Chương 592: Người vợ bị đuổi ra khỏi nhà
Công Tử Nguyệt
16/04/2021
Long Đình Đình không nhớ mình rời khỏi tòa nhà Mặc thị thế nào.
Mỗi một bước đi, cũng cảm thấy vô cùng gian nan. Mỗi một bước đi, những hạt trân châu trong nước mắt như bị đứt dây rơi xuống. Cô giống như là một người bị rút linh hồn đi, trong đêm đen rét lạnh này, không có một phương hướng nào chính xác.
Bảo vệ nghe được tiếng bước chân, bởi vì vừa rồi nhận được một số tiền lì xì rất khả quan của phu nhân tổng giám đốc, lễ phép cung kính chào đó: "Phu nhân, trở về sao?"
Long Đình Đình vô tri vô giác bước đi, cúi đầu, rơi lệ. Cô cũng không nghe được lời của ông ta.
Ông bác nhíu mày, tự lẩm bẩm nói: "Ấy, đây là làm sao vậy? Lúc vừa mới đến còn tốt đẹp mà..."
Long Đình Đình đi rồi, Cốc Nhược Lâm mới thu lại cảnh giác và địch ý trên mặt. Lần nữa kéo cổ tay người đàn ông, mềm mại nói: "Diệu Dương, ngồi xuống dùng cơm đi."
"Vứt đi!" Mặc Diệu Dương khẽ mở môi mỏng, giọng nói dường như còn lạnh hơn khí trời bên ngoài mấy phần.
"Cái gì?" Cốc Nhược Lâm giống như là không nghe rõ.
Mặc Diệu Dương quay đầu, trong ánh mắt không có chút cảm kích, lúc nhìn cô ta, càng giống như là nhìn một người xa lạ: "Tôi nói, toàn bộ vứt đi!"
Cốc Nhược Lâm kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: "Diệu Dương, anh làm sao vậy? Những món này phải hao tốn một thời gian dài mới..."
"Tôi nói, toàn bột vứt đi, tôi không muốn nói lại lần nữa!" Mặc Diệu Dương lạnh lùng rút cổ tay mình ra khỏi hai tay cô ta, lạnh lùng liếc cô ta một cái, xoay người về bàn làm việc.
Cốc Nhược Lâm luống cuống, vội đuổi theo anh: "Diệu Dương, anh làm sao thế?"
"Cô cũng cút đi." Người đàn ông sau khi ngồi xuống, lại lần nữa lạnh lùng mở miệng.
Cốc Nhược Lâm đứng tại chỗ, sững người cũng chừng mấy phút. Khuôn mặt của cô ta, bởi vì câu nói "cút đi" của người đàn ông mà nhanh chóng nóng lên.
Đêm giao thừa cô ta bất chấp rét lạnh, vì anh đưa đến thức ăn ngon miệng mới lạ, anh thậm chí nhìn cũng không nhìn một cái, muốn cô ta vứt bỏ hết đi, thậm chí... còn đuổi cô ta đi ra!
Nhưng mà, vừa rồi lúc đầu anh không phải như vậy. Anh thậm chí còn rời khỏi bàn làm việc, dường như chuẩn bị đến ăn cơm. Tất cả mọi thứ toàn bộ đều từ sau khi con tiện nhân kia xuất hiện, đã xảy ra biến hóa cực lớn!
Long Đình Đình! Tự bản thân cô không sống tốt, cũng không muốn cho người khác yên ổn! Hai tay Cốc Nhược Lâm, lập tức nắm chặt thành quyền.
Cô ta nỗ lực khống chế tâm trạng của mình, cố gắng hạ giọng ôn hòa nhất có thể, dụ dỗ nói: "Diệu Dương, nếu như anh không muốn ăn, vậy em mang những thứ này về trước. Anh cứ bận trước đi, bận xong đừng quên gọi điện thoại cho em, anh tự về hay em dến đón anh đều được."
Sau khi Cốc Nhược Lâm nói xong câu đó, vẫn không được được hồi đáp nào của Mặc Diệu Dương. Cô ta nở nụ cười lúng túng, xám xịt ra khỏi văn phòng.
Vừa mời đóng cửa lại, nụ cười lúng túng trên mặt lập tức lạnh đi. Thay vào đó là một vẻ tàn nhẫn ác độc. Cô ta nhanh chóng xoay người, đi xuống lầu.
Long Đình Đình vừa mới ngồi vào xe, lại nghe thấy tiếng Cốc Nhược Lâm quát lớn ở bên ngoài cách đó không xa.
"Long Đình Đình, cô đứng lại đó cho tôi!"
Đôi mắt Long Đình Đình hơi nhíu lại, cô đã đoán được Cốc Nhược Lâm sẽ đuổi theo nói gì đó, nhưng mà không ngờ lại nhanh như vậy. Cô dặn dò lái xe, trước khoan lái đi đã.
Hạ cửa kính xe ghế sau xuống, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn người phụ nữ ở bên ngoài đang từ nơi không xa bước đến.
Cốc Nhược Lâm không ngờ, người phụ nữ này lúc này lại có vẻ ngạo nghễ như vậy, so với lúc vừa rồi đối mặt với Mạc Diệu Dương, dáng vẻ cô gái nhỏ uất ức đó, quả thật giống như là hai người!
Trong lòng hung hăng mắng một câu - bitch!
Cô ta nhếch môi, cười đắc ý, nói: "Buổi tối muộn như thế này, cô chạy đến đây tìm chồng sao? Chậc chậc... thật là đáng thương. Chồng của mình đêm 30 cũng không muốn về ăn cơm, Long Đình Đình, cô thật đáng thương."
Quả nhiên, vừa mở miệng đã châm chọc.
Long Đình Đình không nhanh không chậm nói: "Vậy còn cô? Cốc Nhược Lâm, lúc này cô đang ở chỗ nào đây!"
Cốc Nhược Lâm hơi nghẹn lại. Nhưng mà, rất nhanh, cô ta lại đắc ý cười nói: "Đã đến lúc này rồi, còn liều chống đỡ tự tôn bị tổn thương của mình như vậy, có gì hữu dụng chứ? Ai mà xem? Bên ngoài, cô là vợ của Diệu Dương, nhưng trên thực tế thì sao? Giữa vợ chồng hai người, đã sớm chỉ là danh nghĩa, cô gạt được bất kỳ ai, cũng không gạt được tôi!"
Ánh mắt của Long Đình Đình không thể phát giác được hơi ảm đạm xuống.
Cô ta nói không sai, hôn nhân giữa cô và Diệu Dương, quả thực đến đến mức chỉ còn danh nghĩa.
Cốc Nhược Lâm càng đắc ý, hơi cười nói: "Mỗi khi cô cố gắng giữ lấy hôn nhân căn bản không tồn tại này của mình, Diệu Dương lại gặp gỡ tôi với tình yêu cuồng nhiệt, thương tôi, yêu tôi, quan tâm đến tôi. Sợ tôi một mình ăn cơm không vui, cố ý gọi tôi đến, ăn cơm với anh ấy. Những chuyện này, cô hâm mộ không được, Long Đình Đình."
Những lời này, như là một cây gai, đâm sâu vào trong lòng Long Đình Đình.
Chịu đựng! Có đau hơn nữa cũng phải nhịn!
Long Đình Đình nói: "Cô cho rằng, những cô nàng yêu đương cuồng nhiệt với anh ấy, chỉ có một mình cô sao?"
Cốc Nhược Lâm biến sắc: "Cô có ý gì?"
Long Đình Đình nở nụ cười, tiếp tục nói: "Chồng của tôi vĩ đại như thế, vẻ ngoài lại hấp dẫn người như thế. Bên người đương nhiên sẽ không thiếu một đội lớn những cô gái dung mạo xinh đẹp trẻ tuổi ngưỡng mộ theo đuổi rồi. Đây là chuyện tôi đã biết từ ngày đầu gả cho anh ấy. Những cô gái vui vẻ với anh ta còn nhiều nữa, cô tính là cái gì? Cô chẳng qua chỉ là một người trong đám đông những cô gái khác mà thôi!"
Sắc mặt Cốc Nhược Lâm, lập tức trắng bệch.
Long Đình Đình lại cảm thấy còn chưa đủ, tiếp tục lạnh lùng châm chọc nói: "Mà tôi, vợ chính là vợ! Đêm nay trước khi cô đến, anh ấy đã về nhà họ Mặc rồi, việc của một người chồng, anh ấy cũng đã làm xong. Về phần cô? Ha ha.. Nói trắng ra là, cũng chỉ là một người hầu làm việc lặt vặt anh ta gọi là đến đuổi là đi mà thôi.
Tối khuya thế này, đưa thức ăn gì đó cho anh ấy, chẳng lẽ không phải là việc của người làm sao? Anh ấy sao có thể cam lòng để cho vợ của mình làm loại chuyện của người hầu thấp hèn này chứ!"
"Long Đình Đình, cô..." Cốc Nhược Lâm thật không ngờ, mình muốn nhục nhã cô ta, lại không ngờ, chính mình lại bị người ta làm nhục ngược lại.
Long Đình Đình gió thổi mây bay cười: "Có lẽ, không quá mười ngày nửa tháng, anh ấy sẽ chán sự phục vụ của cô, chọn một cô gái khác đến thay thế vị trí của cô. Tôi cũng không rõ, làm mấy chuyện lặt vặt này có cái gì đáng để kiêu ngạo? Còn trông ngóng chạy đến nói cho tôi biết? A..."
Dứt lời, cô khoát khoát tay với lái xe. Lái xe ngầm hiểu, đạp chân ga một cái, xe lập tức nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Cốc Nhược Lâm tức giận đến mức cả người đều muốn bốc lửa, con tiện nhận này, miệng lưỡi sắc bén, thật sự là rất khó đối phó. Cô ta nhìn về phía đuôi xe hơi kia, giương nanh múa vuốt nói: "Long Đình Đình, cô đừng có mà đắc ý quá sớm, cô cũng chỉ là một người vợ sắp bị đuổi ra khỏi nhà mà thôi!"
Mỗi một bước đi, cũng cảm thấy vô cùng gian nan. Mỗi một bước đi, những hạt trân châu trong nước mắt như bị đứt dây rơi xuống. Cô giống như là một người bị rút linh hồn đi, trong đêm đen rét lạnh này, không có một phương hướng nào chính xác.
Bảo vệ nghe được tiếng bước chân, bởi vì vừa rồi nhận được một số tiền lì xì rất khả quan của phu nhân tổng giám đốc, lễ phép cung kính chào đó: "Phu nhân, trở về sao?"
Long Đình Đình vô tri vô giác bước đi, cúi đầu, rơi lệ. Cô cũng không nghe được lời của ông ta.
Ông bác nhíu mày, tự lẩm bẩm nói: "Ấy, đây là làm sao vậy? Lúc vừa mới đến còn tốt đẹp mà..."
Long Đình Đình đi rồi, Cốc Nhược Lâm mới thu lại cảnh giác và địch ý trên mặt. Lần nữa kéo cổ tay người đàn ông, mềm mại nói: "Diệu Dương, ngồi xuống dùng cơm đi."
"Vứt đi!" Mặc Diệu Dương khẽ mở môi mỏng, giọng nói dường như còn lạnh hơn khí trời bên ngoài mấy phần.
"Cái gì?" Cốc Nhược Lâm giống như là không nghe rõ.
Mặc Diệu Dương quay đầu, trong ánh mắt không có chút cảm kích, lúc nhìn cô ta, càng giống như là nhìn một người xa lạ: "Tôi nói, toàn bộ vứt đi!"
Cốc Nhược Lâm kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: "Diệu Dương, anh làm sao vậy? Những món này phải hao tốn một thời gian dài mới..."
"Tôi nói, toàn bột vứt đi, tôi không muốn nói lại lần nữa!" Mặc Diệu Dương lạnh lùng rút cổ tay mình ra khỏi hai tay cô ta, lạnh lùng liếc cô ta một cái, xoay người về bàn làm việc.
Cốc Nhược Lâm luống cuống, vội đuổi theo anh: "Diệu Dương, anh làm sao thế?"
"Cô cũng cút đi." Người đàn ông sau khi ngồi xuống, lại lần nữa lạnh lùng mở miệng.
Cốc Nhược Lâm đứng tại chỗ, sững người cũng chừng mấy phút. Khuôn mặt của cô ta, bởi vì câu nói "cút đi" của người đàn ông mà nhanh chóng nóng lên.
Đêm giao thừa cô ta bất chấp rét lạnh, vì anh đưa đến thức ăn ngon miệng mới lạ, anh thậm chí nhìn cũng không nhìn một cái, muốn cô ta vứt bỏ hết đi, thậm chí... còn đuổi cô ta đi ra!
Nhưng mà, vừa rồi lúc đầu anh không phải như vậy. Anh thậm chí còn rời khỏi bàn làm việc, dường như chuẩn bị đến ăn cơm. Tất cả mọi thứ toàn bộ đều từ sau khi con tiện nhân kia xuất hiện, đã xảy ra biến hóa cực lớn!
Long Đình Đình! Tự bản thân cô không sống tốt, cũng không muốn cho người khác yên ổn! Hai tay Cốc Nhược Lâm, lập tức nắm chặt thành quyền.
Cô ta nỗ lực khống chế tâm trạng của mình, cố gắng hạ giọng ôn hòa nhất có thể, dụ dỗ nói: "Diệu Dương, nếu như anh không muốn ăn, vậy em mang những thứ này về trước. Anh cứ bận trước đi, bận xong đừng quên gọi điện thoại cho em, anh tự về hay em dến đón anh đều được."
Sau khi Cốc Nhược Lâm nói xong câu đó, vẫn không được được hồi đáp nào của Mặc Diệu Dương. Cô ta nở nụ cười lúng túng, xám xịt ra khỏi văn phòng.
Vừa mời đóng cửa lại, nụ cười lúng túng trên mặt lập tức lạnh đi. Thay vào đó là một vẻ tàn nhẫn ác độc. Cô ta nhanh chóng xoay người, đi xuống lầu.
Long Đình Đình vừa mới ngồi vào xe, lại nghe thấy tiếng Cốc Nhược Lâm quát lớn ở bên ngoài cách đó không xa.
"Long Đình Đình, cô đứng lại đó cho tôi!"
Đôi mắt Long Đình Đình hơi nhíu lại, cô đã đoán được Cốc Nhược Lâm sẽ đuổi theo nói gì đó, nhưng mà không ngờ lại nhanh như vậy. Cô dặn dò lái xe, trước khoan lái đi đã.
Hạ cửa kính xe ghế sau xuống, ánh mắt lạnh nhạt, nhìn người phụ nữ ở bên ngoài đang từ nơi không xa bước đến.
Cốc Nhược Lâm không ngờ, người phụ nữ này lúc này lại có vẻ ngạo nghễ như vậy, so với lúc vừa rồi đối mặt với Mạc Diệu Dương, dáng vẻ cô gái nhỏ uất ức đó, quả thật giống như là hai người!
Trong lòng hung hăng mắng một câu - bitch!
Cô ta nhếch môi, cười đắc ý, nói: "Buổi tối muộn như thế này, cô chạy đến đây tìm chồng sao? Chậc chậc... thật là đáng thương. Chồng của mình đêm 30 cũng không muốn về ăn cơm, Long Đình Đình, cô thật đáng thương."
Quả nhiên, vừa mở miệng đã châm chọc.
Long Đình Đình không nhanh không chậm nói: "Vậy còn cô? Cốc Nhược Lâm, lúc này cô đang ở chỗ nào đây!"
Cốc Nhược Lâm hơi nghẹn lại. Nhưng mà, rất nhanh, cô ta lại đắc ý cười nói: "Đã đến lúc này rồi, còn liều chống đỡ tự tôn bị tổn thương của mình như vậy, có gì hữu dụng chứ? Ai mà xem? Bên ngoài, cô là vợ của Diệu Dương, nhưng trên thực tế thì sao? Giữa vợ chồng hai người, đã sớm chỉ là danh nghĩa, cô gạt được bất kỳ ai, cũng không gạt được tôi!"
Ánh mắt của Long Đình Đình không thể phát giác được hơi ảm đạm xuống.
Cô ta nói không sai, hôn nhân giữa cô và Diệu Dương, quả thực đến đến mức chỉ còn danh nghĩa.
Cốc Nhược Lâm càng đắc ý, hơi cười nói: "Mỗi khi cô cố gắng giữ lấy hôn nhân căn bản không tồn tại này của mình, Diệu Dương lại gặp gỡ tôi với tình yêu cuồng nhiệt, thương tôi, yêu tôi, quan tâm đến tôi. Sợ tôi một mình ăn cơm không vui, cố ý gọi tôi đến, ăn cơm với anh ấy. Những chuyện này, cô hâm mộ không được, Long Đình Đình."
Những lời này, như là một cây gai, đâm sâu vào trong lòng Long Đình Đình.
Chịu đựng! Có đau hơn nữa cũng phải nhịn!
Long Đình Đình nói: "Cô cho rằng, những cô nàng yêu đương cuồng nhiệt với anh ấy, chỉ có một mình cô sao?"
Cốc Nhược Lâm biến sắc: "Cô có ý gì?"
Long Đình Đình nở nụ cười, tiếp tục nói: "Chồng của tôi vĩ đại như thế, vẻ ngoài lại hấp dẫn người như thế. Bên người đương nhiên sẽ không thiếu một đội lớn những cô gái dung mạo xinh đẹp trẻ tuổi ngưỡng mộ theo đuổi rồi. Đây là chuyện tôi đã biết từ ngày đầu gả cho anh ấy. Những cô gái vui vẻ với anh ta còn nhiều nữa, cô tính là cái gì? Cô chẳng qua chỉ là một người trong đám đông những cô gái khác mà thôi!"
Sắc mặt Cốc Nhược Lâm, lập tức trắng bệch.
Long Đình Đình lại cảm thấy còn chưa đủ, tiếp tục lạnh lùng châm chọc nói: "Mà tôi, vợ chính là vợ! Đêm nay trước khi cô đến, anh ấy đã về nhà họ Mặc rồi, việc của một người chồng, anh ấy cũng đã làm xong. Về phần cô? Ha ha.. Nói trắng ra là, cũng chỉ là một người hầu làm việc lặt vặt anh ta gọi là đến đuổi là đi mà thôi.
Tối khuya thế này, đưa thức ăn gì đó cho anh ấy, chẳng lẽ không phải là việc của người làm sao? Anh ấy sao có thể cam lòng để cho vợ của mình làm loại chuyện của người hầu thấp hèn này chứ!"
"Long Đình Đình, cô..." Cốc Nhược Lâm thật không ngờ, mình muốn nhục nhã cô ta, lại không ngờ, chính mình lại bị người ta làm nhục ngược lại.
Long Đình Đình gió thổi mây bay cười: "Có lẽ, không quá mười ngày nửa tháng, anh ấy sẽ chán sự phục vụ của cô, chọn một cô gái khác đến thay thế vị trí của cô. Tôi cũng không rõ, làm mấy chuyện lặt vặt này có cái gì đáng để kiêu ngạo? Còn trông ngóng chạy đến nói cho tôi biết? A..."
Dứt lời, cô khoát khoát tay với lái xe. Lái xe ngầm hiểu, đạp chân ga một cái, xe lập tức nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Cốc Nhược Lâm tức giận đến mức cả người đều muốn bốc lửa, con tiện nhận này, miệng lưỡi sắc bén, thật sự là rất khó đối phó. Cô ta nhìn về phía đuôi xe hơi kia, giương nanh múa vuốt nói: "Long Đình Đình, cô đừng có mà đắc ý quá sớm, cô cũng chỉ là một người vợ sắp bị đuổi ra khỏi nhà mà thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.