Chương 38: Yêu Từ Lần Đầu Gặp Em Đến Khi Về Già Không Bao Giờ Hết Yêu
DucAnhh
13/06/2022
Trịnh Minh Vũ lấy lý do cô mệt cần nghỉ ngơi thêm và công ty còn nhiều chuyện xử lý nên rời đi. Hiện tại cô mới tỉnh dậy còn rất yếu, nếu bảo cô kí đơn ly hôn chắc cô sẽ rất suy sụp.
Nhưng sau đó anh nghĩ anh cần phải dứt khoát hơn, lúc đang xem hồ sơ, Trịnh Minh Vũ mở ngăn bàn ra lấy tờ đơn ly hôn sau đó lái thẳng xe đến bệnh viện.
Cửa mở ra, Nhiếp Giai Giai phấn khởi chào đón.
"Vũ, ở đây chán quá anh dìu em ra ngoài hóng gió tí nhé?"
Bỏ ngoài tai những lời cô nói, một tay anh đút vào túi quần, một tay cầm lấy tờ giấy tiến lại giường bệnh với khuôn mặt lạnh tanh.
Nhiếp Giai Giai chưa bao giờ thấy anh như vậy, cô có phần sợ hãi.
"Nhiếp Giai Giai, cô từng nói chỉ hợp tác giả vờ hạnh phúc để ông nội vui thôi, chắc cô cũng muốn giải thoát rồi, kí vào đây đi, hôm nay cô chính thức tự do"
Nhiếp Giai Giai nghe một vòng không hiểu, Trịnh Minh Vũ để bản ly hôn kèm theo một cây bút lên người cô.
Nhiếp Giai Giai cầm lên tờ giấy lên đập vào mắt cô đầu tiên là ba chữ Đơn Ly Hôn, ban đầu cô còn tưởng mình nằm lâu đến nỗi suy giảm thị lực.
Cô run rẩy ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi.
"Anh nói gì vậy Vũ? Cái gì đây?
Trịnh Minh Vũ nhướn mày.
"Đây là điều cô muốn"
"Trịnh Minh Vũ, hôm xảy ra chuyện có phải anh ngã cầu thang đập đầu vào đâu rồi hay không? Phải, những ngày đầu tiên em thực sự ghét anh vì anh đã tước đi quyền tự do quyết định của em, nhưng hiện giờ là em thực sự yêu anh, yêu đến phát điên"
"Nhưng tôi thì không yêu cô, bấy lâu nay tôi cứ nghĩ chúng ta chỉ đang hợp tác"
Hợp tác? thì ra anh lấy đi sự trong trắng của cô cũng là hợp tác, thì ra biết bao nhiêu lần anh giải vây cho cô đều là hợp tác, thì ra anh ân cần ngọt ngào với cô, tất cả mọi thứ anh làm cho cô đều là hợp tác. Thì ra là lâu nay cô tự mình đa tình!!
Nhiếp Giai Giai không tin vào tai mình, chỉ biết sững sờ nhìn anh.
"Suy nghĩ kĩ rồi kí vào đi, tài sản sẽ được cô toàn quyền quyết định coi như là tiền bồi thường cho cô bấy lâu nay"
Nói xong Trịnh Minh Vũ quay người định bước đi thì tiếng nói đằng sau lại truyền đến.
"Minh Vũ, vậy lý do anh đến cứu tôi là gì? Tại sao lúc đó anh không để tôi chết luôn đi, anh không yêu tôi thì mặc xác tôi luôn đi, tại sao lại bắt tôi sống rồi lại hành hạ tinh thần tôi"
Nhiếp Giai Giai cầm lấy gối ném nhưng sức lực của cô bây giờ đến cầm gối cũng không nổi.
Trịnh Minh Vũ không thèm quay lưng chỉ bỏ lại một câu.
"Cô phải sống để kí vào đơn ly hôn, tôi không muốn mang tiếng vợ chết"
Rồi anh sải chân bước nhanh khỏi phòng để lại một mình Nhiếp Giai Giai đã giàn dụa nước mắt.
"Đồ khốn, tôi ghét anh!! Trịnh Minh Vũ tôi ghét anh"
Còn ba chữ "em yêu anh" cô nói nhỏ chỉ bản thân mình nghe được.
Nhiếp Giai Giai vỗ ngực khóc lớn, Trịnh Minh Vũ đứng tựa ở ngoài nghe cô khóc như vậy. Anh khẽ nói với bản thân.
"Nhiếp Giai Giai, ai bảo anh không yêu em, anh yêu em còn nhiều hơn yêu chính bản thân mình, yêu từ lần đầu gặp em đến khi về già không bao giờ hết yêu..."
....
Nửa đêm Nhiếp Giai Giai bật dậy.
"Minh Vũ anh đâu rồi, đừng bỏ em"
Nhìn quanh là một khoảng tối om, cô nhận ra bây giờ anh đã không còn bên mình rồi. Cô lại ôm mặt khóc, khóc cho đến lúc mệt quá mà thiếp đi.
Bên cạnh cô không có ai cả, bạn bè không chồng không, bố mẹ cũng không. Vì sợ bố mẹ lo lắng nên cô không giám báo tin, hằng ngày ăn thức ăn khô khan trong bệnh viện rồi hôm xuất viện cũng lủi thủi một mình về nhà.
Đơn ly hôn cô vẫn chưa kí, hôm xuất viện cô bắt taxi trở về Trịnh gia.
Ông nội thấy Nhiếp Giai Giai về thì liền chạy ra niềm nở nói.
"Đi công tác về rồi hả cháu? Nào vào nhà nghỉ đi "
Đi công tác? Cô nhếch môi cười.
Ông nội lại hỏi thêm.
"Minh Vũ đâu rồi?"
"À, anh Vũ bảo có công việc đột xuất nên đã đến công ty rồi ạ"
"Cái thằng này vừa đi công tác về là lại có công việc"
Nhiếp Giai Giai lên phòng nằm phịch xuống giường. Lâu lắm rồi cô mới có cảm giác thoải mái như vậy, ở bệnh viện bí bách khó chịu lắm.
Tắm rửa sạch sẽ, cô lại vô thức chờ anh đi làm về rồi lại nhận ra anh ta chắc sẽ không về đây nữa. Cô nhắm mắt mãi mới có thể ngủ được.
Nhưng nửa đêm cô cứ gặp ác mộng rồi lại tỉnh giấc, cô cứ mơ anh cầm súng dí vào đầu cô bắt cô kí vào đơn ly hôn. Tỉnh dậy là cô liền chồm lên mở tủ xem đơn ly hôn đã bị lấy đi chưa nhưng may là nó vẫn còn đó.
Ông nội cứ hỏi Minh Vũ đâu thì cô cũng chỉ biết nói là anh lại đi công tác chứ không biết làm sao, cũng chẳng biết có thể giấu ông được bao lâu.
Cuối cùng cô vẫn là nên đến công ty một chuyến.
Nhưng sau đó anh nghĩ anh cần phải dứt khoát hơn, lúc đang xem hồ sơ, Trịnh Minh Vũ mở ngăn bàn ra lấy tờ đơn ly hôn sau đó lái thẳng xe đến bệnh viện.
Cửa mở ra, Nhiếp Giai Giai phấn khởi chào đón.
"Vũ, ở đây chán quá anh dìu em ra ngoài hóng gió tí nhé?"
Bỏ ngoài tai những lời cô nói, một tay anh đút vào túi quần, một tay cầm lấy tờ giấy tiến lại giường bệnh với khuôn mặt lạnh tanh.
Nhiếp Giai Giai chưa bao giờ thấy anh như vậy, cô có phần sợ hãi.
"Nhiếp Giai Giai, cô từng nói chỉ hợp tác giả vờ hạnh phúc để ông nội vui thôi, chắc cô cũng muốn giải thoát rồi, kí vào đây đi, hôm nay cô chính thức tự do"
Nhiếp Giai Giai nghe một vòng không hiểu, Trịnh Minh Vũ để bản ly hôn kèm theo một cây bút lên người cô.
Nhiếp Giai Giai cầm lên tờ giấy lên đập vào mắt cô đầu tiên là ba chữ Đơn Ly Hôn, ban đầu cô còn tưởng mình nằm lâu đến nỗi suy giảm thị lực.
Cô run rẩy ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi.
"Anh nói gì vậy Vũ? Cái gì đây?
Trịnh Minh Vũ nhướn mày.
"Đây là điều cô muốn"
"Trịnh Minh Vũ, hôm xảy ra chuyện có phải anh ngã cầu thang đập đầu vào đâu rồi hay không? Phải, những ngày đầu tiên em thực sự ghét anh vì anh đã tước đi quyền tự do quyết định của em, nhưng hiện giờ là em thực sự yêu anh, yêu đến phát điên"
"Nhưng tôi thì không yêu cô, bấy lâu nay tôi cứ nghĩ chúng ta chỉ đang hợp tác"
Hợp tác? thì ra anh lấy đi sự trong trắng của cô cũng là hợp tác, thì ra biết bao nhiêu lần anh giải vây cho cô đều là hợp tác, thì ra anh ân cần ngọt ngào với cô, tất cả mọi thứ anh làm cho cô đều là hợp tác. Thì ra là lâu nay cô tự mình đa tình!!
Nhiếp Giai Giai không tin vào tai mình, chỉ biết sững sờ nhìn anh.
"Suy nghĩ kĩ rồi kí vào đi, tài sản sẽ được cô toàn quyền quyết định coi như là tiền bồi thường cho cô bấy lâu nay"
Nói xong Trịnh Minh Vũ quay người định bước đi thì tiếng nói đằng sau lại truyền đến.
"Minh Vũ, vậy lý do anh đến cứu tôi là gì? Tại sao lúc đó anh không để tôi chết luôn đi, anh không yêu tôi thì mặc xác tôi luôn đi, tại sao lại bắt tôi sống rồi lại hành hạ tinh thần tôi"
Nhiếp Giai Giai cầm lấy gối ném nhưng sức lực của cô bây giờ đến cầm gối cũng không nổi.
Trịnh Minh Vũ không thèm quay lưng chỉ bỏ lại một câu.
"Cô phải sống để kí vào đơn ly hôn, tôi không muốn mang tiếng vợ chết"
Rồi anh sải chân bước nhanh khỏi phòng để lại một mình Nhiếp Giai Giai đã giàn dụa nước mắt.
"Đồ khốn, tôi ghét anh!! Trịnh Minh Vũ tôi ghét anh"
Còn ba chữ "em yêu anh" cô nói nhỏ chỉ bản thân mình nghe được.
Nhiếp Giai Giai vỗ ngực khóc lớn, Trịnh Minh Vũ đứng tựa ở ngoài nghe cô khóc như vậy. Anh khẽ nói với bản thân.
"Nhiếp Giai Giai, ai bảo anh không yêu em, anh yêu em còn nhiều hơn yêu chính bản thân mình, yêu từ lần đầu gặp em đến khi về già không bao giờ hết yêu..."
....
Nửa đêm Nhiếp Giai Giai bật dậy.
"Minh Vũ anh đâu rồi, đừng bỏ em"
Nhìn quanh là một khoảng tối om, cô nhận ra bây giờ anh đã không còn bên mình rồi. Cô lại ôm mặt khóc, khóc cho đến lúc mệt quá mà thiếp đi.
Bên cạnh cô không có ai cả, bạn bè không chồng không, bố mẹ cũng không. Vì sợ bố mẹ lo lắng nên cô không giám báo tin, hằng ngày ăn thức ăn khô khan trong bệnh viện rồi hôm xuất viện cũng lủi thủi một mình về nhà.
Đơn ly hôn cô vẫn chưa kí, hôm xuất viện cô bắt taxi trở về Trịnh gia.
Ông nội thấy Nhiếp Giai Giai về thì liền chạy ra niềm nở nói.
"Đi công tác về rồi hả cháu? Nào vào nhà nghỉ đi "
Đi công tác? Cô nhếch môi cười.
Ông nội lại hỏi thêm.
"Minh Vũ đâu rồi?"
"À, anh Vũ bảo có công việc đột xuất nên đã đến công ty rồi ạ"
"Cái thằng này vừa đi công tác về là lại có công việc"
Nhiếp Giai Giai lên phòng nằm phịch xuống giường. Lâu lắm rồi cô mới có cảm giác thoải mái như vậy, ở bệnh viện bí bách khó chịu lắm.
Tắm rửa sạch sẽ, cô lại vô thức chờ anh đi làm về rồi lại nhận ra anh ta chắc sẽ không về đây nữa. Cô nhắm mắt mãi mới có thể ngủ được.
Nhưng nửa đêm cô cứ gặp ác mộng rồi lại tỉnh giấc, cô cứ mơ anh cầm súng dí vào đầu cô bắt cô kí vào đơn ly hôn. Tỉnh dậy là cô liền chồm lên mở tủ xem đơn ly hôn đã bị lấy đi chưa nhưng may là nó vẫn còn đó.
Ông nội cứ hỏi Minh Vũ đâu thì cô cũng chỉ biết nói là anh lại đi công tác chứ không biết làm sao, cũng chẳng biết có thể giấu ông được bao lâu.
Cuối cùng cô vẫn là nên đến công ty một chuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.