Chương 357: TRÁCH MẮNG CỦA MẶC CẢNH Y
Công Tử Nguyệt
03/01/2021
Mặt mày An Đình Đình lộ ra vẻ khó xử, mỉm cười ái ngại nói: “Bác ba,
bác Trương đang ở bên cạnh chăm sóc ông nội không rời nửa tiếng, có thể
không có thời gian ra tiếp bác.”
“Cháu...” Mặc Cảnh Y vô cùng bực tức, chỉ vào mũi của An Đình Đình, trách mắng: “An Đình Đình, nói thế nào ta cũng là trưởng bối của cháu. Cháu tốt nhất đừng giở trò trước mặt ta. Còn nữa, thái độ vừa rồi của cháu với ta, đâu có giống một vãn bối. Ta thấy, nếu như tương lai chủ mẫu nhà họ Mặc thật sự giao vào tay cháu, vậy hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Nếu đã biết nhà họ Mặc có gián điệp, An Đình Đình đương nhiên phải đề phòng từng người. Mà dưới tình huống cô không biết ai là gián điệp, thì càng phải đề phòng mỗi người. Bởi vì, mỗi một người trong nhà tổ của nhà họ Mặc này, đều có khả năng là gián điệp.
Mặc Cảnh Y. Phòng thứ 3 của nhà họ Mặc. Bản tính luôn rất khiêm nhường, gần như rất ít khi hỏi mấy chuyện của nhà họ Mặc. Nhưng tại sao lần này lại vì chuyện của ông cụ, mà là người đầu tiên đích thân đến cửa. Ông ta liệu có phải hay không?
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của cô. Dù sao, từng người ở đây đều rất khả nghi.
Cô vẫn mỉm cười thản nhiên, giống như không có xảy ra chuyện gì cả, thuyết phục: “Bác ba, cháu không có tức giận với bác, cũng không có nhục mạ bác, thậm chí ngay cả to tiếng nói chuyện cũng không có. Bác nói cháu không tôn trọng bác, giở trò với bác, đây rốt cuộc căn cứ vào đâu mà nói vậy.”
Giỏi cho một người phụ nữ mồm mép lanh lợi.
Mặc Cảnh Y vừa gật đầu, vừa nói: “Tốt tốt tốt. Bây giờ Diệu Dương không ở đây, cháu giữ ông nội, nghiễm nhiên coi mình trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Mặc rồi phải không? Ta nói cho cháu biết, cháu vẫn non lắm. Ngay cả tư cách cũng không có. Ta bây giờ đi tìm anh cả, kêu anh cả đến dạy đứa con dâu bất trung bất hiếu là cháu.”
Nói rồi, tức giận đừng đừng xoay người, sải bước đi ra ngoài.
Ông ta vậy mà muốn đi gặp Mặc Chân Ngôn. Mặc Chấn Ngôn bị Mặc Diệu Dương nhốt lại rồi, không cho phép bất cứ ai lại gần chứ đừng nói để ông ta ra ngoài. Nhưng hiện nay Mặc Diệu Dương không có ở đây, nếu như Mặc Cảnh Y thật sự muốn đi gặp Mặc Chấn Ngôn, có 10 An Đình Đình cũng không cản được.
Khi An Đình Đình lòng nóng như lửa đốt muốn đi ngăn cản, tiếng của Mặc Viên Bằng từ từ vang lên.
“Khoan đã.”
Mặc Cảnh Y vừa nghe thấy giọng nói này, nhanh chóng dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn, bèn lo lắng đi trở vào.
“Ba!”
An Đình Đình luôn đánh giá sắc mặt của Mặc Cảnh Y, thần sắc của ông ta sau khi nhìn thấy Mặc Viên Bằng, thật sự có bộ dạng vừa nôn lòng vừa lo lắng lại vừa có hơi buồn bực, hoàn toàn không có nửa điểm áy náy và sợ hãi.
Xem ra, Mặc Cảnh Y này trong sạch.
“Ba, ba sao lại đến đây ở chứ? Ba có phải già rồi hồ đồ không!” Mặc Cảnh Y sau khi thấy Mặc Viên Bằng thì có vài câu muốn nói với ông cụ, lại có hơi không dám và không nhịn được mà gắt gỏng.
Ông cụ được Trương Hữu Long đỡ đi ra.
Mắt của Mặc Viên Bằng lườm Mặc Cảnh Y, trách móc: “Ba nhớ cháu trai cả của ba, đến đây với nó, có phải cũng phải báo cáo một tiếng với mấy đứa hay không?”
Mặc Cảnh Y vội lắc đầu: “Đương nhiên không cần, ba... ba làm như thế, ba cũng không nói một tiếng.”
“Mới sáng ra, ba đang nói chuyện với Diệu Phong, nhưng đã bị con làm ồn rồi.”
“...” Mặc Cảnh Y lúc này hoàn toàn không có giọng điệu vừa rồi nữa. Ông ta lẩm bẩm nói: “Ba, ba cũng biết, nàng dâu mới của nhà họ Mặc ở đây, chuyện này nếu như truyền ra ngoài...”
“Sao hả? Truyền ra ngoài cái gì, lẽ nào ông cụ ta già rồi còn có thể làm ra chuyện gì phá hỏng thuần phong mỹ tục hay sao, cần đứa con trai như con đến nhắc nhở ta!”
Bộ dạng của ông cụ không tức giận, mà có vài phần uy nghiêm. Mà lúc này, giọng nói của ông ta đanh thép, thâm trầm có lực, cùng với Mặc Viên Bằng uể oải già yếu mà hôm qua An Đình Đình nhìn thấy, thật sự là hai người.
An Đình Đình cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc. Lẽ nào chỉ mất một đêm, thân thể của ông nội đã khỏe rồi?
“Không dám, không dám... Ba, con... con trai đây không phải... lo lắng cho ba hay sao...”
“Lo lắng? Ba sắp bị mấy đứa như các con làm cho tức chết rồi, còn cần con đến lo lắng cho ba!” Mặc Viên Bằng tiếp tục khiển trách, cây gậy trong tay dùng sức gõ gõ xuống mặt đất, tức giận nói: “Còn nữa, vừa rồi con nói chuyện với Đình Đình, đó là giọng điệu gì. Cho dù nó trẻ tuổi, nhưng nó là mợ hai của nhà họ Mặc. Chủ mẫu tương lai của nhà họ Mặc. Con có thân phận gì? Dám nói chuyện với chủ mẫu như vậy.”
“... Không dám... không dám...” Mặc Cảnh Y bị khiển trách mà nói không thành lời, đầu không dám ngẩng lên.
“Ra ngoài ra ngoài... Ngày nào cũng chọc ta phải nhọc lòng.” Mặc Viên Bằng không kiên nhẫn nói, xua xua tay.
Vì thế, Mặc Cảnh Y bị khiển trách một hồi, sau đó vội vàng rời khỏi Thủy Sam Uyển.
An Đình Đình vội bước tới, đỡ lấy cổ tay của ông cụ: “Ông nội, ông sao lại dậy sớm như thế.”
“Ừm, ông nội không ngủ được, lạ chỗ.” Ông cụ nói, đi đến sô pha, ngồi xuống.
Vốn dĩ, An Đình Đình vẫn muốn nói chuyện với ông cụ. Nhưng, trước sau không qua nửa tiếng, ông cụ vậy mà ngả ra ngủ trên sô pha.
An Đình Đình nghi ngờ nhìn sang Trương Hữu Long, mặt mày người đằng sau lộ vẻ ngưng trọng: “Bệnh tình của ông cụ, lúc tốt lúc xấu. Có khi rất bình thường, có khi lại rất không tỉnh táo.”
An Đình Đình lo lắng nói: “Ông nội đây là bị trúng độc của thủy ngân rồi. Sức đề kháng của người trẻ tương đối mạnh, trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì. Nhưng ông nội không giống vậy, ông dù sao tuổi tác cũng đã cao. Việc cấp bách bây giờ chính là tìm người đáng tin chữa trị cho ông nội.”
Trương Hữu Long gật đầu đồng tình, lại nói: “Tôi đón chắc trước mắt chúng ta không thể ra ngoài, người hy vọng ông nội trúng độc há lại để chúng ta đưa ông cụ ra ngoài chữa trị được sao?”
“Bác Trương, bác trước tiên đỡ ông nội về phòng đã. Để ông ngủ ở đây không được, lát nữa nếu như có người đến nữa, chỉ sợ sẽ cưỡng ép đón ông nội đi. Tôi tiếp tục nghĩ cách, xem thử có thể tìm bác sĩ đến đây hay không.”
“Được.” Trương Hữu Long rốt cuộc là người có sức lực, đỡ Mặc Viên Bằng lên, đưa về phòng ngủ.
Sau đó, An Đình Đình thử liên lạc với Mặc Diệu Dương. Nhưng, cô hoàn toàn không liên lạc được với anh. Tình hình trong nhà khẩn thiết như thế, mà lại mất liên lạc với Mặc Diệu Dương, An Đình Đình sao có thể không khẩn trương.
Nhưng, khẩn trương cũng không có tác dụng. Cô trước đây chính là có tính cách nóng vội, ở đây ăn không ít thiệt thòi.
Hôm nay Mặc Cảnh Y nếu đã đến rồi, mà trạng thái mà ông nội biểu hiện ra rất bình thường, tin chắc rất nhanh những người khác cũng sẽ biết ‘nguyên nhân thật sự’ ông cụ vào Thủy Sam Uyển ở. Lúc này, người muốn hãm hại ông nội chắc chắn sẽ không tiếp tục có động tĩnh nữa. Cho nên, cô nhất định phải giả bộ không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cuộc sống mợ hai nhàn nhã của cô.
Vì thế, An Đình Đình vừa nhàn nhã đi dạo trong vườn, ngắm hoa, tưới nước, thỉnh thoảng còn vun đất cho cây Tùng trong vườn. Nhàn nhã tự tại như thế, một chút cũng không nóng ngóng hoảng hốt. Thật ra cũng chỉ có bản thân cô biết, trái tim của cô đã sốt ruột như thế nào.
“Cháu...” Mặc Cảnh Y vô cùng bực tức, chỉ vào mũi của An Đình Đình, trách mắng: “An Đình Đình, nói thế nào ta cũng là trưởng bối của cháu. Cháu tốt nhất đừng giở trò trước mặt ta. Còn nữa, thái độ vừa rồi của cháu với ta, đâu có giống một vãn bối. Ta thấy, nếu như tương lai chủ mẫu nhà họ Mặc thật sự giao vào tay cháu, vậy hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Nếu đã biết nhà họ Mặc có gián điệp, An Đình Đình đương nhiên phải đề phòng từng người. Mà dưới tình huống cô không biết ai là gián điệp, thì càng phải đề phòng mỗi người. Bởi vì, mỗi một người trong nhà tổ của nhà họ Mặc này, đều có khả năng là gián điệp.
Mặc Cảnh Y. Phòng thứ 3 của nhà họ Mặc. Bản tính luôn rất khiêm nhường, gần như rất ít khi hỏi mấy chuyện của nhà họ Mặc. Nhưng tại sao lần này lại vì chuyện của ông cụ, mà là người đầu tiên đích thân đến cửa. Ông ta liệu có phải hay không?
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của cô. Dù sao, từng người ở đây đều rất khả nghi.
Cô vẫn mỉm cười thản nhiên, giống như không có xảy ra chuyện gì cả, thuyết phục: “Bác ba, cháu không có tức giận với bác, cũng không có nhục mạ bác, thậm chí ngay cả to tiếng nói chuyện cũng không có. Bác nói cháu không tôn trọng bác, giở trò với bác, đây rốt cuộc căn cứ vào đâu mà nói vậy.”
Giỏi cho một người phụ nữ mồm mép lanh lợi.
Mặc Cảnh Y vừa gật đầu, vừa nói: “Tốt tốt tốt. Bây giờ Diệu Dương không ở đây, cháu giữ ông nội, nghiễm nhiên coi mình trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Mặc rồi phải không? Ta nói cho cháu biết, cháu vẫn non lắm. Ngay cả tư cách cũng không có. Ta bây giờ đi tìm anh cả, kêu anh cả đến dạy đứa con dâu bất trung bất hiếu là cháu.”
Nói rồi, tức giận đừng đừng xoay người, sải bước đi ra ngoài.
Ông ta vậy mà muốn đi gặp Mặc Chân Ngôn. Mặc Chấn Ngôn bị Mặc Diệu Dương nhốt lại rồi, không cho phép bất cứ ai lại gần chứ đừng nói để ông ta ra ngoài. Nhưng hiện nay Mặc Diệu Dương không có ở đây, nếu như Mặc Cảnh Y thật sự muốn đi gặp Mặc Chấn Ngôn, có 10 An Đình Đình cũng không cản được.
Khi An Đình Đình lòng nóng như lửa đốt muốn đi ngăn cản, tiếng của Mặc Viên Bằng từ từ vang lên.
“Khoan đã.”
Mặc Cảnh Y vừa nghe thấy giọng nói này, nhanh chóng dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn, bèn lo lắng đi trở vào.
“Ba!”
An Đình Đình luôn đánh giá sắc mặt của Mặc Cảnh Y, thần sắc của ông ta sau khi nhìn thấy Mặc Viên Bằng, thật sự có bộ dạng vừa nôn lòng vừa lo lắng lại vừa có hơi buồn bực, hoàn toàn không có nửa điểm áy náy và sợ hãi.
Xem ra, Mặc Cảnh Y này trong sạch.
“Ba, ba sao lại đến đây ở chứ? Ba có phải già rồi hồ đồ không!” Mặc Cảnh Y sau khi thấy Mặc Viên Bằng thì có vài câu muốn nói với ông cụ, lại có hơi không dám và không nhịn được mà gắt gỏng.
Ông cụ được Trương Hữu Long đỡ đi ra.
Mắt của Mặc Viên Bằng lườm Mặc Cảnh Y, trách móc: “Ba nhớ cháu trai cả của ba, đến đây với nó, có phải cũng phải báo cáo một tiếng với mấy đứa hay không?”
Mặc Cảnh Y vội lắc đầu: “Đương nhiên không cần, ba... ba làm như thế, ba cũng không nói một tiếng.”
“Mới sáng ra, ba đang nói chuyện với Diệu Phong, nhưng đã bị con làm ồn rồi.”
“...” Mặc Cảnh Y lúc này hoàn toàn không có giọng điệu vừa rồi nữa. Ông ta lẩm bẩm nói: “Ba, ba cũng biết, nàng dâu mới của nhà họ Mặc ở đây, chuyện này nếu như truyền ra ngoài...”
“Sao hả? Truyền ra ngoài cái gì, lẽ nào ông cụ ta già rồi còn có thể làm ra chuyện gì phá hỏng thuần phong mỹ tục hay sao, cần đứa con trai như con đến nhắc nhở ta!”
Bộ dạng của ông cụ không tức giận, mà có vài phần uy nghiêm. Mà lúc này, giọng nói của ông ta đanh thép, thâm trầm có lực, cùng với Mặc Viên Bằng uể oải già yếu mà hôm qua An Đình Đình nhìn thấy, thật sự là hai người.
An Đình Đình cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc. Lẽ nào chỉ mất một đêm, thân thể của ông nội đã khỏe rồi?
“Không dám, không dám... Ba, con... con trai đây không phải... lo lắng cho ba hay sao...”
“Lo lắng? Ba sắp bị mấy đứa như các con làm cho tức chết rồi, còn cần con đến lo lắng cho ba!” Mặc Viên Bằng tiếp tục khiển trách, cây gậy trong tay dùng sức gõ gõ xuống mặt đất, tức giận nói: “Còn nữa, vừa rồi con nói chuyện với Đình Đình, đó là giọng điệu gì. Cho dù nó trẻ tuổi, nhưng nó là mợ hai của nhà họ Mặc. Chủ mẫu tương lai của nhà họ Mặc. Con có thân phận gì? Dám nói chuyện với chủ mẫu như vậy.”
“... Không dám... không dám...” Mặc Cảnh Y bị khiển trách mà nói không thành lời, đầu không dám ngẩng lên.
“Ra ngoài ra ngoài... Ngày nào cũng chọc ta phải nhọc lòng.” Mặc Viên Bằng không kiên nhẫn nói, xua xua tay.
Vì thế, Mặc Cảnh Y bị khiển trách một hồi, sau đó vội vàng rời khỏi Thủy Sam Uyển.
An Đình Đình vội bước tới, đỡ lấy cổ tay của ông cụ: “Ông nội, ông sao lại dậy sớm như thế.”
“Ừm, ông nội không ngủ được, lạ chỗ.” Ông cụ nói, đi đến sô pha, ngồi xuống.
Vốn dĩ, An Đình Đình vẫn muốn nói chuyện với ông cụ. Nhưng, trước sau không qua nửa tiếng, ông cụ vậy mà ngả ra ngủ trên sô pha.
An Đình Đình nghi ngờ nhìn sang Trương Hữu Long, mặt mày người đằng sau lộ vẻ ngưng trọng: “Bệnh tình của ông cụ, lúc tốt lúc xấu. Có khi rất bình thường, có khi lại rất không tỉnh táo.”
An Đình Đình lo lắng nói: “Ông nội đây là bị trúng độc của thủy ngân rồi. Sức đề kháng của người trẻ tương đối mạnh, trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì. Nhưng ông nội không giống vậy, ông dù sao tuổi tác cũng đã cao. Việc cấp bách bây giờ chính là tìm người đáng tin chữa trị cho ông nội.”
Trương Hữu Long gật đầu đồng tình, lại nói: “Tôi đón chắc trước mắt chúng ta không thể ra ngoài, người hy vọng ông nội trúng độc há lại để chúng ta đưa ông cụ ra ngoài chữa trị được sao?”
“Bác Trương, bác trước tiên đỡ ông nội về phòng đã. Để ông ngủ ở đây không được, lát nữa nếu như có người đến nữa, chỉ sợ sẽ cưỡng ép đón ông nội đi. Tôi tiếp tục nghĩ cách, xem thử có thể tìm bác sĩ đến đây hay không.”
“Được.” Trương Hữu Long rốt cuộc là người có sức lực, đỡ Mặc Viên Bằng lên, đưa về phòng ngủ.
Sau đó, An Đình Đình thử liên lạc với Mặc Diệu Dương. Nhưng, cô hoàn toàn không liên lạc được với anh. Tình hình trong nhà khẩn thiết như thế, mà lại mất liên lạc với Mặc Diệu Dương, An Đình Đình sao có thể không khẩn trương.
Nhưng, khẩn trương cũng không có tác dụng. Cô trước đây chính là có tính cách nóng vội, ở đây ăn không ít thiệt thòi.
Hôm nay Mặc Cảnh Y nếu đã đến rồi, mà trạng thái mà ông nội biểu hiện ra rất bình thường, tin chắc rất nhanh những người khác cũng sẽ biết ‘nguyên nhân thật sự’ ông cụ vào Thủy Sam Uyển ở. Lúc này, người muốn hãm hại ông nội chắc chắn sẽ không tiếp tục có động tĩnh nữa. Cho nên, cô nhất định phải giả bộ không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục cuộc sống mợ hai nhàn nhã của cô.
Vì thế, An Đình Đình vừa nhàn nhã đi dạo trong vườn, ngắm hoa, tưới nước, thỉnh thoảng còn vun đất cho cây Tùng trong vườn. Nhàn nhã tự tại như thế, một chút cũng không nóng ngóng hoảng hốt. Thật ra cũng chỉ có bản thân cô biết, trái tim của cô đã sốt ruột như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.