Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài
Chương 77
Hardy Ngô
04/08/2022
Hoắc Dung Thành mím môi, ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm người phụ nữ đang nhảy múa trong đại sảnh.
“Chậc chậc chậc, đẹp quá.” Hàn Văn Thiên cảm thán: “Cuối cùng em cũng đã hiểu tại sao thời xưa lại thường thấy hồng nhan họa thủy, người đẹp khiến quân vương say mê.”
Nam Cố Trạch cũng gật đầu: “Nhảy đẹp thật. Cô gái này giống như viên hành tây, mỗi khi bóc một lớp vỏ đều sẽ có phát hiện mới”
Ánh mắt Hoắc Dung Thành như cất giấu gợn sóng, thản nhiên liếc nhìn Nam Cố Trạch, sau đó lại đưa mắt nhìn Tô Tú Song.
Trong đại sảnh, đám đông vây xem đều lên tiếng bàn tán: “Tôi vốn cho rằng điệu múa của Mộ Đan Nhan đã là có một không hai, bây giờ xem ra cũng chỉ thường thôi.”
“Đúng thế, mợ hai nhà họ Hoắc nhảy đẹp đấy chứ, đúng là có tài năng, khiến người ta không dời mắt được.”
“Điệu múa Latin thì nhiệt tình hào phóng, nhưng cũng đơn giản nhạt nhẽo, điệu nhảy này lại khác, rất khó, bao hàm cả văn hóa dân tộc.”
“Bây giờ tôi đã hiểu tại sao cậu hai lại chọn cô ấy”
“Mộ Đan Nhan còn muốn khó xử cô ấy, không ngờ tự rước nhục vào người, vả mặt đến quá nhanhI”
Lúc thu hồi áo choàng bị liên lụy tới vết thương, Tô Tú Song đau đớn nhíu mày, sau đó lại khôi phục bình tĩnh.
Ông Gia đang xem hăng say: “Trước kia ta chưa từng thấy điệu múa như thế này. Tên nó là gì vậy?”
“Điệu Lạc Hồng, là điệu múa tế thiên thời cổ của dân tộc Bách Việt” Tô Tú Song bình phục hô hấp rồi ôn tồn nói.
“Không tồi, là điệu múa cổ điển của đất nước chúng ta, vừa có văn hóa lại vừa thanh lịch” Ông Gia khen ngợi.
Lời nói của ông Gia chẳng khác nào một cái tát vang dội lên mặt Mộ Đan Nhan, mặt đều bị tát sưng lên. Sắc mặt cô ta trở nên dữ tợn, nắm chặt bàn tay, tức giận đến mức run lên.
Tống Khởi Lệ cũng tràn đầy cơn tức.
Vốn định cho con tiện nhân này mất mặt, ai dè lại khiến cô ta được mọi người khen ngợi, ngay cả Mộ Đan Nhan cũng bị cô ta áp chế không ngóc đầu lên được.
“Cậu không phải là quán quân thế giới sao? Sao còn thua cả một con tiện nhân, bị cô ta vả mặt thế hả?” Tống Khởi Lệ nổi giận chỉ trích Mộ Đan Nhan.
Mộ Đan Nhan vốn đã tức giận, nghe vậy thì trực tiếp nhéo tay cô ta, nghiến răng: “Cô mà cũng xứng nghi ngờ tôi sao?”
Cô ta để móng tay dài, nhưng lại cố ý chỉ nhéo một chút. Tống Khởi Lệ đau đến mức run cả người, vội sửa miệng: “Không phải không phải, ý tớ là tớ đột nhiên nghĩ ra một cách hay để chơi xỏ cô ta. Cậu có muốn nghe không?”
“Nói” Mộ Đan Nhan không có kiên nhãn, hung tợn trừng Tống Khởi Lệ. Cô ta đã sắp bị con tiện nhân kia chọc giận hộc máu, Tống Khởi Lệ còn muốn nói lấp lửng!
Ánh mắt Tống Khởi Lệ hấp háy, lại gần Mộ Đan Nhan nhỏ giọng thâm thì.
Sắc mặt Tô Tú Song tái nhợt. Điệu múa vừa rồi quá kịch liệt, rõ ràng là đã đụng chạm tới vết thương. Cô khế nâng làn váy, cúi lưng mang giày cao gót.
“Chậc chậc chậc, đẹp quá.” Hàn Văn Thiên cảm thán: “Cuối cùng em cũng đã hiểu tại sao thời xưa lại thường thấy hồng nhan họa thủy, người đẹp khiến quân vương say mê.”
Nam Cố Trạch cũng gật đầu: “Nhảy đẹp thật. Cô gái này giống như viên hành tây, mỗi khi bóc một lớp vỏ đều sẽ có phát hiện mới”
Ánh mắt Hoắc Dung Thành như cất giấu gợn sóng, thản nhiên liếc nhìn Nam Cố Trạch, sau đó lại đưa mắt nhìn Tô Tú Song.
Trong đại sảnh, đám đông vây xem đều lên tiếng bàn tán: “Tôi vốn cho rằng điệu múa của Mộ Đan Nhan đã là có một không hai, bây giờ xem ra cũng chỉ thường thôi.”
“Đúng thế, mợ hai nhà họ Hoắc nhảy đẹp đấy chứ, đúng là có tài năng, khiến người ta không dời mắt được.”
“Điệu múa Latin thì nhiệt tình hào phóng, nhưng cũng đơn giản nhạt nhẽo, điệu nhảy này lại khác, rất khó, bao hàm cả văn hóa dân tộc.”
“Bây giờ tôi đã hiểu tại sao cậu hai lại chọn cô ấy”
“Mộ Đan Nhan còn muốn khó xử cô ấy, không ngờ tự rước nhục vào người, vả mặt đến quá nhanhI”
Lúc thu hồi áo choàng bị liên lụy tới vết thương, Tô Tú Song đau đớn nhíu mày, sau đó lại khôi phục bình tĩnh.
Ông Gia đang xem hăng say: “Trước kia ta chưa từng thấy điệu múa như thế này. Tên nó là gì vậy?”
“Điệu Lạc Hồng, là điệu múa tế thiên thời cổ của dân tộc Bách Việt” Tô Tú Song bình phục hô hấp rồi ôn tồn nói.
“Không tồi, là điệu múa cổ điển của đất nước chúng ta, vừa có văn hóa lại vừa thanh lịch” Ông Gia khen ngợi.
Lời nói của ông Gia chẳng khác nào một cái tát vang dội lên mặt Mộ Đan Nhan, mặt đều bị tát sưng lên. Sắc mặt cô ta trở nên dữ tợn, nắm chặt bàn tay, tức giận đến mức run lên.
Tống Khởi Lệ cũng tràn đầy cơn tức.
Vốn định cho con tiện nhân này mất mặt, ai dè lại khiến cô ta được mọi người khen ngợi, ngay cả Mộ Đan Nhan cũng bị cô ta áp chế không ngóc đầu lên được.
“Cậu không phải là quán quân thế giới sao? Sao còn thua cả một con tiện nhân, bị cô ta vả mặt thế hả?” Tống Khởi Lệ nổi giận chỉ trích Mộ Đan Nhan.
Mộ Đan Nhan vốn đã tức giận, nghe vậy thì trực tiếp nhéo tay cô ta, nghiến răng: “Cô mà cũng xứng nghi ngờ tôi sao?”
Cô ta để móng tay dài, nhưng lại cố ý chỉ nhéo một chút. Tống Khởi Lệ đau đến mức run cả người, vội sửa miệng: “Không phải không phải, ý tớ là tớ đột nhiên nghĩ ra một cách hay để chơi xỏ cô ta. Cậu có muốn nghe không?”
“Nói” Mộ Đan Nhan không có kiên nhãn, hung tợn trừng Tống Khởi Lệ. Cô ta đã sắp bị con tiện nhân kia chọc giận hộc máu, Tống Khởi Lệ còn muốn nói lấp lửng!
Ánh mắt Tống Khởi Lệ hấp háy, lại gần Mộ Đan Nhan nhỏ giọng thâm thì.
Sắc mặt Tô Tú Song tái nhợt. Điệu múa vừa rồi quá kịch liệt, rõ ràng là đã đụng chạm tới vết thương. Cô khế nâng làn váy, cúi lưng mang giày cao gót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.