Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Chương 360
Hardy Ngô
03/09/2022
Chiếc xe ổn định chạy trên đường, Tô Tú Song khom người nhập địa chỉ trên bảng hướng dẫn.
Hôm nay sao lại có lòng tốt đưa cô đi làm thế, thật đúng là trời đổ cơn mưa đỏ, chuyện kì lạ nha.
“Anh có muốn ăn sáng không? Tôi mua giúp anh bánh bao với sữa đậu nành nhé” Cô mở miệng nói “Không cần”
Ngón tay thon dài với khớp xương rõ rệt bật đèn tín hiệu rẽ phải, Hoắc Dung Thành ngắn gọn nói hai chữ.
“Nếu bỏ bữa sáng trong thời gian dài sẽ không tốt cho sức khỏe, dễ mắc các loại bệnh, anh tấp xe vào đi, tôi quay lại nhanh thôi”.
Tô Tú Song nói.
Quanh năm không ăn sáng, được tính là bữa sáng cũng chỉ là hai tách cà phê đen lót dạ với hai lát bánh mì.
Hoắc Dung Thành không dừng xe.
Tô Tú Song cau mày: “Dừng lại đi, không thì lát nữa tôi phải đi bộ quay lại đó”
Chằm chằm nhìn cô, ánh mắt Hoắc Dung Thành sâu thẳm, không nói gì chỉ tấp xe vào lề rồi dừng lại.
Kéo cửa xe ra, Tô Tú Song xuống xe, cô chạy thẳng đến tiệm bánh bao bên đường, mua một lồng bánh bao với một bịch sữa đậu nành.
Xe lại nổ máy, hòa vào dòng xe.
“Cho anh nè”
Tô Tú Song lấy ra một cái bánh bao rồi đưa qua.
“Lái xe, rất bận, không rảnh tay” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hoắc Dung Thành trầm giọng nói: “đút cho tôi”
Không còn cách nào khác, Tô Tú Song chỉ đành chấp nhận, đưa bánh bao đến miệng anh.
Anh từ tốn nhai nuốt, ăn rất nhẹ nhàng tao nhã, nhìn lại Tô Tú Song, cả mặt đều là hối hận, cô không nên nhiều chuyện.
Chỉ còn lại cái bánh bao cuối cùng, cô đưa lên miệng anh, đầu lưỡi Hoắc Dung Thành quẹt qua ngón tay cô, nóng ấm mà ẩm ướt.
Hai má Tô Tú Song nóng bừng, rút †ay mình về lau.
Vẻ mặt Hoắc Dung Thành lạnh lùng, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Còn cách đoàn phim hai ba trăm mét nữa, từ xa Tô Tú Song đã thấy nhân viên đi làm đang tắc nghẹt ở cổng đoàn phim.
“Anh không cần đến đó đâu, ở ngã rẽ thả tôi xuống đi, để bọn họ. nhìn thấy anh thì không hay.”
Phút chốc, sắc mặt của Hoắc Dung Thành trở nên đen thui, ngay cả giọng nói cũng lạnh đi: “Tôi không được gặp người ta hả?”
Tô Tú Song cau mày: “Không phải, anh quá nổi tiếng, chiếc xe này cũng quá chói mắt, anh mà lái đến chắc chắc sẽ tạo ra náo động, trở thành đầu đề tin tức.
Chủ yếu, là cô vẫn muốn ở đoàn phim khiêm tốn làm người, làm việc chăm chỉ, như thế này rõ ràng là rêu rao.
Hôm nay sao lại có lòng tốt đưa cô đi làm thế, thật đúng là trời đổ cơn mưa đỏ, chuyện kì lạ nha.
“Anh có muốn ăn sáng không? Tôi mua giúp anh bánh bao với sữa đậu nành nhé” Cô mở miệng nói “Không cần”
Ngón tay thon dài với khớp xương rõ rệt bật đèn tín hiệu rẽ phải, Hoắc Dung Thành ngắn gọn nói hai chữ.
“Nếu bỏ bữa sáng trong thời gian dài sẽ không tốt cho sức khỏe, dễ mắc các loại bệnh, anh tấp xe vào đi, tôi quay lại nhanh thôi”.
Tô Tú Song nói.
Quanh năm không ăn sáng, được tính là bữa sáng cũng chỉ là hai tách cà phê đen lót dạ với hai lát bánh mì.
Hoắc Dung Thành không dừng xe.
Tô Tú Song cau mày: “Dừng lại đi, không thì lát nữa tôi phải đi bộ quay lại đó”
Chằm chằm nhìn cô, ánh mắt Hoắc Dung Thành sâu thẳm, không nói gì chỉ tấp xe vào lề rồi dừng lại.
Kéo cửa xe ra, Tô Tú Song xuống xe, cô chạy thẳng đến tiệm bánh bao bên đường, mua một lồng bánh bao với một bịch sữa đậu nành.
Xe lại nổ máy, hòa vào dòng xe.
“Cho anh nè”
Tô Tú Song lấy ra một cái bánh bao rồi đưa qua.
“Lái xe, rất bận, không rảnh tay” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hoắc Dung Thành trầm giọng nói: “đút cho tôi”
Không còn cách nào khác, Tô Tú Song chỉ đành chấp nhận, đưa bánh bao đến miệng anh.
Anh từ tốn nhai nuốt, ăn rất nhẹ nhàng tao nhã, nhìn lại Tô Tú Song, cả mặt đều là hối hận, cô không nên nhiều chuyện.
Chỉ còn lại cái bánh bao cuối cùng, cô đưa lên miệng anh, đầu lưỡi Hoắc Dung Thành quẹt qua ngón tay cô, nóng ấm mà ẩm ướt.
Hai má Tô Tú Song nóng bừng, rút †ay mình về lau.
Vẻ mặt Hoắc Dung Thành lạnh lùng, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Còn cách đoàn phim hai ba trăm mét nữa, từ xa Tô Tú Song đã thấy nhân viên đi làm đang tắc nghẹt ở cổng đoàn phim.
“Anh không cần đến đó đâu, ở ngã rẽ thả tôi xuống đi, để bọn họ. nhìn thấy anh thì không hay.”
Phút chốc, sắc mặt của Hoắc Dung Thành trở nên đen thui, ngay cả giọng nói cũng lạnh đi: “Tôi không được gặp người ta hả?”
Tô Tú Song cau mày: “Không phải, anh quá nổi tiếng, chiếc xe này cũng quá chói mắt, anh mà lái đến chắc chắc sẽ tạo ra náo động, trở thành đầu đề tin tức.
Chủ yếu, là cô vẫn muốn ở đoàn phim khiêm tốn làm người, làm việc chăm chỉ, như thế này rõ ràng là rêu rao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.