Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Chương 538
Hardy Ngô
24/10/2022
Cố Hàn đến gần, tâm mắt dừng lại trên màn hình, tỉ mỉ nhìn chằm chằm quan sát.
Theo dõi, đoạn video được phát đi phát lại năm sáu lần Trên xe.
Khuôn mặt Hoắc Dung Thành thâm trầm, đưa lưng tựa lên chiếc ghế làm bằng da thật, từ từ nhắm hai mắt lại, sau đó nặng nề hỏi: “Có phát hiện gì không?”
“Có cảm giác có gì đó không đúng lắm, nhưng mọi thứ lại rất bình thường”
Cố Hàn nói.
“Theo dõi ông ta, có nhất cử nhất động nào cũng phải báo cáo lại cho tôi, còn có, giám sát thật chặt nhà họ Mộ”
Hai anh em nhà họ Mộ, không ai biết an phận cả.
“Vâng, cậu hai.” Cố Hàn gật đầu, ghi nhớ trong lòng: “Hiện tại quay về nhà họ Hoắc, hay là đi bệnh viện ạ?”
Không hỏi thì không sao, lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Hoắc Dung Thành liên trâm xuống, trừng lớn hai mắt, tùy tay cầm lấy một tập văn kiện ném lên đầu anh ta: “Đi bệnh viện tìm chất à?”
Cố Hàn nhấp khóe miệng, không dám phát ra tiếng, trực tiếp quay xe trở về nhà họ Hoắc.
Quản gia Trương đã dọn xong bữa tối: “Cậu hai, mời dùng cơm”
“Những người khác đâu?”
“Cậu ba vẫn còn hai cuộc phẫu thuật nữa, cậu tư thì nói mông đau, không thể ngồi xe, nên không về được”
“Ừm”
Hoắc Dung Thành ôn hoà lên tiếng trả lời, ngón tay thon dài cởi bỏ cúc áo, sau đó ngồi xuống bàn ăn.
Hôm nay là đồ ăn tây, gan ngỗng, bò bí tết, mì ý, rượu vang, còn bày trí thêm mấy bó hoa hồng làm tăng bầu không khí.
Hoa hồng mới được mang vào đây, vẫn còn mang theo giọt nước mưa, kiều diễm ướt át.
Quản gia Trương và người giúp việc đứng ở phía sau, vô cùng cung kính đứng thành hai hàng, hầu hạ Hoắc Dung Thành dùng cơm.
Cắt một miếng thịt bò, sau đó bỏ vào trong miệng, Hoắc Dung Thành liền nhăn mày, vẻ mặt ghét bỏ: “Đây là đồ cho người ăn sao?”
Đầu bếp, quản gia Trương và người giúp việc, tất cả đều ngừng thở, ngay cả thở cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Ném chiếc đũa, anh đứng dậy rời đi, nhưng cũng không có trở về phòng, mà là đi ra hoa viên.
Bây giờ đang là mùa xuân, hoa tươi ở sau hoa viên cũng đang đua nhau nở rộ, mùi hương bay phảng phất qua mũi.
Mà khu vườn nhỏ sáng rực ở giữa kia, lại cực kỳ phối hợp và nổi bật, nó khiến cho cả khu vườn vươn lên một đẳng cấp mới.
Chân dài chuyển động, Hoắc Dung Thành đi vào chỗ đó.
Rau xanh, rau thơm, ý xanh dạt dào, nhìn thấy liền hừng hực sức sống, tràn ngập tinh thần phấn chấn.
Trên giàn dưa chuột, vẫn còn mấy quả dưa chuột đang treo mình trên dây.
Đôi mắt khẽ chuyển động, Hoắc Dung Thành lạnh lùng cười, cánh tay dài duõi ra hướng về phía trước, hái ba quả dưa chuột, sau đó đứng tại chỗ ăn.
Theo dõi, đoạn video được phát đi phát lại năm sáu lần Trên xe.
Khuôn mặt Hoắc Dung Thành thâm trầm, đưa lưng tựa lên chiếc ghế làm bằng da thật, từ từ nhắm hai mắt lại, sau đó nặng nề hỏi: “Có phát hiện gì không?”
“Có cảm giác có gì đó không đúng lắm, nhưng mọi thứ lại rất bình thường”
Cố Hàn nói.
“Theo dõi ông ta, có nhất cử nhất động nào cũng phải báo cáo lại cho tôi, còn có, giám sát thật chặt nhà họ Mộ”
Hai anh em nhà họ Mộ, không ai biết an phận cả.
“Vâng, cậu hai.” Cố Hàn gật đầu, ghi nhớ trong lòng: “Hiện tại quay về nhà họ Hoắc, hay là đi bệnh viện ạ?”
Không hỏi thì không sao, lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Hoắc Dung Thành liên trâm xuống, trừng lớn hai mắt, tùy tay cầm lấy một tập văn kiện ném lên đầu anh ta: “Đi bệnh viện tìm chất à?”
Cố Hàn nhấp khóe miệng, không dám phát ra tiếng, trực tiếp quay xe trở về nhà họ Hoắc.
Quản gia Trương đã dọn xong bữa tối: “Cậu hai, mời dùng cơm”
“Những người khác đâu?”
“Cậu ba vẫn còn hai cuộc phẫu thuật nữa, cậu tư thì nói mông đau, không thể ngồi xe, nên không về được”
“Ừm”
Hoắc Dung Thành ôn hoà lên tiếng trả lời, ngón tay thon dài cởi bỏ cúc áo, sau đó ngồi xuống bàn ăn.
Hôm nay là đồ ăn tây, gan ngỗng, bò bí tết, mì ý, rượu vang, còn bày trí thêm mấy bó hoa hồng làm tăng bầu không khí.
Hoa hồng mới được mang vào đây, vẫn còn mang theo giọt nước mưa, kiều diễm ướt át.
Quản gia Trương và người giúp việc đứng ở phía sau, vô cùng cung kính đứng thành hai hàng, hầu hạ Hoắc Dung Thành dùng cơm.
Cắt một miếng thịt bò, sau đó bỏ vào trong miệng, Hoắc Dung Thành liền nhăn mày, vẻ mặt ghét bỏ: “Đây là đồ cho người ăn sao?”
Đầu bếp, quản gia Trương và người giúp việc, tất cả đều ngừng thở, ngay cả thở cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Ném chiếc đũa, anh đứng dậy rời đi, nhưng cũng không có trở về phòng, mà là đi ra hoa viên.
Bây giờ đang là mùa xuân, hoa tươi ở sau hoa viên cũng đang đua nhau nở rộ, mùi hương bay phảng phất qua mũi.
Mà khu vườn nhỏ sáng rực ở giữa kia, lại cực kỳ phối hợp và nổi bật, nó khiến cho cả khu vườn vươn lên một đẳng cấp mới.
Chân dài chuyển động, Hoắc Dung Thành đi vào chỗ đó.
Rau xanh, rau thơm, ý xanh dạt dào, nhìn thấy liền hừng hực sức sống, tràn ngập tinh thần phấn chấn.
Trên giàn dưa chuột, vẫn còn mấy quả dưa chuột đang treo mình trên dây.
Đôi mắt khẽ chuyển động, Hoắc Dung Thành lạnh lùng cười, cánh tay dài duõi ra hướng về phía trước, hái ba quả dưa chuột, sau đó đứng tại chỗ ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.