Chương 267: QUÝ ĐÌNH KIÊU “XINH ĐẸP”
Công Tử Nguyệt
23/12/2020
Tại một cửa hàng đồ ăn Việt đơn sơ.
An Đình Đình buông đũa, hỏi: "Thật sự chuẩn bị đi rồi sao?"
Mạc Ninh Thanh cười cười, gật đầu: “Uh, đi đã rồi tính tiếp."
Dường như ý cô ấy đã quyết rồi, An Đình Đình cũng không tiện níu kéo, đành phải nói: "Được rồi, đây đi đó giải sầu cũng tốt. Vậy cậu định khi nào thì trở về?"
"Chuyện này nói sau đi. Có thể một hai tháng, cũng có thể chưa tới nửa năm."
Trong lòng Mạc Ninh Thanh có lẽ đang cực kỳ sầu khổ nên mới muốn đi đâu đó để xả stress, An Đình Đình biết, cô gái Mạc Ninh Thanh này chưa từng thật lòng thích ai. Lúc này đây lại bị chuyện của Tiêu Quân đả kích nên suy sụp, không thể tiếp nhận được ngay cũng là chuyện bình thường.
Nhưng, sự rời đi một cách miễn cưỡng như vậy cũng khiến cho tâm trạng của hai người mang theo chút sầu não.
An Đình Đình đưa tay nắm lấy tay của Mạc Ninh Thanh.
Mạc Ninh Thanh gật gù với cô, An Đình Đình cũng gật đầu, nói: "Nhớ là tới nơi rồi nhất định phải giữ liên lạc với tớ đó.”
"Tớ biết rồi." Mạc Ninh Thanh cười.
Kỳ thật hai người cũng không hẳn là đói bụng, chẳng qua là muốn tìm một chỗ ngồi xuống tâm sự mà thôi. Hai người trò chuyện một lúc rồi đứng dậy ra sân bay.
Mạc Ninh Thanh không cần An Đình Đình cùng đi nhưng An Đình Đình vẫn cứ khăng khăng muốn đưa cô ấy ra sân bay nên cô ấy cũng hết cách.
Lúc đưa cô ấy đến sân bay thì đã là năm giờ hơn rồi.
Sân bay quốc tế của thành phố G tấp nập người tới kẻ lui.
Cả hai cô đều đẹp tựa tiên nữ giáng trần.
Nếu nói Mạc Ninh Thanh mang vẻ đẹp lém lỉnh tinh nghịch thì An Đình Đình trông có vẻ chín chắn và chững chạc hơn một chút.
Một người là tinh linh, một người là tiên tử nên vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người khi đứng đó.
"Đi thôi, tớ cùng cậu đi mua vé." An Đình Đình nói.
"Uhm." Mạc Ninh Thanh gật đầu, xách theo valy hành lý đơn bạc.
Hàng người không dài lắm nhưng phía trước cũng tầm mười người đổ lại đang xếp hàng.
An Đình Đình vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt của không ít người chung quanh. Nhất là đám người ngồi gần đó, vừa nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô, ánh mắt của bọn họ liền sáng rỡ.
An Đình Đình đang nói cười với Mạc Ninh Thanh thì bất thình lình một người phụ nữ có mái tóc xoăn dài, vô cùng xinh đẹp xuất hiện trước mặt hai người họ.
An Đình Đình hơi nhíu mày nhưng vẫn lịch sự nói: "Xin lỗi, người đẹp, xin cô đừng chen hàng được không?"
Mạc Ninh Thanh cũng nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp ấy.
Cô ta mặc một chiếc váy ôm sát màu đỏ tươi, dáng người thì khỏi phải nói, vô cùng bốc lửa. Gương mặt được trang điểm tinh tế, chiếc váy cúp ngực cùng chiếc khăn choàng màu đỏ càng làm tôn thêm vẻ đẹp của cô ta, từng cử chỉ, hành động đều toát lên vẻ quyến rũ khó diễn tả thành lời.
Thật là một vẻ đẹp hiếm có khó tìm!
Đó là cảm thán trong lòng An Đình Đình cùng Mạc Ninh Thanh.
Lúc này, cô gái tóc xoăn dài mới cất tiếng, giọng rất trầm, giống như sợ người khác nghe thấy.
“Sao em lại tới đây, ai cho em tới đây hả!"
Lời vừa nói ra, An Đình Đình cùng Mạc Ninh Thanh đều trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì, mội cô gái trẻ trung xinh đẹp, gợi cảm bốc lửa như vậy mà giọng nói lại ồm ồm như giọng của… Một gã đàn ông vậy!
Mặc Diệu Dương quay về nhà chính của nhà họ Mặc sớm hơn dự định khiến cho Cốc Nhược Lâm mừng rỡ như điên.
Nhưng có một điều mà cô ta không hề biết, đó là việc Mặc Diệu Dương về nhà sớm không phải vì không nỡ để cô đợi cơm tối mà là suốt cả buổi chiều, anh không có cách nào liên lạc được với An Đình Đình.
Bên phía Thủy Sam Uyển vẫn luôn trả lời rằng không có tin tức gì của mợ hai,
Anh về sớm nhưng đã ngay lập tức đễn chỗ Thủy Sam Uyển.
Sau đó không lâu, Cốc Nhược Lâm liền sai người sang gọi anh về ăn cơm.
Mặc Diệu Dương cân nhắc trước sau rồi dặn dò mẹ Dung cùng đám người giúp việc ở Thủy Sam Uyển rằng một khi có được tin tức của An Đình Đình thì việc đầu tiên phải làm là lập tức đến Ngô Đồng Uyển báo cho anh biết.
Dặn xong, tâm trạng của anh mới dịu đi và rời khỏi Thủy Sam Uyển, đi về hướng Ngô Đồng Uyển.
"Anh… Anh là…” An Đình Đình nhìn chằm chằm “đại mỹ nữa” trước mặt, không ngừng chớp đôi mắt to tròn, miệng mấp máy.
"Mau rời khỏi nơi này!" Sắt mặt của “đại mỹ nữ” đã sa sầm rồi.
"Ak..." Mạc Ninh Thanh cũng nhất thời cảm thấy cô nàng “đại mỹ nữ” trước mặt mình cũng hơi quen mặt.
"Anh... Sở..." An Đình Đình kịp thời ngậm miệng, sút chút nữa thì để lộ rồi.
Thật không ngờ, người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ này lại là đàn ông, lại còn là Quý Đình Kiêu giả dạng nữa. An Đình Đình cùng Mạc Ninh Thanh gần như hồn vía lên mây khi nhìn thấy cảnh này, đúng là không thể tin được.
"Tôi… Tôi đến để tiễn Ninh Thanh." An Đình Đình mở to hai mắt, cất giọng khản đặc.
Cô thật sự muốn hỏi xem Quý Đình Kiêu làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì, quay phim sao? Nhà họ Quý giàu như vậy, anh ta cần gì phải giả gái quay phim chứ.
Vậy thì vì sao...
"Anh muốn làm gì? Chẳng lẽ..." An Đình Đình còn muốn hỏi nhiều điều nữa thì anh chàng Quý Đình Kiêu đã vén tóc với một tư thế quyến rũ, một người đàn ông như anh mà khi vuốt tóc còn quyến rũ, động lòng người hơn cả phụ nữ nữa.
"Mau quay về đi, nơi này rất nguy hiểm." Tuy rằng cách ăn mặc và trang điểm của Quý Đình Kiêu thật sự khiến cho An Đình Đình không biết nên khóc hay cười nhưng sự nghiêm nghị trên khuôn mặt anh ta đã khơi dậy sự chú ý của cô.
"Có chuyện gì vậy? Còn anh thì sao, anh ở lại đây chẳng phải còn nguy hiểm hơn sao." An Đình Đình thôi không cười nữa.
"Tôi ở đây vì có nhiệm vụ… Rốt cuộc cô có chịu rời khỏi đây không." Quý Đình Kiêu càng sa sầm mặt hơn.
An Đình Đình thấy thế, cũng chỉ đành thỏa hiệp. Cô nói với Mạc Ninh Thanh nói: “Ninh Thanh, hay là cậu đừng đi nữa nhé."
Mạc Ninh Thanh nói: "Tớ chẳng có gì đáng ngại cả, chỉ là lên máy bay mà thôi. Hơn nữa, tớ cũng chẳng có thù oán với ai cả. Thôi được rồi, đừng nói nhiều nữa, Đình Đình, cậu về trước đi."
"Nhưng..." An Đình Đình vẫn còn lo lắng.
"Đi mau." Quý Đình Kiêu đặt chiếc quạt bé tí trong tay lên môi, gằn giọng.
An Đình Đình cùng Mạc Ninh Thanh ôm nhau một chặp rồi mới lưu luyến rời đi.
Khi vừa ra đến cổng thì trước mặt đột nhiên có một đám du khách tràn vào. Những người này vội vội vàng vàng như đang chạy giặt vậy.
An Đình Đình hơi không chú ý một chút liền bị một chiếc túi lớn của một người trong số họ va phải.
"A!" An Đình Đình á lên một tiếng, cơ thể đột nhiên bị xoay ngược ra sau.
Trong lúc An Đình Đình đang nghĩ chắc khó mà thoát khỏi cảnh ngã chổng vó thì ngay khi lưng cô sắp chạm đất, đột nhiên một bón người vọt lại.
Cánh tay giang ra đỡ lấy eo của An Đình Đình. Ngay sau đó, cô liền cảm thấy toàn thân nhẹ hẫng, rơi vào một vòng tay rắn chắn.
An Đình Đình trợn tròn mắt, trong lúc trời đất quay cuồng thì đập vào mắt cô là một gương mặt vô cùng tuấn tú của một người đàn ông.
An Đình Đình buông đũa, hỏi: "Thật sự chuẩn bị đi rồi sao?"
Mạc Ninh Thanh cười cười, gật đầu: “Uh, đi đã rồi tính tiếp."
Dường như ý cô ấy đã quyết rồi, An Đình Đình cũng không tiện níu kéo, đành phải nói: "Được rồi, đây đi đó giải sầu cũng tốt. Vậy cậu định khi nào thì trở về?"
"Chuyện này nói sau đi. Có thể một hai tháng, cũng có thể chưa tới nửa năm."
Trong lòng Mạc Ninh Thanh có lẽ đang cực kỳ sầu khổ nên mới muốn đi đâu đó để xả stress, An Đình Đình biết, cô gái Mạc Ninh Thanh này chưa từng thật lòng thích ai. Lúc này đây lại bị chuyện của Tiêu Quân đả kích nên suy sụp, không thể tiếp nhận được ngay cũng là chuyện bình thường.
Nhưng, sự rời đi một cách miễn cưỡng như vậy cũng khiến cho tâm trạng của hai người mang theo chút sầu não.
An Đình Đình đưa tay nắm lấy tay của Mạc Ninh Thanh.
Mạc Ninh Thanh gật gù với cô, An Đình Đình cũng gật đầu, nói: "Nhớ là tới nơi rồi nhất định phải giữ liên lạc với tớ đó.”
"Tớ biết rồi." Mạc Ninh Thanh cười.
Kỳ thật hai người cũng không hẳn là đói bụng, chẳng qua là muốn tìm một chỗ ngồi xuống tâm sự mà thôi. Hai người trò chuyện một lúc rồi đứng dậy ra sân bay.
Mạc Ninh Thanh không cần An Đình Đình cùng đi nhưng An Đình Đình vẫn cứ khăng khăng muốn đưa cô ấy ra sân bay nên cô ấy cũng hết cách.
Lúc đưa cô ấy đến sân bay thì đã là năm giờ hơn rồi.
Sân bay quốc tế của thành phố G tấp nập người tới kẻ lui.
Cả hai cô đều đẹp tựa tiên nữ giáng trần.
Nếu nói Mạc Ninh Thanh mang vẻ đẹp lém lỉnh tinh nghịch thì An Đình Đình trông có vẻ chín chắn và chững chạc hơn một chút.
Một người là tinh linh, một người là tiên tử nên vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người khi đứng đó.
"Đi thôi, tớ cùng cậu đi mua vé." An Đình Đình nói.
"Uhm." Mạc Ninh Thanh gật đầu, xách theo valy hành lý đơn bạc.
Hàng người không dài lắm nhưng phía trước cũng tầm mười người đổ lại đang xếp hàng.
An Đình Đình vừa xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt của không ít người chung quanh. Nhất là đám người ngồi gần đó, vừa nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô, ánh mắt của bọn họ liền sáng rỡ.
An Đình Đình đang nói cười với Mạc Ninh Thanh thì bất thình lình một người phụ nữ có mái tóc xoăn dài, vô cùng xinh đẹp xuất hiện trước mặt hai người họ.
An Đình Đình hơi nhíu mày nhưng vẫn lịch sự nói: "Xin lỗi, người đẹp, xin cô đừng chen hàng được không?"
Mạc Ninh Thanh cũng nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp ấy.
Cô ta mặc một chiếc váy ôm sát màu đỏ tươi, dáng người thì khỏi phải nói, vô cùng bốc lửa. Gương mặt được trang điểm tinh tế, chiếc váy cúp ngực cùng chiếc khăn choàng màu đỏ càng làm tôn thêm vẻ đẹp của cô ta, từng cử chỉ, hành động đều toát lên vẻ quyến rũ khó diễn tả thành lời.
Thật là một vẻ đẹp hiếm có khó tìm!
Đó là cảm thán trong lòng An Đình Đình cùng Mạc Ninh Thanh.
Lúc này, cô gái tóc xoăn dài mới cất tiếng, giọng rất trầm, giống như sợ người khác nghe thấy.
“Sao em lại tới đây, ai cho em tới đây hả!"
Lời vừa nói ra, An Đình Đình cùng Mạc Ninh Thanh đều trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì, mội cô gái trẻ trung xinh đẹp, gợi cảm bốc lửa như vậy mà giọng nói lại ồm ồm như giọng của… Một gã đàn ông vậy!
Mặc Diệu Dương quay về nhà chính của nhà họ Mặc sớm hơn dự định khiến cho Cốc Nhược Lâm mừng rỡ như điên.
Nhưng có một điều mà cô ta không hề biết, đó là việc Mặc Diệu Dương về nhà sớm không phải vì không nỡ để cô đợi cơm tối mà là suốt cả buổi chiều, anh không có cách nào liên lạc được với An Đình Đình.
Bên phía Thủy Sam Uyển vẫn luôn trả lời rằng không có tin tức gì của mợ hai,
Anh về sớm nhưng đã ngay lập tức đễn chỗ Thủy Sam Uyển.
Sau đó không lâu, Cốc Nhược Lâm liền sai người sang gọi anh về ăn cơm.
Mặc Diệu Dương cân nhắc trước sau rồi dặn dò mẹ Dung cùng đám người giúp việc ở Thủy Sam Uyển rằng một khi có được tin tức của An Đình Đình thì việc đầu tiên phải làm là lập tức đến Ngô Đồng Uyển báo cho anh biết.
Dặn xong, tâm trạng của anh mới dịu đi và rời khỏi Thủy Sam Uyển, đi về hướng Ngô Đồng Uyển.
"Anh… Anh là…” An Đình Đình nhìn chằm chằm “đại mỹ nữa” trước mặt, không ngừng chớp đôi mắt to tròn, miệng mấp máy.
"Mau rời khỏi nơi này!" Sắt mặt của “đại mỹ nữ” đã sa sầm rồi.
"Ak..." Mạc Ninh Thanh cũng nhất thời cảm thấy cô nàng “đại mỹ nữ” trước mặt mình cũng hơi quen mặt.
"Anh... Sở..." An Đình Đình kịp thời ngậm miệng, sút chút nữa thì để lộ rồi.
Thật không ngờ, người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ này lại là đàn ông, lại còn là Quý Đình Kiêu giả dạng nữa. An Đình Đình cùng Mạc Ninh Thanh gần như hồn vía lên mây khi nhìn thấy cảnh này, đúng là không thể tin được.
"Tôi… Tôi đến để tiễn Ninh Thanh." An Đình Đình mở to hai mắt, cất giọng khản đặc.
Cô thật sự muốn hỏi xem Quý Đình Kiêu làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì, quay phim sao? Nhà họ Quý giàu như vậy, anh ta cần gì phải giả gái quay phim chứ.
Vậy thì vì sao...
"Anh muốn làm gì? Chẳng lẽ..." An Đình Đình còn muốn hỏi nhiều điều nữa thì anh chàng Quý Đình Kiêu đã vén tóc với một tư thế quyến rũ, một người đàn ông như anh mà khi vuốt tóc còn quyến rũ, động lòng người hơn cả phụ nữ nữa.
"Mau quay về đi, nơi này rất nguy hiểm." Tuy rằng cách ăn mặc và trang điểm của Quý Đình Kiêu thật sự khiến cho An Đình Đình không biết nên khóc hay cười nhưng sự nghiêm nghị trên khuôn mặt anh ta đã khơi dậy sự chú ý của cô.
"Có chuyện gì vậy? Còn anh thì sao, anh ở lại đây chẳng phải còn nguy hiểm hơn sao." An Đình Đình thôi không cười nữa.
"Tôi ở đây vì có nhiệm vụ… Rốt cuộc cô có chịu rời khỏi đây không." Quý Đình Kiêu càng sa sầm mặt hơn.
An Đình Đình thấy thế, cũng chỉ đành thỏa hiệp. Cô nói với Mạc Ninh Thanh nói: “Ninh Thanh, hay là cậu đừng đi nữa nhé."
Mạc Ninh Thanh nói: "Tớ chẳng có gì đáng ngại cả, chỉ là lên máy bay mà thôi. Hơn nữa, tớ cũng chẳng có thù oán với ai cả. Thôi được rồi, đừng nói nhiều nữa, Đình Đình, cậu về trước đi."
"Nhưng..." An Đình Đình vẫn còn lo lắng.
"Đi mau." Quý Đình Kiêu đặt chiếc quạt bé tí trong tay lên môi, gằn giọng.
An Đình Đình cùng Mạc Ninh Thanh ôm nhau một chặp rồi mới lưu luyến rời đi.
Khi vừa ra đến cổng thì trước mặt đột nhiên có một đám du khách tràn vào. Những người này vội vội vàng vàng như đang chạy giặt vậy.
An Đình Đình hơi không chú ý một chút liền bị một chiếc túi lớn của một người trong số họ va phải.
"A!" An Đình Đình á lên một tiếng, cơ thể đột nhiên bị xoay ngược ra sau.
Trong lúc An Đình Đình đang nghĩ chắc khó mà thoát khỏi cảnh ngã chổng vó thì ngay khi lưng cô sắp chạm đất, đột nhiên một bón người vọt lại.
Cánh tay giang ra đỡ lấy eo của An Đình Đình. Ngay sau đó, cô liền cảm thấy toàn thân nhẹ hẫng, rơi vào một vòng tay rắn chắn.
An Đình Đình trợn tròn mắt, trong lúc trời đất quay cuồng thì đập vào mắt cô là một gương mặt vô cùng tuấn tú của một người đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.