Chương 45
mysweetlovelyday
13/03/2014
- Có lẽ mình đã bị con nhỏ Vân quyến rũ mất rồi. Đó là lí do
vì sao mọi thứ về nó mình đều nhớ rõ và đó cũng là lí do vì sao mình hờn ghen
và tức giận khi trông thấy nó tay trong tay với một thằng đàn ông khác. Tại sao
mình lại đi thích một con nhóc và tại sao mình lại đi yêu một con nhóc đã có chồng.
Chúa ơi, có phải mình bị bệnh rồi không, tại sao điều này lại xảy ra với
mình....!!
Khoa lia chuột vào một trang web, anh chàng tức giận nói.
- Không làm việc được thì chơi game....!!
Khoa lựa chọn một game đầy cảnh đánh đấm và bắn súng. Sau một hồi chơi, Khoa bị cuốn hút vào trận chiến, anh chàng tạm quên đi nỗi tức giân đang dồn nén ở trong lòng và nỗi nhớ Vân đang giày vò ở trong tim.
Vũ vẫn chưa trở về nhà, anh chàng vẫn đang làm việc ở trong văn phòng. Anh chàng quản lý siêu thị gõ cửa phòng của Vũ.
Vũ giật mình bảo.
- Mời vào....!!
Anh ta mang cho Vũ một tập hồ sơ. Trên tay của anh ta đang cầm bản báo cáo doanh thu trong ngày. Anh ta lễ phép nói.
- Thưa anh. Đây là bản báo cáo mà anh yêu cầu....!!
Vũ ngẩng đầu lên, anh chàng mệt mỏi nói.
- Cảm ơn cậu....!!
Vũ cầm lấy, anh chàng dở từng trang. Sau khi đọc lướt qua một hồi. Vũ hài lòng bảo.
- Tôi thấy đã tạm ổn rồi đấy. Cậu và mọi người có thể về....!!
Anh ta tò mò hỏi sếp.
- Anh không định về luôn hay sao...??
Vũ vẫn cắm cúi đọc cho xong mấy tệp hồ sơ. Anh chàng lịch sự trả lời cậu nhân viên.
- Tôi còn phải hoàn thành nốt mấy bản hợp đồng kia rồi tôi mới về...!!
Anh ta lắc đầu, vì ở đây không ai còn lại gì tính cách tham công tiếc việc của sếp. Trong khi mọi người đã về gần hết, sếp vẫn miệt mài bên bàn giấy. Sếp làm việc chăm chỉ đến nỗi bọn nhân viên cũng cảm thấy ghen tị với sếp.
- Chào sếp. Bọn em về trước đây....!!
- Ừ, chào cậu....!!
Anh ta sau khi khép cửa phòng của Vũ lại. Anh ta bảo mọi người.
- Chúng ta đóng mấy cửa chính lại thôi còn cửa phụ cứ để cho sếp làm vì sếp của chúng ta còn chưa muốn về....!!
Vũ vẫn mải miết với công việc của mình. Bó hoa hồng nhung đang nằm ở trên bàn. Vũ thở dài, không phải anh chàng muốn ở lại làm việc khuya nhưng mà phải về căn nhà lạnh lẽo và cô đơn của mình thì thà anh chàng ở đây còn hơn. Vì ít ra ở đây lúc nào cũng tấp nập người ra người vào.Tiếng cười nói lúc nào cũng vang vọng. Ở siêu thị, Vũ còn thấy mình đang sống, ở nhà Vũ như thấy trái tim và cơ thể của mình chết rồi vậy. Anh chàng sợ đối diện với bóng đêm và sợ những hôm trời trở lạnh. Vũ sợ khi ốm đau không có ai ở bên an ủi động viên và chăm sóc cho anh chàng.
Mặc dù có nhiều nỗi sợ hãi và lo lắng như thế nhưng Vũ lại không muốn ai ở bên cạnh mình. Vũ thà chọn sống cô độc suốt đời còn hơn bị đau khổ và thất tình một lần nữa. Sự chết chóc luôn ám ảnh anh chàng. Vũ không đủ dũng khí nhìn người con gái của mình ra đi trước. Vũ đã nếm trải cảm giác đau khổ tột cùng một lần rồi, cảm giác đó là một nỗi đau khó phai trong lòng của Vũ. Dù đi đâu hay làm gì, nó như một bóng ma, nó bám theo Vũ ở mọi nơi và mọi lúc.
Ai không hiểu lại tưởng Vũ là một kẻ bất cần đời và là một con người kiêu ngạo. Chỉ có bản thân của Vũ hiểu là Vũ đang cần gì và đang muốn gì. Nếu có một Hoa thứ hai xuất hiện có lẽ Vũ sẽ không ngần ngại dang rộng vòng tay của mình ra để đón lấy. Vũ đã chờ suốt tám năm này mà có thấy ai đâu. Anh chàng lắc đầu thở dài nghĩ.
- Mình là một tên ngu và là một người ích kỷ khi đi so sánh Hoa với các cô gái khác. Có phải vì tình yêu mình dành cho Hoa quá lớn nên không thể nào phai được hay tại đó là một mối tình dang dở nên mình mãi vẫn thấy nó đẹp....!!
...................
Ánh sáng chan hòa khắp muôn nơi. Tiếng đồng hồ báo thức làm cho Vân giật mình tỉnh giấc. Bàn tay phải của Vân đập nhẹ lên đỉnh của chiếc đồng hồ. Con nhỏ vẫn chưa thoát khỏi được tình trạng ngái ngủ. Vân từ từ ngồi dậy, con nhỏ vươn vai rồi ngáp một cái rõ to.
Vân khẽ lắc người một cái, con nhỏ lười biếng mở mắt. Vân giật mình và kinh ngạc, con nhỏ vội ôm lấy cái gối. Vân gắt.
- Anh đang làm gì trong phòng của tôi thế...??
Duy bật cười thật to. Anh chàng thích thú nói.
- Tôi chỉ muốn biết bộ dạng khi ngủ dậy của cô vào lúc sáng như thế nào thôi. Không ngờ trông cô như một đứa trẻ, nhìn bộ quần áo ngủ của cô xem....!!
Vân đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ. Bộ quần áo của Vân là một chiếc váy rộng thùng thính, con nhỏ thích mấy hình con gấu bông nên con nhỏ mua cho mình một bộ quần áo trẻ em. Vân từ xưa đến nay vẫn trung thành với kiểu quần áo ngủ kiểu này. Vân vừa ngượng vừa tức, Vân quát nhẹ.
- Ai cho phép anh vào phòng ngủ của người khác thế hả. Anh còn không mau đi ra đi....!!
Duy quan sát Vân từ đầu đến chân. Sẵn chiếc điện thoại trên tay. Duy chụp cho Vân mấy kiểu. Anh chàng lưu tất cả vào máy. Duy nháy mắt bảo Vân.
- Khi nào tôi buồn hay là bị stress, tôi sẽ giở mấy tấm hình của cô ra xem. Tôi nghĩ đó là một phương pháp gây cười hữu hiệu....!!
Vân nhảy xuống giường, con nhỏ hét.
- Anh có xóa mấy bức hình đó đi không thì bảo. Anh định lôi tôi ra làm trò hề cho anh đấy hả...??
Bàn tay của Vân với tới đâu. Duy lại dơ cao tới đó, con nhỏ đã cố hết sức mà không tài nào cướp được chiếc điện thoại trong tay của Duy. Vân mệt bở hơi tai con nhỏ bực mình nói.
- Khi nào đi làm về tôi sẽ xử anh sau. Còn bây giờ tôi không có thời gian đùa với anh....!!
Duy nghe Vân nhắc đến việc đi làm ở công ty của Khoa. Tự nhiên anh chàng muốn Vân bị muộn làm hay là nghỉ hẳn ở chỗ đó. Duy thách Vân.
- Nếu cô có thể trả lời được câu hỏi của tôi. Tôi sẽ cho cô đi, còn nếu không, cô chịu khó nghỉ việc ở nhà hôm nay.Thế nào cô có muốn chơi với tôi hay không...??
Vân không muốn đùa giỡn với Duy. Con nhỏ đẩy Duy đứng sang một bên. Vân bước thẳng vào phòng tắm, Vân nói vọng ra.
- Tôi không có hứng thú chơi trò đố chữ với anh. Tôi tự biết bản thân kém cỏi và cần phải học hỏi ở anh nhiều, nên khi nào tôi cảm thấy tôi khá hơn tình trạng hiện giờ. Tôi sẽ chơi với anh còn bây giờ, xin anh tha cho tôi....!!
Duy thấy Vân không muốn tham gia vào trò chơi của mình. Anh chàng hơi chán và hơi thất vọng. Duy lẩm bẩm.
- Mình phải làm gì cho hết ngày hôm nay đây. Còn hơn một tháng nữa mới kết thúc hợp đồng giữa Vân và Khoa. Làm sao mình chịu đựng được cảm giác lo lắng và ghen tuông khi ngày nào cô ấy cũng ở bên cạnh cái tên kia. Không được mình phải tìm cách gì đó để tách họ ra. Nhưng trước tiên mình phải thuyết phục được con nhỏ này nghỉ việc ở đó đã. Mà để làm được điều đó đâu phải dễ dàng gì, mình đã lỡ hứa không can dự vào đời tư của nó rồi nếu mình phá vỡ giao ước trước thì mình còn mặt mũi nào yêu cầu hay ra lệnh cho nó nữa chứ.
- Tại sao khi nói ra những lời đó mình lại không nghĩ đến những trường hợp này kia chứ. Có lẽ tại lúc đó mình chưa được gặp mặt ông sếp đẹp trai và phong độ của cô ta nên mình mới phát ngôn một cách vội vàng như thế, bây giờ mình muốn rút lại những lời đã nói ra e rằng đã muộn mất rồi. Đúng là lời nói như tên không nên bắn ra khi chưa suy sét kỹ...!!
Vân đánh răng rửa mặt. Con nhỏ cầm một chiếc lược màu hồng hình cánh bướm. Vân mâm mê nó trong đôi bàn nhỏ xinh. Con nhỏ thích thú lẩm bẩm.
- Chiếc lược này đẹp quá. Không biết nó của ai, mình phải hỏi anh ta chỗ mua cái lược này mới được. Khi nào về quê mình muốn mua một cái tặng cho con nhỏ Thu làm kỷ niệm. Không biết nó đang làm gì, con nhỏ và các bạn ở lớp có còn nhớ tới mình hay không hay là bọn nó đã quên mình mất rồi. Nếu bọn nó mà dám lơ là với mình khi mình trở về thì chúng nó không yên với mình đâu, mình sẽ làm cho chúng nó phát khóc lên thì thôi....!!
Vân mỉm cười khi nhớ tới các bạn ở quê nhà. Tình cảm học trò trong sáng khiến cho trái tim của Vân thanh thản và hạnh phúc. Con nhỏ ước mong một ngày không xa con nhỏ có thể thoát khỏi cái mớ bòng bong do cuộc hôn nhân gượng ép và không có tình yêu này tạo ra. Lúc đó con nhỏ lại vô tư cùng với Thu và mấy đứa bạn gái trong lớp đi tắm biển hay đi bắt sò. Vân bật cười, mặc dù ở vùng biển nhưng con nhỏ Thu lại không biết bơi. Cứ mỗi lần hai đứa đi tắm chung với nhau, nó run rẩy đứng ở mép nước, cô nàng ôm một cái phao to tướng. Vân phải khó khăn lắm mới kéo được Thu xuống nước. Con nhỏ sợ xanh cả mặt.
Vân muốn dạy cho Thu tập bơi nhưng con nhỏ luôn tìm cách từ chối và không muốn tập. Vân đành bó tay trước cái tính ương bướng và sợ sệt của con nhỏ. Vân do nghịch ngợm như con trai nên suốt 11 năm đi học. Vân luôn làm lớp trưởng. Các bạn trong lớp sợ Vân một phép, không phải con nhỏ ghê gớm hay bắt nạt chúng nó mà là do con nhỏ hay quát ra lửa và cái gì cũng đi tiên phong nên chúng nó luôn lấy Vân làm hình tượng mẫu cho chúng nó noi theo.
Vân không biết khi nghe tin Vân bỏ nhà ra đi vì bị bắt ép đi lấy chồng. Chúng nó có phải ứng gì, chúng nó có cười chê hay là thương hại cho Vân hay không. Con nhỏ thở dài. Vân đứng lặng trước gương, cơ thể của Vân như một quả bóng xì hơi. Vân nhớ nhỏ Thu và các bạn trong lớp quá. Nếu có thể được gặp chúng nó ở đây thì hay biết mấy.
Vân tếp tóc sang hai bên. Con nhỏ thắt thành hai cái bím. Vân phân vân không biết nên mặc bộ quần áo nào. Vân chọn cho mình một cái áo sơ mi màu trắng, một cái váy màu xanh nhạt. Sau khi mặc xong quần áo. Con nhỏ bước ra khỏi phòng tắm.
Duy đang đọc báo trong phòng lớn. Anh chàng đang ngồi chờ Vân. Duy có đôi điều muốn nói với con nhỏ. Vừa nhìn thấy hình bóng của Vân thấp thoáng sau cánh cửa. Duy nhìn sững Vân. Duy cau có n ói.
- Cô ăn mặc như thế
này để đi làm à. Cô không còn bộ nào khác để mặc hay sao...??
Vân liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Con nhỏ giật mình, đã gần tới giờ đi làm rồi. Vân không lý gì đến yêu cầu và nhận xét của Duy về cách ăn mặc của mình. Vân nói.
- Chào anh. Tôi đi làm đây....!!
Bố mẹ, ông nội và bà Jenny đang uống trà trong phòng khách. Họ đang nói chuyện về kinh tế, chính trị và có đôi khi nhắc đến chuyện của Vân và Duy. Bà Jenny ngắm nhìn Vân mãi. Bà phì cười khi thấy bộ dạng ghen tuông và tức giận của Duy.
Bà Jenny hỏi Vân.
- Khi nào công ty của cháu tan ca để bác cho người đi đón...??
Vân không muốn mọi người ở công ty biết Vân có một ông chồng giàu xụ và cũng không muốn bị người ta bàn ra tán vào. Vân từ chối.
- Không cần phải đưa đón cháu đi làm đâu ạ. Cháu có thể tự đi xe buýt tới chỗ làm....!!
Vân lễ phép chào cả nhà.
- Con xin phép....!!
Bà Nhung lo lắng nói.
- Con không ăn sáng rồi đi làm hay sao. Bụng đói thì làm sao có thể làm việc được....!!
Vân cười khì, con nhỏ tự tin đáp.
- Việc đó mẹ và mọi người khỏi lo. Con có thể mua bánh trên đường tới công ty....!!
Vân chào bố mẹ, ông nội và bà Jenny thêm một lần nữa. Con nhỏ bước ra cửa. Duy đứng dựa vào thành ghế nhìn theo. Anh chàng chán nản vì nếu Vân đi. Cả ngày hôm nay Duy phải thui thủi một mình. Anh chàng thất thểu bước về phòng. Bà Jenny khẽ mỉm cười khi trông bộ dạng thất vọng và hơi buồn rầu của thằng con trai. Bà lẩm bẩm.
- Xem ra con nhỏ Vân đã làm cho anh chàng bị mất hồn rồi....!!
..................
Sau khi nhận lời làm giúp Lan hai việc là xử Công và xử Vân. Dũng đã cho bọn đàn em tỏa ra xung quanh đi điều tra về Công và về Vân. Công thì dễ tìm hơn vì Lan đã cung cấp đầy đủ số nhà, điện thoại, thậm chí những nơi mà hắn hay đến nên việc tìm kiếm hắn không có gì khó khăn. Việc khó khăn đối với hắn là khi nào ra tay với Công cho thích hợp và thuận tiện mà thôi.
Đối với Vân ngoài tấm ảnh ra hắn không hề biết Vân ở đâu và đang làm gì. Hắn sai hai tên đàn em canh ở siêu thị của Vũ. Nên vừa mới sáng tinh mơ hai tên đã lượn lờ trước cửa siêu thị của Vũ. Vũ bây giờ bị bọn nó theo dõi như công an theo dõi tội phạm. Anh chàng Vũ không biết gì cả, anh chàng tưởng bọn chúng là khách hàng của mình nên vui vẻ đi vào trong siêu thị mà không có chút cảnh giác nào đối với hai tên đó.
Buổi tối hôm qua Lan đi ngủ với một nụ cười gian ác ở trên môi. Trong lòng của cô ta có hai cái gai nhọn, bây giờ cô ta đã nhờ cậy được một người nhổ giúp cho cô ta nên cô ta thấy lòng nhẹ nhõm và thanh thản. Kể từ khi biết Vũ có vợ chưa cưới và bị Công dùng thủ đoạn hèn hạ và đê tiện. Lan mới có được một giấc ngủ ngon.
Buổi sáng cô ta được đánh thức bởi một tiếng chuông điện thoại kéo dài. Cô ta tức giận vì khó khăn lắm cô ta mới ngủ được đủ giấc, thế mà không biết người vô duyên nào lại phá ngang mất giấc mộng đẹp của cô ta. Lan bực mình nói.
- Tôi là Lan đây....!!
Dũng đang ngồi uống cà phê trong một nhà hàng. Anh ta uống cùng hai thằng đàn em. Số kiếp đại ca của anh ta tuy oai hùng nhưng anh ta cũng là một thằng cô đơn, kể từ khi thích Lan anh ta không còn có cảm hứng với bất cứ một cô gái nào nữa, mà kể cả những cô gái anh ta thích thì cũng chỉ là những cô gái giang hồ mà thôi. Những cô gái con nhà lành làm sao dám đi yêu một kẻ suốt ngày đánh đấm và chém giết như anh ta. Mà dù có yêu anh ta đi chằng nữa, không cha mẹ nào có thể yên tâm giao cô con gái cưng của mình cho anh ta.
Dũng yêu Lan điên cuồng, mặc dù trong lòng của anh thừa hiểu đó chỉ là một mối tình vô vọng nhưng anh ta không thể từ bỏ được, anh ta sẵn sàng làm mọi thứ cho Lan. Cái mà anh ta cần là tình cảm của Lan đối đáp lại cho anh ta dù chỉ là nhỏ nhoi thôi. Nhưng anh ta càng quan tâm và càng nhún nhường với Lan bao nhiêu, cô ta càng khinh ghét và muốn tránh xa anh ta bấy nhiêu.
Dũng muốn mời Lan đi ăn sáng và uống cà phê với mình nên mới gọi cho cô ta vào sáng sớm như thế này.
- Anh có thể mời em một bữa cơm được không...??
Lan nghe giọng của Dũng. Cô ta nhìn số di động hiện trên màn hình. Cô ta lẩm bẩm.
- Đừng có mơ nghe cưng. Tôi chỉ muốn lợi dụng anh nên mới đồng ý đi ăn cùng với anh nhưng điều đó không có nghĩa là tôi thích dùng bữa và đi uống nước với một kẻ thô lỗ như anh....!!
Lan giả vờ bảo Dũng.
- Em xin lỗi nhưng em hơi bị mệt nên hôm nay em phải ở nhà tĩnh dưỡng....!!
Dũng thất vọng và hơi buồn chán. Hắn ta cứ tưởng sau khi Lan nhờ hắn xử hai người kia, mối quan hệ giữa hắn và Lan sẽ nhích dần lên nhưng xem ra nó vẫn chẳng khác ngày xưa là mấy. Vạch đích là không thì mãi mãi nó vẫn chỉ là số không. Trong mối tình này chỉ có hắn là quan tâm và lo lắng cho Lan. Đối với Lan, Dũng không có giá trị hay xi nhê gì. Anh ta chỉ là một quân cờ tốt của cô ta mà thôi. Thích thì cô ta dùng, không thích thì cô ta quẳng đi không thương tiếc. Dũng là một dụng cụ tiện lợi của cô ta.
Khoa lia chuột vào một trang web, anh chàng tức giận nói.
- Không làm việc được thì chơi game....!!
Khoa lựa chọn một game đầy cảnh đánh đấm và bắn súng. Sau một hồi chơi, Khoa bị cuốn hút vào trận chiến, anh chàng tạm quên đi nỗi tức giân đang dồn nén ở trong lòng và nỗi nhớ Vân đang giày vò ở trong tim.
Vũ vẫn chưa trở về nhà, anh chàng vẫn đang làm việc ở trong văn phòng. Anh chàng quản lý siêu thị gõ cửa phòng của Vũ.
Vũ giật mình bảo.
- Mời vào....!!
Anh ta mang cho Vũ một tập hồ sơ. Trên tay của anh ta đang cầm bản báo cáo doanh thu trong ngày. Anh ta lễ phép nói.
- Thưa anh. Đây là bản báo cáo mà anh yêu cầu....!!
Vũ ngẩng đầu lên, anh chàng mệt mỏi nói.
- Cảm ơn cậu....!!
Vũ cầm lấy, anh chàng dở từng trang. Sau khi đọc lướt qua một hồi. Vũ hài lòng bảo.
- Tôi thấy đã tạm ổn rồi đấy. Cậu và mọi người có thể về....!!
Anh ta tò mò hỏi sếp.
- Anh không định về luôn hay sao...??
Vũ vẫn cắm cúi đọc cho xong mấy tệp hồ sơ. Anh chàng lịch sự trả lời cậu nhân viên.
- Tôi còn phải hoàn thành nốt mấy bản hợp đồng kia rồi tôi mới về...!!
Anh ta lắc đầu, vì ở đây không ai còn lại gì tính cách tham công tiếc việc của sếp. Trong khi mọi người đã về gần hết, sếp vẫn miệt mài bên bàn giấy. Sếp làm việc chăm chỉ đến nỗi bọn nhân viên cũng cảm thấy ghen tị với sếp.
- Chào sếp. Bọn em về trước đây....!!
- Ừ, chào cậu....!!
Anh ta sau khi khép cửa phòng của Vũ lại. Anh ta bảo mọi người.
- Chúng ta đóng mấy cửa chính lại thôi còn cửa phụ cứ để cho sếp làm vì sếp của chúng ta còn chưa muốn về....!!
Vũ vẫn mải miết với công việc của mình. Bó hoa hồng nhung đang nằm ở trên bàn. Vũ thở dài, không phải anh chàng muốn ở lại làm việc khuya nhưng mà phải về căn nhà lạnh lẽo và cô đơn của mình thì thà anh chàng ở đây còn hơn. Vì ít ra ở đây lúc nào cũng tấp nập người ra người vào.Tiếng cười nói lúc nào cũng vang vọng. Ở siêu thị, Vũ còn thấy mình đang sống, ở nhà Vũ như thấy trái tim và cơ thể của mình chết rồi vậy. Anh chàng sợ đối diện với bóng đêm và sợ những hôm trời trở lạnh. Vũ sợ khi ốm đau không có ai ở bên an ủi động viên và chăm sóc cho anh chàng.
Mặc dù có nhiều nỗi sợ hãi và lo lắng như thế nhưng Vũ lại không muốn ai ở bên cạnh mình. Vũ thà chọn sống cô độc suốt đời còn hơn bị đau khổ và thất tình một lần nữa. Sự chết chóc luôn ám ảnh anh chàng. Vũ không đủ dũng khí nhìn người con gái của mình ra đi trước. Vũ đã nếm trải cảm giác đau khổ tột cùng một lần rồi, cảm giác đó là một nỗi đau khó phai trong lòng của Vũ. Dù đi đâu hay làm gì, nó như một bóng ma, nó bám theo Vũ ở mọi nơi và mọi lúc.
Ai không hiểu lại tưởng Vũ là một kẻ bất cần đời và là một con người kiêu ngạo. Chỉ có bản thân của Vũ hiểu là Vũ đang cần gì và đang muốn gì. Nếu có một Hoa thứ hai xuất hiện có lẽ Vũ sẽ không ngần ngại dang rộng vòng tay của mình ra để đón lấy. Vũ đã chờ suốt tám năm này mà có thấy ai đâu. Anh chàng lắc đầu thở dài nghĩ.
- Mình là một tên ngu và là một người ích kỷ khi đi so sánh Hoa với các cô gái khác. Có phải vì tình yêu mình dành cho Hoa quá lớn nên không thể nào phai được hay tại đó là một mối tình dang dở nên mình mãi vẫn thấy nó đẹp....!!
...................
Ánh sáng chan hòa khắp muôn nơi. Tiếng đồng hồ báo thức làm cho Vân giật mình tỉnh giấc. Bàn tay phải của Vân đập nhẹ lên đỉnh của chiếc đồng hồ. Con nhỏ vẫn chưa thoát khỏi được tình trạng ngái ngủ. Vân từ từ ngồi dậy, con nhỏ vươn vai rồi ngáp một cái rõ to.
Vân khẽ lắc người một cái, con nhỏ lười biếng mở mắt. Vân giật mình và kinh ngạc, con nhỏ vội ôm lấy cái gối. Vân gắt.
- Anh đang làm gì trong phòng của tôi thế...??
Duy bật cười thật to. Anh chàng thích thú nói.
- Tôi chỉ muốn biết bộ dạng khi ngủ dậy của cô vào lúc sáng như thế nào thôi. Không ngờ trông cô như một đứa trẻ, nhìn bộ quần áo ngủ của cô xem....!!
Vân đỏ bừng cả mặt vì xấu hổ. Bộ quần áo của Vân là một chiếc váy rộng thùng thính, con nhỏ thích mấy hình con gấu bông nên con nhỏ mua cho mình một bộ quần áo trẻ em. Vân từ xưa đến nay vẫn trung thành với kiểu quần áo ngủ kiểu này. Vân vừa ngượng vừa tức, Vân quát nhẹ.
- Ai cho phép anh vào phòng ngủ của người khác thế hả. Anh còn không mau đi ra đi....!!
Duy quan sát Vân từ đầu đến chân. Sẵn chiếc điện thoại trên tay. Duy chụp cho Vân mấy kiểu. Anh chàng lưu tất cả vào máy. Duy nháy mắt bảo Vân.
- Khi nào tôi buồn hay là bị stress, tôi sẽ giở mấy tấm hình của cô ra xem. Tôi nghĩ đó là một phương pháp gây cười hữu hiệu....!!
Vân nhảy xuống giường, con nhỏ hét.
- Anh có xóa mấy bức hình đó đi không thì bảo. Anh định lôi tôi ra làm trò hề cho anh đấy hả...??
Bàn tay của Vân với tới đâu. Duy lại dơ cao tới đó, con nhỏ đã cố hết sức mà không tài nào cướp được chiếc điện thoại trong tay của Duy. Vân mệt bở hơi tai con nhỏ bực mình nói.
- Khi nào đi làm về tôi sẽ xử anh sau. Còn bây giờ tôi không có thời gian đùa với anh....!!
Duy nghe Vân nhắc đến việc đi làm ở công ty của Khoa. Tự nhiên anh chàng muốn Vân bị muộn làm hay là nghỉ hẳn ở chỗ đó. Duy thách Vân.
- Nếu cô có thể trả lời được câu hỏi của tôi. Tôi sẽ cho cô đi, còn nếu không, cô chịu khó nghỉ việc ở nhà hôm nay.Thế nào cô có muốn chơi với tôi hay không...??
Vân không muốn đùa giỡn với Duy. Con nhỏ đẩy Duy đứng sang một bên. Vân bước thẳng vào phòng tắm, Vân nói vọng ra.
- Tôi không có hứng thú chơi trò đố chữ với anh. Tôi tự biết bản thân kém cỏi và cần phải học hỏi ở anh nhiều, nên khi nào tôi cảm thấy tôi khá hơn tình trạng hiện giờ. Tôi sẽ chơi với anh còn bây giờ, xin anh tha cho tôi....!!
Duy thấy Vân không muốn tham gia vào trò chơi của mình. Anh chàng hơi chán và hơi thất vọng. Duy lẩm bẩm.
- Mình phải làm gì cho hết ngày hôm nay đây. Còn hơn một tháng nữa mới kết thúc hợp đồng giữa Vân và Khoa. Làm sao mình chịu đựng được cảm giác lo lắng và ghen tuông khi ngày nào cô ấy cũng ở bên cạnh cái tên kia. Không được mình phải tìm cách gì đó để tách họ ra. Nhưng trước tiên mình phải thuyết phục được con nhỏ này nghỉ việc ở đó đã. Mà để làm được điều đó đâu phải dễ dàng gì, mình đã lỡ hứa không can dự vào đời tư của nó rồi nếu mình phá vỡ giao ước trước thì mình còn mặt mũi nào yêu cầu hay ra lệnh cho nó nữa chứ.
- Tại sao khi nói ra những lời đó mình lại không nghĩ đến những trường hợp này kia chứ. Có lẽ tại lúc đó mình chưa được gặp mặt ông sếp đẹp trai và phong độ của cô ta nên mình mới phát ngôn một cách vội vàng như thế, bây giờ mình muốn rút lại những lời đã nói ra e rằng đã muộn mất rồi. Đúng là lời nói như tên không nên bắn ra khi chưa suy sét kỹ...!!
Vân đánh răng rửa mặt. Con nhỏ cầm một chiếc lược màu hồng hình cánh bướm. Vân mâm mê nó trong đôi bàn nhỏ xinh. Con nhỏ thích thú lẩm bẩm.
- Chiếc lược này đẹp quá. Không biết nó của ai, mình phải hỏi anh ta chỗ mua cái lược này mới được. Khi nào về quê mình muốn mua một cái tặng cho con nhỏ Thu làm kỷ niệm. Không biết nó đang làm gì, con nhỏ và các bạn ở lớp có còn nhớ tới mình hay không hay là bọn nó đã quên mình mất rồi. Nếu bọn nó mà dám lơ là với mình khi mình trở về thì chúng nó không yên với mình đâu, mình sẽ làm cho chúng nó phát khóc lên thì thôi....!!
Vân mỉm cười khi nhớ tới các bạn ở quê nhà. Tình cảm học trò trong sáng khiến cho trái tim của Vân thanh thản và hạnh phúc. Con nhỏ ước mong một ngày không xa con nhỏ có thể thoát khỏi cái mớ bòng bong do cuộc hôn nhân gượng ép và không có tình yêu này tạo ra. Lúc đó con nhỏ lại vô tư cùng với Thu và mấy đứa bạn gái trong lớp đi tắm biển hay đi bắt sò. Vân bật cười, mặc dù ở vùng biển nhưng con nhỏ Thu lại không biết bơi. Cứ mỗi lần hai đứa đi tắm chung với nhau, nó run rẩy đứng ở mép nước, cô nàng ôm một cái phao to tướng. Vân phải khó khăn lắm mới kéo được Thu xuống nước. Con nhỏ sợ xanh cả mặt.
Vân muốn dạy cho Thu tập bơi nhưng con nhỏ luôn tìm cách từ chối và không muốn tập. Vân đành bó tay trước cái tính ương bướng và sợ sệt của con nhỏ. Vân do nghịch ngợm như con trai nên suốt 11 năm đi học. Vân luôn làm lớp trưởng. Các bạn trong lớp sợ Vân một phép, không phải con nhỏ ghê gớm hay bắt nạt chúng nó mà là do con nhỏ hay quát ra lửa và cái gì cũng đi tiên phong nên chúng nó luôn lấy Vân làm hình tượng mẫu cho chúng nó noi theo.
Vân không biết khi nghe tin Vân bỏ nhà ra đi vì bị bắt ép đi lấy chồng. Chúng nó có phải ứng gì, chúng nó có cười chê hay là thương hại cho Vân hay không. Con nhỏ thở dài. Vân đứng lặng trước gương, cơ thể của Vân như một quả bóng xì hơi. Vân nhớ nhỏ Thu và các bạn trong lớp quá. Nếu có thể được gặp chúng nó ở đây thì hay biết mấy.
Vân tếp tóc sang hai bên. Con nhỏ thắt thành hai cái bím. Vân phân vân không biết nên mặc bộ quần áo nào. Vân chọn cho mình một cái áo sơ mi màu trắng, một cái váy màu xanh nhạt. Sau khi mặc xong quần áo. Con nhỏ bước ra khỏi phòng tắm.
Duy đang đọc báo trong phòng lớn. Anh chàng đang ngồi chờ Vân. Duy có đôi điều muốn nói với con nhỏ. Vừa nhìn thấy hình bóng của Vân thấp thoáng sau cánh cửa. Duy nhìn sững Vân. Duy cau có n ói.
- Cô ăn mặc như thế
này để đi làm à. Cô không còn bộ nào khác để mặc hay sao...??
Vân liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Con nhỏ giật mình, đã gần tới giờ đi làm rồi. Vân không lý gì đến yêu cầu và nhận xét của Duy về cách ăn mặc của mình. Vân nói.
- Chào anh. Tôi đi làm đây....!!
Bố mẹ, ông nội và bà Jenny đang uống trà trong phòng khách. Họ đang nói chuyện về kinh tế, chính trị và có đôi khi nhắc đến chuyện của Vân và Duy. Bà Jenny ngắm nhìn Vân mãi. Bà phì cười khi thấy bộ dạng ghen tuông và tức giận của Duy.
Bà Jenny hỏi Vân.
- Khi nào công ty của cháu tan ca để bác cho người đi đón...??
Vân không muốn mọi người ở công ty biết Vân có một ông chồng giàu xụ và cũng không muốn bị người ta bàn ra tán vào. Vân từ chối.
- Không cần phải đưa đón cháu đi làm đâu ạ. Cháu có thể tự đi xe buýt tới chỗ làm....!!
Vân lễ phép chào cả nhà.
- Con xin phép....!!
Bà Nhung lo lắng nói.
- Con không ăn sáng rồi đi làm hay sao. Bụng đói thì làm sao có thể làm việc được....!!
Vân cười khì, con nhỏ tự tin đáp.
- Việc đó mẹ và mọi người khỏi lo. Con có thể mua bánh trên đường tới công ty....!!
Vân chào bố mẹ, ông nội và bà Jenny thêm một lần nữa. Con nhỏ bước ra cửa. Duy đứng dựa vào thành ghế nhìn theo. Anh chàng chán nản vì nếu Vân đi. Cả ngày hôm nay Duy phải thui thủi một mình. Anh chàng thất thểu bước về phòng. Bà Jenny khẽ mỉm cười khi trông bộ dạng thất vọng và hơi buồn rầu của thằng con trai. Bà lẩm bẩm.
- Xem ra con nhỏ Vân đã làm cho anh chàng bị mất hồn rồi....!!
..................
Sau khi nhận lời làm giúp Lan hai việc là xử Công và xử Vân. Dũng đã cho bọn đàn em tỏa ra xung quanh đi điều tra về Công và về Vân. Công thì dễ tìm hơn vì Lan đã cung cấp đầy đủ số nhà, điện thoại, thậm chí những nơi mà hắn hay đến nên việc tìm kiếm hắn không có gì khó khăn. Việc khó khăn đối với hắn là khi nào ra tay với Công cho thích hợp và thuận tiện mà thôi.
Đối với Vân ngoài tấm ảnh ra hắn không hề biết Vân ở đâu và đang làm gì. Hắn sai hai tên đàn em canh ở siêu thị của Vũ. Nên vừa mới sáng tinh mơ hai tên đã lượn lờ trước cửa siêu thị của Vũ. Vũ bây giờ bị bọn nó theo dõi như công an theo dõi tội phạm. Anh chàng Vũ không biết gì cả, anh chàng tưởng bọn chúng là khách hàng của mình nên vui vẻ đi vào trong siêu thị mà không có chút cảnh giác nào đối với hai tên đó.
Buổi tối hôm qua Lan đi ngủ với một nụ cười gian ác ở trên môi. Trong lòng của cô ta có hai cái gai nhọn, bây giờ cô ta đã nhờ cậy được một người nhổ giúp cho cô ta nên cô ta thấy lòng nhẹ nhõm và thanh thản. Kể từ khi biết Vũ có vợ chưa cưới và bị Công dùng thủ đoạn hèn hạ và đê tiện. Lan mới có được một giấc ngủ ngon.
Buổi sáng cô ta được đánh thức bởi một tiếng chuông điện thoại kéo dài. Cô ta tức giận vì khó khăn lắm cô ta mới ngủ được đủ giấc, thế mà không biết người vô duyên nào lại phá ngang mất giấc mộng đẹp của cô ta. Lan bực mình nói.
- Tôi là Lan đây....!!
Dũng đang ngồi uống cà phê trong một nhà hàng. Anh ta uống cùng hai thằng đàn em. Số kiếp đại ca của anh ta tuy oai hùng nhưng anh ta cũng là một thằng cô đơn, kể từ khi thích Lan anh ta không còn có cảm hứng với bất cứ một cô gái nào nữa, mà kể cả những cô gái anh ta thích thì cũng chỉ là những cô gái giang hồ mà thôi. Những cô gái con nhà lành làm sao dám đi yêu một kẻ suốt ngày đánh đấm và chém giết như anh ta. Mà dù có yêu anh ta đi chằng nữa, không cha mẹ nào có thể yên tâm giao cô con gái cưng của mình cho anh ta.
Dũng yêu Lan điên cuồng, mặc dù trong lòng của anh thừa hiểu đó chỉ là một mối tình vô vọng nhưng anh ta không thể từ bỏ được, anh ta sẵn sàng làm mọi thứ cho Lan. Cái mà anh ta cần là tình cảm của Lan đối đáp lại cho anh ta dù chỉ là nhỏ nhoi thôi. Nhưng anh ta càng quan tâm và càng nhún nhường với Lan bao nhiêu, cô ta càng khinh ghét và muốn tránh xa anh ta bấy nhiêu.
Dũng muốn mời Lan đi ăn sáng và uống cà phê với mình nên mới gọi cho cô ta vào sáng sớm như thế này.
- Anh có thể mời em một bữa cơm được không...??
Lan nghe giọng của Dũng. Cô ta nhìn số di động hiện trên màn hình. Cô ta lẩm bẩm.
- Đừng có mơ nghe cưng. Tôi chỉ muốn lợi dụng anh nên mới đồng ý đi ăn cùng với anh nhưng điều đó không có nghĩa là tôi thích dùng bữa và đi uống nước với một kẻ thô lỗ như anh....!!
Lan giả vờ bảo Dũng.
- Em xin lỗi nhưng em hơi bị mệt nên hôm nay em phải ở nhà tĩnh dưỡng....!!
Dũng thất vọng và hơi buồn chán. Hắn ta cứ tưởng sau khi Lan nhờ hắn xử hai người kia, mối quan hệ giữa hắn và Lan sẽ nhích dần lên nhưng xem ra nó vẫn chẳng khác ngày xưa là mấy. Vạch đích là không thì mãi mãi nó vẫn chỉ là số không. Trong mối tình này chỉ có hắn là quan tâm và lo lắng cho Lan. Đối với Lan, Dũng không có giá trị hay xi nhê gì. Anh ta chỉ là một quân cờ tốt của cô ta mà thôi. Thích thì cô ta dùng, không thích thì cô ta quẳng đi không thương tiếc. Dũng là một dụng cụ tiện lợi của cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.