Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Chương 262
Hardy Ngô
12/08/2022
Lần này hai người kia thậm chí không dám phát ra cả tiếng hít thở.
Nấu bánh xong, Tô Tú Song lại pha nước chấm đặc chế, sau đó bày bánh ra.
Mùi bánh rất thơm, cho dù là Hoắc Dung Thành vốn kén ăn cũng ăn sạch bách, thậm chí uống cạn nước dùng.
Hoắc Diệc Phong cũng ăn rất ngon miệng, ăn xong hai bát còn thuận tay trộm mấy cái trong bát của Hoắc Lăng Tùng hớn hở ăn.
Tuy bà cô này xấu tính xấu nết, miệng còn độc nhưng đúng là nấu ăn khá ngon, hoàn toàn thu phục dạ dày cậu rồi.
Ăn tối xong, Hoắc Dung Thành đứng lên nhìn Tô Tú Song: “Chạy xong về phòng xếp hành lý, sáng mai xuất phát”
“Vâng.” Tô Tú Song gật đầu, ý đã biết.
Hoắc Dung Thành vừa gọi điện vừa lên tầng, chỉ lưu lại bóng lưng cao lớn.
“Được rồi, hai người đi chạy đi, bát đũa để anh rửa cho. Chạy xong sớm còn tranh thủ nghỉ sớm.” Hoắc Lăng Tùng cười nhìn hai người.
Đúng là rất hợp với câu nói kia, tự làm bậy là không sống được!
Tô Tú Song ngửa đầu lên trời thở dài thườn thượt, ra ngoài biệt thự bắt đầu chậm rãi chạy vòng quanh.
Hoắc Diệc Phong đút hai tay vào túi quần, nhàn nhã thong thả tản bộ, vô tình liếc lên cửa sổ trên tầng lại thấy một bóng người đen sì đứng cạnh cửa.
Cậu ta rùng mình một cái, bắt đầu chạy như điên.
Vấn để là thể lực Hoắc Diệc Phong rất không ra gì, được năm, sáu vòng đã muốn nhũn cả chân, đã thế còn bắt đầu không yên phận, kéo vạt áo Tô Tú Song ra hiệu cô kéo mình chạy.
Tô Tú Song hận đến ngứa răng, quay đầu lại, hai người lại bắt đầu một trận cào cấu cắn xé.
Tám giờ sáng hôm sau, Tô Tú Song đã rời giường thu dọn hành lý. Vì không biết đi đâu, cũng không biết đi bao lâu nên cô dứt khoát mang theo vali luôn.
Nửa tiếng sau, Cố Hàn gõ cửa phòng cô, xách hành lý của cô ra ngoài, cô theo sau anh ta xuống tầng.
Hoắc Dung Thành đã ngồi sẵn trong chiếc xe đen bên ngoài, bàn tay đẹp đẽ cầm bút máy bay liệng ký tên.
Từ nhà họ Hoắc đến sân bay mất hơn một tiếng, từ đầu tới cuối Hoắc Dung Thành đều lạnh nhạt nghiêm túc xử lý văn kiện, chưa từng rời mắt khỏi giấy tờ phút nào.
Trên mạng từng có người suy đoán mỗi tiếng Hoắc Dung Thành kiếm được hàng tỷ đồng.
Theo Tô Tú Song thấy thì chắc dùng tỷ để tính vẫn khiêm tốn lắm.
Hoắc Dung Thành đặt khoang hạng nhất, vừa lên máy bay anh đã nhắm mắt nằm nghỉ ngơi.
Tối qua Tô Tú Song ngủ hơi sớm, lúc này không buồn ngủ chút nào, cô nhàm chán quay đầu hỏi: “Cố Hàn, chúng ta đi đâu đây?”
“nước Anh”
“ở lại bao lâu?”
“Chuyện này phải hỏi cậu Hai, tối qua cậu Hai bận cả đêm không nghỉ, xin mợ Hai giữ im lặng, đừng phát ra tiếng động.”
Cố Hàn nghiêm túc nói.
… Tô Tú Song Cô chán chường cầm tạp chí lên lật xem, mãi đến khi chán quá mới nhắm mắt lại ngủ theo.
Nấu bánh xong, Tô Tú Song lại pha nước chấm đặc chế, sau đó bày bánh ra.
Mùi bánh rất thơm, cho dù là Hoắc Dung Thành vốn kén ăn cũng ăn sạch bách, thậm chí uống cạn nước dùng.
Hoắc Diệc Phong cũng ăn rất ngon miệng, ăn xong hai bát còn thuận tay trộm mấy cái trong bát của Hoắc Lăng Tùng hớn hở ăn.
Tuy bà cô này xấu tính xấu nết, miệng còn độc nhưng đúng là nấu ăn khá ngon, hoàn toàn thu phục dạ dày cậu rồi.
Ăn tối xong, Hoắc Dung Thành đứng lên nhìn Tô Tú Song: “Chạy xong về phòng xếp hành lý, sáng mai xuất phát”
“Vâng.” Tô Tú Song gật đầu, ý đã biết.
Hoắc Dung Thành vừa gọi điện vừa lên tầng, chỉ lưu lại bóng lưng cao lớn.
“Được rồi, hai người đi chạy đi, bát đũa để anh rửa cho. Chạy xong sớm còn tranh thủ nghỉ sớm.” Hoắc Lăng Tùng cười nhìn hai người.
Đúng là rất hợp với câu nói kia, tự làm bậy là không sống được!
Tô Tú Song ngửa đầu lên trời thở dài thườn thượt, ra ngoài biệt thự bắt đầu chậm rãi chạy vòng quanh.
Hoắc Diệc Phong đút hai tay vào túi quần, nhàn nhã thong thả tản bộ, vô tình liếc lên cửa sổ trên tầng lại thấy một bóng người đen sì đứng cạnh cửa.
Cậu ta rùng mình một cái, bắt đầu chạy như điên.
Vấn để là thể lực Hoắc Diệc Phong rất không ra gì, được năm, sáu vòng đã muốn nhũn cả chân, đã thế còn bắt đầu không yên phận, kéo vạt áo Tô Tú Song ra hiệu cô kéo mình chạy.
Tô Tú Song hận đến ngứa răng, quay đầu lại, hai người lại bắt đầu một trận cào cấu cắn xé.
Tám giờ sáng hôm sau, Tô Tú Song đã rời giường thu dọn hành lý. Vì không biết đi đâu, cũng không biết đi bao lâu nên cô dứt khoát mang theo vali luôn.
Nửa tiếng sau, Cố Hàn gõ cửa phòng cô, xách hành lý của cô ra ngoài, cô theo sau anh ta xuống tầng.
Hoắc Dung Thành đã ngồi sẵn trong chiếc xe đen bên ngoài, bàn tay đẹp đẽ cầm bút máy bay liệng ký tên.
Từ nhà họ Hoắc đến sân bay mất hơn một tiếng, từ đầu tới cuối Hoắc Dung Thành đều lạnh nhạt nghiêm túc xử lý văn kiện, chưa từng rời mắt khỏi giấy tờ phút nào.
Trên mạng từng có người suy đoán mỗi tiếng Hoắc Dung Thành kiếm được hàng tỷ đồng.
Theo Tô Tú Song thấy thì chắc dùng tỷ để tính vẫn khiêm tốn lắm.
Hoắc Dung Thành đặt khoang hạng nhất, vừa lên máy bay anh đã nhắm mắt nằm nghỉ ngơi.
Tối qua Tô Tú Song ngủ hơi sớm, lúc này không buồn ngủ chút nào, cô nhàm chán quay đầu hỏi: “Cố Hàn, chúng ta đi đâu đây?”
“nước Anh”
“ở lại bao lâu?”
“Chuyện này phải hỏi cậu Hai, tối qua cậu Hai bận cả đêm không nghỉ, xin mợ Hai giữ im lặng, đừng phát ra tiếng động.”
Cố Hàn nghiêm túc nói.
… Tô Tú Song Cô chán chường cầm tạp chí lên lật xem, mãi đến khi chán quá mới nhắm mắt lại ngủ theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.