Chương 18
mysweetlovelyday
13/03/2014
Bà này đúng là làm theo kiểu vừa đấm vừa xoa. Nhưng bà ta thẳng
thắn như vậy cũng tốt, tuy có hơi mất lòng một chút nhưng ít ra mình cũng hiểu
rõ hơn về hoàn cảnh mà con gái mình phải đối diện khi bị gả vào nhà của bà
thông gia này. Bà mẹ chồng thì quá thẳng thắn nhưng có vẻ như bà ta là một người
tốt và biết điều, còn cậu quý tử chỉ tiếc là mình không được tiếp xúc và nói
chuyện cùng nếu không mình cũng biết cậu ta là người thế nào. Bây giờ mà mình
không đồng ý cũng không yên ổn với ông bố chồng, còn nếu mình nói có mình lại
không yên tâm về hạnh phúc của con gái. Mình nên làm gì bây giờ....!!
Ông Chung nói.
- Nếu bà muốn chúng ta thẳng thắn với nhau thì tôi cũng có điều cần nói. Con bé Vân nhà tôi cũng đã bỏ nhà ra đi được hơn một tuần rồi, nó không hề đồng ý cuộc hôn nhân này, nó chống đối bằng cách ra đi và tự sống tự lập. Chúng tôi cũng đau cả đầu vì nó. Bây giờ bà đã biết rồi, bà có ý kiến gì thì cho chúng tôi biết để chúng ta còn bàn tiếp....!!
Bà Jenny Phạm cũng kinh ngạc không kém gì bà Nhung khi nghe bà nói thẳng về thằng con trai. Bà lắc đầu nghĩ.
- Xem ra hai đứa này đúng là một đôi trời sinh, chúng nó giống nhau quá, nếu mà lấy nhau không biết có hạnh phúc hay không. Mình nên làm gì bây giờ. Con dâu của mình xem ra cũng là một con bé mạnh mẽ và nóng tính đây, nó táo tợn quá chỉ có thế thôi mà nó dám bỏ nhà ra đi. Bọn trẻ này làm cho mình đau cả đầu.....!!
- Tôi cũng không biết làm gì vào lúc này nữa. Tôi nghĩ thôi thì mình cứ bàn chuyện cưới xin dần đi. Sau khi gặp chúng nó chúng ta sẽ nói chuyện này sau...!!
Bà Nhung lo lắng hỏi.
- Chúng ta làm như thế này liệu có quá vội vàng không vì biết đâu chúng nó lại không chấp nhận và cả đời của chúng nó vì chúng ta mà giang dở thì sao....!!
Bà Jenny Phạm cũng hơi do dự, bà cũng sợ làm cho hai đứa khổ. Nhưng ông Chương lại mỉm cười.
- Các con yên tâm vì bố tin là chúng nó sẽ nên đôi và sẽ sống rất hạnh phúc...!!
Ông Chung mặc dù không tin tưởng lắm, nhưng ông cũng nói vào để động viên vợ.
- Anh nghĩ là mình nên làm theo lời của chị thông gia đi. Khi nào tìm được con bé Vân, chúng ta sẽ làm đám cưới cho hai đứa luôn....!!
Bà Nhung nắm lấy tay của chồng. Bà Jenny Phạm nhìn hai vợ chồng, bà hiều.
- Họ đang lo cho đứa con gái của họ...!!
Bà cũng đang lo cho thằng con trai của mình, bây giờ bà cũng không biết là nó đang ở chỗ nào. Bà mệt mỏi nghĩ.
- Sau khi lo xong cho chúng nó có lẽ bà cũng sẽ phải vào viện để điều trị bệnh thần kinh...!!
Ông Chương quan tâm hỏi bà Jenny Phạm.
- Bây giờ cô định ở đâu. Nếu cô không ngại có thể dọn hành lý về nhà của chúng tôi...!!
Bà Jenny cười.
- Cám ơn bác, nhưng cháu đã thuê phòng ở khách sạn rồi. Cháu sẽ tới thăm anh chị và sáng mai....!!
- Cô định ở đây bao lâu...??
- Chắc khoảng một tuần, vì sau khi lo cho xong chuyện cưới xin này, cháu cần bay về nước để giải quyết chuyện của gia đình....!!
Họ vừa ăn vừa nói chuyện. Cả hai gia đình đều cố tìm hiểu và nói chuyện với nhau nhiều hơn. Họ kể về con gái và con trai của họ. vì dù gì mai sau họ cũng trở thành thông gia. Mặc dù bố mẹ của Vân không đồng ý cuộc hôn nhân gượng ép này nhưng họ không dám có ý kiến phản đối vì ông Chương đã đứng ra giải quyết hết vụ này rồi. Bà Nhung đành nuốt hận và lo lắng vào trong lòng. Bà cầu trời cho Vân bình an trở về và không gặp bất cứ chuyện gì.
Bà Jenny Phạm đang lo cho thằng con trai, bà không hiểu tại sao nó lại biến mất một cách thần bí như vậy. Bà không biết là nó đang định làm gì.
Tay cầm túi xách, hành lý theo sau. Anh chàng nheo mắt lại để nhìn mọi thứ xung quanh. Đây là lần đầu tiên anh chàng sang đây, thành phố này không hề cuốn hút anh chàng mà chàng chàng sang đây vì một lý do hết sức tế nhị, đó là muốn được yên thân.
Bắt cho mình một chiếc tắc xi, anh chàng tài xế tươi cười hỏi khi thấy hành khách đã yên vị trên ghế của mình.
- Cậu cần đi đâu để tôi đưa đi...??
- Anh có biết khách sạn nào gần đây không...??
Anh chàng tài xế hỏi.
- Đây là lần đầu tiên cậu sang đây hay sao mà không biết nên nghỉ ở khách sạn nào...??
- Vâng, phiền anh đưa tôi đi....!!
Anh chàng tài xế không nói gì mà tập trung vào lái xe, anh chàng lái xe qua mấy con đường và qua mấy cái ngã tư. Cuối cùng anh chàng cho xe dừng lại ở một cái khách sạn to và đẹp nhất ở đây.
Sau khi trả tiền xong cho anh chàng tài xế. Anh ta bước vào trong. Một anh chàng nhân viên đã đứng sẵn ở cửa để mở cửa cho khách. Anh ta lịch sự hỏi.
- Cậu cần tôi mang hành lý hay giúp gì cho không...??
- Tôi muốn thuê một phòng...!!
Anh chàng nhân viên đon đả mời.
- Vậy phiền anh đi theo hướng này để đăng ký phòng...!!
Anh chàng kia theo hướng chỉ. Anh chàng hỏi cô tiếp tân.
- Chị làm ơn cho em một phòng....!!
Cô tiếp tân nhìn anh chàng trước mặt rồi mỉm cười hỏi.
- Em đi một mình hay đi với bạn.....!!
- Em chỉ có một mình....!!
Cô nhân viên kiểm tra trên máy tính rồi đọc số phòng và kiểu phòng cho anh chàng chọn.
Vứt hành lý ở trên sàn, anh chàng nằm dài ở trên giường, tay vắt ở trên trán. Anh chàng cười khẩy nghĩ.
- Mình là một thằng xui xẻo, tại sao bố mẹ lại bắt mình kết hôn với một con bé lạ hoắc như thế chứ, mà cô ta là một người như thế nào mình cũng không biết thì kết hôn cái nỗi gì. Đúng là bực cả mình....!!
Anh chàng lấy quần áo và một cái khăn bằng bông rồi bước vào phòng tắm. hơi nước làm cho anh chàng tươi tỉnh lên một chút nhưng nỗi bực dọc ở trong lòng thì không làm sao mà quên được, mình cần phải tìm cho ra con bé đó và yêu cầu nó hủy bỏ hôn ước này cho mình. Tuy mình yêu cầu bố mẹ của cô ta ký vào tờ giấy đó nhưng đó chỉ là giả vờ mà thôi, mình không đời nào chịu đi cưới một con bé như cô ta.
Mặc một quần áo mà anh chàng cho là thoải mái nhất, anh chàng khép cửa rồi bước ra ngoài.
Thành phố này có quá nhiều xe cộ và đông người, khói bụi và nắng nóng là cho anh chàng muốn điên cả lên.
Anh chàng bắt đầu cảm thấy hối hận vì đi ra ngoài đường như thế này, biết thế ngủ ở trong phòng còn sướng hơn.
Có nhiều bác xe ôm mời chào anh chàng nhưng anh chàng lờ đi vì anh chàng muốn đi dạo ở quanh đây cho thư giãn đầu óc.
Vân sau khi nói là mình muốn đi ăn, cô nàng vớ lấy cái túi sách của mình rồi chạy biến ra cửa mà không cần sự cho phép của Khoa.
Khoa tức khí lẩm bẩm.
- Cô ta đúng là một cô nhân viên vô phép tắc nhất trên đời....!!
Nhìn mấy tờ giấy của Vân để ở trên bàn, anh chàng ngồi suy tư tuy là còn non nớt nhưng Khoa phải công nhận một điều là Vân rất có tài và có triển vọng, nếu được đào tạo cẩn thận Vân sẽ trở thành một nhà kinh tế giỏi trong tương lai.
Vân phóng ra cổng thật nhanh, cô nàng vừa chạy vừa chào bác bảo vệ khi thấy bóng dáng của ông.
- Chào bác....!!
Ông bảo vệ từ khi quen biết Vân đến giờ ông đâm ra thích cái tính trẻ con và hơi ngố của con nhỏ. Ông cười tươi bảo.
- Cháu đi ăn đấy à, mà chạy vừa thôi không lại va vào ai bây giờ...!!
- Không sao đâu mà bác vì cháu chạy như thế này quen rồi....!!
Vân nhảy tung tăng như một con chim sáo ở trên đường, cô nàng vừa đi vừa hát nhỏ ở trong miệng.
Hát chán cô nàng huýt sáo lên một giai điệu vui tươi, mấy người đang đi trên vỉa hè quay cả lại để nhìn cô con nhỏ nhưng Vân không quan tâm, vì trong lòng của Vân đang vui nên không thể ngăn được sự hạnh phúc của cô nàng.
Mùi thức ăn bay ra làm cho Vân cảm thấy đói, con nhỏ quẹt ngang mũi rồi lẩm bẩm.
- Giờ ăn đã đến rồi....!!
Vân phóng hết tốc lực và chạy thật nhanh đến cái quán quen. Cô nàng đi nhanh quá đến nỗi va cả vào một anh chàng đang đi ngược hướng với với mình, anh chàng liền túm ngay lấy tay của Vân rồi quát.
- Cô đi đứng như thế hả...??
Mái tóc của Vân bay theo chiều gió khi cô nàng quay một vòng và khi ánh mắt của họ nhìn vào nhau cả hai đều sững sờ.
Anh chàng sửng xốt nhìn Vân cho thật kỹ rồi hỏi tên của con nhỏ.
- Cô tên là gì...??
Vân giật mình, thôi không còn nhìn anh chàng va vào mình nữa mà hỏi vặn lại.
- Anh hỏi tên của tôi làm gì và anh còn không mau buông tay của tôi ra....!!
Anh chàng kia vẫn nắm cứng và yêu cầu Vân.
- Chỉ cần cô nói tên của mình cho tôi biết tôi sẽ buông tha cho cô, nếu không tôi sẽ bắt đền cô vì tội dám va vào tôi....!!
Vân chưa thấy có tên nào vô lý như tên này.
- Anh có bị làm sao không hả, anh nên nhớ tôi tuy va vào anh nhưng đó chỉ là vô tình thôi. Tôi thấy anh có bị làm sao đâu mà tôi phải đền cho anh là thế nào....!!
Anh chàng không nói gì mà vác Vân luôn lên vai của mình. Anh ta huýt sáo có một chiếc xe đang chờ sẵn.
Vân kinh hoàng và sợ hãi kêu lên.
- Anh làm gì thế hả, mau thả tôi xuống....!!
Anh ta không nói gì mà tống luôn Vân vào xe, anh ta cũng theo luôn vào. Anh ta ra lệnh.
- Lái xe đi cho tôi....!!
Vân gào lên.
- Có ai không cứu tôi với....!!
Anh ta bịp miệng của Vân lại và dọa.
- Cô mà còn to mồm nữa là tôi sẽ trói cô lại và tống giẻ vào mồm của cô bây giờ...!!
Vân gật gật đầu coi như đã hiều, anh chàng kia vừa buông tay ra.Vân lại gào lên và đánh vào người của anh ta, nhưng anh giữ Vân thật chặt trong vòng tay của mình. Vân không tài nào cựa quậy nổi.
Chiếc xe dừng lại ở một khách sạn. Vân không hiểu gì cả tại sao anh ta vừa mới nhìn thấy mình là bắt cóc mình là thế nào. Vân run sợ, con nhỏ sợ gặp phải mấy tên biến thái. Cả người của cô nàng run lên cầm cập và nước mắt của cô nàng tuôn cả ra.
Anh chàng kia cúi xuống hỏi.
- Cô sợ đến thế kia à, nếu lúc nãy cô nghe lời của cô thì đâu phải khổ như thế này nhưng bây
giờ chúng ta sẽ nói chuyện với nhau theo cách khác....!!
Anh ta hất hàm bảo anh chàng kia.
- Anh có thể lên phòng của tôi để mở cửa ra trước được không, tôi cần nói chuyện với con nhỏ này.....!!
Anh chàng kia nghe lời rồi bước xuống đất. Anh chàng từ từ buông tay ra khỏi miệng của Vân. Mắt trừng lên đầy đe dọa.
- Tôi yêu cầu cô cho tôi biết tên thật của cô ....!!
Vân sợ hãi nên run bắn cả người, cô nàng cố cạy tấm cửa kính xe để thoát ra ngoài nhưng vô vọng.
Anh chàng kia bảo Vân.
- Cô có gào lên cũng vô ích vì đây là khách sạn của tôi, cô nghĩ họ sẽ cứu cô khi tôi là ông chủ của họ à. Nào nói đi, chỉ cần cô trả lời của tôi, tôi sẽ thả cho cô đi...!!
- Anh... anh hỏi tên của tôi làm gì...??
Anh chàng kia quát.
- Tôi chỉ cần cô trả lời tôi thôi sao cô còn lắm mồm như thế làm gì...??
Vân định nói đại một cái tên nào cũng được nhưng khi thấy anh ta nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống. Vân hãi quá bảo.
- Tên của tôi là Vân....!!
Từ Vân vừa thoát ra khỏi miệng. Hắn ta cầm chặt lấy tay của Vân, hắn nhìn cho thật kỹ và gặn hỏi.
- Cô nói thật chứ....??
Vân tức khí nói.
- Anh quá đáng vừa thôi, tôi đã nói tên của mình rồi anh còn không mau thả tôi xuống. Anh mà không thả tôi, tôi sẽ báo công an bắt anh về tội bắt cóc bây giờ...!!
Anh ta cười khẩy bảo Vân.
- Cô sẽ kiện tôi về chuyện gì, chuyện tôi bắt cóc vợ chưa cưới của mình à....???
Vân bị xốc và kinh ngạc tột độ, con nhỏ cảm tưởng mọi thứ như bị gãy vụn xung quanh mình.
Vân không còn tin vào tai của mình nữa. Vân bịp tai lại và mắt nhìn anh chàng trước mặt của mình. Con nhỏ lắp bắp hỏi.
- Anh...anh đùa tôi đúng không, làm gì có chuyện phi lí như vậy được, tôi không quen biết anh và anh cũng không quen biết tôi làm gì có chuyện chúng ta là vợ chồng chưa cưới, thật là khôi hài. Anh mau hạ cửa kính xe cho tôi xuống....!!
Anh ta lấy một tấm hình rồi đưa cho Vân, anh ta hất hàm bảo Vân.
- Cô hãy tự mình xem đi...!!
Vân run run cầm lấy. Con nhỏ sửng xốt vì đây là hình của nó, tại sao cái tên kia lại có trừ phi.
Vân ôm đầu kêu khổ, con nhỏ đã tốn không biết bao nhiêu công sức mới trốn thoát và sống xót cho đến bây giờ tại sao tên chồng chết tiệt này lại xuất hiện ở đây làm gì, mà có chắc hắn là chồng của mình không, biết đâu đây chỉ là một trò lừa đảo để mình xa vào bẫy thì sao.
- Anh lừa tôi đúng không, anh không thể nào là chồng của tôi được....!!
Anh ta bực mình liền lầy thếm mấy tờ giấy và cả lá thư của ông nội của Vân nữa. Nét chữ này thì không thể nhầm được, chưa hết còn có cả một tấm hình chụp ảnh gia đình của Vân. Anh ta còn mang cho Vân xem một album ảnh toàn là ảnh của Vân. Vân bực mình hết sức. Con nhỏ nghĩ.
- Chắc đây là một trò của ông nội mình đây mà, thảo nào mình tìm mãi cũng không thấy cuốn album của mình ở đâu, hóa ra ông mình gởi cho hắn. Ông mình đúng là không biết thương cháu gái gì hết, ông định bán mình đi luôn hay sao mà làm cái trò hôn nhân vớ vẩn này....!!
- Tôi không cần biết và tôi cũng không tin anh. Vì vậy phiền anh mở cửa để tôi đi cho, nếu không tôi sẽ gào to lên và gọi cảnh sát bây giờ...!!
Anh chàng yêu cầu Vân.
- Tôi muốn cô hủy đám cưới này cho tôi vì tôi không thể nào đồng ý lấy một con nhỏ như cô được....!!
Vân mặc dù vẫn chưa tin và không muốn tin tên này là chồng của mình nhưng nghe anh ta nói muốn hủy hôn. Vân mừng quá, con nhỏ cười thật tươi rồi nói luôn mà không cần suy nghĩ đến một giây.
- Được tôi đồng ý, nếu anh không yêu cầu tôi, tôi cũng muốn làm điều này từ lâu rồi nếu không tôi đâu bỏ nhà đi chốn làm gì. Vậy là chúng ta đã thỏa thuận xong, coi như từ nay tôi và anh không quen và cũng không biết....!!
Anh chàng kinh ngạc, anh ta cứ tưởng là sẽ rất khó khi yêu cầu cô vợ của mình hủy bỏ hôn ước của hai gia đình nhưng điều này lại vượt ngoài mong đợi của anh chàng. Tự nhiên anh ta lại muốn kéo dài trò chơi này.
- Cô không hối hận khi từ chối một người như tôi chứ...??
Vân bĩu môi nói.
- Dạ, tôi không dám, anh đi mà tìm người nào có thể thích anh và muốn lấy anh còn tôi....
Cô nàng bắt chéo hai tay trước ngực rồi nói tiếp.
- Tôi không thích loại công tử bột như anh...!!
Anh chàng kia tái mặt, anh ta mở cửa và tống Vân ra ngoài.
- Chào cô, tôi cũng không hy vọng gặp lại cô nhưng chúng ta cần phải gặp nhau thêm một lần nữa vì chúng ta còn có một số vấn đề cần thảo luận với nhau...!!
Vân được thoát ra ngoài. Vân mừng quá, vừa đi cô nàng vừa lẩm bẩm.
- Toi mạng rồi chúa ơi mình phải làm sao khi đối diện với sự thật này đây. Nhưng mà may quá không phải là hắn không hề muốn có cuộc hôn nhân này hay sao vậy là mình không cần phải chốn chui chốn nhủi nữa và có thể về với gia đình rồi.
Ông Chung nói.
- Nếu bà muốn chúng ta thẳng thắn với nhau thì tôi cũng có điều cần nói. Con bé Vân nhà tôi cũng đã bỏ nhà ra đi được hơn một tuần rồi, nó không hề đồng ý cuộc hôn nhân này, nó chống đối bằng cách ra đi và tự sống tự lập. Chúng tôi cũng đau cả đầu vì nó. Bây giờ bà đã biết rồi, bà có ý kiến gì thì cho chúng tôi biết để chúng ta còn bàn tiếp....!!
Bà Jenny Phạm cũng kinh ngạc không kém gì bà Nhung khi nghe bà nói thẳng về thằng con trai. Bà lắc đầu nghĩ.
- Xem ra hai đứa này đúng là một đôi trời sinh, chúng nó giống nhau quá, nếu mà lấy nhau không biết có hạnh phúc hay không. Mình nên làm gì bây giờ. Con dâu của mình xem ra cũng là một con bé mạnh mẽ và nóng tính đây, nó táo tợn quá chỉ có thế thôi mà nó dám bỏ nhà ra đi. Bọn trẻ này làm cho mình đau cả đầu.....!!
- Tôi cũng không biết làm gì vào lúc này nữa. Tôi nghĩ thôi thì mình cứ bàn chuyện cưới xin dần đi. Sau khi gặp chúng nó chúng ta sẽ nói chuyện này sau...!!
Bà Nhung lo lắng hỏi.
- Chúng ta làm như thế này liệu có quá vội vàng không vì biết đâu chúng nó lại không chấp nhận và cả đời của chúng nó vì chúng ta mà giang dở thì sao....!!
Bà Jenny Phạm cũng hơi do dự, bà cũng sợ làm cho hai đứa khổ. Nhưng ông Chương lại mỉm cười.
- Các con yên tâm vì bố tin là chúng nó sẽ nên đôi và sẽ sống rất hạnh phúc...!!
Ông Chung mặc dù không tin tưởng lắm, nhưng ông cũng nói vào để động viên vợ.
- Anh nghĩ là mình nên làm theo lời của chị thông gia đi. Khi nào tìm được con bé Vân, chúng ta sẽ làm đám cưới cho hai đứa luôn....!!
Bà Nhung nắm lấy tay của chồng. Bà Jenny Phạm nhìn hai vợ chồng, bà hiều.
- Họ đang lo cho đứa con gái của họ...!!
Bà cũng đang lo cho thằng con trai của mình, bây giờ bà cũng không biết là nó đang ở chỗ nào. Bà mệt mỏi nghĩ.
- Sau khi lo xong cho chúng nó có lẽ bà cũng sẽ phải vào viện để điều trị bệnh thần kinh...!!
Ông Chương quan tâm hỏi bà Jenny Phạm.
- Bây giờ cô định ở đâu. Nếu cô không ngại có thể dọn hành lý về nhà của chúng tôi...!!
Bà Jenny cười.
- Cám ơn bác, nhưng cháu đã thuê phòng ở khách sạn rồi. Cháu sẽ tới thăm anh chị và sáng mai....!!
- Cô định ở đây bao lâu...??
- Chắc khoảng một tuần, vì sau khi lo cho xong chuyện cưới xin này, cháu cần bay về nước để giải quyết chuyện của gia đình....!!
Họ vừa ăn vừa nói chuyện. Cả hai gia đình đều cố tìm hiểu và nói chuyện với nhau nhiều hơn. Họ kể về con gái và con trai của họ. vì dù gì mai sau họ cũng trở thành thông gia. Mặc dù bố mẹ của Vân không đồng ý cuộc hôn nhân gượng ép này nhưng họ không dám có ý kiến phản đối vì ông Chương đã đứng ra giải quyết hết vụ này rồi. Bà Nhung đành nuốt hận và lo lắng vào trong lòng. Bà cầu trời cho Vân bình an trở về và không gặp bất cứ chuyện gì.
Bà Jenny Phạm đang lo cho thằng con trai, bà không hiểu tại sao nó lại biến mất một cách thần bí như vậy. Bà không biết là nó đang định làm gì.
Tay cầm túi xách, hành lý theo sau. Anh chàng nheo mắt lại để nhìn mọi thứ xung quanh. Đây là lần đầu tiên anh chàng sang đây, thành phố này không hề cuốn hút anh chàng mà chàng chàng sang đây vì một lý do hết sức tế nhị, đó là muốn được yên thân.
Bắt cho mình một chiếc tắc xi, anh chàng tài xế tươi cười hỏi khi thấy hành khách đã yên vị trên ghế của mình.
- Cậu cần đi đâu để tôi đưa đi...??
- Anh có biết khách sạn nào gần đây không...??
Anh chàng tài xế hỏi.
- Đây là lần đầu tiên cậu sang đây hay sao mà không biết nên nghỉ ở khách sạn nào...??
- Vâng, phiền anh đưa tôi đi....!!
Anh chàng tài xế không nói gì mà tập trung vào lái xe, anh chàng lái xe qua mấy con đường và qua mấy cái ngã tư. Cuối cùng anh chàng cho xe dừng lại ở một cái khách sạn to và đẹp nhất ở đây.
Sau khi trả tiền xong cho anh chàng tài xế. Anh ta bước vào trong. Một anh chàng nhân viên đã đứng sẵn ở cửa để mở cửa cho khách. Anh ta lịch sự hỏi.
- Cậu cần tôi mang hành lý hay giúp gì cho không...??
- Tôi muốn thuê một phòng...!!
Anh chàng nhân viên đon đả mời.
- Vậy phiền anh đi theo hướng này để đăng ký phòng...!!
Anh chàng kia theo hướng chỉ. Anh chàng hỏi cô tiếp tân.
- Chị làm ơn cho em một phòng....!!
Cô tiếp tân nhìn anh chàng trước mặt rồi mỉm cười hỏi.
- Em đi một mình hay đi với bạn.....!!
- Em chỉ có một mình....!!
Cô nhân viên kiểm tra trên máy tính rồi đọc số phòng và kiểu phòng cho anh chàng chọn.
Vứt hành lý ở trên sàn, anh chàng nằm dài ở trên giường, tay vắt ở trên trán. Anh chàng cười khẩy nghĩ.
- Mình là một thằng xui xẻo, tại sao bố mẹ lại bắt mình kết hôn với một con bé lạ hoắc như thế chứ, mà cô ta là một người như thế nào mình cũng không biết thì kết hôn cái nỗi gì. Đúng là bực cả mình....!!
Anh chàng lấy quần áo và một cái khăn bằng bông rồi bước vào phòng tắm. hơi nước làm cho anh chàng tươi tỉnh lên một chút nhưng nỗi bực dọc ở trong lòng thì không làm sao mà quên được, mình cần phải tìm cho ra con bé đó và yêu cầu nó hủy bỏ hôn ước này cho mình. Tuy mình yêu cầu bố mẹ của cô ta ký vào tờ giấy đó nhưng đó chỉ là giả vờ mà thôi, mình không đời nào chịu đi cưới một con bé như cô ta.
Mặc một quần áo mà anh chàng cho là thoải mái nhất, anh chàng khép cửa rồi bước ra ngoài.
Thành phố này có quá nhiều xe cộ và đông người, khói bụi và nắng nóng là cho anh chàng muốn điên cả lên.
Anh chàng bắt đầu cảm thấy hối hận vì đi ra ngoài đường như thế này, biết thế ngủ ở trong phòng còn sướng hơn.
Có nhiều bác xe ôm mời chào anh chàng nhưng anh chàng lờ đi vì anh chàng muốn đi dạo ở quanh đây cho thư giãn đầu óc.
Vân sau khi nói là mình muốn đi ăn, cô nàng vớ lấy cái túi sách của mình rồi chạy biến ra cửa mà không cần sự cho phép của Khoa.
Khoa tức khí lẩm bẩm.
- Cô ta đúng là một cô nhân viên vô phép tắc nhất trên đời....!!
Nhìn mấy tờ giấy của Vân để ở trên bàn, anh chàng ngồi suy tư tuy là còn non nớt nhưng Khoa phải công nhận một điều là Vân rất có tài và có triển vọng, nếu được đào tạo cẩn thận Vân sẽ trở thành một nhà kinh tế giỏi trong tương lai.
Vân phóng ra cổng thật nhanh, cô nàng vừa chạy vừa chào bác bảo vệ khi thấy bóng dáng của ông.
- Chào bác....!!
Ông bảo vệ từ khi quen biết Vân đến giờ ông đâm ra thích cái tính trẻ con và hơi ngố của con nhỏ. Ông cười tươi bảo.
- Cháu đi ăn đấy à, mà chạy vừa thôi không lại va vào ai bây giờ...!!
- Không sao đâu mà bác vì cháu chạy như thế này quen rồi....!!
Vân nhảy tung tăng như một con chim sáo ở trên đường, cô nàng vừa đi vừa hát nhỏ ở trong miệng.
Hát chán cô nàng huýt sáo lên một giai điệu vui tươi, mấy người đang đi trên vỉa hè quay cả lại để nhìn cô con nhỏ nhưng Vân không quan tâm, vì trong lòng của Vân đang vui nên không thể ngăn được sự hạnh phúc của cô nàng.
Mùi thức ăn bay ra làm cho Vân cảm thấy đói, con nhỏ quẹt ngang mũi rồi lẩm bẩm.
- Giờ ăn đã đến rồi....!!
Vân phóng hết tốc lực và chạy thật nhanh đến cái quán quen. Cô nàng đi nhanh quá đến nỗi va cả vào một anh chàng đang đi ngược hướng với với mình, anh chàng liền túm ngay lấy tay của Vân rồi quát.
- Cô đi đứng như thế hả...??
Mái tóc của Vân bay theo chiều gió khi cô nàng quay một vòng và khi ánh mắt của họ nhìn vào nhau cả hai đều sững sờ.
Anh chàng sửng xốt nhìn Vân cho thật kỹ rồi hỏi tên của con nhỏ.
- Cô tên là gì...??
Vân giật mình, thôi không còn nhìn anh chàng va vào mình nữa mà hỏi vặn lại.
- Anh hỏi tên của tôi làm gì và anh còn không mau buông tay của tôi ra....!!
Anh chàng kia vẫn nắm cứng và yêu cầu Vân.
- Chỉ cần cô nói tên của mình cho tôi biết tôi sẽ buông tha cho cô, nếu không tôi sẽ bắt đền cô vì tội dám va vào tôi....!!
Vân chưa thấy có tên nào vô lý như tên này.
- Anh có bị làm sao không hả, anh nên nhớ tôi tuy va vào anh nhưng đó chỉ là vô tình thôi. Tôi thấy anh có bị làm sao đâu mà tôi phải đền cho anh là thế nào....!!
Anh chàng không nói gì mà vác Vân luôn lên vai của mình. Anh ta huýt sáo có một chiếc xe đang chờ sẵn.
Vân kinh hoàng và sợ hãi kêu lên.
- Anh làm gì thế hả, mau thả tôi xuống....!!
Anh ta không nói gì mà tống luôn Vân vào xe, anh ta cũng theo luôn vào. Anh ta ra lệnh.
- Lái xe đi cho tôi....!!
Vân gào lên.
- Có ai không cứu tôi với....!!
Anh ta bịp miệng của Vân lại và dọa.
- Cô mà còn to mồm nữa là tôi sẽ trói cô lại và tống giẻ vào mồm của cô bây giờ...!!
Vân gật gật đầu coi như đã hiều, anh chàng kia vừa buông tay ra.Vân lại gào lên và đánh vào người của anh ta, nhưng anh giữ Vân thật chặt trong vòng tay của mình. Vân không tài nào cựa quậy nổi.
Chiếc xe dừng lại ở một khách sạn. Vân không hiểu gì cả tại sao anh ta vừa mới nhìn thấy mình là bắt cóc mình là thế nào. Vân run sợ, con nhỏ sợ gặp phải mấy tên biến thái. Cả người của cô nàng run lên cầm cập và nước mắt của cô nàng tuôn cả ra.
Anh chàng kia cúi xuống hỏi.
- Cô sợ đến thế kia à, nếu lúc nãy cô nghe lời của cô thì đâu phải khổ như thế này nhưng bây
giờ chúng ta sẽ nói chuyện với nhau theo cách khác....!!
Anh ta hất hàm bảo anh chàng kia.
- Anh có thể lên phòng của tôi để mở cửa ra trước được không, tôi cần nói chuyện với con nhỏ này.....!!
Anh chàng kia nghe lời rồi bước xuống đất. Anh chàng từ từ buông tay ra khỏi miệng của Vân. Mắt trừng lên đầy đe dọa.
- Tôi yêu cầu cô cho tôi biết tên thật của cô ....!!
Vân sợ hãi nên run bắn cả người, cô nàng cố cạy tấm cửa kính xe để thoát ra ngoài nhưng vô vọng.
Anh chàng kia bảo Vân.
- Cô có gào lên cũng vô ích vì đây là khách sạn của tôi, cô nghĩ họ sẽ cứu cô khi tôi là ông chủ của họ à. Nào nói đi, chỉ cần cô trả lời của tôi, tôi sẽ thả cho cô đi...!!
- Anh... anh hỏi tên của tôi làm gì...??
Anh chàng kia quát.
- Tôi chỉ cần cô trả lời tôi thôi sao cô còn lắm mồm như thế làm gì...??
Vân định nói đại một cái tên nào cũng được nhưng khi thấy anh ta nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống. Vân hãi quá bảo.
- Tên của tôi là Vân....!!
Từ Vân vừa thoát ra khỏi miệng. Hắn ta cầm chặt lấy tay của Vân, hắn nhìn cho thật kỹ và gặn hỏi.
- Cô nói thật chứ....??
Vân tức khí nói.
- Anh quá đáng vừa thôi, tôi đã nói tên của mình rồi anh còn không mau thả tôi xuống. Anh mà không thả tôi, tôi sẽ báo công an bắt anh về tội bắt cóc bây giờ...!!
Anh ta cười khẩy bảo Vân.
- Cô sẽ kiện tôi về chuyện gì, chuyện tôi bắt cóc vợ chưa cưới của mình à....???
Vân bị xốc và kinh ngạc tột độ, con nhỏ cảm tưởng mọi thứ như bị gãy vụn xung quanh mình.
Vân không còn tin vào tai của mình nữa. Vân bịp tai lại và mắt nhìn anh chàng trước mặt của mình. Con nhỏ lắp bắp hỏi.
- Anh...anh đùa tôi đúng không, làm gì có chuyện phi lí như vậy được, tôi không quen biết anh và anh cũng không quen biết tôi làm gì có chuyện chúng ta là vợ chồng chưa cưới, thật là khôi hài. Anh mau hạ cửa kính xe cho tôi xuống....!!
Anh ta lấy một tấm hình rồi đưa cho Vân, anh ta hất hàm bảo Vân.
- Cô hãy tự mình xem đi...!!
Vân run run cầm lấy. Con nhỏ sửng xốt vì đây là hình của nó, tại sao cái tên kia lại có trừ phi.
Vân ôm đầu kêu khổ, con nhỏ đã tốn không biết bao nhiêu công sức mới trốn thoát và sống xót cho đến bây giờ tại sao tên chồng chết tiệt này lại xuất hiện ở đây làm gì, mà có chắc hắn là chồng của mình không, biết đâu đây chỉ là một trò lừa đảo để mình xa vào bẫy thì sao.
- Anh lừa tôi đúng không, anh không thể nào là chồng của tôi được....!!
Anh ta bực mình liền lầy thếm mấy tờ giấy và cả lá thư của ông nội của Vân nữa. Nét chữ này thì không thể nhầm được, chưa hết còn có cả một tấm hình chụp ảnh gia đình của Vân. Anh ta còn mang cho Vân xem một album ảnh toàn là ảnh của Vân. Vân bực mình hết sức. Con nhỏ nghĩ.
- Chắc đây là một trò của ông nội mình đây mà, thảo nào mình tìm mãi cũng không thấy cuốn album của mình ở đâu, hóa ra ông mình gởi cho hắn. Ông mình đúng là không biết thương cháu gái gì hết, ông định bán mình đi luôn hay sao mà làm cái trò hôn nhân vớ vẩn này....!!
- Tôi không cần biết và tôi cũng không tin anh. Vì vậy phiền anh mở cửa để tôi đi cho, nếu không tôi sẽ gào to lên và gọi cảnh sát bây giờ...!!
Anh chàng yêu cầu Vân.
- Tôi muốn cô hủy đám cưới này cho tôi vì tôi không thể nào đồng ý lấy một con nhỏ như cô được....!!
Vân mặc dù vẫn chưa tin và không muốn tin tên này là chồng của mình nhưng nghe anh ta nói muốn hủy hôn. Vân mừng quá, con nhỏ cười thật tươi rồi nói luôn mà không cần suy nghĩ đến một giây.
- Được tôi đồng ý, nếu anh không yêu cầu tôi, tôi cũng muốn làm điều này từ lâu rồi nếu không tôi đâu bỏ nhà đi chốn làm gì. Vậy là chúng ta đã thỏa thuận xong, coi như từ nay tôi và anh không quen và cũng không biết....!!
Anh chàng kinh ngạc, anh ta cứ tưởng là sẽ rất khó khi yêu cầu cô vợ của mình hủy bỏ hôn ước của hai gia đình nhưng điều này lại vượt ngoài mong đợi của anh chàng. Tự nhiên anh ta lại muốn kéo dài trò chơi này.
- Cô không hối hận khi từ chối một người như tôi chứ...??
Vân bĩu môi nói.
- Dạ, tôi không dám, anh đi mà tìm người nào có thể thích anh và muốn lấy anh còn tôi....
Cô nàng bắt chéo hai tay trước ngực rồi nói tiếp.
- Tôi không thích loại công tử bột như anh...!!
Anh chàng kia tái mặt, anh ta mở cửa và tống Vân ra ngoài.
- Chào cô, tôi cũng không hy vọng gặp lại cô nhưng chúng ta cần phải gặp nhau thêm một lần nữa vì chúng ta còn có một số vấn đề cần thảo luận với nhau...!!
Vân được thoát ra ngoài. Vân mừng quá, vừa đi cô nàng vừa lẩm bẩm.
- Toi mạng rồi chúa ơi mình phải làm sao khi đối diện với sự thật này đây. Nhưng mà may quá không phải là hắn không hề muốn có cuộc hôn nhân này hay sao vậy là mình không cần phải chốn chui chốn nhủi nữa và có thể về với gia đình rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.