Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài
Chương 230: Thực sự thỏa mãn
Phủng Anh
24/05/2021
Đêm về khuya, vợ chồng ân ái vài hồi cũng thấm mệt. Tống Thành ôm lấy vợ nhỏ, rúc vào trong chăn. Hắn quấn chặt lấy cô, hai tay ôm cứng, hai chân cũng choàng qua đùi cô mà siết, †ạo thành cái lồng không một khe hở. Tư thế này rõ ràng là bá đạo chiếm hữu, không muốn rời khỏi thân thể đối phương. Hẳn còn muốn ngâm trong người cô mà ngủ nhưng bị An Nhiên hốt hoảng.
cự tuyệt. Cảnh giới này quá cao, cô chơi không tới, khiến cho hẳn luyến tiếc, tự nhủ lúc nào đó phải khai sáng cho cô vợ kín đáo này của mình, Đừng tưởng Tống Thành không ham nữ sắc mà nghĩ hắn nhàm chán, kì thực, từ khi còn là thiếu niên, hắn đã cùng đám vô lại lăn lộn khắp nơi. Ngoài đánh lộn, đua xe, hút thuốc thì chơi gái cũng là một phần không thể thiếu. Hắn tuy không chơi, nhưng nhìn đám anh em cây khế hành sự, hắn cũng học hỏi được nhiều điều.
Vê sau có An Nhiên cho hẳn tùy ý thử nghiệm các loại tư thế mới mẻ, hẳn chân chính xác nhận bản thân mình thực sự rất thích làm tình. Nhưng chỉ với duy nhất một người. Chỉ cần nhìn thấy cô, ngửi được hương thơm trên da thịt cô, hẳn đều không thể cưỡng lại ham muốn.
“Ông xã.. An Nhiên vùi trong lòng hắn, đột nhiên mở miệng. “Có phải quan hệ giữa mẹ và bác gái không tốt lắm không?”
Tống Thành ậm ừ: “Đại khái cũng không thân thiết”
“Vi sao lại thế?”
“Không rõ, hai người đó chẳng bao giờ nói rõ”
Hắn không muốn nói chuyện nhàm chán, bàn tay lại di động lung tung, khám phá cơ thế mà hẳn đã cực kì quen thuộc. “Vợ, một lần nữa được không?”
Để mai đi..” An Nhiên nũng nịu “Anh chưa mệt. Em nằm nghỉ, để anh làm là được” Tống Thành vần kì kèo, bàn tay đã thuần thục nhấc váy ngủ của cô lên, tò mò lục lọi một hồi. Hắn chạm được nơi mềm mại nhất, ẩm ướt nhất liền thở dài. “Em đúng là yêu tinh muốn hút tỉnh khí của anh m¿ “Nào có… A..” An Nhiên cong người, nhất thời toàn thân cứng lại.
Tống Thành hăm hở vào việc: “Anh phải hút lại, mau giao tỉnh khí của em ra đây, tiểu yêu tinh!”
Lần này, hẳn dùng cả môi, lưỡi và đầu ngón tay khiến cô phải kêu khóc ämï.
Âm thanh ân ái sống động bay qua kế cửa, lọt vào tai Vũ Như khiến cô ta càng khóc to hơn.
Nhưng hai nhân vật chính lại đang miệt mài trong thế giới riêng của họ rồi, tâm trí đâu mà chú ý đến cô. Chỉ khổ cho Hà Văn Nhĩ và đám người làm bị một phen đinh tai nhức óc.
Ông bèn chạy đến gọi cửa Hồng Ngọc: “Mau ra làm cho Nguyễn Vũ Như im miệng đi”
Hồng Ngọc ngái ngủ ngáp một cái rõ to: “Sao lại là tôi? Nhà thiếu gì người cao to, cho cô ta một cái bạt tai là xong”
Hà Văn Nhĩ nghe vậy thì biết mình đã tìm đúng người, bèn nói: “Cô đã theo cô ta từ trước kia, biết rõ cô ta là người thế nào. Bây giờ cô làm cho cô ta im miệng được, tôi sẽ nhờ cô An Nhiên sau này thưởng cho cô”
Ánh mắt Hồng Ngọc lóe sáng, vậy là ông ta ám chỉ rằng sở thích bị quất roi của Hồng Ngọc đã bị ông phát hiện. Hồng Ngọc đành mặc áo khoác đi ra. Vừa hay đến hành lang liền bắt gặp.
con mèo bà Hai nuôi để phòng chuột trong nhà, cô liền ôm theo.
Vũ Như lúc này bị âm thanh của An Nhiên thu hút, không còn bình tĩnh mà ngồi khóc được nữa.
Cô ta nhào đến bên cửa phòng, lén lút nghe, tưởng tượng ra người đang hét bên trong chính là mình, toàn thân đều nhữn ra, lỗ tay ra sức dán xuống khe cửa mà nghe ngóng.
“Này, nửa đêm không ngủ lại chạy đến trước cửa phòng cậu chủ lăn lộn cái gì?”
Hồng Ngọc lười cúi người, chỉ dùng mũi chân chọc chọc vào cái mông đang vếnh cao của Vũ Như. Cô ta quay người lại, nhận ra kẻ hầu của mình bây giờ lại dám lớn tiếng lên mặt, lập tức giận điên người: “Bỏ cái chân thối tha của cô ra. Nhìn thấy chủ còn không chào, vô phép vô tắc!”
“Chủ gì cơ? Hồng Ngọc chanh chua đáp lại “Tôi đang đứng hiên ngang, còn cô quỳ mọp dưới đất. Cô nói xem ai mới là vô phép vô tắc? Nửa đêm nửa hôm chạy quanh trong nhà khóc lóc kêu gào làm loạn, có loại chủ nào mất nết như cô không?”
“Cô… cô nói ai mất nết?” Nguyễn Vũ Như giận đến run rẩy cả người. Làm sao mà Hồng Ngọc lại lật mặt nhanh như vậy? Mới nửa tháng không gặp, cô ta đã dám lớn tiếng chế nhạo cô!
Hồng Ngọc lè lưỡi chọc tức đối phương. “Biết điều thì về phòng dán miệng vào ngủ đi. Cô tưởng cô ngồi đấy khóc thì người †a sẽ thương xót cô sao? Ăn mày tình cảm cũng một vừa hai phải thôi. Cô làm vậy chỉ tổ khiến người ta khinh thường, ghê tởm chứ chẳng ai yêu nổi cái bản mặt đấy đâu. Nghe thấy không?”
Cả hai đều ngừng lại, đúng lúc tiếng kêu đến lạc giọng của An Nhiên bay ra: “Ông xã, anh cầm tinh con chó à? Sao lại thích cắn người như vậy? Không, liếm cũng không được! Không phải ở đó, cún con không được liếm lung tung..”
Tống Thành ra ngoài đều một bộ dạng lạnh lùng cao ngạo, hóa ra trong phòng ngủ lại mất phong độ như vậy, bị bà xã mang ra so sánh với cún con. Đã thế lại còn cười to sung sướng “Nghe thấy rồi chứ? Gô có tu mười kiếp nữa cũng không được người ta để mắt tới đâu.”
“Hồng Ngọc!” Vũ Như oán hận mắng. “Cô dám phắn chủ như vậy, đúng là loại thiếu đạo đức. Tôi cho cô bao nhiêu thứ tốt, vòng tay cô đang đeo giá bao nhiêu tiền? Cô trả lại đây!”
“Hứ, cái này cô bỏ tiền mua sao?“ Hồng Ngọc ôm cái vòng muốn tránh né. “Chính là cậu chủ bỏ tiền ra mua, tất cả đồ tốt của cô đêu là hút máu của cậu ấy mà có. Lúc nào cũng mở miệng nói trước đã cứu người, bắt người ta báo quá đáng. Cô nói xem, bốn năm trước cô cứu cậu ấy thế nào, bây giờ nói rõ xem có xứng đáng với chỗ của cải cô đào được của người ta không?”
‘Vũ Như thất kinh, cô ta sợ nhất nhắc đến việc này.
Tống Thành là kiểu đàn ông ít nói, cho nên hẳn chưa bao giờ nói với ai tỉ mỉ về việc bốn năm trước. Bây giờ Hồng Ngọc lại dám mở miệng khiêu khích, có phải muốn chết hay không?
“Sao nào? Không dám nói à?” Hồng Ngọc cười nhạo. “Ra là cô cũng tự thấy xấu hổ, hay để tôi nói..”
“A..” Vũ Như hốt hoảng chồm đến, vung tay muốn tát vào mặt Bảo Ngọc. Ngàn vạn lần không thể tiết lộ, nhất là An Nhiên đang ở ngay đây.
Động tác đột ngột của cô ta dọa cho con mèo trong lòng Hồng Ngọc kinh hoảng. Nó phóng ra bàn chân với những móng sắc nhọn, lập tức cào một phát vào đùi Vũ Như, vết thương rất sâu, †ươm máu.
“A..” Vũ Như trợn trừng mắt nhìn con vật cong đuôi chạy mất hút. Con mèo này suốt ngày sục sạo nhà bếp, nhà kho, chắc chắn trên người có không ít vỉ trùng.
“Ôi chao, hình như tháng này đã quá ngày tiêm vắcxin mà bà Hai chưa đưa con mèo kia đi tiêm thì phải” Hồng Ngọc làm như chợt nhớ ra chuyện hệ trọng.
‘Vũ Như nghe mà phát hoảng. Chó mèo có bệnh dại, nếu không tiêm vắc-xin thì nguy to rồi!
Cô ta vội vã bỏ chạy ra ngoài. Chỉ chốc lát, dưới sân vang lên tiếng xe gầm rú, biểu thị sự hoảng loạn của tài xế, râm rầm chạy khỏi biệt thự đến bệnh viện.
Hà Văn Nhĩ đứng giữa căn biệt thự tĩnh mịch, thở phào một hơi: “Đúng là kẻ cắp gặp bà già, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Ai cũng không trị được, thế mà Hồng Ngọc vô danh tiểu tốt lại xử lí xong”
Một lúc lâu sau, bên trong phòng Tống Thành cũng ngừng tiếng kêu khóc. Hắn buông tha đôi môi xinh đẹp của cô, dịu dàng áp má cô nói: “Muộn rồi, ngủ đi”
“Ừm..“ An Nhiên đã lâm vào trạng thái mơ màng. Lần này Tống Thành xuất ra rất nhiều sức lực khiến cô bị khuấy đảo không ngừng, cực kì mỏi mệt.
Thế nhưng cô vẫn không dám ngủ, chờ đến khi tiếng hít thở của Tống Thành đều đặn vang lên, An Nhiên choàng mắt, mò mắm kiếm điện thoại của hẳn dưới gối.
Mật mã là ngày sinh nhật của cô.
Cô điều chỉnh ánh sáng trên màn hình tối đi một chút, sau đó tìm sô cúa Hạ Cầm, hí hoáy bấm một cái tin nhắn. Vốn dĩ giờ này Hạ Cẩm ở sân bay buồn bực muốn chết, cho nên cô muốn nói chuyện phiếm với bà, làm cho bà đỡ cô quạnh.
Không ngờ, vừa mới soạn được một tin, bàn tay Tống Thành đã tìm tới, theo thói quen sờ soạng trên dưới một hồi.
“Vợ..” Giọng hẳn thì thầm. “Hôn anh”
Cô vội vàng quay lại: “Em làm anh thức giấc à”
“Không” Hắn mỉm cười, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. “Nhớ em nên mới tỉnh. Hôn anh đi”
Cô dịu dàng đáp ứng hẳn. Cánh môi vừa chạm phải liền bị hẳn mút lấy, trăn trọc hồi lâu Mãi một lúc sau hẳn mới từ từ buông ra, thiếp dần đi Đêm nay hẳn thật sự thỏa mãn
cự tuyệt. Cảnh giới này quá cao, cô chơi không tới, khiến cho hẳn luyến tiếc, tự nhủ lúc nào đó phải khai sáng cho cô vợ kín đáo này của mình, Đừng tưởng Tống Thành không ham nữ sắc mà nghĩ hắn nhàm chán, kì thực, từ khi còn là thiếu niên, hắn đã cùng đám vô lại lăn lộn khắp nơi. Ngoài đánh lộn, đua xe, hút thuốc thì chơi gái cũng là một phần không thể thiếu. Hắn tuy không chơi, nhưng nhìn đám anh em cây khế hành sự, hắn cũng học hỏi được nhiều điều.
Vê sau có An Nhiên cho hẳn tùy ý thử nghiệm các loại tư thế mới mẻ, hẳn chân chính xác nhận bản thân mình thực sự rất thích làm tình. Nhưng chỉ với duy nhất một người. Chỉ cần nhìn thấy cô, ngửi được hương thơm trên da thịt cô, hẳn đều không thể cưỡng lại ham muốn.
“Ông xã.. An Nhiên vùi trong lòng hắn, đột nhiên mở miệng. “Có phải quan hệ giữa mẹ và bác gái không tốt lắm không?”
Tống Thành ậm ừ: “Đại khái cũng không thân thiết”
“Vi sao lại thế?”
“Không rõ, hai người đó chẳng bao giờ nói rõ”
Hắn không muốn nói chuyện nhàm chán, bàn tay lại di động lung tung, khám phá cơ thế mà hẳn đã cực kì quen thuộc. “Vợ, một lần nữa được không?”
Để mai đi..” An Nhiên nũng nịu “Anh chưa mệt. Em nằm nghỉ, để anh làm là được” Tống Thành vần kì kèo, bàn tay đã thuần thục nhấc váy ngủ của cô lên, tò mò lục lọi một hồi. Hắn chạm được nơi mềm mại nhất, ẩm ướt nhất liền thở dài. “Em đúng là yêu tinh muốn hút tỉnh khí của anh m¿ “Nào có… A..” An Nhiên cong người, nhất thời toàn thân cứng lại.
Tống Thành hăm hở vào việc: “Anh phải hút lại, mau giao tỉnh khí của em ra đây, tiểu yêu tinh!”
Lần này, hẳn dùng cả môi, lưỡi và đầu ngón tay khiến cô phải kêu khóc ämï.
Âm thanh ân ái sống động bay qua kế cửa, lọt vào tai Vũ Như khiến cô ta càng khóc to hơn.
Nhưng hai nhân vật chính lại đang miệt mài trong thế giới riêng của họ rồi, tâm trí đâu mà chú ý đến cô. Chỉ khổ cho Hà Văn Nhĩ và đám người làm bị một phen đinh tai nhức óc.
Ông bèn chạy đến gọi cửa Hồng Ngọc: “Mau ra làm cho Nguyễn Vũ Như im miệng đi”
Hồng Ngọc ngái ngủ ngáp một cái rõ to: “Sao lại là tôi? Nhà thiếu gì người cao to, cho cô ta một cái bạt tai là xong”
Hà Văn Nhĩ nghe vậy thì biết mình đã tìm đúng người, bèn nói: “Cô đã theo cô ta từ trước kia, biết rõ cô ta là người thế nào. Bây giờ cô làm cho cô ta im miệng được, tôi sẽ nhờ cô An Nhiên sau này thưởng cho cô”
Ánh mắt Hồng Ngọc lóe sáng, vậy là ông ta ám chỉ rằng sở thích bị quất roi của Hồng Ngọc đã bị ông phát hiện. Hồng Ngọc đành mặc áo khoác đi ra. Vừa hay đến hành lang liền bắt gặp.
con mèo bà Hai nuôi để phòng chuột trong nhà, cô liền ôm theo.
Vũ Như lúc này bị âm thanh của An Nhiên thu hút, không còn bình tĩnh mà ngồi khóc được nữa.
Cô ta nhào đến bên cửa phòng, lén lút nghe, tưởng tượng ra người đang hét bên trong chính là mình, toàn thân đều nhữn ra, lỗ tay ra sức dán xuống khe cửa mà nghe ngóng.
“Này, nửa đêm không ngủ lại chạy đến trước cửa phòng cậu chủ lăn lộn cái gì?”
Hồng Ngọc lười cúi người, chỉ dùng mũi chân chọc chọc vào cái mông đang vếnh cao của Vũ Như. Cô ta quay người lại, nhận ra kẻ hầu của mình bây giờ lại dám lớn tiếng lên mặt, lập tức giận điên người: “Bỏ cái chân thối tha của cô ra. Nhìn thấy chủ còn không chào, vô phép vô tắc!”
“Chủ gì cơ? Hồng Ngọc chanh chua đáp lại “Tôi đang đứng hiên ngang, còn cô quỳ mọp dưới đất. Cô nói xem ai mới là vô phép vô tắc? Nửa đêm nửa hôm chạy quanh trong nhà khóc lóc kêu gào làm loạn, có loại chủ nào mất nết như cô không?”
“Cô… cô nói ai mất nết?” Nguyễn Vũ Như giận đến run rẩy cả người. Làm sao mà Hồng Ngọc lại lật mặt nhanh như vậy? Mới nửa tháng không gặp, cô ta đã dám lớn tiếng chế nhạo cô!
Hồng Ngọc lè lưỡi chọc tức đối phương. “Biết điều thì về phòng dán miệng vào ngủ đi. Cô tưởng cô ngồi đấy khóc thì người †a sẽ thương xót cô sao? Ăn mày tình cảm cũng một vừa hai phải thôi. Cô làm vậy chỉ tổ khiến người ta khinh thường, ghê tởm chứ chẳng ai yêu nổi cái bản mặt đấy đâu. Nghe thấy không?”
Cả hai đều ngừng lại, đúng lúc tiếng kêu đến lạc giọng của An Nhiên bay ra: “Ông xã, anh cầm tinh con chó à? Sao lại thích cắn người như vậy? Không, liếm cũng không được! Không phải ở đó, cún con không được liếm lung tung..”
Tống Thành ra ngoài đều một bộ dạng lạnh lùng cao ngạo, hóa ra trong phòng ngủ lại mất phong độ như vậy, bị bà xã mang ra so sánh với cún con. Đã thế lại còn cười to sung sướng “Nghe thấy rồi chứ? Gô có tu mười kiếp nữa cũng không được người ta để mắt tới đâu.”
“Hồng Ngọc!” Vũ Như oán hận mắng. “Cô dám phắn chủ như vậy, đúng là loại thiếu đạo đức. Tôi cho cô bao nhiêu thứ tốt, vòng tay cô đang đeo giá bao nhiêu tiền? Cô trả lại đây!”
“Hứ, cái này cô bỏ tiền mua sao?“ Hồng Ngọc ôm cái vòng muốn tránh né. “Chính là cậu chủ bỏ tiền ra mua, tất cả đồ tốt của cô đêu là hút máu của cậu ấy mà có. Lúc nào cũng mở miệng nói trước đã cứu người, bắt người ta báo quá đáng. Cô nói xem, bốn năm trước cô cứu cậu ấy thế nào, bây giờ nói rõ xem có xứng đáng với chỗ của cải cô đào được của người ta không?”
‘Vũ Như thất kinh, cô ta sợ nhất nhắc đến việc này.
Tống Thành là kiểu đàn ông ít nói, cho nên hẳn chưa bao giờ nói với ai tỉ mỉ về việc bốn năm trước. Bây giờ Hồng Ngọc lại dám mở miệng khiêu khích, có phải muốn chết hay không?
“Sao nào? Không dám nói à?” Hồng Ngọc cười nhạo. “Ra là cô cũng tự thấy xấu hổ, hay để tôi nói..”
“A..” Vũ Như hốt hoảng chồm đến, vung tay muốn tát vào mặt Bảo Ngọc. Ngàn vạn lần không thể tiết lộ, nhất là An Nhiên đang ở ngay đây.
Động tác đột ngột của cô ta dọa cho con mèo trong lòng Hồng Ngọc kinh hoảng. Nó phóng ra bàn chân với những móng sắc nhọn, lập tức cào một phát vào đùi Vũ Như, vết thương rất sâu, †ươm máu.
“A..” Vũ Như trợn trừng mắt nhìn con vật cong đuôi chạy mất hút. Con mèo này suốt ngày sục sạo nhà bếp, nhà kho, chắc chắn trên người có không ít vỉ trùng.
“Ôi chao, hình như tháng này đã quá ngày tiêm vắcxin mà bà Hai chưa đưa con mèo kia đi tiêm thì phải” Hồng Ngọc làm như chợt nhớ ra chuyện hệ trọng.
‘Vũ Như nghe mà phát hoảng. Chó mèo có bệnh dại, nếu không tiêm vắc-xin thì nguy to rồi!
Cô ta vội vã bỏ chạy ra ngoài. Chỉ chốc lát, dưới sân vang lên tiếng xe gầm rú, biểu thị sự hoảng loạn của tài xế, râm rầm chạy khỏi biệt thự đến bệnh viện.
Hà Văn Nhĩ đứng giữa căn biệt thự tĩnh mịch, thở phào một hơi: “Đúng là kẻ cắp gặp bà già, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Ai cũng không trị được, thế mà Hồng Ngọc vô danh tiểu tốt lại xử lí xong”
Một lúc lâu sau, bên trong phòng Tống Thành cũng ngừng tiếng kêu khóc. Hắn buông tha đôi môi xinh đẹp của cô, dịu dàng áp má cô nói: “Muộn rồi, ngủ đi”
“Ừm..“ An Nhiên đã lâm vào trạng thái mơ màng. Lần này Tống Thành xuất ra rất nhiều sức lực khiến cô bị khuấy đảo không ngừng, cực kì mỏi mệt.
Thế nhưng cô vẫn không dám ngủ, chờ đến khi tiếng hít thở của Tống Thành đều đặn vang lên, An Nhiên choàng mắt, mò mắm kiếm điện thoại của hẳn dưới gối.
Mật mã là ngày sinh nhật của cô.
Cô điều chỉnh ánh sáng trên màn hình tối đi một chút, sau đó tìm sô cúa Hạ Cầm, hí hoáy bấm một cái tin nhắn. Vốn dĩ giờ này Hạ Cẩm ở sân bay buồn bực muốn chết, cho nên cô muốn nói chuyện phiếm với bà, làm cho bà đỡ cô quạnh.
Không ngờ, vừa mới soạn được một tin, bàn tay Tống Thành đã tìm tới, theo thói quen sờ soạng trên dưới một hồi.
“Vợ..” Giọng hẳn thì thầm. “Hôn anh”
Cô vội vàng quay lại: “Em làm anh thức giấc à”
“Không” Hắn mỉm cười, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. “Nhớ em nên mới tỉnh. Hôn anh đi”
Cô dịu dàng đáp ứng hẳn. Cánh môi vừa chạm phải liền bị hẳn mút lấy, trăn trọc hồi lâu Mãi một lúc sau hẳn mới từ từ buông ra, thiếp dần đi Đêm nay hẳn thật sự thỏa mãn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.