Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Chương 485
Hardy Ngô
24/10/2022
Cuối cùng, cô ta gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý nói: “Để ý Tô Tú
Song một chút cho tôi, có tin tức gì thì lập tức báo ngay cho tôi.”
Ngày hôm sau.
Đoàn phim tạm ngừng quay, Tô Tú Song tỉnh lại sau một giấc ngủ say.
Bên dưới lầu, Hoắc Lăng Tùng và Hoắc Diệc Phong đang ngồi ở phòng khách.
“Muốn ăn sáng với gì, kiểu Tây hay là kiểu ta?” Hoắc Diệc Phong khẽ hỏi, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại.
Tô Tú Song có chút bất ngờ, nhíu mày nhìn anh ta, đột nhiên thái độ lại trở nên thân thiết như vậy khiến cô có chút không quen.
“Tôi không ăn đâu, tôi đi xem vườn rau một chút”
Cô vừa mới rời đi, Hoắc Diệc Phong lập tức kéo theo Tiểu Bạch chạy theo sau Tô Tú Song.
Vườn rau mọc rất nhanh, xanh tươi mơn mởn, nhìn thấy khiến tâm trạng tốt lên không ít, ngay cả dưa chuột cũng bắt đầu nở hoa rồi, vài bông hoa nhỏ màu vàng nhạt điểm trên các tán lá xanh ri.
“Mấy bông hoa dại này rất xinh đẹp, giống như cô vậy” Đột nhiên Hoắc Diệc Phong cất tiếng, kèm theo tiếng cười vô cùng tà mi.
Tô Tú Song không biết nói gì.
Cái gì mà hoa dại chứ?
Nhìn sắc mặt cô, Hoắc Diệc Phong vội vàng sửa lại lời nói: “Là hoa cúc”
“Đây là dưa chuột!”
Hoắc Diệc Phong không thể tin nổi, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm đóa hoa mà anh ta cho là hoa cúc: “Đóa hoa cúc thanh thuần như vậy sao khi lớn lên lại trở thành thô tục thế chứ, nhìn sởn cả gai ốc”
“Vậy cậu nhìn lại xem, đây là cái gì?”
Tô Tủ Song chỉ vào hai mầm tỏi non.
“Gái này không thể làm khó được tôi đâu!” Hoắc Diệc Phong vỗ võ ngực nói đầy tự hào: “Đây là tỏi, hôm qua vừa mới ăn xong!”
Giọng nói cậu ta vang dội, tự hào, vẻ mặt chờ mong được khen ngợi.
Tô Tú Song im lặng, không nói thêm gì.
Khi nói chuyện, cậu ta còn nắm lấy một cây rau thơm: “Chị xem, cây cỏ này mọc lên nhìn lạ nhỉ”
Tô Tú Song trừng mắt nhìn cậu ta, cô quay đầu lại thấy Tiểu Bạch chạy khắp vườn rau, thậm chí còn giơ chân sau lên, †è lên đó.
Cô im lặng tìm một tờ giấy, sau đó bảo quản gia Trương mang tới một cái bút, viết lên đó một hàng ký tự, cắm xuống rồi rời đi.
Hoắc Diệc Phong tò mò đi tới.
Chỉ thấy trên mặt giấy viết một hàng chữ to đùng: Hoắc Diệc Phong và chó không được đi vào.
Hoắc Diệc Phong cúi đầu lại thấy Tiểu Bạch ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh ta.
Một người một chó, trông hòa hợp đến kỳ lạ.
“Đừng nhìn nữa, từ hôm nay mày đổi tên cho tao, gọi là Hoắc Diệc Phong và chó, nghe thấy chưa?”
Tiểu Bạch ngây mặt ra.
Biểu chiều, Bạch Tĩnh lại gọi điện thoại tới: “Trang phục đã chuẩn bị xong, còn giày và thợ trang điểm đâu rồi?”
Ngày hôm sau.
Đoàn phim tạm ngừng quay, Tô Tú Song tỉnh lại sau một giấc ngủ say.
Bên dưới lầu, Hoắc Lăng Tùng và Hoắc Diệc Phong đang ngồi ở phòng khách.
“Muốn ăn sáng với gì, kiểu Tây hay là kiểu ta?” Hoắc Diệc Phong khẽ hỏi, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại.
Tô Tú Song có chút bất ngờ, nhíu mày nhìn anh ta, đột nhiên thái độ lại trở nên thân thiết như vậy khiến cô có chút không quen.
“Tôi không ăn đâu, tôi đi xem vườn rau một chút”
Cô vừa mới rời đi, Hoắc Diệc Phong lập tức kéo theo Tiểu Bạch chạy theo sau Tô Tú Song.
Vườn rau mọc rất nhanh, xanh tươi mơn mởn, nhìn thấy khiến tâm trạng tốt lên không ít, ngay cả dưa chuột cũng bắt đầu nở hoa rồi, vài bông hoa nhỏ màu vàng nhạt điểm trên các tán lá xanh ri.
“Mấy bông hoa dại này rất xinh đẹp, giống như cô vậy” Đột nhiên Hoắc Diệc Phong cất tiếng, kèm theo tiếng cười vô cùng tà mi.
Tô Tú Song không biết nói gì.
Cái gì mà hoa dại chứ?
Nhìn sắc mặt cô, Hoắc Diệc Phong vội vàng sửa lại lời nói: “Là hoa cúc”
“Đây là dưa chuột!”
Hoắc Diệc Phong không thể tin nổi, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm đóa hoa mà anh ta cho là hoa cúc: “Đóa hoa cúc thanh thuần như vậy sao khi lớn lên lại trở thành thô tục thế chứ, nhìn sởn cả gai ốc”
“Vậy cậu nhìn lại xem, đây là cái gì?”
Tô Tủ Song chỉ vào hai mầm tỏi non.
“Gái này không thể làm khó được tôi đâu!” Hoắc Diệc Phong vỗ võ ngực nói đầy tự hào: “Đây là tỏi, hôm qua vừa mới ăn xong!”
Giọng nói cậu ta vang dội, tự hào, vẻ mặt chờ mong được khen ngợi.
Tô Tú Song im lặng, không nói thêm gì.
Khi nói chuyện, cậu ta còn nắm lấy một cây rau thơm: “Chị xem, cây cỏ này mọc lên nhìn lạ nhỉ”
Tô Tú Song trừng mắt nhìn cậu ta, cô quay đầu lại thấy Tiểu Bạch chạy khắp vườn rau, thậm chí còn giơ chân sau lên, †è lên đó.
Cô im lặng tìm một tờ giấy, sau đó bảo quản gia Trương mang tới một cái bút, viết lên đó một hàng ký tự, cắm xuống rồi rời đi.
Hoắc Diệc Phong tò mò đi tới.
Chỉ thấy trên mặt giấy viết một hàng chữ to đùng: Hoắc Diệc Phong và chó không được đi vào.
Hoắc Diệc Phong cúi đầu lại thấy Tiểu Bạch ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh ta.
Một người một chó, trông hòa hợp đến kỳ lạ.
“Đừng nhìn nữa, từ hôm nay mày đổi tên cho tao, gọi là Hoắc Diệc Phong và chó, nghe thấy chưa?”
Tiểu Bạch ngây mặt ra.
Biểu chiều, Bạch Tĩnh lại gọi điện thoại tới: “Trang phục đã chuẩn bị xong, còn giày và thợ trang điểm đâu rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.