Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Chương 367
Hardy Ngô
04/09/2022
Nhân viên bán hàng tươi cười: “Chị muốn tặng cho anh phía sau đúng không ạ?”
Tô Tú Song nhìn người đàn ông đi sau, gật đầu.
“Vâng, vậy thì em xin được giới thiệu với chị chiếc ví này thế nào ạ, chất da rất mềm mại, là mẫu mới cho mùa xuân năm nay của chúng em, và nó có ý nghĩa sâu xa rằng chị muốn được ở bên anh mãi mãi…”
Nghe thấy thế, mắt Tô Tú Song chớp chớp, đúng là được mở mang tâm mắt, không ngờ tặng ví tiền mà còn có ý nghĩa như vậy.
Hoắc Dung Thành nhét hai tay vào †úi quần âu, mặt không cảm xúc, hiếm khi nghiêm chỉnh nghe giới thiệu sản phẩm.
Thấy Tô Tú Song không nói gì, nhân viên bán hàng tưởng rằng cô không vừa ý, bèn tiếp tục giới thiệu: “Cũng có thể tặng thắt lưng, có ý nghĩa buộc chặt anh ấy cả cuộc đời”
Tô Tú Song không khỏi nhíu mày.
Chỉ tặng món quà sinh nhật thôi mà sao càng nghe càng thấy sai sai.
“Hay tặng đồng hồ cũng được, đồng hồ đại diện cho tình cảm của anh và chị từng giây từng phút…
Tô Tú Song thấy sởn gai ốc, bèn ngắt lời cô ấy, chọn bừa một món: “Thắt lưng được đấy; “Vậy em xin giúp chị bọc lại.”
Nhân viên bán hàng mỉm cười cầm chiếc thắt lưng đặt vào trong hộp quà được trang trí tinh tế: “136 triệu, xin hỏi chị quẹt thẻ hay quét mã thanh toán ạ?”
Sắc mặt Tô Tú Song cứng đờ, sửng sốt.
Sao đắt thế?
“Chị ơi.” Nhân viên bán hàng nhẹ nhàng lên tiếng, khẽ gọi cô.
“Một cái thắt lưng mà đắt thế cơ à?”
“Dạ không ạ, đây chỉ là mặt hàng ở mức giá tầm trung, còn có sản phẩm đắt hơn nữa.”
Tô Tú Song: “…
Tất cả gia tài cô có trong tay không mua nổi một chiếc thắt lưng, thật sự đáng thương và bi kịch.
Ngoái đầu lại, cô nhìn người đàn ông phía sau lưng, khẽ hăng giọng, đon đả lên tiếng bàn bạc: “Này, hay là anh thanh toán đi, sau này tôi trả lại tiên cho anh?”
Mặt Hoắc Dung Thành không cảm xúc, khẽ ngước mắt lên nhìn cô: “Hờ…”
Thôi được rồi, coi như cô không nói gì.
Tô Tú Song một lần nữa quay mặt lại: “Xin lỗi nhé, chúng tôi đang đi loanh quanh, xem bừa vậy thôi.
“Vâng, Nhân viên bán hàng vẫn luôn tươi cười niềm nở, không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Nhưng hóa ra không phải anh thanh toán mà lại là cô thanh toán, người đàn ông này không phải là trai bao đấy chứ?
Hai người nối đuôi nhau ra khỏi cửa hàng.
Lần này ,Tô Tú Song đã có kinh nghiệm, cô nhìn giá trước rồi mới quyết định.
Thế nhưng cả tầng bốn đều là cửa hàng của các thương hiệu nổi tiếng, món đồ nào cũng đắt đỏ, không có gì rẻ.
Nghĩ một lúc, cô lại đi thang cuốn xuống thẳng tầng một.
So với tầng bốn thì lượng khách ở tầng một rất đông, quầy bán đồ ăn vặt hay cửa hàng trang sức bầy la liệt.
Hoắc Dung Thành sa sầm nét mặt, anh không thích chốn đông người, cũng không thích cảnh chen lấn.
Tô Tú Song nhìn người đàn ông đi sau, gật đầu.
“Vâng, vậy thì em xin được giới thiệu với chị chiếc ví này thế nào ạ, chất da rất mềm mại, là mẫu mới cho mùa xuân năm nay của chúng em, và nó có ý nghĩa sâu xa rằng chị muốn được ở bên anh mãi mãi…”
Nghe thấy thế, mắt Tô Tú Song chớp chớp, đúng là được mở mang tâm mắt, không ngờ tặng ví tiền mà còn có ý nghĩa như vậy.
Hoắc Dung Thành nhét hai tay vào †úi quần âu, mặt không cảm xúc, hiếm khi nghiêm chỉnh nghe giới thiệu sản phẩm.
Thấy Tô Tú Song không nói gì, nhân viên bán hàng tưởng rằng cô không vừa ý, bèn tiếp tục giới thiệu: “Cũng có thể tặng thắt lưng, có ý nghĩa buộc chặt anh ấy cả cuộc đời”
Tô Tú Song không khỏi nhíu mày.
Chỉ tặng món quà sinh nhật thôi mà sao càng nghe càng thấy sai sai.
“Hay tặng đồng hồ cũng được, đồng hồ đại diện cho tình cảm của anh và chị từng giây từng phút…
Tô Tú Song thấy sởn gai ốc, bèn ngắt lời cô ấy, chọn bừa một món: “Thắt lưng được đấy; “Vậy em xin giúp chị bọc lại.”
Nhân viên bán hàng mỉm cười cầm chiếc thắt lưng đặt vào trong hộp quà được trang trí tinh tế: “136 triệu, xin hỏi chị quẹt thẻ hay quét mã thanh toán ạ?”
Sắc mặt Tô Tú Song cứng đờ, sửng sốt.
Sao đắt thế?
“Chị ơi.” Nhân viên bán hàng nhẹ nhàng lên tiếng, khẽ gọi cô.
“Một cái thắt lưng mà đắt thế cơ à?”
“Dạ không ạ, đây chỉ là mặt hàng ở mức giá tầm trung, còn có sản phẩm đắt hơn nữa.”
Tô Tú Song: “…
Tất cả gia tài cô có trong tay không mua nổi một chiếc thắt lưng, thật sự đáng thương và bi kịch.
Ngoái đầu lại, cô nhìn người đàn ông phía sau lưng, khẽ hăng giọng, đon đả lên tiếng bàn bạc: “Này, hay là anh thanh toán đi, sau này tôi trả lại tiên cho anh?”
Mặt Hoắc Dung Thành không cảm xúc, khẽ ngước mắt lên nhìn cô: “Hờ…”
Thôi được rồi, coi như cô không nói gì.
Tô Tú Song một lần nữa quay mặt lại: “Xin lỗi nhé, chúng tôi đang đi loanh quanh, xem bừa vậy thôi.
“Vâng, Nhân viên bán hàng vẫn luôn tươi cười niềm nở, không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
Nhưng hóa ra không phải anh thanh toán mà lại là cô thanh toán, người đàn ông này không phải là trai bao đấy chứ?
Hai người nối đuôi nhau ra khỏi cửa hàng.
Lần này ,Tô Tú Song đã có kinh nghiệm, cô nhìn giá trước rồi mới quyết định.
Thế nhưng cả tầng bốn đều là cửa hàng của các thương hiệu nổi tiếng, món đồ nào cũng đắt đỏ, không có gì rẻ.
Nghĩ một lúc, cô lại đi thang cuốn xuống thẳng tầng một.
So với tầng bốn thì lượng khách ở tầng một rất đông, quầy bán đồ ăn vặt hay cửa hàng trang sức bầy la liệt.
Hoắc Dung Thành sa sầm nét mặt, anh không thích chốn đông người, cũng không thích cảnh chen lấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.