Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài
Chương 74: Trộm
Phủng Anh
22/04/2021
Đôi đũa trên tay Nguyễn An Nhiên rơi cả xuống đất. Tống Thành tùy tiện chạm môi cô một cái, sau đó rất nhanh lại buông ra.
Nhưng cái chạm này không giống những lần trước đó, hoàn toàn không có khát vọng thấp hèn.
An Nhiên ngây ngô không hiểu vì sao, Tống Thành cũng không rõ lí do gì mình lại như vậy. Bình thường, hắn hoặc là kiên quyết không đụng, hoặc là triền miên dây dưa rất lâu. Nhưng lần này, đột nhiên hắn chỉ muộn chạm vào cô như thế, vừa phải, nhẹ nhàng như một cánh bướm ngày xuân đậu lên đóa hoa xinh đẹp, không làm dơ bẩn hay vỡ nát cánh hoa.
“Ăn cơm”
Thấy An Nhiên vẫn ngây người, hắn lại gõ nhẹ vào trán cô một cái. Từ đó tới cuối bữa, không ai không nói thêm câu gì nữa.
Cả hai người đều cần thời gian để tính lặng, nhìn lại tâm tư của mình. Rốt cuộc là hận thù hay phóng túng, chính bọn họ còn chưa rõ.
An Nhiên dọn dẹp xong, quay lại thì thấy Tống Thành đang gọi điện thoại. Hắn ung dung nằm trên giường, điều phối công việc từ xa. Tất thảy mọi chỉ thị vẫn tung ra đều đặn nên công việc ở NC vẫn duy trì như bình thường, không có gì là hỗn loạn.
Hắn nói điện thoại rất lâu, sau đó mới ngắt máy. Lại còn gửi thêm một loạt tin nhắn mới chịu buông tay. An Nhiên thấy rõ ràng hắn đặt chiếc điện thoại lên bàn nhỏ cạnh giường, sau đó uể oải quay mặt vào trong tường, lên tiếng: “Anh ngủ trước. Lát về cẩn thận”
An Nhiên vừa đáp lời, chưa đến ba giây sau, tiếng thở đều đều đã vang lên. Thoạt đầu, An Nhiên còn cảm thấy lạ. Rất nhiều đêm hai người ngủ chung giường, cô chưa từng thấy hắn ngáy. Thế mà hôm nay vừa đặt lưng đã ngáy o o, hẳn là hẳn phải mệt lắm Vết thương kia hành hạ hẳn mấy hôm rồi.
Vậy mà còn không biết đường đến bệnh viện, cứ triền miên hai ba ngày liền tăng ca ở công ty, không biết hẳn là người bằng da bãng thịt hay là gang thép nữa.
An Nhiên một mặt nghĩ vậy, mặt khác ánh mắt lại chú ý đến chiếc điện thoại đang để trên bàn. Màn hình vẫn sáng, chưa bị khóa lại. Cô chợt nghĩ, nếu bây giờ cô gọi một cuộc thì sao nhỉ?
Cô thận trọng tiến lại gần, nói nho nhỏ: “Anh… Tống Thành? Em nói này…”
Không có tiếng đáp lại, thậm chí tiếng ngáy còn lớn hơn. Hẳn thật sự ngủ mất rồi An Nhiên hồi hộp, nuốt khan một tiếng rồi đánh liều thò tay với lấy chiếc điện thoại đen bóng. Cô vội vàng đi giật lùi ra khỏi phòng, tìm một chỗ yên tĩnh để mở máy.
Cũng may là lúc trước Tống Thành lẩm bẩm chê tiếng chuông ồn ào, đem tắt đi cho dễ ngủ. Thế là cô không lo đang giữa chừng có ai có tới đánh thức hẳn.
Cô mở máy, kiểm tra nhanh một loạt các cuộc gọi gần đây. Cô muốn tìm số của trường mầm non nhưng mãi không thấy, ngay cả trong danh bạ cũng không lưu tên nào là “Cô giáo”, “Hiệu trưởng” hay bất cứ cái gì liên quan đến trường học của Cá Chép.
Tìm tới tìm lui, cô thở dài bất lực.
Nếu An Nhiên biết rằng từ lúc đầu tới giờ, cô đã rất nhiều lần lướt qua số điện thoại của con trai thì chắc sẽ tức đến ói máu. Tống Thành một ngày gọi cho thắng bé ít nhất một lần, thông thường sẽ gọi hai lần sáng và chiều tối. Nhưng hắn lưu tên của Cá Chép là Khởi Minh, làm cho An Nhiên tưởng rằng đó là tên cấp dưới của hắn, giống như Âu Liệt.
An Nhiên muốn gọi cho Minh Châu, nhưng điện thoại đổ chuông năm lần bảy lượt vẫn không có người nhấc máy. Chắc là đang bận chạy đủ số chữ cho chuyên cần cuối tháng nên tắt chuông rồi Cô bèn chuyển sang bấm số của Hoàng Kiên, anh không bao giờ tắt máy, trừ khi đang làm nhiệm vụ. Điện thoại mất một giây để kết nối, sau đó vang lên tiếng những tiếng tút dài, báo hiệu kết nối đã thông, An Nhiên hồi hộp chờ anh bắt máy.
“Cô đang làm gì ở đây?”
Tiếng gọi vang lên trên đỉnh đầu làm An Nhiên suýt thì đánh rơi điện thoại.
Cô hấp tấp tắt cuộc gọi, giấu vội “tang chứng” ra sau lưng: “A… xin chào”.
Phạm Linh Chi mặc một chiếc váy hoa tím dài quết đất, trên vai khoác một chiếc túi xách đắt tiền cùng tông màu. Chắc là cô đã tan làm, đang trên đường về nhà.
Có tật giật mình, An Nhiên gượng cười nói: “Tống Thành vừa ngủ rồi. Cô có cần tôi đánh thức anh ấy không?”
Hỏi vậy thôi chứ cô mong ngàn lần là không. Giờ mà hẳn dậy thì hỏng hết cả bánh kẹo Phạm Linh Chỉ không thèm đáp lời, cứ thế đi thẳng vào trong phòng.
Trên giường bệnh, Tống Thành quả thực đang ngủ. Tấm lưng rộng của hẳn chìa ra như khước từ mọi sự gặp mặt nào. Linh Chỉ không dám làm ầm, cứ đứng như thế ngắm lưng hẳn một hồi, cái gì cũng không nói.
An Nhiên cảm thấy cô ta có phần kì lạ Nhưng cô ta cứ đứng án ngữ ở đó như thế, An Nhiên sẽ không có cách nào đặt điện thoại xuống chỗ cũ được. Điện thoại của Tống Thành rõ là kiểu của nam giới, chắc chắn Linh Chi sẽ nghĩ cô xem trộm điện thoại của hắn, nếu đem mách lại với hắn thì nguy to.
Thật là sốt ruột, nhưng không có cách nào đuổi người. Linh Chỉ vẫn đứng như trời trồng, chưa có gì biểu hiện là sẽ rời đi.
Đột nhiên, tiếng trầm trầm vang lên: “An Nhiên”
“Hở?” Cô giật mình, hắn gọi cô sao? Hắn đã thức dậy? Ôi mẹ ơi, cô toi đời rồi. Bàn tay đang nằm chặt của cô tuôn mồ hôi ướt đẫm, dính cả vào ốp điện thoại “Lại đây”. Tống Thành vẫn chưa quay lại An Nhiên đành chậm rề rề nhích lại gần giường bệnh. Lúc ngang qua chỗ Linh Chỉ đứng, cô còn thấy rõ sự khinh bỉ của đối phương.
Nhưng biết làm sao được, là hẳn gọi cô mà.
“Có chuyện gì thế?” Cô cúi đầu hỏi. Mặt hẳn vẫn quay vào trong nên cô không nhìn rõ biểu cảm của hẳn. Chắc là hẳn chưa phát hiện điện thoại bị mất đi. Với tính cách của hắn, nếu phát hiện ra cô giở trò táy máy chân tay, chắc chắn lúc này sẽ ngồi chệm chễ như ông vua để nọc cổ cô ra xử tội rồi.
Tống Thành ậm ừ: “Gãi lưng”.
Gãi… gãi lưng?
Cô suýt thì phun ra hết bữa cơm. Mẹ nó, lúc nãy nói đùa anh là hoàng đế, anh liền tưởng thật đấy à?
An Nhiên định vùng vãng quay đi nhưng lại nhớ ra còn Linh Chỉ ở đây. Với loại đàn ông dư thừa tỉnh lực, thân thể tráng kiện như hẳn thì kịch bản dễ xảy ra nhất là: Linh Chỉ gãi lưng cho Tống Thành, gãi tới gấi lui rồi lại gãi cả những chỗ không phải là lưng. Hắn liền mở mắt thức dậy, bắt cô ta cùng hắn gãi tiếp tất cả mọi chỗ cho hết ngứa. Bọn họ cứ chơi trò vận động ư ư a a thì cô thảm, điện thoại làm sao trả về được.
Tốt nhất phải bóp chết cái kịch bản này từ trong trứng nước. Cô lập tức ngồi xuống bên giường, thò tay xoa lung tung trên tấm lưng rộng của Tống Thành. Hản có vẻ khoan khoái vì được gãi đúng chỗ ngứa, năm im không ho he gì nữa.
Linh Chỉ chứng kiến một màn này thì cảm thấy chướng mắt, lạnh lùng quay gót rời đi.
Chờ cho cánh cửa phòng khép.
Nhiên nhẹ nhàng cầm điện thoại cũ, một bàn tay kia vẫn chậm rãi xoa lưng.
Đến khi mọi thứ ổn rồi, cô mới dứt khoát thu tay về, ôm lấy túi đựng hộp cơm, chạy một mạch ra khỏi phòng bệnh. Lúc đi ra thang máy còn suýt đụng phải người chăm sóc mà Hà Văn Nhĩ đã thuê để chiếu cố Tống Thành trong đêm nay.
An Nhiên chạy xuống sân bệnh viện, thấy Hà Văn Nhĩ ngồi đợi thì cùng ông đi về. Cô hoàn toàn không biết rằng, ngay khi cô vừa đi khỏi, Tống Thành đã mở mắt ngồi dậy, thần thái tỉnh táo không có lấy một chút ngái iờ, hắn chưa hề ngủ, cũng chưa hề buồn ngủ. Vừa nấy là nhân nhượng cấp cho cô một cơ hội gọi điện cho con trai nên mới phải diễn kịch một chút.
Tống Thành với tay lấy điện thoại, mở danh sách cuộc gọi ra kiểm tra.
Hai cuộc gọi tới hai số đều thất bại.
Không có cuộc nào gọi cho Cá Chép. Hẳn lại mở tin nhắn, thấy người nhận là một trong hai số kia. Nội dung không có gì đặc biệt, chỉ là báo tin cho Ngô Minh Châu về nơi ở và tình huống, hẹn gặp nhau.
Ánh mắt Tống Thành thâm trầm trở lại, gọi hai số, một là của Minh Châu. Số còn lại, hẳn không nghĩ cũng biết Hoàng Kiên.
Đáy mắt Tống Thành thẩm lại, quai hàm vô thức siết chặt. Vẫn còn lưu luyến vấn vương tình cũ? Hản nhất định phải chặt đứt.
Hoàng Kiên không hề biết An Nhiên gọi điện thoại tới, bởi vì anh còn đang bận làm loạn với Trần Tuyết Hoa.
Tối nay, khi thấy bà trở về, trên tay xách không biết bao nhiêu túi lớn túi nhỏ, toàn của các thương hiệu đắt tiền thì anh đã sinh nghi.
Trần Tuyết Hoa không những có một buổi mua sắm ác liệt, bà còn vui vẻ kéo tay con trai, khoe rằng vừa mới tậu thêm một căn chung cư cao cấp. Vẫn còn dư tiền, bà tính sắm thêm một chiếc xe bóng lộn cho phù hợp với phong cách của mình. Hôm nay, ở spa làm đẹp, mấy người bạn già được bà bao trọn gói đều nhất loạt đồng ý răng Trần Tuyết Hoa nên đổi xe để xứng với đẳng cấp.
Hoàng Kiên trợn tròn mắt nhìn mẹ hết đi ra lại đi vào, chốc chốc lại có người bấm chuông tới giao hàng. Anh kinh ngạc tra hỏi, cuối cùng Trần Tuyết Hoa mới tiết lộ: “Vẫn là tiền của nhà chúng ta thôi. Coi như gửi ngân hàng lấy lãi vài năm, bây giờ rút Về.
Tài chính trong nhà làm sao mà Hoàng Kiên không biết. Dù khối tài sản bố để lại không tính là nhỏ nhưng chắc chắn không đủ để Trần Tuyết Hoa mua sắm hàng hiệu bạt mạng như thế này.
Hoàng Kiên vặn hỏi một hồi, cuối cùng mẹ anh mới bấm bụng khai hết cuộc gặp với Hà Văn Nhĩ như thế nào.
Vừa nghe đến cái tên này, Hoàng Kiên đã hiểu ngay vấn đề. Trần Tuyết Hoa không cho là phải, bực mình nói: “Con có ý kiến gì hả? Ông ta làm sao?
Khi xưa con bỏ nhiều tiền cho Nguyễn An Nhiên ung dung hưởng thụ như thế, bây giờ chồng cô ta trả lại có gì không đúng?”
Hoàng Kiên bất mãn gắt ầm lên: “Mẹ! Mẹ nhận số tiền đó mà không thấy ngại à?”
Trần Tuyết Hoa bị con trai lớn tiếng chỉ trích liền xấu hổ, quát to: “Làm sao mà phải ngại? Tiền này là con trai mẹ bỏ ra cho đứa con gái khác, bây giờ mẹ thu về. Cũng không phải ăn cắp ăn trộm của ai, làm sao phải xấu hổ?”
Hoàng Kiên bực mình, đứng lên khỏi ghế, hai tay dài vơ vét đống túi lớn túi nhỏ gom lại: “Mẹ mau đem hết chỗ đồ này trả lại, lấy lại tiền về đây. Số tiền con bỏ ra cho An Nhiên là con tự nguyện giúp đỡ cô ấy. Còn đây là tiền của Tống Thành, con không muốn lấy của hắn một cắc một xu. Mẹ mau đem trả hàng đi!”
“Thắng ngu này!” Trần Tuyết Hoa thấy con trai một hai đòi bà đem hàng đi trả thì điên tiết. Hàng đã mua rồi, trả thế nào được nữa? Cho dù có trả cũng phải chịu mất phí rất lớn. Còn cái nhà kia bà cũng đặt cọc rồi, làm sao mà đòi lại tiền cọc được. Giận quá mất khôn, bà mắng con trai thậm tệ: “Người ta mang tiền đi bao nuôi gái thì còn được xơ múi, mày cúng cho mẹ con nó một đống của như thế, đã ngủ được với nó đêm nào chưa? Hay đến cái lông chân nó cũng không cho mày sờ vào?”
“Mẹ… thôi đi!”
“Thôi là thôi thế nào? Mẹ đã nói cho mày bao nhiêu lần rồi mà mày vẫn chưa tỉnh ngộ à? Mở to cái mắt ra mà nhìn. Bây giờ nó vớ được thãng chồng giàu có rồi, nó có thèm nhìn đến cái bản mặt mày nữa không? Mày đi nuôi con của thäng khác bốn năm ròng rã đã là ngu rồi. Bây giờ còn tính nuôi cả vợ thẳng khác nữa, đúng là ngu sỉ đần độn. Tiền bố mày vất vả cả đời làm ra, mày mang đi nuôi loại đàn bà lăng loàn trộm trai chửa hoang mà không thấy hố thẹn với bố mày à?”
“Mẹ!” Hoàng Kiên rống to, mặt đỏ phừng phừng vì giận dữ. “Tiền đó là của con. Con thích làm gì thì làm, cho ai thì cho. Mẹ không được xúc phạm An Nhiên như thế”
Trần Tuyết Hoa cũng máu xộc lên đỉnh đầu, bà đứng phắt dậy, chỉ thẳng tay vào mặt con trai mắng nhiếc: *Á à, đồ con cái bất hiếu. Tiền mày mang cho gái thì được, còn mẹ mày thì không? Bao.
nhiêu năm nay, mày đã mua cho mẹ mày được bộ quần áo tử tế nào chưa? Hả? Mày nhìn đi! Chồng nó vung tay một cái là ra đấy, còn nhiều gấp đôi số tiền mày bỏ ra nuôi mẹ con nó suốt bốn năm. Mày có được bằng thäng chồng nó không? Tốt nhất là chết tâm đi! Đừng có mơ tưởng nữa! Thứ con bất hiếu!”
Hoàng Kiên nhiều năm công tác, làm việc lại chính trực, không ăn của đút lót nên thu nhập cũng chỉ bình thường. Nhưng anh chăm chỉ tăng ca, chịu khó nhận án lớn, đi xa, ăn đói nằm rét để được thêm phụ cấp. Trừ một khoản nhỏ giữ lại cho mình, còn lại đều đưa cho Trần Tuyết Hoa chỉ tiêu trong nhà.
Nói anh không mua được cho bà bộ quần áo nào là đúng, nhưng không có nghĩa là anh bất hiếu. Tiền lương hàng tháng đều nộp ra phần lớn, bà thích mua sắm gì thì mua, không phải lo nghĩ, thế mà vẫn là bất hiếu ư?!
“Thì ra mẹ lại dễ bị tiền làm mờ mắt như vậy” Hoàng Kiên thất vọng đến rũ cả hai vai, không còn sức lực đâu mà làm căng thẳng nữa. “Mẹ không biết Tống Thành là loại người tàn nhãn đến mức nào đâu”
Thủ đoạn thương trường có là gì, đến mạng người hẳn cũng có thể coi như cỏ rác.
Trần Tuyết Hoa thấy con trai lộ ra vẻ mặt u ám thì hơi chột dạ, nhưng bà vẫn nói cứng “Không cần biết. Tiền trao cháo múc. Từ bây giờ nhà ta và nhà đó không còn liên quan một phân”
Hoàng Kiên cười khẩy: “Mẹ chắc không?
Con là cục phó chống buôn lậu, hẳn lại là dân buôn. Hẳn vô duyên vô cớ đưa cho mẹ của cục phó một món tiền lớn để mua sắm bạt mạng. Đây không phải là hối lộ thì là gì?”
Trần Tuyết Hoa nghe đến đây mới vỡ lẽ, rụng rời cả chân tay. Chẳng lẽ đây mới là ý đồ của Tống Thành? Hản đã bố trí cả người thu lại băng chứng? Nếu hẳn kiện ra tòa, chắc chắn Hoàng Kiên không chỉ mất chức mà còn bị tống giam. Thậm chí, nếu số tiền đủ lớn thì phải chịu án rất nặng.
Vậy là… bà đã tự tay hại chết con mình ư?
“Còn nữa”, Hoàng Kiên nhìn thẳng vào đôi mắt đang hốt hoảng của mẹ, “Đứa cháu ruột bị xử tội nhận hối lộ, các cậu con ở trên kia liệu có còn rộng cửa thăng tiến nữa không hay cũng bị liệt vào danh sách đen, hẳn là mẹ cũng rõ ràng”
Trần Tuyết Hoa nghe xong, chân tay nhũn ra, vô lực ngã phịch xuống ghế.
Nhưng cái chạm này không giống những lần trước đó, hoàn toàn không có khát vọng thấp hèn.
An Nhiên ngây ngô không hiểu vì sao, Tống Thành cũng không rõ lí do gì mình lại như vậy. Bình thường, hắn hoặc là kiên quyết không đụng, hoặc là triền miên dây dưa rất lâu. Nhưng lần này, đột nhiên hắn chỉ muộn chạm vào cô như thế, vừa phải, nhẹ nhàng như một cánh bướm ngày xuân đậu lên đóa hoa xinh đẹp, không làm dơ bẩn hay vỡ nát cánh hoa.
“Ăn cơm”
Thấy An Nhiên vẫn ngây người, hắn lại gõ nhẹ vào trán cô một cái. Từ đó tới cuối bữa, không ai không nói thêm câu gì nữa.
Cả hai người đều cần thời gian để tính lặng, nhìn lại tâm tư của mình. Rốt cuộc là hận thù hay phóng túng, chính bọn họ còn chưa rõ.
An Nhiên dọn dẹp xong, quay lại thì thấy Tống Thành đang gọi điện thoại. Hắn ung dung nằm trên giường, điều phối công việc từ xa. Tất thảy mọi chỉ thị vẫn tung ra đều đặn nên công việc ở NC vẫn duy trì như bình thường, không có gì là hỗn loạn.
Hắn nói điện thoại rất lâu, sau đó mới ngắt máy. Lại còn gửi thêm một loạt tin nhắn mới chịu buông tay. An Nhiên thấy rõ ràng hắn đặt chiếc điện thoại lên bàn nhỏ cạnh giường, sau đó uể oải quay mặt vào trong tường, lên tiếng: “Anh ngủ trước. Lát về cẩn thận”
An Nhiên vừa đáp lời, chưa đến ba giây sau, tiếng thở đều đều đã vang lên. Thoạt đầu, An Nhiên còn cảm thấy lạ. Rất nhiều đêm hai người ngủ chung giường, cô chưa từng thấy hắn ngáy. Thế mà hôm nay vừa đặt lưng đã ngáy o o, hẳn là hẳn phải mệt lắm Vết thương kia hành hạ hẳn mấy hôm rồi.
Vậy mà còn không biết đường đến bệnh viện, cứ triền miên hai ba ngày liền tăng ca ở công ty, không biết hẳn là người bằng da bãng thịt hay là gang thép nữa.
An Nhiên một mặt nghĩ vậy, mặt khác ánh mắt lại chú ý đến chiếc điện thoại đang để trên bàn. Màn hình vẫn sáng, chưa bị khóa lại. Cô chợt nghĩ, nếu bây giờ cô gọi một cuộc thì sao nhỉ?
Cô thận trọng tiến lại gần, nói nho nhỏ: “Anh… Tống Thành? Em nói này…”
Không có tiếng đáp lại, thậm chí tiếng ngáy còn lớn hơn. Hẳn thật sự ngủ mất rồi An Nhiên hồi hộp, nuốt khan một tiếng rồi đánh liều thò tay với lấy chiếc điện thoại đen bóng. Cô vội vàng đi giật lùi ra khỏi phòng, tìm một chỗ yên tĩnh để mở máy.
Cũng may là lúc trước Tống Thành lẩm bẩm chê tiếng chuông ồn ào, đem tắt đi cho dễ ngủ. Thế là cô không lo đang giữa chừng có ai có tới đánh thức hẳn.
Cô mở máy, kiểm tra nhanh một loạt các cuộc gọi gần đây. Cô muốn tìm số của trường mầm non nhưng mãi không thấy, ngay cả trong danh bạ cũng không lưu tên nào là “Cô giáo”, “Hiệu trưởng” hay bất cứ cái gì liên quan đến trường học của Cá Chép.
Tìm tới tìm lui, cô thở dài bất lực.
Nếu An Nhiên biết rằng từ lúc đầu tới giờ, cô đã rất nhiều lần lướt qua số điện thoại của con trai thì chắc sẽ tức đến ói máu. Tống Thành một ngày gọi cho thắng bé ít nhất một lần, thông thường sẽ gọi hai lần sáng và chiều tối. Nhưng hắn lưu tên của Cá Chép là Khởi Minh, làm cho An Nhiên tưởng rằng đó là tên cấp dưới của hắn, giống như Âu Liệt.
An Nhiên muốn gọi cho Minh Châu, nhưng điện thoại đổ chuông năm lần bảy lượt vẫn không có người nhấc máy. Chắc là đang bận chạy đủ số chữ cho chuyên cần cuối tháng nên tắt chuông rồi Cô bèn chuyển sang bấm số của Hoàng Kiên, anh không bao giờ tắt máy, trừ khi đang làm nhiệm vụ. Điện thoại mất một giây để kết nối, sau đó vang lên tiếng những tiếng tút dài, báo hiệu kết nối đã thông, An Nhiên hồi hộp chờ anh bắt máy.
“Cô đang làm gì ở đây?”
Tiếng gọi vang lên trên đỉnh đầu làm An Nhiên suýt thì đánh rơi điện thoại.
Cô hấp tấp tắt cuộc gọi, giấu vội “tang chứng” ra sau lưng: “A… xin chào”.
Phạm Linh Chi mặc một chiếc váy hoa tím dài quết đất, trên vai khoác một chiếc túi xách đắt tiền cùng tông màu. Chắc là cô đã tan làm, đang trên đường về nhà.
Có tật giật mình, An Nhiên gượng cười nói: “Tống Thành vừa ngủ rồi. Cô có cần tôi đánh thức anh ấy không?”
Hỏi vậy thôi chứ cô mong ngàn lần là không. Giờ mà hẳn dậy thì hỏng hết cả bánh kẹo Phạm Linh Chỉ không thèm đáp lời, cứ thế đi thẳng vào trong phòng.
Trên giường bệnh, Tống Thành quả thực đang ngủ. Tấm lưng rộng của hẳn chìa ra như khước từ mọi sự gặp mặt nào. Linh Chỉ không dám làm ầm, cứ đứng như thế ngắm lưng hẳn một hồi, cái gì cũng không nói.
An Nhiên cảm thấy cô ta có phần kì lạ Nhưng cô ta cứ đứng án ngữ ở đó như thế, An Nhiên sẽ không có cách nào đặt điện thoại xuống chỗ cũ được. Điện thoại của Tống Thành rõ là kiểu của nam giới, chắc chắn Linh Chi sẽ nghĩ cô xem trộm điện thoại của hắn, nếu đem mách lại với hắn thì nguy to.
Thật là sốt ruột, nhưng không có cách nào đuổi người. Linh Chỉ vẫn đứng như trời trồng, chưa có gì biểu hiện là sẽ rời đi.
Đột nhiên, tiếng trầm trầm vang lên: “An Nhiên”
“Hở?” Cô giật mình, hắn gọi cô sao? Hắn đã thức dậy? Ôi mẹ ơi, cô toi đời rồi. Bàn tay đang nằm chặt của cô tuôn mồ hôi ướt đẫm, dính cả vào ốp điện thoại “Lại đây”. Tống Thành vẫn chưa quay lại An Nhiên đành chậm rề rề nhích lại gần giường bệnh. Lúc ngang qua chỗ Linh Chỉ đứng, cô còn thấy rõ sự khinh bỉ của đối phương.
Nhưng biết làm sao được, là hẳn gọi cô mà.
“Có chuyện gì thế?” Cô cúi đầu hỏi. Mặt hẳn vẫn quay vào trong nên cô không nhìn rõ biểu cảm của hẳn. Chắc là hẳn chưa phát hiện điện thoại bị mất đi. Với tính cách của hắn, nếu phát hiện ra cô giở trò táy máy chân tay, chắc chắn lúc này sẽ ngồi chệm chễ như ông vua để nọc cổ cô ra xử tội rồi.
Tống Thành ậm ừ: “Gãi lưng”.
Gãi… gãi lưng?
Cô suýt thì phun ra hết bữa cơm. Mẹ nó, lúc nãy nói đùa anh là hoàng đế, anh liền tưởng thật đấy à?
An Nhiên định vùng vãng quay đi nhưng lại nhớ ra còn Linh Chỉ ở đây. Với loại đàn ông dư thừa tỉnh lực, thân thể tráng kiện như hẳn thì kịch bản dễ xảy ra nhất là: Linh Chỉ gãi lưng cho Tống Thành, gãi tới gấi lui rồi lại gãi cả những chỗ không phải là lưng. Hắn liền mở mắt thức dậy, bắt cô ta cùng hắn gãi tiếp tất cả mọi chỗ cho hết ngứa. Bọn họ cứ chơi trò vận động ư ư a a thì cô thảm, điện thoại làm sao trả về được.
Tốt nhất phải bóp chết cái kịch bản này từ trong trứng nước. Cô lập tức ngồi xuống bên giường, thò tay xoa lung tung trên tấm lưng rộng của Tống Thành. Hản có vẻ khoan khoái vì được gãi đúng chỗ ngứa, năm im không ho he gì nữa.
Linh Chỉ chứng kiến một màn này thì cảm thấy chướng mắt, lạnh lùng quay gót rời đi.
Chờ cho cánh cửa phòng khép.
Nhiên nhẹ nhàng cầm điện thoại cũ, một bàn tay kia vẫn chậm rãi xoa lưng.
Đến khi mọi thứ ổn rồi, cô mới dứt khoát thu tay về, ôm lấy túi đựng hộp cơm, chạy một mạch ra khỏi phòng bệnh. Lúc đi ra thang máy còn suýt đụng phải người chăm sóc mà Hà Văn Nhĩ đã thuê để chiếu cố Tống Thành trong đêm nay.
An Nhiên chạy xuống sân bệnh viện, thấy Hà Văn Nhĩ ngồi đợi thì cùng ông đi về. Cô hoàn toàn không biết rằng, ngay khi cô vừa đi khỏi, Tống Thành đã mở mắt ngồi dậy, thần thái tỉnh táo không có lấy một chút ngái iờ, hắn chưa hề ngủ, cũng chưa hề buồn ngủ. Vừa nấy là nhân nhượng cấp cho cô một cơ hội gọi điện cho con trai nên mới phải diễn kịch một chút.
Tống Thành với tay lấy điện thoại, mở danh sách cuộc gọi ra kiểm tra.
Hai cuộc gọi tới hai số đều thất bại.
Không có cuộc nào gọi cho Cá Chép. Hẳn lại mở tin nhắn, thấy người nhận là một trong hai số kia. Nội dung không có gì đặc biệt, chỉ là báo tin cho Ngô Minh Châu về nơi ở và tình huống, hẹn gặp nhau.
Ánh mắt Tống Thành thâm trầm trở lại, gọi hai số, một là của Minh Châu. Số còn lại, hẳn không nghĩ cũng biết Hoàng Kiên.
Đáy mắt Tống Thành thẩm lại, quai hàm vô thức siết chặt. Vẫn còn lưu luyến vấn vương tình cũ? Hản nhất định phải chặt đứt.
Hoàng Kiên không hề biết An Nhiên gọi điện thoại tới, bởi vì anh còn đang bận làm loạn với Trần Tuyết Hoa.
Tối nay, khi thấy bà trở về, trên tay xách không biết bao nhiêu túi lớn túi nhỏ, toàn của các thương hiệu đắt tiền thì anh đã sinh nghi.
Trần Tuyết Hoa không những có một buổi mua sắm ác liệt, bà còn vui vẻ kéo tay con trai, khoe rằng vừa mới tậu thêm một căn chung cư cao cấp. Vẫn còn dư tiền, bà tính sắm thêm một chiếc xe bóng lộn cho phù hợp với phong cách của mình. Hôm nay, ở spa làm đẹp, mấy người bạn già được bà bao trọn gói đều nhất loạt đồng ý răng Trần Tuyết Hoa nên đổi xe để xứng với đẳng cấp.
Hoàng Kiên trợn tròn mắt nhìn mẹ hết đi ra lại đi vào, chốc chốc lại có người bấm chuông tới giao hàng. Anh kinh ngạc tra hỏi, cuối cùng Trần Tuyết Hoa mới tiết lộ: “Vẫn là tiền của nhà chúng ta thôi. Coi như gửi ngân hàng lấy lãi vài năm, bây giờ rút Về.
Tài chính trong nhà làm sao mà Hoàng Kiên không biết. Dù khối tài sản bố để lại không tính là nhỏ nhưng chắc chắn không đủ để Trần Tuyết Hoa mua sắm hàng hiệu bạt mạng như thế này.
Hoàng Kiên vặn hỏi một hồi, cuối cùng mẹ anh mới bấm bụng khai hết cuộc gặp với Hà Văn Nhĩ như thế nào.
Vừa nghe đến cái tên này, Hoàng Kiên đã hiểu ngay vấn đề. Trần Tuyết Hoa không cho là phải, bực mình nói: “Con có ý kiến gì hả? Ông ta làm sao?
Khi xưa con bỏ nhiều tiền cho Nguyễn An Nhiên ung dung hưởng thụ như thế, bây giờ chồng cô ta trả lại có gì không đúng?”
Hoàng Kiên bất mãn gắt ầm lên: “Mẹ! Mẹ nhận số tiền đó mà không thấy ngại à?”
Trần Tuyết Hoa bị con trai lớn tiếng chỉ trích liền xấu hổ, quát to: “Làm sao mà phải ngại? Tiền này là con trai mẹ bỏ ra cho đứa con gái khác, bây giờ mẹ thu về. Cũng không phải ăn cắp ăn trộm của ai, làm sao phải xấu hổ?”
Hoàng Kiên bực mình, đứng lên khỏi ghế, hai tay dài vơ vét đống túi lớn túi nhỏ gom lại: “Mẹ mau đem hết chỗ đồ này trả lại, lấy lại tiền về đây. Số tiền con bỏ ra cho An Nhiên là con tự nguyện giúp đỡ cô ấy. Còn đây là tiền của Tống Thành, con không muốn lấy của hắn một cắc một xu. Mẹ mau đem trả hàng đi!”
“Thắng ngu này!” Trần Tuyết Hoa thấy con trai một hai đòi bà đem hàng đi trả thì điên tiết. Hàng đã mua rồi, trả thế nào được nữa? Cho dù có trả cũng phải chịu mất phí rất lớn. Còn cái nhà kia bà cũng đặt cọc rồi, làm sao mà đòi lại tiền cọc được. Giận quá mất khôn, bà mắng con trai thậm tệ: “Người ta mang tiền đi bao nuôi gái thì còn được xơ múi, mày cúng cho mẹ con nó một đống của như thế, đã ngủ được với nó đêm nào chưa? Hay đến cái lông chân nó cũng không cho mày sờ vào?”
“Mẹ… thôi đi!”
“Thôi là thôi thế nào? Mẹ đã nói cho mày bao nhiêu lần rồi mà mày vẫn chưa tỉnh ngộ à? Mở to cái mắt ra mà nhìn. Bây giờ nó vớ được thãng chồng giàu có rồi, nó có thèm nhìn đến cái bản mặt mày nữa không? Mày đi nuôi con của thäng khác bốn năm ròng rã đã là ngu rồi. Bây giờ còn tính nuôi cả vợ thẳng khác nữa, đúng là ngu sỉ đần độn. Tiền bố mày vất vả cả đời làm ra, mày mang đi nuôi loại đàn bà lăng loàn trộm trai chửa hoang mà không thấy hố thẹn với bố mày à?”
“Mẹ!” Hoàng Kiên rống to, mặt đỏ phừng phừng vì giận dữ. “Tiền đó là của con. Con thích làm gì thì làm, cho ai thì cho. Mẹ không được xúc phạm An Nhiên như thế”
Trần Tuyết Hoa cũng máu xộc lên đỉnh đầu, bà đứng phắt dậy, chỉ thẳng tay vào mặt con trai mắng nhiếc: *Á à, đồ con cái bất hiếu. Tiền mày mang cho gái thì được, còn mẹ mày thì không? Bao.
nhiêu năm nay, mày đã mua cho mẹ mày được bộ quần áo tử tế nào chưa? Hả? Mày nhìn đi! Chồng nó vung tay một cái là ra đấy, còn nhiều gấp đôi số tiền mày bỏ ra nuôi mẹ con nó suốt bốn năm. Mày có được bằng thäng chồng nó không? Tốt nhất là chết tâm đi! Đừng có mơ tưởng nữa! Thứ con bất hiếu!”
Hoàng Kiên nhiều năm công tác, làm việc lại chính trực, không ăn của đút lót nên thu nhập cũng chỉ bình thường. Nhưng anh chăm chỉ tăng ca, chịu khó nhận án lớn, đi xa, ăn đói nằm rét để được thêm phụ cấp. Trừ một khoản nhỏ giữ lại cho mình, còn lại đều đưa cho Trần Tuyết Hoa chỉ tiêu trong nhà.
Nói anh không mua được cho bà bộ quần áo nào là đúng, nhưng không có nghĩa là anh bất hiếu. Tiền lương hàng tháng đều nộp ra phần lớn, bà thích mua sắm gì thì mua, không phải lo nghĩ, thế mà vẫn là bất hiếu ư?!
“Thì ra mẹ lại dễ bị tiền làm mờ mắt như vậy” Hoàng Kiên thất vọng đến rũ cả hai vai, không còn sức lực đâu mà làm căng thẳng nữa. “Mẹ không biết Tống Thành là loại người tàn nhãn đến mức nào đâu”
Thủ đoạn thương trường có là gì, đến mạng người hẳn cũng có thể coi như cỏ rác.
Trần Tuyết Hoa thấy con trai lộ ra vẻ mặt u ám thì hơi chột dạ, nhưng bà vẫn nói cứng “Không cần biết. Tiền trao cháo múc. Từ bây giờ nhà ta và nhà đó không còn liên quan một phân”
Hoàng Kiên cười khẩy: “Mẹ chắc không?
Con là cục phó chống buôn lậu, hẳn lại là dân buôn. Hẳn vô duyên vô cớ đưa cho mẹ của cục phó một món tiền lớn để mua sắm bạt mạng. Đây không phải là hối lộ thì là gì?”
Trần Tuyết Hoa nghe đến đây mới vỡ lẽ, rụng rời cả chân tay. Chẳng lẽ đây mới là ý đồ của Tống Thành? Hản đã bố trí cả người thu lại băng chứng? Nếu hẳn kiện ra tòa, chắc chắn Hoàng Kiên không chỉ mất chức mà còn bị tống giam. Thậm chí, nếu số tiền đủ lớn thì phải chịu án rất nặng.
Vậy là… bà đã tự tay hại chết con mình ư?
“Còn nữa”, Hoàng Kiên nhìn thẳng vào đôi mắt đang hốt hoảng của mẹ, “Đứa cháu ruột bị xử tội nhận hối lộ, các cậu con ở trên kia liệu có còn rộng cửa thăng tiến nữa không hay cũng bị liệt vào danh sách đen, hẳn là mẹ cũng rõ ràng”
Trần Tuyết Hoa nghe xong, chân tay nhũn ra, vô lực ngã phịch xuống ghế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.