Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Chương 322
Hardy Ngô
25/08/2022
“Dung tục…”
Hoắc Dung Thành lạnh lùng thốt ra hai chữ, liếc nhìn cô, đáp: “Đừng có mà chỉ nói suông, phải làm gì đó thực dụng hơn chứ”
Thực dụng?
Tô Tú Song nhíu mày: “Anh muốn ăn gì, tôi sẽ nấu cho anh, được không?”
“Một bữa cơm, tôi dễ dàng bị đẩy đi thế sao?”
Vẻ mặt anh trầm xuống: “Ngày kia, ngoại trừ nấu cơm, còn phải có quà nữa, nhớ chưa?”
“Bỗng dưng đòi quà, đây không phải là được một tấc lại muốn tiến lên một thước sao”
Tô Tú Song nhỏ giọng, tự lẩm bẩm một mình.
Một ít rau này cô không trồng nữa là xong rồi, sao cứ cảm thấy không đáng, đúng là tiền mất tật mang.
Hoắc Dung Thành khoanh hai tay trước ngực, chăm chú nhìn cô, gần từng chữ: “được một tấc lại muốn tiến lên một thước?”
Thật là!
Tai gì thính như tai chó!
Tô Tú Song theo bản năng cúi đầu, sau đó lại thấy có gì đó không đúng, lại vội vàng lắc đầu: “Không phải, tuyệt đối không phải. Anh đã cho tôi trồng rau, tôi làm sao có thể không biết tốt xấu mà nói ra những lời như thế, anh nghe nhầm rồi”
“Thế thì tốt” Hoắc Dung Thành nhướng mày, lạnh giọng: “Nhớ kỹ”
“Ừ” Cô gật đầu.
“Thời gian?”
Tô Tú Song cực lực nhịn xúc động muốn trợn mắt: “Ngày kia”
Hoắc Dung Thành tiếp tục lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: “Còn gì nữa?”
“Ngoài nấu cơm còn phải có quà”
Cô nghiến răng nghiến lợi đáp.
“Cô tốt nhất là nhớ cho kỹ, nếu không…” Anh dừng lại một chút, giọng nói đầy ý đe dọa: “Đến lúc đó khóc không kịp đâu.”
“Chắc chắn, hoàn toàn, tuyệt đối nhớ ~*A¿nm kỹ rồi: Tô Tú Song cảm thấy quá khó khăn, gần như muốn giơ tay lên thề.
Cuối cùng, người đàn ông này hài lòng rồi, quay người, đi về phía trước mấy bước, anh dường như nhớ ra điều gì, quay đầu: “Tối qua ngủ thấy thế nào?”
“Rất tốt, ngủ liền một giấc tới sáng”
Tô Tú Song trực tiếp trả lời không chút nghĩ ngợi.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Hoắc Dung Thành đen lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chế nhạo: “Đồ con lợn”
Sau đó, chỉ lưu lại bóng lưng lạnh lùng rời đi.
Tô Tú Song bị mắng: “…
Mới sáng sớm, cô đã trêu chọc ai rồi?
Theo cô, nếu phụ nữ bị đến tháng, thì Hoắc Dung Thành mỗi tháng chắc chắn cũng có vài ngày như vậy, dễ cáu gắt, nóng nảy, tâm trạng không ổn định.
Tô Tú Song rửa mặt, thay quần áo xong liền xuống tầng.
Hoắc Dung Thành lạnh lùng thốt ra hai chữ, liếc nhìn cô, đáp: “Đừng có mà chỉ nói suông, phải làm gì đó thực dụng hơn chứ”
Thực dụng?
Tô Tú Song nhíu mày: “Anh muốn ăn gì, tôi sẽ nấu cho anh, được không?”
“Một bữa cơm, tôi dễ dàng bị đẩy đi thế sao?”
Vẻ mặt anh trầm xuống: “Ngày kia, ngoại trừ nấu cơm, còn phải có quà nữa, nhớ chưa?”
“Bỗng dưng đòi quà, đây không phải là được một tấc lại muốn tiến lên một thước sao”
Tô Tú Song nhỏ giọng, tự lẩm bẩm một mình.
Một ít rau này cô không trồng nữa là xong rồi, sao cứ cảm thấy không đáng, đúng là tiền mất tật mang.
Hoắc Dung Thành khoanh hai tay trước ngực, chăm chú nhìn cô, gần từng chữ: “được một tấc lại muốn tiến lên một thước?”
Thật là!
Tai gì thính như tai chó!
Tô Tú Song theo bản năng cúi đầu, sau đó lại thấy có gì đó không đúng, lại vội vàng lắc đầu: “Không phải, tuyệt đối không phải. Anh đã cho tôi trồng rau, tôi làm sao có thể không biết tốt xấu mà nói ra những lời như thế, anh nghe nhầm rồi”
“Thế thì tốt” Hoắc Dung Thành nhướng mày, lạnh giọng: “Nhớ kỹ”
“Ừ” Cô gật đầu.
“Thời gian?”
Tô Tú Song cực lực nhịn xúc động muốn trợn mắt: “Ngày kia”
Hoắc Dung Thành tiếp tục lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: “Còn gì nữa?”
“Ngoài nấu cơm còn phải có quà”
Cô nghiến răng nghiến lợi đáp.
“Cô tốt nhất là nhớ cho kỹ, nếu không…” Anh dừng lại một chút, giọng nói đầy ý đe dọa: “Đến lúc đó khóc không kịp đâu.”
“Chắc chắn, hoàn toàn, tuyệt đối nhớ ~*A¿nm kỹ rồi: Tô Tú Song cảm thấy quá khó khăn, gần như muốn giơ tay lên thề.
Cuối cùng, người đàn ông này hài lòng rồi, quay người, đi về phía trước mấy bước, anh dường như nhớ ra điều gì, quay đầu: “Tối qua ngủ thấy thế nào?”
“Rất tốt, ngủ liền một giấc tới sáng”
Tô Tú Song trực tiếp trả lời không chút nghĩ ngợi.
Trong nháy mắt, sắc mặt của Hoắc Dung Thành đen lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chế nhạo: “Đồ con lợn”
Sau đó, chỉ lưu lại bóng lưng lạnh lùng rời đi.
Tô Tú Song bị mắng: “…
Mới sáng sớm, cô đã trêu chọc ai rồi?
Theo cô, nếu phụ nữ bị đến tháng, thì Hoắc Dung Thành mỗi tháng chắc chắn cũng có vài ngày như vậy, dễ cáu gắt, nóng nảy, tâm trạng không ổn định.
Tô Tú Song rửa mặt, thay quần áo xong liền xuống tầng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.