái nói: "Nhìn mệt rồi, đi thôi, cùng tôi ra ngoài một chuyến!”
"Vâng. Tôi đi chuẩn bị cho ngài chiếc áo khoác."
Bước chân của Cốc Nhược Lâm đã không nhịn nổi bước đi, cô ta khoát khoát tay, nói: "Không cần, cô cầm giúp tôi chiếc khăn cổ là được rồi, nhớ kỹ, tôi muốn chiếc khăn màu đỏ, màu đỏ lộ ra vẻ vui mừng!”
Sau khi An Đình Đình ngủ dậy, cô rót cho mình một cốc nước ấm. Sau đó đi xuống dưới lầu, vào trong ổ của Tiểu Tuyết Cầu. Kỳ lạ là, tiểu gia hỏa hôm nay lại không nằm thoải mái ngủ như mọi ngày.
Ồ! Tiểu Tuyết Cầu đâu? Không phải là vẫn đang chơi ở trong sân chứ!
An Đình Đình cảm thấy hiếu kì, liền đi ra sân tìm. Nhưng trong sân vẫn không tìm thấy. Cô đến hỏi mẹ Dung, người giúp việc trong sân đều nói không nhìn thấy.
Không phải là chạy ra ngoài chơi rồi chứ? Thật ra nếu chạy ra ngoài chơi An Đình Đình cũng không lo lắng, cô chỉ sợ Tiểu Tuyết Cầu gặp lại Cốc Nhược Lâm, chắc chắn sẽ bị thương.
"Tôi ra ngoài tìm xem sao." An Đình Đình nói, liền rời khỏi Thủy Sam Uyển.
Cô cũng không biết Tiểu Tuyết Cầu chạy đi hướng nào, chỉ biết đi tìm không có mục đích. Đột nhiên cô phát hiện ra, bên cạnh mấy hòn đá cuội dưới đất có mấy đồ vật lạ. Cô cúi đầu nhìn xuống một chút, phát hiện nó giống như là thức ăn cho chó.
Cô nhặt lên kiểm tra, đúng là thức ăn cho chó, nhưng không phải là loại thức ăn mà Tiểu Tuyết cầu thích. Có phải lúc ai đó dắt cho đi dạo đã đổ ra đây không?
Tiểu Tuyết Cầu chắc chắn là chơi mệt, nhìn thấy đồ ăn nên đi theo người ta.
Nhưng sao có thể đi đâu? Ngộ nhỡ người rắc thức ăn cho chó là Cốc Nhược Lâm, vậy nó chẳng phải đi theo sao? Cũng không đúng, Cốc Nhược Lâm dường như không thích chó, lần trước lúc cô ta nhìn thấy Tiểu Tuyết Cầu còn lộ ra vẻ rất sợ hãi.
An Đình Đình tìm thấy nơi có thức ăn cho chó, tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm. Cố phát hiện, sau mỗi một đoạn, trên mặt đất kiểu gì cũng xuất hiện mấy hạt thức ăn cho chó. An Đình Đình đành phải đi theo con đường này để tìm kiếm.
Mãi cho đến khi đặt chân đến gần Bắc Sơn, cô nhìn thấy bụi cỏ bên cạnh lại xuất hiện mấy hạt thức ăn cho chó.
Chẳng lẽ, Tiểu Tuyết Cầu chạy vào trong rồi?
An Đình Đình nhíu mày, nhìn vào phía trong. Cô vào ở nhà họ Mặc cũng được một khoảng thời gian rồi, từng nghe lão quản gia trong nhà tổ nhắc đến quy định trong tòa nhà.
Thật ra một chút chuyện nhỏ của cô đều có thể không so đo. Chỉ có một điều, được coi như vô cùng nghiêm khắc.
Đó chính là từ trên xuống dưới trong nhà họ Mặc, tất cả mọi người không được bước vào khu vực cấm này nửa bước, nếu không sẽ vi phạm gia pháp. Gia pháp nhà họ Mặc, trong đó có một điều là người bước vào khu vực cấm, sẽ chịu phạt một trăm gậy.
Một trăm gậy, nghĩ lại liền khiến cho người ta sợ hãi. Cộng thêm, lúc ra quy định này, ông cụ Mặc còn rất trẻ, khi đó nói chuyện nhất ngôn cửu đỉnh, vì vậy quy định này liền được tuân thủ đến tận bây giờ, cho tới nay, không người nào dám thử rủi ro!
Vào hay là không vào? Đi vào, bằng tốc độ nhanh nhất tìm được Tiểu Tuyết Cầu, sau đó không nhìn cái gì liền rời đi. Nếu không đi vào, Tiểu Tuyết Cầu có thể đụng phải nguy hiểm gì ở bên trong không.
Nhưng một khi đi vào trong mà bị phát hiện thì phải làm sao bây giờ?
An Đình Đình lưỡng lự rất lâu ở đó, cô nhìn trước nhìn sau một chút, lúc chắc chắn bên cạnh không có người nào mới quyết định đi vào.
Cô không thể mất Tiểu Tuyết Cầu.
Tiểu Tuyết Cầu tồn tại, là điều vui vẻ duy nhất của cô ở nhà tổ nhà họ Mặc.
An Đình Đình hạ quyết tâm, nhấc chân, đi vào lùm cây, bước vào sâu phía trong khu cấm địa…
Cốc Nhược Lâm đang ở cùng bà hai và bà bà nhà họ Mặc, cô ta hững hờ đưa tay nhìn đồng hồ.
Hà Diễm Linh nói: "Tiểu Lâm, cô luôn mồm nói đưa bọn tôi đi xem trò hay, thời gian đã lâu như vậy rồi, trò hay rốt cuộc là ở đâu?”
"Đúng vậy. Nếu cô còn thừa nước đục thả câu như vậy, tôi sẽ không làm!” Lý Tú Liên cũng là uể oải hà hơi.
Cốc Nhược Lâm nhìn thời gian cũng không sai biệt quá nhiều, đứng lên nói: “Được, bây giờ tôi liền đưa hai người đi xem trò hay!”
"Ơ! Thật sự là có kịch nha, cô nhóc này, trong hồ lô rốt cuộc là bán thuốc gì vậy?”
Cốc Nhược Lâm thần bí nở nụ cười: "Hai thím yên tâm, màn kịch này đảm bảo hai người thích xem. Hơn nữa, còn là một vở kịch vừa ra!”
Nhà tổ Mặc Viên Bằng.
Người giúp việc đứng ở cửa ra vào, nghe người giúp việc khác trong sân thông báo, sắc mặt lập tức giật mình. Quay người, vội vàng vào nhà, đi đến bên cạnh ông cụ.
"Ông cụ, không hay rồi, nghe nói có người xông vào khu vực cấm!”
Ông cụ Mặc lúc này đang ngồi thiền. Bình thường vào lúc này, những người giúp việc có chuyện gì cũng đều không dám đi vào. Nhất định phải chờ sau khi ông cụ tự mình ra ngoài mới báo cáo lại mọi chuyện.
Nhưng lần này thì khác. Điều này phá vỡ quy tắc ông cụ lập ra gần bốn mươi năm!
Mặc Viên Bằng nghe vậy, đôi mắt vốn đang đóng chặt đột nhiên mở ra: “Cậu nói gì?”
"Ông cụ, nghe người bên ngoài truyền lời, nói là có người xông vào khu vực cấm!”
"Làm càn!" Mặc Viên Bằng hét lớn một tiếng.
Người giúp việc đỡ ông cụ đứng dậy, cầm quải trượng vội vàng đi về phía khu cấm địa.
An Đình Đình càng đi vào sâu bên trong lại càng cảm thấy sợ hãi. Cô đã có chút hối hận mình mạo muội xông vào, nhưng lại lo lắng Tiểu Tuyết Cầu có thể sẽ gặp điều bất trắc gì hay không.
Lúc cô đang đi xuyên qua khu rừng rậm, trước mắt bất thình lình xuất hiện một ngôi nhà.
An Đình Đình lập tức bị dọa hãi hùng khiếp vía, tim đập thình thích giống như muốn nhảy ra cổ họng. Thời gian dần trôi, cô cảm giác da đầu đang run lên, cô cảm nhận rất rõ ràng, nơi này chắc chắn là một nơi thị phi.
Nếu không, nhà tổ nhà họ Mặc sao lại phân thành khu vực cấm?
Đột nhiên, lúc cô nhìn thấy Tiểu Tuyết Cầu, vội vàng đem gọi nó tới, bế lên, cùng không quay đầu lại đi ra ngoài. Còn về phần căn phòng kia, bên trong không có người ở, rốt cuộc bên trong có chuyện gì cô cũng không muốn biết, cũng không muốn đi thăm dò.
Cô chỉ muốn đưa Tiểu Tuyết Cầu an toàn rời khỏi nơi này, không bị bất cứ ai phát hiện.
Nhưng ông trời có đôi khí chính là cố ý đối phó với bạn.
Chuyện bạn càng sợ thì hết lần này đến lần khác lại xảy ra.
An Đình Đình ôm Tiểu Tuyết Cầu trở về, cô cúi đầu, cố gắng nhìn xuống đất. Đột nhiên trước mặt xuất hiện thêm mấy người.
Cô bị sợ đến mức tim đập nhanh, ngẩng đầu nhìn lên, đúng là bà hai, bà ba nhà họ Mặc cùng mấy người giúp việc, còn có Cốc Nhược Lâm.
Bước chân không thể không dừng lại, mơ hồ, An Đình Đình cảm thấy một một cảm giác bất thường.
"Chú ba, thím ba, thím hai, mọi người…” An Đình Đình ổn định dòng suy nghĩ của mình, lễ phép chào hỏi các trưởng bối.
Hà Diễm Linh nhướn mày, nghiêm nghị nói: “An Đình Đình, cô thật to gan, đây là khu vực cấm, vài chục năm nay không có người nào dám xông vào, cô thì hay rồi? Nói đến là đến, cô muốn tạo phản đúng không?”
Lý Tú Liên cũng nói góp vào: “Mặc dù cô đã gả cho Diệu Dương, bây giờ cũng coi như mợ hai, nhưng lúc này mới có mấy ngày? Vậy mà đã dám bỏ qua quy định của tổ tiên nhà họ Mặc, lời của ông cụ cô cũng dám làm trái! Tôi thấy cô đã chán sống rồi!”
Mặc Cảnh Y là con trai thứ ba của Mặc Viên Bằng, bình thường công việc khá bận rộn, cũng là rất ít hỏi đến chuyện trong nhà. Có thể nói là một người rảnh rỗi, không tranh quyền thế, chỉ trông coi mẫu đất của mình.
Hôm nay tình cờ ông ta có ở nhà, nghe Lý Tú Liên nói xảy ra chuyện lớn nên mới theo tới. Chuyện này quả nhiên là một vấn đề nghiêm trọng.
Ông ta nghiêm túc nói: “Đình Đình, chuyện này cô bắt buộc phải cho mọi người một lời giải thích hợp lý. Nếu không, một khi ông cụ biết, hậu quả của cô sẽ rất…”
Đang nói, sau lưng lập tức truyền đến tiếng bước chân.
Thật đúng là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến!
Chỉ thấy Mặc Viên Bằng đang bước đến, sau lưng là mười mấy người quản gia và vệ sĩ. Vẻ mặt ông cụ hết sức phẫn nộ, đôi lông mày nhíu lại thật sâu. Trừ điều đó ra, trong mắt ông cụ còn mang theo một vòng tàn nhẫn sâu sắc. An Đình Đình tiến vào nhà tổ nhà họ Mặc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Cô không khỏi ‘lộp bộp’ trong lòng một cái, ý thức được chuyện hôm nay đã sai lầm nghiêm trọng.
Cô lo lắng tìm kiếm bóng dáng người kia trong đám người, nhưng không có. Mặc Diệu Dương cũng không ở trong những người này. Cố biết, nếu như hôm nay cô nhất định phải gặp xui xẻo, người có thể cứu cô chỉ có thể là Mặc Diệu Dương.
Nhưng, anh không có ở đây…
Bước chân của Mặc Viên Bằng từ trước đến nay vẫn luôn trầm ổn. Nhưng hôm nay, ông ta bước với tốc độ rất nhanh, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
An Đình Đình bị giọng nói của ông ta hù dọa.
Cô kinh ngạc nhìn ông ta, không biết nên nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.