Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Chương 479
Hardy Ngô
29/09/2022
Tô Tú Song nhíu mày: “Không phải có sô pha sao?”
“Tôi ngủ trên ghế sô pha?”
Giọng nói của Hoắc Dung Thành hơi dừng lại, lạnh lùng hỏi.
“Tôi là bệnh nhân, anh không thể để tôi đi ngủ trên sô pha được phải không?”
“Ngủ cùng nhau”
Nghe vậy, Tô Tú Song nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, trong lòng rất buồn bực, giường nhỏ như vậy, hai người sao có thể ngủ ngon?
Nhưng mà Hoắc Dung Thành lười biếng không muốn dài dòng nên đã kéo chăn lên đắp giữa bụng.
Giường là giường đơn, một mình cô ngủ thì vừa vặn, mà anh lại rất cao to, hai người nằm chung một giường sẽ còn kẽ hở nào sao?
Làm thế nào để ngủ đây?
Cô sợ nếu nhúc nhích một chút sẽ chạm vào những nơi không nên chạm vào.
Cô cứ nghĩ chắc chắn mình sẽ không ngủ ngon, ai biết được giấc ngủ này lại rất ngọt ngào.
Khi tỉnh lại, đã mười giờ sáng hôm sau.
Ở bên cạnh trống không, cũng không có hơi ấm, hình như người nằm đó đã rời đi từ lâu.
Ngủ một giấc thật sảng khoái, Tô Tú Song vươn vai mãn nguyện.
Khi cô muốn rời khỏi giường thì cảm thấy chóng mặt, cổ họng khô và đau nên cô phải nằm xuống.
Đúng lúc Hoắc Dung Thành đến kiểm tra phòng bệnh, sau khi nghe thấy các triệu chứng của cô, anh đã lấy nhiệt kế và bảo cô kẹp vào người.
“Ba mươi tám độ chín, em bị cảm lạnh. Hôm qua không phải tốt rồi sao?”
Hoắc Dung Thành ngẩng đầu nhìn cô, ấm ức nói: “Tôi đi lấy thuốc cho em uống.
“Được.”
Tô Tú Song gật đầu đáp ứng.
Trong lòng cô thầm nghĩ, Hoắc Dung Thành đúng là khắc tinh của cô.
Nếu anh ta không ngủ cùng chắc chắn đã khỏi hẳn rồi, tối hôm qua ngủ chung, hai người ở gần nhau nên nhiệt độ tăng lên, cô cảm thấy quá nóng mới không đắp chăn.
Càng ngủ cùng, càng tồi tệ!
Hai ngày sau.
Tô Tú Song trở lại đoàn phim.
Trương Tiến Trung chuyển luôn cho cô ba trăm năm mươi triệu: “Lần này cảm ơn cô”
Tô Tú Song vui vẻ cười cười, cũng không dài dòng mà nhận lấy, lúc ăn cơm trưa liền chuyển cho Bạch Tĩnh một trăm triệu.
“Cậu điên à, chuyển cho tớ nhiều như vậy?”
“Cậu cũng biết tuy rằng bây giờ tớ đã bắt đầu sự nghiệp diễn xuất, nhưng mới chỉ diễn một bộ phim này. Quay xong rồi ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì? Cứ trả tiên trước đi.
Nói thế nào thì Bạch Tĩnh cũng không chịu.
“Nếu cậu không nhận thì tớ sẽ không để cậu làm trợ lý cho tớ nữa, cậu bằng lòng nhưng tớ lại không muốn” Tô Tú Song kiên trì nói.
Không còn cách nào khác nên Bạch Tĩnh đành phải chấp nhận.
“Tôi ngủ trên ghế sô pha?”
Giọng nói của Hoắc Dung Thành hơi dừng lại, lạnh lùng hỏi.
“Tôi là bệnh nhân, anh không thể để tôi đi ngủ trên sô pha được phải không?”
“Ngủ cùng nhau”
Nghe vậy, Tô Tú Song nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, trong lòng rất buồn bực, giường nhỏ như vậy, hai người sao có thể ngủ ngon?
Nhưng mà Hoắc Dung Thành lười biếng không muốn dài dòng nên đã kéo chăn lên đắp giữa bụng.
Giường là giường đơn, một mình cô ngủ thì vừa vặn, mà anh lại rất cao to, hai người nằm chung một giường sẽ còn kẽ hở nào sao?
Làm thế nào để ngủ đây?
Cô sợ nếu nhúc nhích một chút sẽ chạm vào những nơi không nên chạm vào.
Cô cứ nghĩ chắc chắn mình sẽ không ngủ ngon, ai biết được giấc ngủ này lại rất ngọt ngào.
Khi tỉnh lại, đã mười giờ sáng hôm sau.
Ở bên cạnh trống không, cũng không có hơi ấm, hình như người nằm đó đã rời đi từ lâu.
Ngủ một giấc thật sảng khoái, Tô Tú Song vươn vai mãn nguyện.
Khi cô muốn rời khỏi giường thì cảm thấy chóng mặt, cổ họng khô và đau nên cô phải nằm xuống.
Đúng lúc Hoắc Dung Thành đến kiểm tra phòng bệnh, sau khi nghe thấy các triệu chứng của cô, anh đã lấy nhiệt kế và bảo cô kẹp vào người.
“Ba mươi tám độ chín, em bị cảm lạnh. Hôm qua không phải tốt rồi sao?”
Hoắc Dung Thành ngẩng đầu nhìn cô, ấm ức nói: “Tôi đi lấy thuốc cho em uống.
“Được.”
Tô Tú Song gật đầu đáp ứng.
Trong lòng cô thầm nghĩ, Hoắc Dung Thành đúng là khắc tinh của cô.
Nếu anh ta không ngủ cùng chắc chắn đã khỏi hẳn rồi, tối hôm qua ngủ chung, hai người ở gần nhau nên nhiệt độ tăng lên, cô cảm thấy quá nóng mới không đắp chăn.
Càng ngủ cùng, càng tồi tệ!
Hai ngày sau.
Tô Tú Song trở lại đoàn phim.
Trương Tiến Trung chuyển luôn cho cô ba trăm năm mươi triệu: “Lần này cảm ơn cô”
Tô Tú Song vui vẻ cười cười, cũng không dài dòng mà nhận lấy, lúc ăn cơm trưa liền chuyển cho Bạch Tĩnh một trăm triệu.
“Cậu điên à, chuyển cho tớ nhiều như vậy?”
“Cậu cũng biết tuy rằng bây giờ tớ đã bắt đầu sự nghiệp diễn xuất, nhưng mới chỉ diễn một bộ phim này. Quay xong rồi ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì? Cứ trả tiên trước đi.
Nói thế nào thì Bạch Tĩnh cũng không chịu.
“Nếu cậu không nhận thì tớ sẽ không để cậu làm trợ lý cho tớ nữa, cậu bằng lòng nhưng tớ lại không muốn” Tô Tú Song kiên trì nói.
Không còn cách nào khác nên Bạch Tĩnh đành phải chấp nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.