Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Chương 580
Hardy Ngô
01/11/2022
“Không cần thiết!”
Hoắc Dung Thành cong môi, tay lớn không an phận bò lên đùi của cô, cứ lấn tới từng chút từng chút một: “Không cần phải ngại ngùng gì, có phải là rất vui, trong lòng đang mừng thầm hay không hả?”
“Không hề có!”
Trong lúc nói chuyện, ngón tay nóng bỏng của người đàn ông giống như một con rắn không an phận, dồn sức thò tay vào bên dưới lớp quần áo của cô chui lên trên.
Cái tay dán lên da thịt mềm mại của cô, vuốt ve, ngao du khắp mọi nơi.
Cơ thể Tô Tú Song run rẩy, toàn thân tê dại, cứng đờ.
Con ngươi đen láy của Hoắc Dung Thành nhìn chằm chằm những phản ứng của cô: “Có cảm giác rồi, muốn sao?”
“Anh có thể im mồm được không, ngoan ngoãn dùng bữa đi!” Tô Tú Song đánh cái tay của anh, hất ra ngoài, mặt đỏ tía tai.
“Không thể, tôi chỉ muốn ăn em”
Cuối cùng, không thể nhịn thêm được nữa, Tô Tú Song cắm một miếng thịt cá lên, phân nộ cùng ghét bỏ đưa lên lấp kín cái miệng đáng ghét kia của anh.
Bị đút cho ăn một cách thô bạo như thế, tâm trạng của Hoắc Dung Thành lại vô cùng vui sướng, đôi mắt hàm chứa ý cười.
Tô Tú Song vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bộ dáng lười biếng của anh, cánh tay thon dài gác sau đầu, đôi mắt cong lên nhìn cô chằm chằm, khoang miệng thưởng thức mùi vị tuyệt vời của miếng cá hảo hạng.
Có một loại cảm giác kỳ là, như thứ mà anh đang nhai trong miệng kia không phải là cá, mà chính là bản thân cô vậy.
Hồi thần trở lại, cô có chút bị suy nghĩ này của bản thân dọa cho sợ hãi, khẽ ho nhẹ hai tiếng, có chút không tự nhiên mà che mặt đi.
Ai biết được, Hoắc Dung Thành lại trở nên bất mãn, đến miếng cá đang nhai trong miệng cũng bỗng trở nên không có mùi vị gì: “Quay mặt lại đây, ăn đối diện với tôi, tôi phải nhìn thấy mặt của em” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Tú Song âm thầm trợn mắt nghiến răng ở trong lòng.
Không nghe không nghe, lặng lẽ niệm kinh phật.
Không cần phải để ý đến tên mắc bệnh thần kinh.
Một giây sau, tay lớn của Hoắc Dung Thành đặt lên đầu cô, xoay xoay hai cái, thái độ cứng rắn vô cùng, ép cô phải quay sang nhìn mình.
Thân thể bị anh cưỡng chế quay sang, Tô Tú Song cau mày, bất mãn nói: “Anh làm như thế thì làm sao mà tôi ăn cơm được?”
“Tôi đút cho em”
Giọng điệu của người đàn ông vô cùng bá đạo, lời vừa dứt đã thật sự bê một cái đĩa lên, tay phải câm nĩa, đút một miếng đồ ngọt vào trong miệng cho cø.
Trong suốt cả quá trình này, Bạch Tĩnh ngồi ở phía đối diện bị xem như không khí, hoàn toàn không có một chút sự tồn tại nào.
Khoảng cách rất gần, cho nên những lời mà hai người vừa nói, một chữ cũng không hề lọt khỏi tai cô ấy.
Đặc biệt hơn là giọng nói trâm thấp khàn khàn của người đàn ông rơi vào bên tai khiến cho cơ thể tê rần hết cả.
Phần đồ ngọt đã ăn gần đến đáy, đúng lúc một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Hoắc Dung Thành cong môi, tay lớn không an phận bò lên đùi của cô, cứ lấn tới từng chút từng chút một: “Không cần phải ngại ngùng gì, có phải là rất vui, trong lòng đang mừng thầm hay không hả?”
“Không hề có!”
Trong lúc nói chuyện, ngón tay nóng bỏng của người đàn ông giống như một con rắn không an phận, dồn sức thò tay vào bên dưới lớp quần áo của cô chui lên trên.
Cái tay dán lên da thịt mềm mại của cô, vuốt ve, ngao du khắp mọi nơi.
Cơ thể Tô Tú Song run rẩy, toàn thân tê dại, cứng đờ.
Con ngươi đen láy của Hoắc Dung Thành nhìn chằm chằm những phản ứng của cô: “Có cảm giác rồi, muốn sao?”
“Anh có thể im mồm được không, ngoan ngoãn dùng bữa đi!” Tô Tú Song đánh cái tay của anh, hất ra ngoài, mặt đỏ tía tai.
“Không thể, tôi chỉ muốn ăn em”
Cuối cùng, không thể nhịn thêm được nữa, Tô Tú Song cắm một miếng thịt cá lên, phân nộ cùng ghét bỏ đưa lên lấp kín cái miệng đáng ghét kia của anh.
Bị đút cho ăn một cách thô bạo như thế, tâm trạng của Hoắc Dung Thành lại vô cùng vui sướng, đôi mắt hàm chứa ý cười.
Tô Tú Song vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bộ dáng lười biếng của anh, cánh tay thon dài gác sau đầu, đôi mắt cong lên nhìn cô chằm chằm, khoang miệng thưởng thức mùi vị tuyệt vời của miếng cá hảo hạng.
Có một loại cảm giác kỳ là, như thứ mà anh đang nhai trong miệng kia không phải là cá, mà chính là bản thân cô vậy.
Hồi thần trở lại, cô có chút bị suy nghĩ này của bản thân dọa cho sợ hãi, khẽ ho nhẹ hai tiếng, có chút không tự nhiên mà che mặt đi.
Ai biết được, Hoắc Dung Thành lại trở nên bất mãn, đến miếng cá đang nhai trong miệng cũng bỗng trở nên không có mùi vị gì: “Quay mặt lại đây, ăn đối diện với tôi, tôi phải nhìn thấy mặt của em” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Tú Song âm thầm trợn mắt nghiến răng ở trong lòng.
Không nghe không nghe, lặng lẽ niệm kinh phật.
Không cần phải để ý đến tên mắc bệnh thần kinh.
Một giây sau, tay lớn của Hoắc Dung Thành đặt lên đầu cô, xoay xoay hai cái, thái độ cứng rắn vô cùng, ép cô phải quay sang nhìn mình.
Thân thể bị anh cưỡng chế quay sang, Tô Tú Song cau mày, bất mãn nói: “Anh làm như thế thì làm sao mà tôi ăn cơm được?”
“Tôi đút cho em”
Giọng điệu của người đàn ông vô cùng bá đạo, lời vừa dứt đã thật sự bê một cái đĩa lên, tay phải câm nĩa, đút một miếng đồ ngọt vào trong miệng cho cø.
Trong suốt cả quá trình này, Bạch Tĩnh ngồi ở phía đối diện bị xem như không khí, hoàn toàn không có một chút sự tồn tại nào.
Khoảng cách rất gần, cho nên những lời mà hai người vừa nói, một chữ cũng không hề lọt khỏi tai cô ấy.
Đặc biệt hơn là giọng nói trâm thấp khàn khàn của người đàn ông rơi vào bên tai khiến cho cơ thể tê rần hết cả.
Phần đồ ngọt đã ăn gần đến đáy, đúng lúc một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.