Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài
Chương 61: Cùng nhau dưới cơn mưa
Phủng Anh
22/04/2021
Trời đã xâm xẩm tối, một cơn dông không báo trước đột ngột kéo đến,
làm không khí lành lạnh, gió giật vù vù. An Nhiên từ trong nhà nhìn ra,
nỗi bất an cứ ngày một lớn dần, mỗi giây phút đều như nước biển dâng
ngập đến cổ họng, sắp sửa bóp nghẹt hô hấp.
Cơn dông điên cuồng bốc từng nắm cát bụi quăng ném khắp nơi. Ngoài vườn, những người làm vội vàng gọi nhau chạy vào nhà tránh tạm. Gió lốc cứ thế vù vù quét qua thảm cỏ, nếu Hà Văn Nhĩ không kịp sai người làm đóng hết tất cả các cánh cửa lại thì chỉ chớp mắt, nước mưa sẽ hắt ướt hết nửa nhà.
Cơn mưa rầm rập như thác đổ, trút xuống xối xả giống như cảm xúc của An Nhiên. Lúc này cơn dông đã ngớt, chỉ có mưa là quất ràn rạt tứ phương. Cô đánh liều chạy ra ngoài, cảm thấy nếu mình còn ở đây thì sẽ chết vì lo nghĩ mất.
Dù sao trường nội trú ở địa bàn thành phố chắc chẳn không có nhiều. Cứ tìm đến một trường học nào đó rồi hỏi thăm, nhất định người trong ngành họ sẽ biết.
Nghĩ thế, cô bèn chờ đến lúc những người làm bận rộn đối phó với trận mưa ác liệt, một mình len lén chạy ra ngoài cổng. An Nhiên không ngờ rằng, toàn bộ quãng đường cô chạy ra đều không thoát khỏi cặp mắt cú vọ rình mò của Hồng Ngọc. Cô ta vẫn dõi theo An Nhiên, thấy cô định bỏ trốn thì cũng nhanh chóng đuổi theo.
An Nhiên mở cổng, chạy xộc ra ngoài. Cô chạy ngược theo con đường hôm trước được Tống Thành và Hà Văn Nhĩ đưa đi, bất chấp.
mưa gió, cứ thế chạy một mạch. Cô nhớ rằng đi hết đoạn đường ven hồ quanh co, vắng lặng này sẽ tới một con phố đông đúc. Từ đó đi tiếp một đoạn nữa sẽ có một nhà trẻ tư nhân. Trước hết cứ đến đó hỏi thăm trước.
Mưa trút xuống như thác đổ, trắng xóa cả một vùng trước mắt. Nước mưa ồ ạt đập vào mắt khiến hai mắt cô cay xè, không cách nào mở ra được.
Đúng lúc một chiếc xe hầm hố đen sì như một con gấu khổng lồ ở xa lao tới với tốc độ cực nhanh, ánh đèn pha sáng rực rọi thẳng vào An Nhiên khiến cô giật mình. Cô không kịp kêu lên, đến khi thoáng nhận ra nguy hiểm thì chiếc xe đã xộc tới ngay trước mặt.
“Kétttttt..”
Tiếng phanh chói tai bật lên khỏi nên âm thanh rầm rĩ của cơn mưa. Chiếc xe quay tròn một vòng, bánh xe mài trên mặt đường, hất văng một màn nước mưa dội thẳng vào đầu An Nhiên. Cô ngã loạng choạng, thót tim vì vừa thoát chết trong gang tấc.
Chiếc Hummer gầm lên như một con mãnh thú bị ghìm chặt. Nó quật mạnh thân mình nặng cả mấy trăm cân vào hàng rào thép, tạo ra cơn chấn động kinh khiếp như một tiếng sét rạch ngang trời, sau đó nằm im, một bên thân bẹp dúm.
Vừa vặn bên đó là ghế lái. Tống Thành ôm lấy vai trái, nghiến răng nén cơn đau. Hắn cố điều khiển chiếc xe tránh khỏi hàng rào một khoảng vừa đủ để nhảy xuống.
Hắn nhìn thấy người đang ngồi bệt trên mặt đường sũng nước chính là An Nhiên Toàn thân cô đâm nước, bộ quần áo dính bết vào người, tóc cũng bị nước mưa làm cho rối loạn, dính vào cổ và vai. Trên khuôn mặt hoảng hốt của cô, nước mưa chảy chan hòa.
*A.., thấy người đàn ông cao lớn đang hầm hầm xông tới, An Nhiên suýt thì cắn phải lưỡi. Thế nào mà hẳn lại trở về đúng lúc như vậy?
Tống Thành đưa cánh tay phải khỏe mạnh của mình kéo An Nhiên đứng lên, giận dữ rống to “Em điên à? Muốn chết à?”
An Nhiên chưa hoàn hồn khỏi pha chết hụt, bị hẳn quát thì không tránh khỏi run rẩy kích động *Đau..”, bàn tay to lớn của Tống Thành không khống chế được lực, cứ thế bóp mạnh vào bắp tay gầy gò của cô.
Hản vẫn chưa tìm lại được nhịp tim bình thường. Nếu vừa rồi hẳn nhấn phanh chậm một tích tắc thôi, hoặc là hắn bẻ lái không kịp, hoặc là mưa to hơn khiến đường trơn trượt, độ ma sát giảm đi một chút xíu nữa thì giờ này cái thân thể bé nhỏ trước mắt hẳn đã nằm yên vị dưới gầm xe rồi.
“Còn biết đau?” Đáy mắt Tống Thành vẫn lên những tia máu đỏ tươi giận dữ. “Dám trốn đi giữa lúc mưa dông, dám lao vào đầu ô tô.
Vậy mà thân thể còn dám kêu đau?”
An Nhiên bị cơn giận của Tống Thành kích động. Mắt cô không mở được ra vì nước mưa tuôn xối xả, khiến mí mắt nặng trïu. Cô hét lên: “Thì sao hả? Anh mau buông tay raI”
Chưa bao giờ Tống Thành giận đến thế Hắn gầm lên: “Đi về!”
“Không!!!” An Nhiên cũng rống to lên để giọng nói của mình không bị tiếng mưa át đi.
“Chân tôi, tôi muốn đi đâu thì đi! Anh không có quyền!”
Tiếng hét ngang bướng của cô làm Tống.
Thành đen mặt. Hắn gầm gừ trong cổ họng, mắt nheo lại đến tối sẫm: “Đi đâu? Đi tìm cái chết à?”
An Nhiên giằng mạnh tay khỏi tay Tống Thành, lớn tiếng thách thức: “Đúng đấy! Liên quan gì đến anh? Phải ở đây tôi thà chết còn hơn!”
“BỐPI”
Một cái tát trời giáng rơi thẳng xuống má khiến cô loạng choạng, ngã hẳn xuống đất.
“Em không được phép vứt bỏ sinh mệnh của mình” Tống Thành lạnh mặt nhìn xuống thân hình đang nằm im trên mặt đất. “Muốn chết cũng phải được tôi cho phép.”
Tống Thành quay đi, muốn dùng nước mưa lạnh ngắt để làm dịu cái đầu đang bốc khói của mình. Vết thương trên vai trái càng đau nhức hơn, khiến hắn đổ mồ hôi ngay dưới cơn mưa lạnh giá.
Nhưng đi chưa được mấy bước, Tống Thành đã phải quay lại nhìn. Từ trong màn mưa, một người xuất hiện, định ôm lấy An Nhiên. Hắn nheo mắt nhìn, người mới đến không phải ai khác lại chính là Hồng Ngọc.
Gô ta cứ nhìn chäm chảm An Nhiên, xăm xăm bước tới.
Đột nhiên, Tống Thành xông lên trước, chặn đứng tầm nhìn của Hồng Ngọc. Hẳn không thích cách cô gái này nhìn vợ mình.
Ánh mắt cô ta man dại và hung dữ khác thường. Hồng Ngọc thấy Tống Thành tiến về phía mình thì dừng bước, sợ hãi nhìn anh.
Giữa lúc hai bên không ai chịu nhường bước thì Hà Văn Nhĩ cầm theo hai chiếc ô xuất hiện. Ông thấy Hồng Ngọc vẫn đang gườm gườm nhìn về phía An Nhiên thì vội đi tới, nói nhỏ với Tống Thành việc ẩu đả của hai người lúc trước.
“Cô ta cố tình gây sự để cô An Nhiên đánh mình. Lúc đó, nhìn cô ta bị kích thích rất lớn”
Tống Thành càng nghe, hai đầu lông mày càng nhíu chặt lại. Loại người có biểu hiện bất thường này giữ lại thật nguy hiểm.
Nhưng khổ nỗi bố của Hồng Ngọc lại là người có ơn với nhà họ Tống năm xưa, chính Hạ Cẩm nói điều này với Tống Thành, cho nên hắn không tài nào đuổi cô ta đi được.
Chính vì mối quan hệ đó mà Hạ Cẩm cho phép Hồng Ngọc chuyển tới biệt thự này cũng Nguyễn Vũ Như: Không thể trực tiếp dùng cách thức mạnh mẽ nhất đuổi người, Tống Thành liếc nhìn Hồng Ngọc, trầm giọng: “Dám động đến vợ của tôi, cô cũng gan to đấy. Nếu tôi là cô thì tôi sẽ dành thời gian còn lại để gia cố chắc chăn cửa phòng ngủ, tránh cho việc nửa đêm có người vào nhầm phòng. Một, hai gã đàn ông thì hơi ít. Có lẽ là bảy hoặc mười người đi”
Hồng Ngọc hiểu được ám chỉ của hẳn, trong lòng có phần run rẩy. Mười gã đàn ông “đi nhầm” vào phòng ngủ của cô đêm nay ư?
Cô sẽ sống không bằng chết.
Tống Thành rõ ràng không nói chơi. Tuy hẳn đối với An Nhiên rất phũ nhưng rõ ràng thái độ kia là lời khẳng định chắc nịch: “Chỉ duy nhất một mình tôi mới có quyền động đến cô ta” Cô muốn tìm đến gây sự với An Nhiên chính là không nể mặt hắn. Hồng.
Ngọc thấy Tống Thành đứng sừng sững trong mưa, khuôn mặt lạnh lẽo chiếu thẳng vào cô ta như thần chết đang đếm thời gian còn lại của con mồi thì khiếp sợ. Cô ta khôn hồn thì phải mau chóng thoái lui Hà Văn Nhĩ đưa một chiếc ô cho Tống Thành nhưng hẳn không nhận, chỉ chuyên †âm kéo An Nhiên lên, ôm vào lòng.
Trên má cô vẫn in đậm một mảng đỏ hồng do hẳn gây ra, nhìn rất chói mắt. Tống Thành cảm thấy bàn tay của mình nóng rực.
Tay hẳn cứng rắn như thép mà còn đau như: thế, huống hồ gò má mỏng manh kia.
Hẳn ân hận vì đã không kiềm chế được cơn nóng giận. Rõ ràng là một doanh nhân lọc lối trên thương trường, thẳng thua đều không đổi sắc mặt, vậy mà không hiểu sao, khi đứng trước An Nhiên, hắn rất dễ mất bình tĩnh. Con người yếu đuối, xấu xí của hẳn cứ thế lộ ra trước cô, không thể che giấu. Cuối cùng, lại để cô phải hứng chịu những thứ tồi tệ đó.
Tống Thành thương xót áp môi mình lên vết đỏ trên má An Nhiên. Hắn muốn dùng dịu dàng của mình xoa dịu cơn nóng rát của cô.
Dưới sự đụng chạm của Tống Thành, An Nhiên dần tỉnh lại. Mi mắt cô hấp háy, cảm thấy có một thứ mềm mại, ấm áp đang miết nhẹ lên làn da ngâm nước lạnh của mình, làm đôi môi đang rủn rẩy vì lạnh của cô ấm dần lên, sắc hồng dần quay trở lại Hiểu ra tình huống mình đang gặp phải, An Nhiên tìm cách giấy giụa thoát khỏi vòng ôm kia.
Tống Thành chỉ ôm cô bãng một cánh tay còn lành lặn nhưng hẳn vẫn đủ mạnh để giữ chặt cô theo ý mình, buộc cô phải chấp nhận hơi ấm của hắn.
Nước mưa hòa cùng hương vị của nụ hôn khiến Tống Thành cảm thấy ngọt ngào hơn bao giờ hết. Ban đầu hẳn còn thận trọng trong từng cú chạm, càng về sau, hắn càng tham luyến nhiều hơn. An Nhiên hoàn toàn bị động, để mặc hắn lấy đi bất cứ thứ gì hắn muốn.
Trời mưa càng lúc càng to. Nước mưa như muôn vàn bàn tay mềm mại vuốt ve dọc làn da mượt mà của An Nhiên, xoa dịu nỗi bất an trong cô.
Cô ghét trời mưa. Nhất là mưa trong đêm tối. Trong đêm kinh hoàng đó, cô cũng bị một gã đàn ông tùy ý xâm phạm đến mức đau đớn muốn rách đôi thân thể.
Tống Thành thì ngược lại, hắn thích cảm giác này. Sự thoải mái đã lâu mới có quay trở lại trong từng tế bào của hắn. Giống như ngày hôm đó, hơi ấm của một người con gái đã cứu vớt hẳn khỏi cơn đau bỏng rát của thuốc kích dục. Hắn yên tâm giao phó hết những tinh hoa của mình cho cô. Yên tâm cùng cô phóng túng giữa màn mưa đêm trên con đường väng lặng.
Cơn dông điên cuồng bốc từng nắm cát bụi quăng ném khắp nơi. Ngoài vườn, những người làm vội vàng gọi nhau chạy vào nhà tránh tạm. Gió lốc cứ thế vù vù quét qua thảm cỏ, nếu Hà Văn Nhĩ không kịp sai người làm đóng hết tất cả các cánh cửa lại thì chỉ chớp mắt, nước mưa sẽ hắt ướt hết nửa nhà.
Cơn mưa rầm rập như thác đổ, trút xuống xối xả giống như cảm xúc của An Nhiên. Lúc này cơn dông đã ngớt, chỉ có mưa là quất ràn rạt tứ phương. Cô đánh liều chạy ra ngoài, cảm thấy nếu mình còn ở đây thì sẽ chết vì lo nghĩ mất.
Dù sao trường nội trú ở địa bàn thành phố chắc chẳn không có nhiều. Cứ tìm đến một trường học nào đó rồi hỏi thăm, nhất định người trong ngành họ sẽ biết.
Nghĩ thế, cô bèn chờ đến lúc những người làm bận rộn đối phó với trận mưa ác liệt, một mình len lén chạy ra ngoài cổng. An Nhiên không ngờ rằng, toàn bộ quãng đường cô chạy ra đều không thoát khỏi cặp mắt cú vọ rình mò của Hồng Ngọc. Cô ta vẫn dõi theo An Nhiên, thấy cô định bỏ trốn thì cũng nhanh chóng đuổi theo.
An Nhiên mở cổng, chạy xộc ra ngoài. Cô chạy ngược theo con đường hôm trước được Tống Thành và Hà Văn Nhĩ đưa đi, bất chấp.
mưa gió, cứ thế chạy một mạch. Cô nhớ rằng đi hết đoạn đường ven hồ quanh co, vắng lặng này sẽ tới một con phố đông đúc. Từ đó đi tiếp một đoạn nữa sẽ có một nhà trẻ tư nhân. Trước hết cứ đến đó hỏi thăm trước.
Mưa trút xuống như thác đổ, trắng xóa cả một vùng trước mắt. Nước mưa ồ ạt đập vào mắt khiến hai mắt cô cay xè, không cách nào mở ra được.
Đúng lúc một chiếc xe hầm hố đen sì như một con gấu khổng lồ ở xa lao tới với tốc độ cực nhanh, ánh đèn pha sáng rực rọi thẳng vào An Nhiên khiến cô giật mình. Cô không kịp kêu lên, đến khi thoáng nhận ra nguy hiểm thì chiếc xe đã xộc tới ngay trước mặt.
“Kétttttt..”
Tiếng phanh chói tai bật lên khỏi nên âm thanh rầm rĩ của cơn mưa. Chiếc xe quay tròn một vòng, bánh xe mài trên mặt đường, hất văng một màn nước mưa dội thẳng vào đầu An Nhiên. Cô ngã loạng choạng, thót tim vì vừa thoát chết trong gang tấc.
Chiếc Hummer gầm lên như một con mãnh thú bị ghìm chặt. Nó quật mạnh thân mình nặng cả mấy trăm cân vào hàng rào thép, tạo ra cơn chấn động kinh khiếp như một tiếng sét rạch ngang trời, sau đó nằm im, một bên thân bẹp dúm.
Vừa vặn bên đó là ghế lái. Tống Thành ôm lấy vai trái, nghiến răng nén cơn đau. Hắn cố điều khiển chiếc xe tránh khỏi hàng rào một khoảng vừa đủ để nhảy xuống.
Hắn nhìn thấy người đang ngồi bệt trên mặt đường sũng nước chính là An Nhiên Toàn thân cô đâm nước, bộ quần áo dính bết vào người, tóc cũng bị nước mưa làm cho rối loạn, dính vào cổ và vai. Trên khuôn mặt hoảng hốt của cô, nước mưa chảy chan hòa.
*A.., thấy người đàn ông cao lớn đang hầm hầm xông tới, An Nhiên suýt thì cắn phải lưỡi. Thế nào mà hẳn lại trở về đúng lúc như vậy?
Tống Thành đưa cánh tay phải khỏe mạnh của mình kéo An Nhiên đứng lên, giận dữ rống to “Em điên à? Muốn chết à?”
An Nhiên chưa hoàn hồn khỏi pha chết hụt, bị hẳn quát thì không tránh khỏi run rẩy kích động *Đau..”, bàn tay to lớn của Tống Thành không khống chế được lực, cứ thế bóp mạnh vào bắp tay gầy gò của cô.
Hản vẫn chưa tìm lại được nhịp tim bình thường. Nếu vừa rồi hẳn nhấn phanh chậm một tích tắc thôi, hoặc là hắn bẻ lái không kịp, hoặc là mưa to hơn khiến đường trơn trượt, độ ma sát giảm đi một chút xíu nữa thì giờ này cái thân thể bé nhỏ trước mắt hẳn đã nằm yên vị dưới gầm xe rồi.
“Còn biết đau?” Đáy mắt Tống Thành vẫn lên những tia máu đỏ tươi giận dữ. “Dám trốn đi giữa lúc mưa dông, dám lao vào đầu ô tô.
Vậy mà thân thể còn dám kêu đau?”
An Nhiên bị cơn giận của Tống Thành kích động. Mắt cô không mở được ra vì nước mưa tuôn xối xả, khiến mí mắt nặng trïu. Cô hét lên: “Thì sao hả? Anh mau buông tay raI”
Chưa bao giờ Tống Thành giận đến thế Hắn gầm lên: “Đi về!”
“Không!!!” An Nhiên cũng rống to lên để giọng nói của mình không bị tiếng mưa át đi.
“Chân tôi, tôi muốn đi đâu thì đi! Anh không có quyền!”
Tiếng hét ngang bướng của cô làm Tống.
Thành đen mặt. Hắn gầm gừ trong cổ họng, mắt nheo lại đến tối sẫm: “Đi đâu? Đi tìm cái chết à?”
An Nhiên giằng mạnh tay khỏi tay Tống Thành, lớn tiếng thách thức: “Đúng đấy! Liên quan gì đến anh? Phải ở đây tôi thà chết còn hơn!”
“BỐPI”
Một cái tát trời giáng rơi thẳng xuống má khiến cô loạng choạng, ngã hẳn xuống đất.
“Em không được phép vứt bỏ sinh mệnh của mình” Tống Thành lạnh mặt nhìn xuống thân hình đang nằm im trên mặt đất. “Muốn chết cũng phải được tôi cho phép.”
Tống Thành quay đi, muốn dùng nước mưa lạnh ngắt để làm dịu cái đầu đang bốc khói của mình. Vết thương trên vai trái càng đau nhức hơn, khiến hắn đổ mồ hôi ngay dưới cơn mưa lạnh giá.
Nhưng đi chưa được mấy bước, Tống Thành đã phải quay lại nhìn. Từ trong màn mưa, một người xuất hiện, định ôm lấy An Nhiên. Hắn nheo mắt nhìn, người mới đến không phải ai khác lại chính là Hồng Ngọc.
Gô ta cứ nhìn chäm chảm An Nhiên, xăm xăm bước tới.
Đột nhiên, Tống Thành xông lên trước, chặn đứng tầm nhìn của Hồng Ngọc. Hẳn không thích cách cô gái này nhìn vợ mình.
Ánh mắt cô ta man dại và hung dữ khác thường. Hồng Ngọc thấy Tống Thành tiến về phía mình thì dừng bước, sợ hãi nhìn anh.
Giữa lúc hai bên không ai chịu nhường bước thì Hà Văn Nhĩ cầm theo hai chiếc ô xuất hiện. Ông thấy Hồng Ngọc vẫn đang gườm gườm nhìn về phía An Nhiên thì vội đi tới, nói nhỏ với Tống Thành việc ẩu đả của hai người lúc trước.
“Cô ta cố tình gây sự để cô An Nhiên đánh mình. Lúc đó, nhìn cô ta bị kích thích rất lớn”
Tống Thành càng nghe, hai đầu lông mày càng nhíu chặt lại. Loại người có biểu hiện bất thường này giữ lại thật nguy hiểm.
Nhưng khổ nỗi bố của Hồng Ngọc lại là người có ơn với nhà họ Tống năm xưa, chính Hạ Cẩm nói điều này với Tống Thành, cho nên hắn không tài nào đuổi cô ta đi được.
Chính vì mối quan hệ đó mà Hạ Cẩm cho phép Hồng Ngọc chuyển tới biệt thự này cũng Nguyễn Vũ Như: Không thể trực tiếp dùng cách thức mạnh mẽ nhất đuổi người, Tống Thành liếc nhìn Hồng Ngọc, trầm giọng: “Dám động đến vợ của tôi, cô cũng gan to đấy. Nếu tôi là cô thì tôi sẽ dành thời gian còn lại để gia cố chắc chăn cửa phòng ngủ, tránh cho việc nửa đêm có người vào nhầm phòng. Một, hai gã đàn ông thì hơi ít. Có lẽ là bảy hoặc mười người đi”
Hồng Ngọc hiểu được ám chỉ của hẳn, trong lòng có phần run rẩy. Mười gã đàn ông “đi nhầm” vào phòng ngủ của cô đêm nay ư?
Cô sẽ sống không bằng chết.
Tống Thành rõ ràng không nói chơi. Tuy hẳn đối với An Nhiên rất phũ nhưng rõ ràng thái độ kia là lời khẳng định chắc nịch: “Chỉ duy nhất một mình tôi mới có quyền động đến cô ta” Cô muốn tìm đến gây sự với An Nhiên chính là không nể mặt hắn. Hồng.
Ngọc thấy Tống Thành đứng sừng sững trong mưa, khuôn mặt lạnh lẽo chiếu thẳng vào cô ta như thần chết đang đếm thời gian còn lại của con mồi thì khiếp sợ. Cô ta khôn hồn thì phải mau chóng thoái lui Hà Văn Nhĩ đưa một chiếc ô cho Tống Thành nhưng hẳn không nhận, chỉ chuyên †âm kéo An Nhiên lên, ôm vào lòng.
Trên má cô vẫn in đậm một mảng đỏ hồng do hẳn gây ra, nhìn rất chói mắt. Tống Thành cảm thấy bàn tay của mình nóng rực.
Tay hẳn cứng rắn như thép mà còn đau như: thế, huống hồ gò má mỏng manh kia.
Hẳn ân hận vì đã không kiềm chế được cơn nóng giận. Rõ ràng là một doanh nhân lọc lối trên thương trường, thẳng thua đều không đổi sắc mặt, vậy mà không hiểu sao, khi đứng trước An Nhiên, hắn rất dễ mất bình tĩnh. Con người yếu đuối, xấu xí của hẳn cứ thế lộ ra trước cô, không thể che giấu. Cuối cùng, lại để cô phải hứng chịu những thứ tồi tệ đó.
Tống Thành thương xót áp môi mình lên vết đỏ trên má An Nhiên. Hắn muốn dùng dịu dàng của mình xoa dịu cơn nóng rát của cô.
Dưới sự đụng chạm của Tống Thành, An Nhiên dần tỉnh lại. Mi mắt cô hấp háy, cảm thấy có một thứ mềm mại, ấm áp đang miết nhẹ lên làn da ngâm nước lạnh của mình, làm đôi môi đang rủn rẩy vì lạnh của cô ấm dần lên, sắc hồng dần quay trở lại Hiểu ra tình huống mình đang gặp phải, An Nhiên tìm cách giấy giụa thoát khỏi vòng ôm kia.
Tống Thành chỉ ôm cô bãng một cánh tay còn lành lặn nhưng hẳn vẫn đủ mạnh để giữ chặt cô theo ý mình, buộc cô phải chấp nhận hơi ấm của hắn.
Nước mưa hòa cùng hương vị của nụ hôn khiến Tống Thành cảm thấy ngọt ngào hơn bao giờ hết. Ban đầu hẳn còn thận trọng trong từng cú chạm, càng về sau, hắn càng tham luyến nhiều hơn. An Nhiên hoàn toàn bị động, để mặc hắn lấy đi bất cứ thứ gì hắn muốn.
Trời mưa càng lúc càng to. Nước mưa như muôn vàn bàn tay mềm mại vuốt ve dọc làn da mượt mà của An Nhiên, xoa dịu nỗi bất an trong cô.
Cô ghét trời mưa. Nhất là mưa trong đêm tối. Trong đêm kinh hoàng đó, cô cũng bị một gã đàn ông tùy ý xâm phạm đến mức đau đớn muốn rách đôi thân thể.
Tống Thành thì ngược lại, hắn thích cảm giác này. Sự thoải mái đã lâu mới có quay trở lại trong từng tế bào của hắn. Giống như ngày hôm đó, hơi ấm của một người con gái đã cứu vớt hẳn khỏi cơn đau bỏng rát của thuốc kích dục. Hắn yên tâm giao phó hết những tinh hoa của mình cho cô. Yên tâm cùng cô phóng túng giữa màn mưa đêm trên con đường väng lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.