Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Chương 547
Hardy Ngô
24/10/2022
Tô Tú Song mím chặt môi, không nói lời nào.
Hoắc Dung Thành đi đến bên giường, ánh mắt thâm trầm, sau một hồi trâm mặc, anh đột nhiên mở miệng: “Bà nội.
Tô Tú Song sửng sốt, tưởng là mình vừa mới nghe nhầm.
Hơn nữa, rốt cuộc là anh đang muốn chơi trò gì đây?
“Gần đây con với Tử Song có chút mâu thuẫn với nhau, hai tụi con còn đang chiến tranh lạnh, cô ấy vẫn còn đang giận dỗi con cho nên mới để Diệc Phong đến đóng giả là chồng”
Giọng nói từ cổ họng anh trầm thấp, khiến cho bầu không khí lạnh lẽo xung quanh tản ra một chút, không còn vẻ lạnh lùng vô tình, mà lại tăng thêm mấy phần giận dõi, Lời vừa dứt, Tô Tú Song giật hết cả mình, ánh mắt khẽ liếc quan anh, âm thâm quan sát tình hình.
Anh uống lộn thuốc rồi sao?
Tô Ái Lan nhìn Tô Tú Song: “Song à, thằng bé nói có thật không?”
“Vâng.”
Cô nghèn nghẹn thốt ra một chữ.
“Đúng thật là làm xăng làm bậy, ai lại có chuyện chị dâu đi tìm em chồng đóng giả thành chồng mình cơ chứ?” Tô Ái Lan tức giận mắng.
“Tuổi tác của bọn họ cũng xấp xỉ nhau, thường ngày quan hệ cũng rất tốt, cho nên mới thân nhau như thế” Ánh mắt của Hoắc Dung Thành trâm trầm.
“Đúng đúng đúng, anh hai nói rất là đúng luôn”
Hoắc Diệc Phong nhanh chóng phản bội, quay lưng đứng về phe địch, bỏ rơi đồng đội Tô Tú Song đã đồng cam cộng khổ, đứng trên một chiến tuyến với mình, chủ động nhào vào vòng ôm của anh hai yêu dấu của mình.
“Cháu là Hoắc Dung Thành”
Không thèm để ý đến Hoắc Diệc Phong chút nào, Hoắc Dung Thành tự giới thiệu mình cho Tô Ái Lan: “Lần đầu đến thăm cũng không biết bà thích cái gì ạ, chỉ mang theo một ít trái cây”
Lời vừa mới dứt, thì cửa phòng bệnh lại được đẩy vào.
Cố Hằng tay xách nách mang mấy giỏ trái cây lớn nhỏ, trong lòng còn ôm theo hai bó hoa tươi.
“Thích chứ, chỉ cần là do cháu mang tới thì bà đều sẽ thích hết”
Tô Ái Lan cười toe toét, nắm chặt lấy tay của Hoắc Dung Thành, bao dùng từ ái vỗ vỗ mấy cái: “Đúng là đứa bé ngoan”
Tô Tú Song bị cảnh tượng trước mắt dọa cho đứng hình, cô nhẫn nhịn ho nhẹ một cái, Hoắc Dung Thành có phải bị sốt đến hỏng não rồi không thế?
Cảnh tượng tiếp theo càng khiến cho người ta kinh ngạc rớt hết của quai hàm.
Tô Ái Lan ngồi trên giường bệnh, còn Hoắc Dung Thành lại ngồi bên giường bệnh.
Vừa nói chuyện, anh vừa gọt táo, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm lấy con dao con, hơi rũ mắt xuống.
Ngược lại hai người Tô Tú Song và Hoắc Diệc Phong đứng ở kia lại trở nên vô cùng dư thừa.
Nhưng mà, một giây này, Tô Tú Song lại có thể yên tâm rồi, không còn lo lắng lung tung nữa.
Hoắc Dung Thành tuyệt đối không phải đến gây chuyện mà là đến để giúp co…
Hoắc Dung Thành đi đến bên giường, ánh mắt thâm trầm, sau một hồi trâm mặc, anh đột nhiên mở miệng: “Bà nội.
Tô Tú Song sửng sốt, tưởng là mình vừa mới nghe nhầm.
Hơn nữa, rốt cuộc là anh đang muốn chơi trò gì đây?
“Gần đây con với Tử Song có chút mâu thuẫn với nhau, hai tụi con còn đang chiến tranh lạnh, cô ấy vẫn còn đang giận dỗi con cho nên mới để Diệc Phong đến đóng giả là chồng”
Giọng nói từ cổ họng anh trầm thấp, khiến cho bầu không khí lạnh lẽo xung quanh tản ra một chút, không còn vẻ lạnh lùng vô tình, mà lại tăng thêm mấy phần giận dõi, Lời vừa dứt, Tô Tú Song giật hết cả mình, ánh mắt khẽ liếc quan anh, âm thâm quan sát tình hình.
Anh uống lộn thuốc rồi sao?
Tô Ái Lan nhìn Tô Tú Song: “Song à, thằng bé nói có thật không?”
“Vâng.”
Cô nghèn nghẹn thốt ra một chữ.
“Đúng thật là làm xăng làm bậy, ai lại có chuyện chị dâu đi tìm em chồng đóng giả thành chồng mình cơ chứ?” Tô Ái Lan tức giận mắng.
“Tuổi tác của bọn họ cũng xấp xỉ nhau, thường ngày quan hệ cũng rất tốt, cho nên mới thân nhau như thế” Ánh mắt của Hoắc Dung Thành trâm trầm.
“Đúng đúng đúng, anh hai nói rất là đúng luôn”
Hoắc Diệc Phong nhanh chóng phản bội, quay lưng đứng về phe địch, bỏ rơi đồng đội Tô Tú Song đã đồng cam cộng khổ, đứng trên một chiến tuyến với mình, chủ động nhào vào vòng ôm của anh hai yêu dấu của mình.
“Cháu là Hoắc Dung Thành”
Không thèm để ý đến Hoắc Diệc Phong chút nào, Hoắc Dung Thành tự giới thiệu mình cho Tô Ái Lan: “Lần đầu đến thăm cũng không biết bà thích cái gì ạ, chỉ mang theo một ít trái cây”
Lời vừa mới dứt, thì cửa phòng bệnh lại được đẩy vào.
Cố Hằng tay xách nách mang mấy giỏ trái cây lớn nhỏ, trong lòng còn ôm theo hai bó hoa tươi.
“Thích chứ, chỉ cần là do cháu mang tới thì bà đều sẽ thích hết”
Tô Ái Lan cười toe toét, nắm chặt lấy tay của Hoắc Dung Thành, bao dùng từ ái vỗ vỗ mấy cái: “Đúng là đứa bé ngoan”
Tô Tú Song bị cảnh tượng trước mắt dọa cho đứng hình, cô nhẫn nhịn ho nhẹ một cái, Hoắc Dung Thành có phải bị sốt đến hỏng não rồi không thế?
Cảnh tượng tiếp theo càng khiến cho người ta kinh ngạc rớt hết của quai hàm.
Tô Ái Lan ngồi trên giường bệnh, còn Hoắc Dung Thành lại ngồi bên giường bệnh.
Vừa nói chuyện, anh vừa gọt táo, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm lấy con dao con, hơi rũ mắt xuống.
Ngược lại hai người Tô Tú Song và Hoắc Diệc Phong đứng ở kia lại trở nên vô cùng dư thừa.
Nhưng mà, một giây này, Tô Tú Song lại có thể yên tâm rồi, không còn lo lắng lung tung nữa.
Hoắc Dung Thành tuyệt đối không phải đến gây chuyện mà là đến để giúp co…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.