Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Chương 618
Hardy Ngô
29/11/2022
Trừ Hoắc Dung Thành ra thì đây là lần đầu tiên mà Tô Tú Song khiêu vũ cùng với một người đàn ông khác, cơ thể căng cứng, lòng bàn tay khẽ đổ
mồ hôi.
“Cô đừng căng thẳng, thả lỏng ra một chút, trong loại yến hội như thế này, những người khác đều đi tìm tài nguyên cho mình, hoặc là lôi kéo quan hệ, chắc chắn sẽ không có ai nhìn chúng ta đâu, cũng sẽ không để ý đến cô nhảy như thế nào.”
Tô Tú Song nhướng mày, bất giác thả lỏng bản thân hơn vài phần: “Tôi cảm thấy anh nói rất có đạo lý”
“Phải là cực kỳ có đạo lý mới đúng, biết con cua khiêu vũ như thế nào không?”
Tô Tú Song lắc đầu.
“Nhìn kỹ này”
Trương Chí Long khẽ thả lỏng tay, hai tay duỗi ra nâng lên, cái mông hơi ngồi xổm xuống, bắt đầu đi ngang đi dọc nhảy nhót.
Tô Tú Song bị anh ta chọc cho không nhịn được mà cười nhẹ một tiếng, lúc ở trong đoàn làm phim cũng không phát hiện anh ta còn có biệt tài này.
Lầu hai.
Bên trong căn phòng đắt đỏ.
Hoắc Dung Thành mặc một bộ đồ †ây màu đen, bóng lưng cao lớn lạnh lùng, đường nét sâu xa, cứng rắn.
Đôi mắt anh sắc bén như mắt diều hâu, cách một đám người, vừa đảo mắt qua nhìn sàn khiêu vũ ở trong hội phòng đã nhìn thấy hình bóng kia.
Cô thế mà lại có thể ở đây!
“Kính viễn vọng!”
Hoắc Dung Thành híp mắt lại, lạnh lùng mở miệng.
Cố Hàn đứng cách mấy mét nghe thấy lời này, đầu tiên là sửng sốt, sau khi hồi hồn lại thì lập tức đi tìm quản lý lấy kính viễn vọng: “Cậu hai!”
Mắt phải đặt lên, nhìn xuyên qua kính, trông về phía xa xa.
Trên sàn khiêu vũ.
Một người đàn ông đặt tay lên eo cô, nắm lấy tay cô, khuôn mặt của hai người đều nở nụ cười, hiển nhiên là chơi vui vẻ vô cùng.
Đặc biệt là cô, cười lại càng thêm rạng rỡ, vui vẻ, khóe miệng sáp ngoác đến tận mang tai.
Mẹ nói.
Còn chưa từng cười với anh như thế bao giờ.
Hoắc Dung Thành mím môi mỏng, sắc mặt xanh mét, khuôn mặt anh tuấn lúc này tràn ngập lửa giận.
Kính viễn vọng đã trực tiếp bị anh nặng nề quăng xuống đất, lập tức tan tành, không bảo toàn tính mạng được cho mình, vỡ thành nhiều mảnh.
“Bắt lấy người phụ nữ đáng chết kia đến đây cho tôi!”
Ánh mắt nhọn hoắt như dao găm của anh đặt trên người của Trương Chí Long, như đầu dao đã được mài sẵn, muốn lóc từng thớ thịt trên người người đàn ông kia.
Cố Hàn đầu đầy sương mờ, có chút không hiểu được tình hình, người phụ nữ đáng chế, ai cơ?
Đúng vào lúc này, Từ Tuyết Nhung mặc một bộ váy lễ phục màu vàng kim bước vào, nhìn thấy dưới đất là một mảnh hỗn độn thì nghi ngờ hỏi: “Làm sao thế?”
Nghe thấy thế, bàn tay cầm ly nước lên của Hoắc Dung Thành, chuẩn bị ném qua bỗng khựng lại.
“Cô đừng căng thẳng, thả lỏng ra một chút, trong loại yến hội như thế này, những người khác đều đi tìm tài nguyên cho mình, hoặc là lôi kéo quan hệ, chắc chắn sẽ không có ai nhìn chúng ta đâu, cũng sẽ không để ý đến cô nhảy như thế nào.”
Tô Tú Song nhướng mày, bất giác thả lỏng bản thân hơn vài phần: “Tôi cảm thấy anh nói rất có đạo lý”
“Phải là cực kỳ có đạo lý mới đúng, biết con cua khiêu vũ như thế nào không?”
Tô Tú Song lắc đầu.
“Nhìn kỹ này”
Trương Chí Long khẽ thả lỏng tay, hai tay duỗi ra nâng lên, cái mông hơi ngồi xổm xuống, bắt đầu đi ngang đi dọc nhảy nhót.
Tô Tú Song bị anh ta chọc cho không nhịn được mà cười nhẹ một tiếng, lúc ở trong đoàn làm phim cũng không phát hiện anh ta còn có biệt tài này.
Lầu hai.
Bên trong căn phòng đắt đỏ.
Hoắc Dung Thành mặc một bộ đồ †ây màu đen, bóng lưng cao lớn lạnh lùng, đường nét sâu xa, cứng rắn.
Đôi mắt anh sắc bén như mắt diều hâu, cách một đám người, vừa đảo mắt qua nhìn sàn khiêu vũ ở trong hội phòng đã nhìn thấy hình bóng kia.
Cô thế mà lại có thể ở đây!
“Kính viễn vọng!”
Hoắc Dung Thành híp mắt lại, lạnh lùng mở miệng.
Cố Hàn đứng cách mấy mét nghe thấy lời này, đầu tiên là sửng sốt, sau khi hồi hồn lại thì lập tức đi tìm quản lý lấy kính viễn vọng: “Cậu hai!”
Mắt phải đặt lên, nhìn xuyên qua kính, trông về phía xa xa.
Trên sàn khiêu vũ.
Một người đàn ông đặt tay lên eo cô, nắm lấy tay cô, khuôn mặt của hai người đều nở nụ cười, hiển nhiên là chơi vui vẻ vô cùng.
Đặc biệt là cô, cười lại càng thêm rạng rỡ, vui vẻ, khóe miệng sáp ngoác đến tận mang tai.
Mẹ nói.
Còn chưa từng cười với anh như thế bao giờ.
Hoắc Dung Thành mím môi mỏng, sắc mặt xanh mét, khuôn mặt anh tuấn lúc này tràn ngập lửa giận.
Kính viễn vọng đã trực tiếp bị anh nặng nề quăng xuống đất, lập tức tan tành, không bảo toàn tính mạng được cho mình, vỡ thành nhiều mảnh.
“Bắt lấy người phụ nữ đáng chết kia đến đây cho tôi!”
Ánh mắt nhọn hoắt như dao găm của anh đặt trên người của Trương Chí Long, như đầu dao đã được mài sẵn, muốn lóc từng thớ thịt trên người người đàn ông kia.
Cố Hàn đầu đầy sương mờ, có chút không hiểu được tình hình, người phụ nữ đáng chế, ai cơ?
Đúng vào lúc này, Từ Tuyết Nhung mặc một bộ váy lễ phục màu vàng kim bước vào, nhìn thấy dưới đất là một mảnh hỗn độn thì nghi ngờ hỏi: “Làm sao thế?”
Nghe thấy thế, bàn tay cầm ly nước lên của Hoắc Dung Thành, chuẩn bị ném qua bỗng khựng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.