Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Chương 352
Hardy Ngô
03/09/2022
“Tôi sẽ hỏi lần cuối, anh có muốn cho vào không?”
Vẻ mặt Tô Tú Song lạnh lùng, cô nhìn chằm chằm đám bảo vệ đứng hai bên, giọng điệu rất bực bội.
“Thực sự xin lỗi mợ hai” Hai hàng nhân viên bảo vệ đồng thanh đáp.
Tô Tú Song khẽ nhắm mắt lại, cô cười nhạt một cái, là do các người không cho tôi vào đấy nhé, bây giờ có mời tôi cũng sẽ không vào!
Cô quay người lại chuẩn bị rời đi.
Trong phút chốc, ánh mắt của Hoắc Dung Thành trên tầng hai đột nhiên thay đổi, sắc mặt lạnh như băng, dường như có thể đâm sống người ta.
“Cho cô ấy vào!”
Anh ta gắt gỏng và nghiêm khắc.
Quản gia Trương vừa nhận được cuộc gọi liền không dám chậm trễ một chút, nhanh chóng chạy tới cửa: “Còn mặt: “Mợ hai mau vào đi.”
“Không cho tôi vào thì tôi không vào, cho tôi vào thì tôi phải vào, ông nghĩ tôi là cái gì, quả bóng hay là điều khiển từ xa?”
Lồng ngực Tô Tú Song căng lên, ôm bụng bốc hỏa.
Quản gia Trương nhẹ giọng thuyết phục: “Mợ hai, tính tình của cậu hai từ nhỏ đã thay đổi khó lường không đoán trước được. Mợ nhìn mặt của lão già này đi, xin mợ hãy vào nhà đi ạ, buổi tối trời lạnh dễ bị cảm lạnh”
Nhìn thấy vẻ mặt của ông Trương, Tô Tú Song không thể mất bình tĩnh được nữa, đờ đẫn đi theo phía sau.
Hai người lần lượt vào phòng khách.
Trên ghế sô pha, sắc mặt của Hoắc Dung Thành tối sầm lại, cả người toát ra khí thế không ai được tới gần.
Ngọn lửa trong lòng Tô Tú Song vẫn chưa dập tắt, cô rắn mặt không nói tiếng nào.
Hiện trường căng thẳng một lúc.
“Lông cánh đủ rồi và không phải dũng khí mạnh mẽ lắm sao, còn biết quay về nữa cơ đấy?”
Anh nhếch môi giễu cợt.
“Vậy thì tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Tô Tú Song cũng không mấy hài hòa phản bác lại, nên theo ai đây?
“Cô đi thử cho tôi xem” Hoắc Dung Thành quay đầu, dồn toàn bộ ánh mắt vào trên người cô, sắc mặt ảm đạm nhìn xuống dưới: “Xem tôi có đánh gấy chân cô không.”
“Không phải vì không về nhà một đêm mà chúng ta đến mức này chứ?” Tô Tú Song nhíu mày, chuyện nhỏ như vậy mãi không giải quyết xong sao?
Hoắc Dung Thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lãnh đạm và giọng điệu không ăn năn của cô, anh gần như thở không ra hơi.
Đột nhiên, anh ta đứng dậy.
Khuôn mặt và ánh mắt anh ta quá mức kinh hãi, Tô Tú Song có chút sợ hãi, theo bản năng lui vê phía sau.
Trong phút chốc, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt muốn bóp chết mình.
Vẻ mặt Tô Tú Song lạnh lùng, cô nhìn chằm chằm đám bảo vệ đứng hai bên, giọng điệu rất bực bội.
“Thực sự xin lỗi mợ hai” Hai hàng nhân viên bảo vệ đồng thanh đáp.
Tô Tú Song khẽ nhắm mắt lại, cô cười nhạt một cái, là do các người không cho tôi vào đấy nhé, bây giờ có mời tôi cũng sẽ không vào!
Cô quay người lại chuẩn bị rời đi.
Trong phút chốc, ánh mắt của Hoắc Dung Thành trên tầng hai đột nhiên thay đổi, sắc mặt lạnh như băng, dường như có thể đâm sống người ta.
“Cho cô ấy vào!”
Anh ta gắt gỏng và nghiêm khắc.
Quản gia Trương vừa nhận được cuộc gọi liền không dám chậm trễ một chút, nhanh chóng chạy tới cửa: “Còn mặt: “Mợ hai mau vào đi.”
“Không cho tôi vào thì tôi không vào, cho tôi vào thì tôi phải vào, ông nghĩ tôi là cái gì, quả bóng hay là điều khiển từ xa?”
Lồng ngực Tô Tú Song căng lên, ôm bụng bốc hỏa.
Quản gia Trương nhẹ giọng thuyết phục: “Mợ hai, tính tình của cậu hai từ nhỏ đã thay đổi khó lường không đoán trước được. Mợ nhìn mặt của lão già này đi, xin mợ hãy vào nhà đi ạ, buổi tối trời lạnh dễ bị cảm lạnh”
Nhìn thấy vẻ mặt của ông Trương, Tô Tú Song không thể mất bình tĩnh được nữa, đờ đẫn đi theo phía sau.
Hai người lần lượt vào phòng khách.
Trên ghế sô pha, sắc mặt của Hoắc Dung Thành tối sầm lại, cả người toát ra khí thế không ai được tới gần.
Ngọn lửa trong lòng Tô Tú Song vẫn chưa dập tắt, cô rắn mặt không nói tiếng nào.
Hiện trường căng thẳng một lúc.
“Lông cánh đủ rồi và không phải dũng khí mạnh mẽ lắm sao, còn biết quay về nữa cơ đấy?”
Anh nhếch môi giễu cợt.
“Vậy thì tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Tô Tú Song cũng không mấy hài hòa phản bác lại, nên theo ai đây?
“Cô đi thử cho tôi xem” Hoắc Dung Thành quay đầu, dồn toàn bộ ánh mắt vào trên người cô, sắc mặt ảm đạm nhìn xuống dưới: “Xem tôi có đánh gấy chân cô không.”
“Không phải vì không về nhà một đêm mà chúng ta đến mức này chứ?” Tô Tú Song nhíu mày, chuyện nhỏ như vậy mãi không giải quyết xong sao?
Hoắc Dung Thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lãnh đạm và giọng điệu không ăn năn của cô, anh gần như thở không ra hơi.
Đột nhiên, anh ta đứng dậy.
Khuôn mặt và ánh mắt anh ta quá mức kinh hãi, Tô Tú Song có chút sợ hãi, theo bản năng lui vê phía sau.
Trong phút chốc, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt muốn bóp chết mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.