Chương 468: SỰ ÂN CẦN CỦA BÀ CỐC
Công Tử Nguyệt
13/02/2021
Long Đình Đình ăn xong bữa sáng do mẹ Dung mang tới rồi liền đi ngủ.
Tối hôm qua đứa trẻ này ồn ào như vậy, làm cô không thể nào nghỉ ngơi được. Vì không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô, Mạc Ninh Thanh và mẹ Dung liền đi ra khỏi phòng.
Hai người bọn họ ngồi trên ghế ngoài hành lang nói chuyện vui vẻ.
Một người phụ nữ từ xa đi đến gần, ăn mặc rất giản dị, khuôn mặt có phần khiến cho người ta có cảm giác rất hiền từ. Người phụ nữ này khoảng 35 tuổi, bước đến trước mặt mẹ Dung hỏi: “Xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi trong phòng bệnh này có ai họ Long không?”
Mạc Ninh Thanh có chút cảnh giác, đánh giá một hồi lâu liền hỏi: “Có, nhưng chị là?”
Người phụ nữ cười cười nói: “Xin chào, tôi là người phụ trách chăm sóc cho Cô Long sinh hoạt thường ngày và đứa bé.”
“À, không ngờ đến nhanh như vậy” Mạc Ninh Thanh gật đầu.
Mẹ Dung có chút nghi ngờ, cô vội vàng giải thích: “Là cậu hai thuê đến, tối qua đã nói chuyện này rồi.”
Mẹ Dung nói: “Có tôi ở đây, tôi có thể chăm sóc hai mẹ con mợ chủ.”
Mạc Ninh Thanh cười nói: “Mẹ Dung, mẹ như vậy thật sự rất vất vả, cậu hai mới thuê người đến chăm sóc cho Đình Đình, lúc nữa Đình Đình cũng sắp dậy rồi, chúng ta vào xem, em bé cũng nên phải thay tã rôi.”
Thế là ba người bọn họ bước vào trong phòng.
Long Đình Đình cũng đã tỉnh giấc, vẫn như cũ năm trên giường.
Còn nữa, từ sau khi có người chăm sóc trẻ, đứa bé dường như ngoan hơn hẳn. Bất luận lộ ra biểu cảm gì, bảo mẫu liền đoán ra được.
Nào là đói bụng, đi tè, hay là buồn ngủ... bảo mẫu đều dựa vào kinh nghiệm của mình mà phán đoán.
Khi mọi người đang thở phào một hơi thì Mặc Diệu Dương đến.
Bước vào cửa, anh hoài nghi nhìn người phụ nữ kia. Người phụ nữ đó đang ôm đứa bé, tư thế đang âu yếm dỗ dành, còn đứa bé nằm im ngoan ngoãn trong vòng tay chị ta.
Anh nhìn người phụ nữ đó rồi hỏi: “Ai đã thuê bảo mẫu tới đây?”
Ba người bị hỏi như vậy liền rất kinh ngạc.
Long Đình Đình nói: “Chẳng lẽ không phải do anh mời tới sao?”
“Anh không có!” Mặc Diệu Dương cũng lấy làm kinh ngạc. Anh tìm người rồi, nhưng người đó hôm nay buổi chiều mới tới, vậy người này là...
Mạc Ninh Thanh đứng dậy, bước đến trước mặt người phụ nữ đó, đón lấy đứa bé từ tay chị ta, nghiêm nghị chất vấn: “Chị rốt cuộc là ai? Nói, ai phái chị tới!”
Người phụ nữ vô tội bị quát lớn, sợ hãi giật nảy mình, ấp úng nói: “Chính là có người đưa tôi tiền, bảo tôi đến đây chăm sóc người phụ nữ vừa mới sinh và đứa trẻ mới có vài ngày tuổi.”
Nếu nói như vậy, người đó hoàn toàn không phải do Mặc Diệu Dương thuê đến. Điều này khiến Long Đình Đình rất lo lắng.
“Chị rốt cuộc là ai, ai thuê đến đây!” Mặc Diệu Dương vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, ánh mắt xen lẫn tia tức giận, to tiếng nói khiến người phụ nữ kia sợ hãi run lên.
Lúc đang chất vấn, có người gõ cửa rồi vào.
Bà Cốc bước vào, nhìn người phụ nữ đó liền cười nói: “Tiểu Lưu, vất vả rồi!”
Mặc Diệu Dương quay đầu lại hỏi: “Người này do dì thuê đến đây?”
Bà Cốc gật đầu cười nói: “Đúng vậy, sáng nay lúc đưa đồ ăn sáng cho Đình Đình thì nghe nói cô Mạc tối qua rất vất vả. Tôi liền nghĩ đây là lần đầu tiên Đình Đình sinh em bé, mà tuổi vẫn còn trẻ vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm. Tôi thấy sức khỏe Đình Đình vẫn nên cần nghỉ ngơi nhiều vậy nên mới liên lạc với một công ty uy tín, người này tên tiểu Lưu, là bảo mẫu rất uy tín ở đó. Tôi phải tốn nhiều nhiều công sức mới thuê được người này đấy.”
Bà nói xong rồi nhìn đứa bé, trên mặt mỉm cười nhẹ nhàng.
Mặc Diệu Dương lạnh lẽo nói: “Dì đưa chị ta về đi, tôi đã tự mình mời đến đây bảo mẫu rồi.”
“Ấy..” Bà Cốc khẽ giật mình: “Diệu Dương này, Tiểu Lưu khá tốt mà, cô ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt Đình Đình và đứa bé, hơn nữa cô ta còn...
“Tôi nói không cần!” Mặc Diệu Dương cắt ngang lời bà: “Tôi không muốn nói lại lần hai! Dì lần sau những chuyện như vậy không cần lo lắng nhiều, tốt nhất đừng đến đây nữa”
Bà Cốc có chút lo lắng: “Cái đó... con nghe dì nói, dì cũng lo lắng cho mọi người, cũng thương cho Đình Đình. Hơn nữa, dì xem con lớn lên từ nhỏ, lúc con còn nhỏ dì đã từng nói với con, dì không có con trai, vì vậy luôn luôn muốn xem con như đứa con của mình vậy."
Bà nói với giọng rất chân thành, dường như thật sự có chuyện như vậy.
Nhưng Mặc Diệu Dương vẫn lạnh lùng từ chối, tuy rằng là như vậy, nhưng sắc mặt đã nhẹ nhàng hơn so với lúc nãy. Trong đâu cũng đã nhớ lại chuyện ngày xưa, đến nhà họ Cốc chơi, bà đã đối xử với mình như thế nào.
Chớp mắt bọn họ đều đã già, nhưng lòng người đâu dễ thay đổi. Mặc Diệu Dương liền nén sự tức giận này xuống.
Cuối cùng tiểu Lưu cũng phải rời đi. Buổi chiều có bảo mẫu đến, là do Mặc Diệu Dương thuê đến đây. Không có bất kì bối cảnh nào, xuất thân cũng rất sạch sẽ, khiến mọi người rất yên tâm.
Lần lượt đến là bà vú, cũng là người phụ nữ rất khỏe mạnh, tuổi tác mới 30.
Có hai người này chăm sóc, Long Đình Đình và Mạc Ninh Thanh sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.
Bà Cốc về đến phòng bệnh của Cốc Nhược Lâm.
Cốc Nhược Lâm căng thẳng liền hỏi: “Thế nào, mẹ? Bọn họ nói gì? Dì Lưu được ở lại rồi chứ?”
“Bị đuổi đi rồi!” Bà Cốc ngồi xuống uống cốc nước.
Cốc Nhược Lâm thất vọng nói: “A... đuổi đi rồi! Vậy phải làm sao? Bọn họ không phải đã tìm được người rồi?”
“Đúng vậy.” Bà Cốc gật đầu nói: “người vừa đi đã có người đến thay rồi.”
Cốc Nhược Lâm cau mày, nói: “Vậy phải làm sao? Bọn họ đổi người rồi, chúng ta làm sao hạ độc hai mẹ con họ? Con nghiệp chướng nhất định phải chết! Bọn họ vẫn còn ở đó, con không thể nào trở mình được! Mẹ... giúp con, giúp con!”
Bà Cốc tức giận không kiềm chế được, quát lớn: “Im miệng! Con không biết ở đây là đâu sao? Cho dù có là nhà, lời nói không thể tùy tiện bừa bãi như vậy, không sợ có người mách cho Mặc Diệu Dương nghe sao? Đến lúc đó, chúng ta đều chết chắc!”
Cốc Nhược Lâm ngậm miệng lại, lộ ra vẻ uất ức.
Bà Cốc duỗi ngón tay ra gõ vào trán cô ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Con xem, đã gây ra sự tình gì! Tại sao trước khi làm việc đều không cùng mẹ bàn bạc? Cậu hai đó rốt cuộc đã bị người phụ nữ đó nắm chặt rồi. Con làm chuyện gì, trong mắt người ta đều là trò trẻ con! Con xem người phụ nữ đó, không cần tốn sức nhiều liền kéo lại được cậu hai.”
Cốc Nhược Lâm nhắm mắt lại, trong lòng đang rất khó chịu: “Vậy bây giờ con phải làm sao, cô ta đã cướp đi Diệu Dương rồi, mẹ tại sao vẫn đối xử tốt với người ta như vậy! rốt cuộc ai mới là con của mẹ!”
“Cái đó gọi là mẹ đối tốt với cô ta sao? Chỉ là đang muốn tiếp cận cô ta!”
Tối hôm qua đứa trẻ này ồn ào như vậy, làm cô không thể nào nghỉ ngơi được. Vì không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô, Mạc Ninh Thanh và mẹ Dung liền đi ra khỏi phòng.
Hai người bọn họ ngồi trên ghế ngoài hành lang nói chuyện vui vẻ.
Một người phụ nữ từ xa đi đến gần, ăn mặc rất giản dị, khuôn mặt có phần khiến cho người ta có cảm giác rất hiền từ. Người phụ nữ này khoảng 35 tuổi, bước đến trước mặt mẹ Dung hỏi: “Xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi trong phòng bệnh này có ai họ Long không?”
Mạc Ninh Thanh có chút cảnh giác, đánh giá một hồi lâu liền hỏi: “Có, nhưng chị là?”
Người phụ nữ cười cười nói: “Xin chào, tôi là người phụ trách chăm sóc cho Cô Long sinh hoạt thường ngày và đứa bé.”
“À, không ngờ đến nhanh như vậy” Mạc Ninh Thanh gật đầu.
Mẹ Dung có chút nghi ngờ, cô vội vàng giải thích: “Là cậu hai thuê đến, tối qua đã nói chuyện này rồi.”
Mẹ Dung nói: “Có tôi ở đây, tôi có thể chăm sóc hai mẹ con mợ chủ.”
Mạc Ninh Thanh cười nói: “Mẹ Dung, mẹ như vậy thật sự rất vất vả, cậu hai mới thuê người đến chăm sóc cho Đình Đình, lúc nữa Đình Đình cũng sắp dậy rồi, chúng ta vào xem, em bé cũng nên phải thay tã rôi.”
Thế là ba người bọn họ bước vào trong phòng.
Long Đình Đình cũng đã tỉnh giấc, vẫn như cũ năm trên giường.
Còn nữa, từ sau khi có người chăm sóc trẻ, đứa bé dường như ngoan hơn hẳn. Bất luận lộ ra biểu cảm gì, bảo mẫu liền đoán ra được.
Nào là đói bụng, đi tè, hay là buồn ngủ... bảo mẫu đều dựa vào kinh nghiệm của mình mà phán đoán.
Khi mọi người đang thở phào một hơi thì Mặc Diệu Dương đến.
Bước vào cửa, anh hoài nghi nhìn người phụ nữ kia. Người phụ nữ đó đang ôm đứa bé, tư thế đang âu yếm dỗ dành, còn đứa bé nằm im ngoan ngoãn trong vòng tay chị ta.
Anh nhìn người phụ nữ đó rồi hỏi: “Ai đã thuê bảo mẫu tới đây?”
Ba người bị hỏi như vậy liền rất kinh ngạc.
Long Đình Đình nói: “Chẳng lẽ không phải do anh mời tới sao?”
“Anh không có!” Mặc Diệu Dương cũng lấy làm kinh ngạc. Anh tìm người rồi, nhưng người đó hôm nay buổi chiều mới tới, vậy người này là...
Mạc Ninh Thanh đứng dậy, bước đến trước mặt người phụ nữ đó, đón lấy đứa bé từ tay chị ta, nghiêm nghị chất vấn: “Chị rốt cuộc là ai? Nói, ai phái chị tới!”
Người phụ nữ vô tội bị quát lớn, sợ hãi giật nảy mình, ấp úng nói: “Chính là có người đưa tôi tiền, bảo tôi đến đây chăm sóc người phụ nữ vừa mới sinh và đứa trẻ mới có vài ngày tuổi.”
Nếu nói như vậy, người đó hoàn toàn không phải do Mặc Diệu Dương thuê đến. Điều này khiến Long Đình Đình rất lo lắng.
“Chị rốt cuộc là ai, ai thuê đến đây!” Mặc Diệu Dương vẻ mặt bỗng nhiên trầm xuống, ánh mắt xen lẫn tia tức giận, to tiếng nói khiến người phụ nữ kia sợ hãi run lên.
Lúc đang chất vấn, có người gõ cửa rồi vào.
Bà Cốc bước vào, nhìn người phụ nữ đó liền cười nói: “Tiểu Lưu, vất vả rồi!”
Mặc Diệu Dương quay đầu lại hỏi: “Người này do dì thuê đến đây?”
Bà Cốc gật đầu cười nói: “Đúng vậy, sáng nay lúc đưa đồ ăn sáng cho Đình Đình thì nghe nói cô Mạc tối qua rất vất vả. Tôi liền nghĩ đây là lần đầu tiên Đình Đình sinh em bé, mà tuổi vẫn còn trẻ vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm. Tôi thấy sức khỏe Đình Đình vẫn nên cần nghỉ ngơi nhiều vậy nên mới liên lạc với một công ty uy tín, người này tên tiểu Lưu, là bảo mẫu rất uy tín ở đó. Tôi phải tốn nhiều nhiều công sức mới thuê được người này đấy.”
Bà nói xong rồi nhìn đứa bé, trên mặt mỉm cười nhẹ nhàng.
Mặc Diệu Dương lạnh lẽo nói: “Dì đưa chị ta về đi, tôi đã tự mình mời đến đây bảo mẫu rồi.”
“Ấy..” Bà Cốc khẽ giật mình: “Diệu Dương này, Tiểu Lưu khá tốt mà, cô ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt Đình Đình và đứa bé, hơn nữa cô ta còn...
“Tôi nói không cần!” Mặc Diệu Dương cắt ngang lời bà: “Tôi không muốn nói lại lần hai! Dì lần sau những chuyện như vậy không cần lo lắng nhiều, tốt nhất đừng đến đây nữa”
Bà Cốc có chút lo lắng: “Cái đó... con nghe dì nói, dì cũng lo lắng cho mọi người, cũng thương cho Đình Đình. Hơn nữa, dì xem con lớn lên từ nhỏ, lúc con còn nhỏ dì đã từng nói với con, dì không có con trai, vì vậy luôn luôn muốn xem con như đứa con của mình vậy."
Bà nói với giọng rất chân thành, dường như thật sự có chuyện như vậy.
Nhưng Mặc Diệu Dương vẫn lạnh lùng từ chối, tuy rằng là như vậy, nhưng sắc mặt đã nhẹ nhàng hơn so với lúc nãy. Trong đâu cũng đã nhớ lại chuyện ngày xưa, đến nhà họ Cốc chơi, bà đã đối xử với mình như thế nào.
Chớp mắt bọn họ đều đã già, nhưng lòng người đâu dễ thay đổi. Mặc Diệu Dương liền nén sự tức giận này xuống.
Cuối cùng tiểu Lưu cũng phải rời đi. Buổi chiều có bảo mẫu đến, là do Mặc Diệu Dương thuê đến đây. Không có bất kì bối cảnh nào, xuất thân cũng rất sạch sẽ, khiến mọi người rất yên tâm.
Lần lượt đến là bà vú, cũng là người phụ nữ rất khỏe mạnh, tuổi tác mới 30.
Có hai người này chăm sóc, Long Đình Đình và Mạc Ninh Thanh sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.
Bà Cốc về đến phòng bệnh của Cốc Nhược Lâm.
Cốc Nhược Lâm căng thẳng liền hỏi: “Thế nào, mẹ? Bọn họ nói gì? Dì Lưu được ở lại rồi chứ?”
“Bị đuổi đi rồi!” Bà Cốc ngồi xuống uống cốc nước.
Cốc Nhược Lâm thất vọng nói: “A... đuổi đi rồi! Vậy phải làm sao? Bọn họ không phải đã tìm được người rồi?”
“Đúng vậy.” Bà Cốc gật đầu nói: “người vừa đi đã có người đến thay rồi.”
Cốc Nhược Lâm cau mày, nói: “Vậy phải làm sao? Bọn họ đổi người rồi, chúng ta làm sao hạ độc hai mẹ con họ? Con nghiệp chướng nhất định phải chết! Bọn họ vẫn còn ở đó, con không thể nào trở mình được! Mẹ... giúp con, giúp con!”
Bà Cốc tức giận không kiềm chế được, quát lớn: “Im miệng! Con không biết ở đây là đâu sao? Cho dù có là nhà, lời nói không thể tùy tiện bừa bãi như vậy, không sợ có người mách cho Mặc Diệu Dương nghe sao? Đến lúc đó, chúng ta đều chết chắc!”
Cốc Nhược Lâm ngậm miệng lại, lộ ra vẻ uất ức.
Bà Cốc duỗi ngón tay ra gõ vào trán cô ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Con xem, đã gây ra sự tình gì! Tại sao trước khi làm việc đều không cùng mẹ bàn bạc? Cậu hai đó rốt cuộc đã bị người phụ nữ đó nắm chặt rồi. Con làm chuyện gì, trong mắt người ta đều là trò trẻ con! Con xem người phụ nữ đó, không cần tốn sức nhiều liền kéo lại được cậu hai.”
Cốc Nhược Lâm nhắm mắt lại, trong lòng đang rất khó chịu: “Vậy bây giờ con phải làm sao, cô ta đã cướp đi Diệu Dương rồi, mẹ tại sao vẫn đối xử tốt với người ta như vậy! rốt cuộc ai mới là con của mẹ!”
“Cái đó gọi là mẹ đối tốt với cô ta sao? Chỉ là đang muốn tiếp cận cô ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.