Chương 425: TUYỆT CHIÊU ĐẦU HÀNG CỦA ĐÀN ÔNG
Công Tử Nguyệt
21/01/2021
An Đình Đình cũng không hiểu!
Mẹ Dung vẻ mặt ‘quân sư’ là ví dụ sinh động về lão ma ma trong hậu cung kiến thức rộng, điều tâm đắc nhất thì có thể thu phục trái tim của Đế vương.
Có điều cũng không trách mẹ Dung căng thẳng. Từ sau khi Mặc Diệu Dương trở về, quan hệ giữa anh và An Đình Đình, tất cả mọi người đều nhìn thấy, ngượng ngập giống như người xa lạ, mẹ Dung luôn hy vọng hai người hạnh phúc, nhìn thấy tình hình này, có thể không lo lắng sao.
“Đi, đi mau đi.” Mẹ Dung nói rồi, kéo cổ tay của cô, gần như đè giọng mà nói: “Đàn ông ấy mà, thích nhất được quan tâm. Chỉ cần phụ nữ dịu dàng, bọn họ lập tức đầu hàng.”
Nói rồi, còn nháy mắt với An Đình Đình, bộ dạng như ‘cô hiểu mà’.
An Đình Đình chỉ có thể cười trong lòng mẹ Dung thật sự dễ thương. Dù sao là ý tốt của mẹ Dung, không thể lãng phí.
“Cốc cốc...” An Đình Đình gõ cửa, mở cửa phòng sách.
Mặc Diệu Dương cũng không ngẩng đầu, vẫn gõ gõ trên máy tính. Năm ngón tay dài, rất có tiết tấu múa trên bàn phím.
Mãi đến khi An Đình Đình để đồ trên bàn, phát ra tiếng, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến thì lộ vẻ ngạc nhiên: “Bảo bối, em sao còn không ngủ?”
“Em...” An Đình Đình vốn muốn nói thật ra, nhưng lời đến cửa miệng, cũng không biết thế nào lại nuốt trở lại. Lẩm bẩm: “Đưa đồ ăn đêm cho anh.”
Cô nhướng mày, liếc nhìn màn hình máy tính trước mắt anh. Bỗng nhìn thấy tin tức mấy ngày trước của mình đã được duyệt. Cô kỹ rõ, tin tức này bị xóa rồi, từ khi nào được khôi phục lại vậy?
An Đình Đình nghi ngờ nhìn Mặc Diệu Dương. Anh lộ nụ cười, đưa tay, ôm lấy eo của cô, kéo cô đến bên cạnh mình.
An Đình Đình không kịp đề phòng, cơ thể chui vào trong lòng anh, thuận thế ngồi lên đùi của anh.
“Phụt”, đầu óc lập tức trắng xóa.
Cô vội vàng muốn đứng dậy, nhưng cổ tay của anh lại giữ eo của cô.
An Đình Đình sắp chết vì xấu hổ, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng thần sắc của anh lại điềm nhiên, một chút cũng không có cảm thấy ngại. Một tay ôm eo của cô, một tay mở nắp đồ ăn, mùi hương bên trong lập tức tỏa ra.
“Ưm... thơm quá. Bảo bối, em hầm canh gì đây?” Mặc Diệu Dương lộ vẻ thèm ăn.
“Ờm... cái đó, gà... là canh gà.” An Đình Đình lắp bắp nói. Thật ra đâu phải cô hầm, là mẹ Dung bảo cô bê vào.
“Anh nếm thử.” Mặc Diệu Dương cầm chiếc thìa để một bên, múc một thìa, để vào bên môi thổi.
An Đình Đình tưởng anh muốn uống, nhưng tay cầm thìa của Mặc Diệu Dương lại đưa đến trước mặt cô, cô sững ra.
Ánh mắt của anh tràn ngập nhu tình, ngay cả giọng nói cũng hoàn toàn không có sự mệt mỏi khi thức đêm làm việc, dịu dàng nói: “Bảo bối, em vất vả rồi, nếm thử xem.”
An Đình Đình há miệng nhỏ, uống canh.
Nước canh ấm ấm, mang theo mùi thơm mê người, mau chóng lan tỏa trong đầu lưỡi. Không biết tại sao, ngụm canh này dường như ấm vào đến tận trái tim của cô.
“Như thế nào?” Khóe mắt của Mặc Diệu Dương hơi nhướn lên, dáng vẻ rất mê người.
An Đình Đình gật đầu, sau đó nói: “Anh mau ăn đi, em vừa rồi đã uống một ít rồi.”
“Được.” Khóe môi của Mặc Diệu Dương hài lòng cong len, múc canh bắt đầu uống.
Có điều, chưa từng nhìn thấy tướng ăn khoa trương như thế của anh, vừa ăn vừa không quên suýt xoa: “Ưm... Oa... bảo bối, thật sự quá ngon rồi...”
Cuối cùng, anh để chiếc thìa xuống, một tay cầm bát uống hết sạch bát canh. Nhưng, khi anh nhìn thấy đáy bát là vịt, nhìn nửa ngày, sau đó quay đầu, hỏi: “Bảo bối... không đúng, đây là canh vịt?”
“...”An Đình Đình há mồm!
Đáy bắt có chiếc chân, quả thật là chân vịt, không phải gà. Vậy cô vừa rồi còn nói là gà...”
“Ờm ờm... gà với vịt đều thuộc gia cầm.”
“Ổ... cũng phải.” Mặc Diệu Dương ừ hử gật đầu.
“Đúng rồi, anh đang xem cái gì vậy?” An Đình Đình nghiêng người về phía bàn làm việc, ánh mắt nhìn vào màn hình máy tính.
“Khôi phục số liệu.” Mặc Diệu Dương nói.
“Khôi phục số liệu?” An Đình Đình nhướn mày.
“Ừm. Tin tức này, khi anh về thì bị người của Quan Bá Thiên xóa đi. Anh bây giờ đang sử dụng một số phần mềm kỹ thuật khôi phục toàn bộ của chúng. Bao gồm địa chỉ IP của người đăng, thông tin cá nhân, anh sắp tìm ra được. Đặc biệt là những người có dây dưa nhiều nhất, tám chín phần mười đều là người của Quan Bá Thiên. Chỉ cần đưa những chứng cứ này ra, vậy thì chúng ta lạo có thêm một lá bài.”
“Ồ.” An Đình Đình như hiểu ra mà gật đầu.
Thật nhìn không ra, thì ra Mặc Diệu Dương đối với hệ thống chương trình phần mềm máy tính lại có nghiên cứu sâu như thế.
“Anh đã từng học mảng kỹ thuật này sao?” An Đình Đình hỏi.
Mặc Diệu Dương lắc đầu: “Không có.”
“Không có sao anh biết?” An Đình Đình trợn mắt nói.
“Anh cả trước đây từng dạy anh.” Mặc Diệu Dương nói.
“Ồ.” Thì ra là như thế. Thì ra người tinh thông phương diện này là Mặc Diệu Phong.
“Anh cả trước đây rất có hứng thú với phương diện này. Nhưng sau này... anh ấy không thể không từ bỏ ước mơ của mình, biến mình thành ‘đứa trẻ chậm phát triển’.”
Khi Mặc Diệu Dương nói lời này, mặc dù biểu cảm đã không còn quá bực tức. Cái có chỉ là giọng nói lạnh nhạt, thần sắc bình tĩnh. Nhưng, ai cũng có thể nghe ra được sự kiên định trong ngữ khí này.
Trái tim của An Đình Đình bỗng lại hơi đau nhói.
Vì hai người Mặc Diệu Dương và Mặc Diệu Phong mà cảm thấy đau lòng: “Người giống như Quan Bá Thiên, nhất định không thể bỏ qua. Bắt buộc phải khiến ông ta chịu kết cục giống như em gái của ông ta.”
Anh quay đầu, mắt hơi nheo lại, nói: “Yên tâm đi, bảo bối, sẽ như thế.”
An Đình Đình lại ở bên anh một lúc, dưới sự kiên trì của Mặc Diệu Dương, cô mới quay về phòng của mình nghỉ ngơi.
Trước khi đi, Mặc Diệu Dương hôn nhẹ trên trán của cô, giọng nói hối lỗi: “Đi ngủ đi, bảo bối. Chuyện quan trọng bắt buộc phải toàn thành trong đêm nay, ngày mai sẽ có tác dụng lớn.”
“Được, anh cũng đừng làm quá mệt.” An Đình Đình nhón nhón mũi chân, xoay người rời khỏi phòng sách.
Khi về đến phòng thì gần 11 giờ rồi, An Đình Đình quả thật cũng hơi mệt. Ngược lại nằm trên giường chưa được một lúc, cơn buồn ngủ ập tới.
Nhưng nguyện mọi chuyện ngày mai thuận lợi, có thể đưa Quan Bá Thiên ra trước pháp luật.
Có điều nói đi nói lại, Quan Bá Thiên một khi rớt đài, có phải lại kéo theo vận mạng của hai người phụ nữ khác.
Một người là Sở Huệ Nhu, một người là Lâm Tiêu Tương.
Có điều, bọn họ bất luận kết cục thảm cỡ nào, dường như đều chết không hết tội.
An Đình Đình khép mắt, chìm vào trong giấc mơ ngọt ngào...
Mẹ Dung vẻ mặt ‘quân sư’ là ví dụ sinh động về lão ma ma trong hậu cung kiến thức rộng, điều tâm đắc nhất thì có thể thu phục trái tim của Đế vương.
Có điều cũng không trách mẹ Dung căng thẳng. Từ sau khi Mặc Diệu Dương trở về, quan hệ giữa anh và An Đình Đình, tất cả mọi người đều nhìn thấy, ngượng ngập giống như người xa lạ, mẹ Dung luôn hy vọng hai người hạnh phúc, nhìn thấy tình hình này, có thể không lo lắng sao.
“Đi, đi mau đi.” Mẹ Dung nói rồi, kéo cổ tay của cô, gần như đè giọng mà nói: “Đàn ông ấy mà, thích nhất được quan tâm. Chỉ cần phụ nữ dịu dàng, bọn họ lập tức đầu hàng.”
Nói rồi, còn nháy mắt với An Đình Đình, bộ dạng như ‘cô hiểu mà’.
An Đình Đình chỉ có thể cười trong lòng mẹ Dung thật sự dễ thương. Dù sao là ý tốt của mẹ Dung, không thể lãng phí.
“Cốc cốc...” An Đình Đình gõ cửa, mở cửa phòng sách.
Mặc Diệu Dương cũng không ngẩng đầu, vẫn gõ gõ trên máy tính. Năm ngón tay dài, rất có tiết tấu múa trên bàn phím.
Mãi đến khi An Đình Đình để đồ trên bàn, phát ra tiếng, anh mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến thì lộ vẻ ngạc nhiên: “Bảo bối, em sao còn không ngủ?”
“Em...” An Đình Đình vốn muốn nói thật ra, nhưng lời đến cửa miệng, cũng không biết thế nào lại nuốt trở lại. Lẩm bẩm: “Đưa đồ ăn đêm cho anh.”
Cô nhướng mày, liếc nhìn màn hình máy tính trước mắt anh. Bỗng nhìn thấy tin tức mấy ngày trước của mình đã được duyệt. Cô kỹ rõ, tin tức này bị xóa rồi, từ khi nào được khôi phục lại vậy?
An Đình Đình nghi ngờ nhìn Mặc Diệu Dương. Anh lộ nụ cười, đưa tay, ôm lấy eo của cô, kéo cô đến bên cạnh mình.
An Đình Đình không kịp đề phòng, cơ thể chui vào trong lòng anh, thuận thế ngồi lên đùi của anh.
“Phụt”, đầu óc lập tức trắng xóa.
Cô vội vàng muốn đứng dậy, nhưng cổ tay của anh lại giữ eo của cô.
An Đình Đình sắp chết vì xấu hổ, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng thần sắc của anh lại điềm nhiên, một chút cũng không có cảm thấy ngại. Một tay ôm eo của cô, một tay mở nắp đồ ăn, mùi hương bên trong lập tức tỏa ra.
“Ưm... thơm quá. Bảo bối, em hầm canh gì đây?” Mặc Diệu Dương lộ vẻ thèm ăn.
“Ờm... cái đó, gà... là canh gà.” An Đình Đình lắp bắp nói. Thật ra đâu phải cô hầm, là mẹ Dung bảo cô bê vào.
“Anh nếm thử.” Mặc Diệu Dương cầm chiếc thìa để một bên, múc một thìa, để vào bên môi thổi.
An Đình Đình tưởng anh muốn uống, nhưng tay cầm thìa của Mặc Diệu Dương lại đưa đến trước mặt cô, cô sững ra.
Ánh mắt của anh tràn ngập nhu tình, ngay cả giọng nói cũng hoàn toàn không có sự mệt mỏi khi thức đêm làm việc, dịu dàng nói: “Bảo bối, em vất vả rồi, nếm thử xem.”
An Đình Đình há miệng nhỏ, uống canh.
Nước canh ấm ấm, mang theo mùi thơm mê người, mau chóng lan tỏa trong đầu lưỡi. Không biết tại sao, ngụm canh này dường như ấm vào đến tận trái tim của cô.
“Như thế nào?” Khóe mắt của Mặc Diệu Dương hơi nhướn lên, dáng vẻ rất mê người.
An Đình Đình gật đầu, sau đó nói: “Anh mau ăn đi, em vừa rồi đã uống một ít rồi.”
“Được.” Khóe môi của Mặc Diệu Dương hài lòng cong len, múc canh bắt đầu uống.
Có điều, chưa từng nhìn thấy tướng ăn khoa trương như thế của anh, vừa ăn vừa không quên suýt xoa: “Ưm... Oa... bảo bối, thật sự quá ngon rồi...”
Cuối cùng, anh để chiếc thìa xuống, một tay cầm bát uống hết sạch bát canh. Nhưng, khi anh nhìn thấy đáy bát là vịt, nhìn nửa ngày, sau đó quay đầu, hỏi: “Bảo bối... không đúng, đây là canh vịt?”
“...”An Đình Đình há mồm!
Đáy bắt có chiếc chân, quả thật là chân vịt, không phải gà. Vậy cô vừa rồi còn nói là gà...”
“Ờm ờm... gà với vịt đều thuộc gia cầm.”
“Ổ... cũng phải.” Mặc Diệu Dương ừ hử gật đầu.
“Đúng rồi, anh đang xem cái gì vậy?” An Đình Đình nghiêng người về phía bàn làm việc, ánh mắt nhìn vào màn hình máy tính.
“Khôi phục số liệu.” Mặc Diệu Dương nói.
“Khôi phục số liệu?” An Đình Đình nhướn mày.
“Ừm. Tin tức này, khi anh về thì bị người của Quan Bá Thiên xóa đi. Anh bây giờ đang sử dụng một số phần mềm kỹ thuật khôi phục toàn bộ của chúng. Bao gồm địa chỉ IP của người đăng, thông tin cá nhân, anh sắp tìm ra được. Đặc biệt là những người có dây dưa nhiều nhất, tám chín phần mười đều là người của Quan Bá Thiên. Chỉ cần đưa những chứng cứ này ra, vậy thì chúng ta lạo có thêm một lá bài.”
“Ồ.” An Đình Đình như hiểu ra mà gật đầu.
Thật nhìn không ra, thì ra Mặc Diệu Dương đối với hệ thống chương trình phần mềm máy tính lại có nghiên cứu sâu như thế.
“Anh đã từng học mảng kỹ thuật này sao?” An Đình Đình hỏi.
Mặc Diệu Dương lắc đầu: “Không có.”
“Không có sao anh biết?” An Đình Đình trợn mắt nói.
“Anh cả trước đây từng dạy anh.” Mặc Diệu Dương nói.
“Ồ.” Thì ra là như thế. Thì ra người tinh thông phương diện này là Mặc Diệu Phong.
“Anh cả trước đây rất có hứng thú với phương diện này. Nhưng sau này... anh ấy không thể không từ bỏ ước mơ của mình, biến mình thành ‘đứa trẻ chậm phát triển’.”
Khi Mặc Diệu Dương nói lời này, mặc dù biểu cảm đã không còn quá bực tức. Cái có chỉ là giọng nói lạnh nhạt, thần sắc bình tĩnh. Nhưng, ai cũng có thể nghe ra được sự kiên định trong ngữ khí này.
Trái tim của An Đình Đình bỗng lại hơi đau nhói.
Vì hai người Mặc Diệu Dương và Mặc Diệu Phong mà cảm thấy đau lòng: “Người giống như Quan Bá Thiên, nhất định không thể bỏ qua. Bắt buộc phải khiến ông ta chịu kết cục giống như em gái của ông ta.”
Anh quay đầu, mắt hơi nheo lại, nói: “Yên tâm đi, bảo bối, sẽ như thế.”
An Đình Đình lại ở bên anh một lúc, dưới sự kiên trì của Mặc Diệu Dương, cô mới quay về phòng của mình nghỉ ngơi.
Trước khi đi, Mặc Diệu Dương hôn nhẹ trên trán của cô, giọng nói hối lỗi: “Đi ngủ đi, bảo bối. Chuyện quan trọng bắt buộc phải toàn thành trong đêm nay, ngày mai sẽ có tác dụng lớn.”
“Được, anh cũng đừng làm quá mệt.” An Đình Đình nhón nhón mũi chân, xoay người rời khỏi phòng sách.
Khi về đến phòng thì gần 11 giờ rồi, An Đình Đình quả thật cũng hơi mệt. Ngược lại nằm trên giường chưa được một lúc, cơn buồn ngủ ập tới.
Nhưng nguyện mọi chuyện ngày mai thuận lợi, có thể đưa Quan Bá Thiên ra trước pháp luật.
Có điều nói đi nói lại, Quan Bá Thiên một khi rớt đài, có phải lại kéo theo vận mạng của hai người phụ nữ khác.
Một người là Sở Huệ Nhu, một người là Lâm Tiêu Tương.
Có điều, bọn họ bất luận kết cục thảm cỡ nào, dường như đều chết không hết tội.
An Đình Đình khép mắt, chìm vào trong giấc mơ ngọt ngào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.