Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Chương 517
Hardy Ngô
24/10/2022
Hoắc Dung Thành tiếp tục trừng mắt nhìn cô, khóe môi cong lên.
Bữa tối được chuẩn bị đầy đủ sắc hương vị, đều là những món ngon hợp khẩu vị, làm người ta muốn ăn cho thật nø.
Trương quản gia lấy một chai vang đỏ từ hầm rượu.
Lafite năm 1982.
Tô Tú Song tâm tình không tệ, cũng không từ chối, cầm ly rượu lên, mấy ngụm đã uống xong một ly.
Hoắc Dung Thành nháy mắt ra hiệu với quản gia Trương.
Quản gia Trương ngay lập tức nhận được tín hiệu, chạy nhanh đi tắt đèn.
Trong phút chốc, căn phòng hoàn toàn tối đen.
Lẽ nào, mất điện rồi?
Tô Tú Song cau mày, vẻ mặt nghi ngờ.
Chính vào lúc đó, ánh nến được thắp sáng lung linh, quản gia Trương cùng những người hầu khác đứng bên bàn ăn, võ vỗ tay, đồng thanh hát vang: “Chúc mừng Sinh Nhật chúc mừng Sinh Nhật…
Tuy rằng trên mặt tất cả mọi người đều đang nở nụ cười, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc.
Người không biết, còn tưởng họ đang hát trong dàn hợp xướng.
Tô Tú Song không biết nên cười, hay nên bày ra vẻ mặt nào khác.
“Mợ hai, mợ cầu nguyện đi”
Tô Tú Song chỉ đành nhắm mắt lại, hai tay chắp vào nhau, lòng thâm nguyện ước, rồi mở mắt thổi tắt nến đi.
“Cảm ơn mọi người.” Cô nở nụ cười †ỏ vẻ cảm kích: “Bánh kem lớn như vậy, tôi cắt cho mọi người ăn cùng nhé”
“Em dám!” Hoắc Dung Thành trừng mắt nhìn cô.
Nghe vậy, đám người hầu nhanh chóng vẫy tay, vội vàng rời khỏi phòng khách.
Quản gia Trương đi theo phía sau, tiện tay đóng cửa phòng khách lại.
Chỉ một lúc sau trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Không còn cách nào khác, Tô Tú Song chỉ đành chấp nhận: “Bánh kem lớn như vậy, hai người chúng ta làm sao mà ăn hết, để mọi người chia ra cùng ăn thì đã làm sao, anh ích kỉ thế”
Hoắc Dung Thành nhướng mày, trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: “Bọn họ không có tư cách ăn thứ mà tôi làm.”
Tô Tú Song im lặng, ngâm bĩu môi.
Rượu vang đỏ hương vị không tệ, cô uống hết ly này đến ly khác, cứ như một người nghiện rượu vậy.
Một chai rượu, rất nhanh đã cạn.
Dần dần, hai má cô đỏ ửng, ánh mắt mơ màng: “Hoắc Dung Thành, chúng ta khiêu vũ nhé”
“Say rồi à?”
Hoắc Dung Thành lắc lắc ly rượu trong tay, giọng nói trâm thấp đầy từ tính.
“Không say, em chính là ngàn ly không say, một chai rượu vang thôi mà muốn chuốc say em á, không có dễ dàng thế đâu” Cô nấc lên, miệng đầy mùi rượu.
Bữa tối được chuẩn bị đầy đủ sắc hương vị, đều là những món ngon hợp khẩu vị, làm người ta muốn ăn cho thật nø.
Trương quản gia lấy một chai vang đỏ từ hầm rượu.
Lafite năm 1982.
Tô Tú Song tâm tình không tệ, cũng không từ chối, cầm ly rượu lên, mấy ngụm đã uống xong một ly.
Hoắc Dung Thành nháy mắt ra hiệu với quản gia Trương.
Quản gia Trương ngay lập tức nhận được tín hiệu, chạy nhanh đi tắt đèn.
Trong phút chốc, căn phòng hoàn toàn tối đen.
Lẽ nào, mất điện rồi?
Tô Tú Song cau mày, vẻ mặt nghi ngờ.
Chính vào lúc đó, ánh nến được thắp sáng lung linh, quản gia Trương cùng những người hầu khác đứng bên bàn ăn, võ vỗ tay, đồng thanh hát vang: “Chúc mừng Sinh Nhật chúc mừng Sinh Nhật…
Tuy rằng trên mặt tất cả mọi người đều đang nở nụ cười, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc.
Người không biết, còn tưởng họ đang hát trong dàn hợp xướng.
Tô Tú Song không biết nên cười, hay nên bày ra vẻ mặt nào khác.
“Mợ hai, mợ cầu nguyện đi”
Tô Tú Song chỉ đành nhắm mắt lại, hai tay chắp vào nhau, lòng thâm nguyện ước, rồi mở mắt thổi tắt nến đi.
“Cảm ơn mọi người.” Cô nở nụ cười †ỏ vẻ cảm kích: “Bánh kem lớn như vậy, tôi cắt cho mọi người ăn cùng nhé”
“Em dám!” Hoắc Dung Thành trừng mắt nhìn cô.
Nghe vậy, đám người hầu nhanh chóng vẫy tay, vội vàng rời khỏi phòng khách.
Quản gia Trương đi theo phía sau, tiện tay đóng cửa phòng khách lại.
Chỉ một lúc sau trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Không còn cách nào khác, Tô Tú Song chỉ đành chấp nhận: “Bánh kem lớn như vậy, hai người chúng ta làm sao mà ăn hết, để mọi người chia ra cùng ăn thì đã làm sao, anh ích kỉ thế”
Hoắc Dung Thành nhướng mày, trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: “Bọn họ không có tư cách ăn thứ mà tôi làm.”
Tô Tú Song im lặng, ngâm bĩu môi.
Rượu vang đỏ hương vị không tệ, cô uống hết ly này đến ly khác, cứ như một người nghiện rượu vậy.
Một chai rượu, rất nhanh đã cạn.
Dần dần, hai má cô đỏ ửng, ánh mắt mơ màng: “Hoắc Dung Thành, chúng ta khiêu vũ nhé”
“Say rồi à?”
Hoắc Dung Thành lắc lắc ly rượu trong tay, giọng nói trâm thấp đầy từ tính.
“Không say, em chính là ngàn ly không say, một chai rượu vang thôi mà muốn chuốc say em á, không có dễ dàng thế đâu” Cô nấc lên, miệng đầy mùi rượu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.