Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Chương 324
Hardy Ngô
25/08/2022
Những bông hoa đắt như thế trực tiếp bị hủy hoại trong tay cô.
Hoắc Diệc Phong không nhìn thấy thì còn tốt, nhưng hiện tại cậu đang đứng đây chứng kiến tất cả, cả người bừng bừng lửa giận, xót xa.
Hiệu suất của quản gia Trương và người làm vườn rất nhanh, chỉ trong chốc lát, mảnh vườn hoa to chính giữa đã được nhổ sạch.
Lúc này, điện thoại trong tay quản gia Trương đổ chuông, ông bắt máy nói với giọng cung kính: “Cậu hai.”
“Đưa cho Hoắc Diệc Phong”
Hoắc Diệc Phong cầm điện thoại, đưa lên tai, còn chưa kịp nói câu nào, bên đầu kia đã truyền đến âm thanh lạnh lùng của người đàn ông: “Còn đứng đó làm gì, làm việc đi.”
Sau đó, dứt khoát cúp điện thoại.
Hoắc Diệc Phong ngẩng mặt lên nhìn trời, im lặng xoa mặt, rồi tiến tới cầm lấy dụng cụ trong tay của quản gia Trương, mang bộ mặt nhăn nhó đi xới đất, đào hố.
Tiểu Bạch thấy thế, cũng chạy tới, dùng hai chân vui vẻ đào hố, cực kỳ phấn khích.
Tuy nhiên có phần kích động quá đà, đất xới lên đều bắn tung tóe lên người của Hoắc Diệc Phong.
Cậu ta giận đến dựng thẳng đôi mày, một chân đạp vào mông tiểu Bạch: “Con chó ngu ngốc!”
Một người một chó, trái ngược rõ ràng.
Tô Tú Song đứng sau lưng nhìn vẻ mặt cậu ta, nhịn cười đến đau cả bụng.
Cô cố gắng kìm chế, bờ vai không ngừng run rẩy.
Đứng trước khung cửa sổ chạm đất, nhìn cảnh tượng cách đó không xa, nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt của cô khiến Hoắc Dung Thành lộ ra ánh mắt ôn nhu mà đến ngay cả anh cũng không phát hiện.
Dọn dẹp sạch sẽ mảnh đất xong, Tô Tú Song xoay người rời đi, trực tiếp coi nhẹ ánh mắt muốn giết người của Hoắc Diệc Phong.
Ăn xong bữa sáng, Hoắc Dung Thành đã đến công ty.
Tô Tú Song nhàm chán ngồi trên sô pha, bật tivi, lướt điện thoại.
Hoắc Lăng Tùng cầm chìa khóa đi đằng trước, Hoắc Diệc Phong như một cái đuôi nhỏ bám theo sau.
“Anh đi đây.”
Hoắc Lăng Tùng cười nhẹ, chào hỏi “Ừ, anh đi đường cẩn thận, bác sĩ Tùng hôm nay thật đẹp trai. “
Cô cười nhẹ, vẫy tay với anh. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hoắc Diệc Phong không nhìn được cảnh này, khịt mũi, hung dữ trừng mắt nhìn Tô Tú Song: “Đồ yêu tinh! Tai họa Cô chỉ cười to, cố ý khiêu khích cậu: “Như thế chứng minh tôi rất xinh đẹp.”
“Hừ! Thật không biết xấu hổ, cô đúng là mơ tưởng toàn những điều tốt đẹp.”
Đôi mắt đào hoa của Hoắc Diệc Phong nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ tà mị, cười lạnh.
“Tôi mơ tưởng được như thế cũng có thể coi như một điều tốt đẹp phải không”
Hoắc Diệc Phong nghe xong, hai tay liền ngứa ngáy.
Hoắc Lăng Tùng lo lắng hai người sẽ lại xông vào đánh nhau, vì vậy nhanh chóng vươn tay, nắm lấy cổ áo của em trai, lôi ra ngoài.
Đúng là một cặp oan gia.
“Em với Tú Song không thể sống chung trong hòa bình được hay sao? Em cũng đã là một người đàn ông trưởng thành rồi, cả ngày gây sự với một cô gái.
Hoắc Diệc Phong không nhìn thấy thì còn tốt, nhưng hiện tại cậu đang đứng đây chứng kiến tất cả, cả người bừng bừng lửa giận, xót xa.
Hiệu suất của quản gia Trương và người làm vườn rất nhanh, chỉ trong chốc lát, mảnh vườn hoa to chính giữa đã được nhổ sạch.
Lúc này, điện thoại trong tay quản gia Trương đổ chuông, ông bắt máy nói với giọng cung kính: “Cậu hai.”
“Đưa cho Hoắc Diệc Phong”
Hoắc Diệc Phong cầm điện thoại, đưa lên tai, còn chưa kịp nói câu nào, bên đầu kia đã truyền đến âm thanh lạnh lùng của người đàn ông: “Còn đứng đó làm gì, làm việc đi.”
Sau đó, dứt khoát cúp điện thoại.
Hoắc Diệc Phong ngẩng mặt lên nhìn trời, im lặng xoa mặt, rồi tiến tới cầm lấy dụng cụ trong tay của quản gia Trương, mang bộ mặt nhăn nhó đi xới đất, đào hố.
Tiểu Bạch thấy thế, cũng chạy tới, dùng hai chân vui vẻ đào hố, cực kỳ phấn khích.
Tuy nhiên có phần kích động quá đà, đất xới lên đều bắn tung tóe lên người của Hoắc Diệc Phong.
Cậu ta giận đến dựng thẳng đôi mày, một chân đạp vào mông tiểu Bạch: “Con chó ngu ngốc!”
Một người một chó, trái ngược rõ ràng.
Tô Tú Song đứng sau lưng nhìn vẻ mặt cậu ta, nhịn cười đến đau cả bụng.
Cô cố gắng kìm chế, bờ vai không ngừng run rẩy.
Đứng trước khung cửa sổ chạm đất, nhìn cảnh tượng cách đó không xa, nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt của cô khiến Hoắc Dung Thành lộ ra ánh mắt ôn nhu mà đến ngay cả anh cũng không phát hiện.
Dọn dẹp sạch sẽ mảnh đất xong, Tô Tú Song xoay người rời đi, trực tiếp coi nhẹ ánh mắt muốn giết người của Hoắc Diệc Phong.
Ăn xong bữa sáng, Hoắc Dung Thành đã đến công ty.
Tô Tú Song nhàm chán ngồi trên sô pha, bật tivi, lướt điện thoại.
Hoắc Lăng Tùng cầm chìa khóa đi đằng trước, Hoắc Diệc Phong như một cái đuôi nhỏ bám theo sau.
“Anh đi đây.”
Hoắc Lăng Tùng cười nhẹ, chào hỏi “Ừ, anh đi đường cẩn thận, bác sĩ Tùng hôm nay thật đẹp trai. “
Cô cười nhẹ, vẫy tay với anh. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hoắc Diệc Phong không nhìn được cảnh này, khịt mũi, hung dữ trừng mắt nhìn Tô Tú Song: “Đồ yêu tinh! Tai họa Cô chỉ cười to, cố ý khiêu khích cậu: “Như thế chứng minh tôi rất xinh đẹp.”
“Hừ! Thật không biết xấu hổ, cô đúng là mơ tưởng toàn những điều tốt đẹp.”
Đôi mắt đào hoa của Hoắc Diệc Phong nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ tà mị, cười lạnh.
“Tôi mơ tưởng được như thế cũng có thể coi như một điều tốt đẹp phải không”
Hoắc Diệc Phong nghe xong, hai tay liền ngứa ngáy.
Hoắc Lăng Tùng lo lắng hai người sẽ lại xông vào đánh nhau, vì vậy nhanh chóng vươn tay, nắm lấy cổ áo của em trai, lôi ra ngoài.
Đúng là một cặp oan gia.
“Em với Tú Song không thể sống chung trong hòa bình được hay sao? Em cũng đã là một người đàn ông trưởng thành rồi, cả ngày gây sự với một cô gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.