Chương 7: Minh Vũ, Em Muốn Ôm Anh
DucAnhh
13/06/2022
Lý Nhã Kỳ dưới con mắt khinh bỉ của mọi người chạy nhanh ra khỏi công ty. Cô thật xui xẻo, cô không ngờ Nhiếp Giai Giai lại có thể với đến Trịnh Minh Vũ.
Cô ta vừa bước ra đường chính thì bị xe tông văng mười mấy mét!!
Trịnh Minh Vũ vừa cúp điện thoại liền kéo Nhiếp Giai Giai vào bên trong thang máy.
"Tôi còn có cuộc họp, cô lên phòng ngồi chờ tôi"
"Lâu không?"
"Tôi sẽ nhanh nhất có thể"
"..."
Trịnh Minh Vũ để cô ngồi ở phòng làm việc rồi vào phòng họp. Bởi vì tường làm bằng kính trong nên từ đây cô có thể thấy Trịnh Minh Vũ. Anh ngồi ở vị trí chủ trì ngả lưng ra sau ghế xoay bút nghe từng người đứng dậy trình bày.
Nhiếp Giai Giai liền có một suy nghĩ táo bạo, nếu cô vào đó làm bậy thì anh có đá cô đi không nhỉ?
Nói là làm, Nhiếp Giai Giai mở cửa phòng họp, cả phòng đều quay qua nhìn thử xem ai to gan dám cắt ngang cuộc họp.
Trịnh Minh Vũ nhíu mày khi thấy Nhiếp Giai Giai bước vào.
"Tiếp tục"
Anh ra lệnh.
Người kia đang ngơ ngác thì giật mình tiếp tục trình bày. Nhiếp Giai Giai bước đến ngồi thẳng lên đùi Trịnh Minh Vũ khiến cổ đông trong cuộc họp hết cả hồn. Đến Minh Hạo cũng phải nhíu mày.
Trịnh Minh Vũ giữ bình tĩnh nói với Nhiếp Giai Giai.
"Cô quay trở lại phòng ngay đi"
Nhiếp Giai Giai không nghe lời mà vòng tay qua cổ Trịnh Minh Vũ. Cô ngọt ngào nói.
"Minh Vũ, em muốn ôm anh"
Mùi hương trên cơ thể cô bắt đầu truyền vào khoang mũi miệng anh. Trịnh Minh Vũ gằn từng chữ.
"Nhiếp. Giai.Giai. Cô đừng hối hận!"
Nhiếp Giai Giai vẫn ngồi lỳ ở đó trơ mắt nhìn anh rồi còn mỉm cười như hoa hậu thân thiện.
Được lắm! Trịnh Minh Vũ thuận thế nhấc bổng cô lên, chỉ bỏ lại một câu.
"Tan họp"
Mọi người đang nơm nớp lo sợ, nghe tan họp ai cũng mừng quýnh thi nhau dọn đồ rời đi. Trịnh Minh Vũ trực tiếp bế cô vào phòng nghỉ.
Nhiếp Giai Giai ôm trán. Đây đâu giống theo kịch bản, sao tự dưng còn tan họp. Hay tan họp để anh ta bế cô quăng xuống biển? nhưng đây là phòng nghỉ mà!!
Trịnh Minh Vũ ném cô xuống giường, cởi từng nút áo sơ mi trên người. Nhiếp Giai Giai thấy không ổn bèn ngồi bật dậy.
"Trịnh Minh Vũ, anh làm gì vậy?!!"
"Không phải em muốn sao?"
"Tôi bảo tôi muốn khi nào?"
"Em quyến rũ tôi, bây giờ em phải chịu trách nhiệm với hành động của mình"
"aa Trịnh Minh Vũ, tôi sai, tôi biết tôi sai rồi tha cho tôi"
Trịnh Minh Vũ đè Nhiếp Giai Giai xuống.
"Em sai chỗ nào, hửm?"
Đây không giống Trịnh Minh Vũ, thông tin về Trịnh Minh Vũ trên mạng đều là bịa đặt, cô đã sai lầm khi tin vào nó. Anh ta rõ ràng là một tên cáo già bệnh hoạn!! Nhiếp Giai Giai thầm than trong lòng.
"Em nói đi Giai Giai "
Biết không xin được theo cách này, Nhiếp Giai Giai đành dùng chiêu thứ 72 trong mĩ nhân kế.
Cô dùng ngón tay chọt chọt vào lồng ngực rắn của anh ta, rồi mềm giọng năn nỉ.
"Trịnh Minh Vũ, em biết em sai rồi. Giờ chúng ta chuẩn bị đi mua đồ cho lễ cưới có được không?"
Trịnh Minh Vũ cười khổ.
"Em biết em làm thế tôi lại càng muốn có được em hay không?"
"Hai ngày nữa, hai ngày nữa chúng ta kết hôn rồi anh làm gì mà chẳng được. Trịnh Minh Vũ, anh bình tĩnh chờ đi, chỉ hai ngày thôi"
Nhiếp Giai Giai vội vàng nói. Hừ, ai mượn vào đó phá đám chứ. Giai Giai nguu aaa.
Trịnh Minh Vũ không nhanh không chậm đáp.
"Có thật là hai ngày nữa tôi muốn làm gì cũng được không?"
Mặc kệ hai ngày sau như nào, cứu lấy mình bây giờ trước đã. Nhiếp Giai Giai gật đầu lia lịa.
"Thật"
Lúc này Trịnh Minh Vũ mới buông cô ra, gài lại nút áo sơ mi. Giai Giai trong mắt anh thật sự rất đáng yêu.
Nhiếp Giai Giai thầm thở phào. Hai ngày sau à? anh nằm mơ. Nhân lúc Trịnh Minh Vũ không để ý, cô lấy tay kéo mắt lè lưỡi anh nhưng anh đã nhìn thấy hết qua cái gương ở đối diện.
Trịnh Minh Vũ mỉm cười. Nhiếp Giai Giai! đợi đó.
***
Trịnh Minh Vũ cầm lấy tay Nhiếp Giai Giai đi xuống như tuyên bố với mọi người đây là người yêu anh không ai được đụng vào. Báo chí cũng bắt đầu đưa tin tổng tài khó tính nhất Lạc Thành cùng với thiên kim tiểu thư Nhiếp gia kết đôi.
Nhiếp Giai Giai bước lên xe Trịnh Minh Vũ dưới con mắt ghen tỵ của nhiều tiểu thư khác. Cô ngồi xuống vỗ trán.
Trịnh Minh Vũ thấy hành động đó của cô, anh vươn người qua thắt dây an toàn cho cô rồi hỏi.
"Sao vậy?"
"hmm Trịnh Minh Vũ, anh có nghĩ nên mua cho tôi một cây dù không?"
"Em muốn đi dạo à?"
"Tôi sợ bây giờ chỉ cần tôi bước ra đường người ta sẽ ném đá cho tôi lủng cả đầu"
"Tại sao?"
"Anh không hiểu à? Anh rất đẹp trai, rất giàu có, những cô gái khác đều rất thích anh nhưng anh lại sắp kết hôn với tôi huhu"
Nhiếp Giai Giai ôm lấy đầu vẻ không dám tin.
Trịnh Minh Vũ nhướn mày.
"Thế em thì sao? em có thích tôi không?"
Nhiếp Giai Giai ngẩng đầu lên nhìn anh, câu hỏi này là một câu hỏi rất hack não.
"gu của tôi là người dưới 1m7, nặng dưới 50 cân, làm nghề gì cũng được riêng làm chủ tịch là tôi không thích"
Những thứ mà cô nói toàn trật với anh.
Trịnh Minh Vũ bật cười. Được lắm Nhiếp Giai Giai.
Nhiếp Giai Giai cũng bụm miệng cười.
Chiếc xe nổ máy rời đi, anh đưa cô đi xem váy cưới. Vì quá sát ngày nên anh không thể đặt may mà đành chọn hàng sẵn. Đây là cửa hàng đồ cưới sang trọng nhất ở Lạc Thành.
Nhiếp Giai Giai chọn đại một bộ, dù gì cô cũng không xem trọng đám cưới này lắm.
Trịnh Minh Vũ cũng thử cho mình vài bộ đồ vest. Lúc anh thay xong 3 bộ Nhiếp Giai Giai vẫn chưa mặc xong cái đầu tiên.
Anh đành bấm chân ngồi chờ.
Cuối cùng rèm cũng được kéo ra. Nhiếp Giai Giai trong bộ váy cưới trắng xinh đẹp quay ra. Chiếc váy cúp ngực để lộ ra bả vai thon trắng nõn cùng với hàng xương quoai xanh quyến rũ.Mái tóc hơi ngả nâu quăn nhẹ dài được thả ngang qua hông một cách duyên dáng. Váy vừa vặn ôm trọn vòng eo con kiến của cô. Nếu không phải trong cửa hàng, anh thật sự muốn cô ngay bây giờ.
Nhiếp Giai Giai lên tiếng.
"Anh ngắm đủ chưa?"
Trịnh Minh Vũ ho ho lấy lại khí chất.
"Cũng được"
Nhiếp Giai Giai bĩu môi.
"Lấy bộ này luôn đi, thay ra thay vô mệt lắm"
Trịnh Minh Vũ biết cô chọn bừa cho nhanh nhưng anh cũng chẳng nói gì. Anh thanh toán tiền rồi chở cô đi lấy nhẫn cưới.
Nhẫn cưới anh đã đặt trước, còn bảo họ khắc tên anh với cô vào bên trong nên chỉ việc đến lấy thôi. Nhiếp Giai Giai thử vào tay thì vừa in, cô rất thích chiếc nhẫn này.
Sau đó họ ghé sang trung tâm mua sắm mua vài thứ linh tinh cho hôn lễ rồi ra về.
Lúc về trời cũng đã tối, Trịnh Minh Vũ đưa Nhiếp Giai Giai về thẳng nhà cô. Anh bước xuống vòng qua mở cửa cho Nhiếp Giai Giai, tiện thể hỏi.
"Tôi vào nhà chơi được không?"
"Tùy anh, nhà tôi sau này cũng là nhà anh"
Cô ta vừa bước ra đường chính thì bị xe tông văng mười mấy mét!!
Trịnh Minh Vũ vừa cúp điện thoại liền kéo Nhiếp Giai Giai vào bên trong thang máy.
"Tôi còn có cuộc họp, cô lên phòng ngồi chờ tôi"
"Lâu không?"
"Tôi sẽ nhanh nhất có thể"
"..."
Trịnh Minh Vũ để cô ngồi ở phòng làm việc rồi vào phòng họp. Bởi vì tường làm bằng kính trong nên từ đây cô có thể thấy Trịnh Minh Vũ. Anh ngồi ở vị trí chủ trì ngả lưng ra sau ghế xoay bút nghe từng người đứng dậy trình bày.
Nhiếp Giai Giai liền có một suy nghĩ táo bạo, nếu cô vào đó làm bậy thì anh có đá cô đi không nhỉ?
Nói là làm, Nhiếp Giai Giai mở cửa phòng họp, cả phòng đều quay qua nhìn thử xem ai to gan dám cắt ngang cuộc họp.
Trịnh Minh Vũ nhíu mày khi thấy Nhiếp Giai Giai bước vào.
"Tiếp tục"
Anh ra lệnh.
Người kia đang ngơ ngác thì giật mình tiếp tục trình bày. Nhiếp Giai Giai bước đến ngồi thẳng lên đùi Trịnh Minh Vũ khiến cổ đông trong cuộc họp hết cả hồn. Đến Minh Hạo cũng phải nhíu mày.
Trịnh Minh Vũ giữ bình tĩnh nói với Nhiếp Giai Giai.
"Cô quay trở lại phòng ngay đi"
Nhiếp Giai Giai không nghe lời mà vòng tay qua cổ Trịnh Minh Vũ. Cô ngọt ngào nói.
"Minh Vũ, em muốn ôm anh"
Mùi hương trên cơ thể cô bắt đầu truyền vào khoang mũi miệng anh. Trịnh Minh Vũ gằn từng chữ.
"Nhiếp. Giai.Giai. Cô đừng hối hận!"
Nhiếp Giai Giai vẫn ngồi lỳ ở đó trơ mắt nhìn anh rồi còn mỉm cười như hoa hậu thân thiện.
Được lắm! Trịnh Minh Vũ thuận thế nhấc bổng cô lên, chỉ bỏ lại một câu.
"Tan họp"
Mọi người đang nơm nớp lo sợ, nghe tan họp ai cũng mừng quýnh thi nhau dọn đồ rời đi. Trịnh Minh Vũ trực tiếp bế cô vào phòng nghỉ.
Nhiếp Giai Giai ôm trán. Đây đâu giống theo kịch bản, sao tự dưng còn tan họp. Hay tan họp để anh ta bế cô quăng xuống biển? nhưng đây là phòng nghỉ mà!!
Trịnh Minh Vũ ném cô xuống giường, cởi từng nút áo sơ mi trên người. Nhiếp Giai Giai thấy không ổn bèn ngồi bật dậy.
"Trịnh Minh Vũ, anh làm gì vậy?!!"
"Không phải em muốn sao?"
"Tôi bảo tôi muốn khi nào?"
"Em quyến rũ tôi, bây giờ em phải chịu trách nhiệm với hành động của mình"
"aa Trịnh Minh Vũ, tôi sai, tôi biết tôi sai rồi tha cho tôi"
Trịnh Minh Vũ đè Nhiếp Giai Giai xuống.
"Em sai chỗ nào, hửm?"
Đây không giống Trịnh Minh Vũ, thông tin về Trịnh Minh Vũ trên mạng đều là bịa đặt, cô đã sai lầm khi tin vào nó. Anh ta rõ ràng là một tên cáo già bệnh hoạn!! Nhiếp Giai Giai thầm than trong lòng.
"Em nói đi Giai Giai "
Biết không xin được theo cách này, Nhiếp Giai Giai đành dùng chiêu thứ 72 trong mĩ nhân kế.
Cô dùng ngón tay chọt chọt vào lồng ngực rắn của anh ta, rồi mềm giọng năn nỉ.
"Trịnh Minh Vũ, em biết em sai rồi. Giờ chúng ta chuẩn bị đi mua đồ cho lễ cưới có được không?"
Trịnh Minh Vũ cười khổ.
"Em biết em làm thế tôi lại càng muốn có được em hay không?"
"Hai ngày nữa, hai ngày nữa chúng ta kết hôn rồi anh làm gì mà chẳng được. Trịnh Minh Vũ, anh bình tĩnh chờ đi, chỉ hai ngày thôi"
Nhiếp Giai Giai vội vàng nói. Hừ, ai mượn vào đó phá đám chứ. Giai Giai nguu aaa.
Trịnh Minh Vũ không nhanh không chậm đáp.
"Có thật là hai ngày nữa tôi muốn làm gì cũng được không?"
Mặc kệ hai ngày sau như nào, cứu lấy mình bây giờ trước đã. Nhiếp Giai Giai gật đầu lia lịa.
"Thật"
Lúc này Trịnh Minh Vũ mới buông cô ra, gài lại nút áo sơ mi. Giai Giai trong mắt anh thật sự rất đáng yêu.
Nhiếp Giai Giai thầm thở phào. Hai ngày sau à? anh nằm mơ. Nhân lúc Trịnh Minh Vũ không để ý, cô lấy tay kéo mắt lè lưỡi anh nhưng anh đã nhìn thấy hết qua cái gương ở đối diện.
Trịnh Minh Vũ mỉm cười. Nhiếp Giai Giai! đợi đó.
***
Trịnh Minh Vũ cầm lấy tay Nhiếp Giai Giai đi xuống như tuyên bố với mọi người đây là người yêu anh không ai được đụng vào. Báo chí cũng bắt đầu đưa tin tổng tài khó tính nhất Lạc Thành cùng với thiên kim tiểu thư Nhiếp gia kết đôi.
Nhiếp Giai Giai bước lên xe Trịnh Minh Vũ dưới con mắt ghen tỵ của nhiều tiểu thư khác. Cô ngồi xuống vỗ trán.
Trịnh Minh Vũ thấy hành động đó của cô, anh vươn người qua thắt dây an toàn cho cô rồi hỏi.
"Sao vậy?"
"hmm Trịnh Minh Vũ, anh có nghĩ nên mua cho tôi một cây dù không?"
"Em muốn đi dạo à?"
"Tôi sợ bây giờ chỉ cần tôi bước ra đường người ta sẽ ném đá cho tôi lủng cả đầu"
"Tại sao?"
"Anh không hiểu à? Anh rất đẹp trai, rất giàu có, những cô gái khác đều rất thích anh nhưng anh lại sắp kết hôn với tôi huhu"
Nhiếp Giai Giai ôm lấy đầu vẻ không dám tin.
Trịnh Minh Vũ nhướn mày.
"Thế em thì sao? em có thích tôi không?"
Nhiếp Giai Giai ngẩng đầu lên nhìn anh, câu hỏi này là một câu hỏi rất hack não.
"gu của tôi là người dưới 1m7, nặng dưới 50 cân, làm nghề gì cũng được riêng làm chủ tịch là tôi không thích"
Những thứ mà cô nói toàn trật với anh.
Trịnh Minh Vũ bật cười. Được lắm Nhiếp Giai Giai.
Nhiếp Giai Giai cũng bụm miệng cười.
Chiếc xe nổ máy rời đi, anh đưa cô đi xem váy cưới. Vì quá sát ngày nên anh không thể đặt may mà đành chọn hàng sẵn. Đây là cửa hàng đồ cưới sang trọng nhất ở Lạc Thành.
Nhiếp Giai Giai chọn đại một bộ, dù gì cô cũng không xem trọng đám cưới này lắm.
Trịnh Minh Vũ cũng thử cho mình vài bộ đồ vest. Lúc anh thay xong 3 bộ Nhiếp Giai Giai vẫn chưa mặc xong cái đầu tiên.
Anh đành bấm chân ngồi chờ.
Cuối cùng rèm cũng được kéo ra. Nhiếp Giai Giai trong bộ váy cưới trắng xinh đẹp quay ra. Chiếc váy cúp ngực để lộ ra bả vai thon trắng nõn cùng với hàng xương quoai xanh quyến rũ.Mái tóc hơi ngả nâu quăn nhẹ dài được thả ngang qua hông một cách duyên dáng. Váy vừa vặn ôm trọn vòng eo con kiến của cô. Nếu không phải trong cửa hàng, anh thật sự muốn cô ngay bây giờ.
Nhiếp Giai Giai lên tiếng.
"Anh ngắm đủ chưa?"
Trịnh Minh Vũ ho ho lấy lại khí chất.
"Cũng được"
Nhiếp Giai Giai bĩu môi.
"Lấy bộ này luôn đi, thay ra thay vô mệt lắm"
Trịnh Minh Vũ biết cô chọn bừa cho nhanh nhưng anh cũng chẳng nói gì. Anh thanh toán tiền rồi chở cô đi lấy nhẫn cưới.
Nhẫn cưới anh đã đặt trước, còn bảo họ khắc tên anh với cô vào bên trong nên chỉ việc đến lấy thôi. Nhiếp Giai Giai thử vào tay thì vừa in, cô rất thích chiếc nhẫn này.
Sau đó họ ghé sang trung tâm mua sắm mua vài thứ linh tinh cho hôn lễ rồi ra về.
Lúc về trời cũng đã tối, Trịnh Minh Vũ đưa Nhiếp Giai Giai về thẳng nhà cô. Anh bước xuống vòng qua mở cửa cho Nhiếp Giai Giai, tiện thể hỏi.
"Tôi vào nhà chơi được không?"
"Tùy anh, nhà tôi sau này cũng là nhà anh"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.