Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Chương 285
Hardy Ngô
17/08/2022
Tô Tú Song tinh thần sa sút, tức giận nhìn anh ta với vẻ mặt yếu ớt.
Hoắc Dung Thành nhướng mày, nhìn cô chằm chằm, môi mỏng nhếch lên.
Hồ nước lớn gân ngay trước mắt…
Chiếc xe lao xuống hồ, tạo nên một †âng sóng nước dữ dội.
Con ngươi Tô Tú Song co rút, nhịp tim đập nhanh, nắm chặt tay người đàn ông, vô thức nhắm chặt mắt lại.
Sắc mặt Hoắc Dung Thành nặng nề, ngón tay thon dài cởi dây an toàn ra, dùng sức mở cửa xe ra, choàng tay qua eo Tô Tú Song, sau khi bơi từ trong xe ra thì dùng chân đá xe ra.
Tô Tú Song không biết bơi, cũng không thở được, bị nước sốc vào, uống mấy ngụm.
Trên vách núi.
Vân Hạn Văn tức giận giơ chân đạp vào chiếc xe thể thao, đôi mắt xanh toát lên sự giận dữ: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, xuống vách núi, tìm cho tôi.”
Mấy tay thuộc hạ gật đầu, không dám có chút do dự, nhanh chóng đi làm.
Tô Tú Song được kéo đặt lên mặt đất, hai mắt nhắm chặt.
Hoắc Dung Thành đưa tay lên võ hai cái vào khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của cô.
Tô Tú Song không có chút phản ứng.
Hoắc Dung Thành nhíu mày, nâng cô dậy, để lưng cô dựa vào chân mình, tay phải đặt ở lưng cô, nhẹ nhàng võ.
“Hừm hừm..”
Tô Tú Song ho khan một tiếng, sau khi nôn hết nước nghẹn trong lồng ngực ra, mới dần dần tỉnh lại.
Cô chết rồi sao?
Cô đưa tay lên, véo mạnh vào chân mình.
Không có chút đau đớn nào, quả nhiên đã chết rồi.
Hoắc Dung Thành dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc nhìn cô, mím đôi môi mỏng, trầm giọng nói: “Chân của tôi, véo cũng thuận tay thật nhỉ?”
“Há?”
Tô Tú Song sửng sốt, sau khi hoàn hồn lại, nhéo thêm một cái thật mạnh vào bên trong đùi, đau đến nhe răng trợn mắt, đau đến kêu ra tiếng: “Aiya”
“Từng thấy qua người ngốc rồi, nhưng chưa từng thấy ai ngốc như cô…”
Hoắc Dung Thành cười nhẹ, khịt mũi một cái.
“Vẫn còn sống, tôi thế mà còn sống, chưa chết”
“Ta còn sống, ta còn sống, chưa chết!”
Dù những giọt nước mắt lúc nãy rơi xuống vì đau nhưng cũng không ngăn được niêm vui tận đáy lòng, hai mắt cô sáng rực, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
“Ừ, chưa chết, lời di ngôn lúc nãy uổng công ghi âm rồi”
Anh ta sâu kín nói.
Miệng lưỡi tên đàn ông này, thật ô đúng là độc địa.
Hoắc Dung Thành nhướng mày, nhìn cô chằm chằm, môi mỏng nhếch lên.
Hồ nước lớn gân ngay trước mắt…
Chiếc xe lao xuống hồ, tạo nên một †âng sóng nước dữ dội.
Con ngươi Tô Tú Song co rút, nhịp tim đập nhanh, nắm chặt tay người đàn ông, vô thức nhắm chặt mắt lại.
Sắc mặt Hoắc Dung Thành nặng nề, ngón tay thon dài cởi dây an toàn ra, dùng sức mở cửa xe ra, choàng tay qua eo Tô Tú Song, sau khi bơi từ trong xe ra thì dùng chân đá xe ra.
Tô Tú Song không biết bơi, cũng không thở được, bị nước sốc vào, uống mấy ngụm.
Trên vách núi.
Vân Hạn Văn tức giận giơ chân đạp vào chiếc xe thể thao, đôi mắt xanh toát lên sự giận dữ: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, xuống vách núi, tìm cho tôi.”
Mấy tay thuộc hạ gật đầu, không dám có chút do dự, nhanh chóng đi làm.
Tô Tú Song được kéo đặt lên mặt đất, hai mắt nhắm chặt.
Hoắc Dung Thành đưa tay lên võ hai cái vào khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của cô.
Tô Tú Song không có chút phản ứng.
Hoắc Dung Thành nhíu mày, nâng cô dậy, để lưng cô dựa vào chân mình, tay phải đặt ở lưng cô, nhẹ nhàng võ.
“Hừm hừm..”
Tô Tú Song ho khan một tiếng, sau khi nôn hết nước nghẹn trong lồng ngực ra, mới dần dần tỉnh lại.
Cô chết rồi sao?
Cô đưa tay lên, véo mạnh vào chân mình.
Không có chút đau đớn nào, quả nhiên đã chết rồi.
Hoắc Dung Thành dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc nhìn cô, mím đôi môi mỏng, trầm giọng nói: “Chân của tôi, véo cũng thuận tay thật nhỉ?”
“Há?”
Tô Tú Song sửng sốt, sau khi hoàn hồn lại, nhéo thêm một cái thật mạnh vào bên trong đùi, đau đến nhe răng trợn mắt, đau đến kêu ra tiếng: “Aiya”
“Từng thấy qua người ngốc rồi, nhưng chưa từng thấy ai ngốc như cô…”
Hoắc Dung Thành cười nhẹ, khịt mũi một cái.
“Vẫn còn sống, tôi thế mà còn sống, chưa chết”
“Ta còn sống, ta còn sống, chưa chết!”
Dù những giọt nước mắt lúc nãy rơi xuống vì đau nhưng cũng không ngăn được niêm vui tận đáy lòng, hai mắt cô sáng rực, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
“Ừ, chưa chết, lời di ngôn lúc nãy uổng công ghi âm rồi”
Anh ta sâu kín nói.
Miệng lưỡi tên đàn ông này, thật ô đúng là độc địa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.