Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 47: Cô em họ dị dạng (2)

Đang cập nhập

22/06/2021

Tôi nhìn lại, là cô em họ Trần Tổ Hinh, em ấy quấn khăn lông lớn của gian thay đồ mà chạy vào.

"Chị, chúng ta cùng nhau tắm đi."

Em ấy cười hì hì nhảy vào ao.

Bể tắm đủ cho hai chúng tôi ngăn cách một chút khoảng cách, mà chúng tôi đều quấn khăn tắm, cho nên tôi cũng không thấy xấu hổ.

Tôi nghĩ mình ngâm tảm một lát liên trở về đi ngủ, mặc kệ cô em họ hỏi han líu ríu này.

"Chị...

"

Em ấy nháy mắt, sát đến gần tôi nhỏ giọng hỏi: "Đây đều là người âm kia làm?"

Em đầy mặt ao ước.

Tôi không muốn thảo luận những chuyện này với người khác, chỉ thản nhiên nói: "Em cảm thấy hứng thú với những vấn đề này cũng không tốt đâu."

Em ấy không phục bĩu môi: "Chị dựa vào cái gì nói em...

"

"Vậy em cũng đi tìm một người âm thể nghiệm kết âm cưới một lần đi."

"Không muốn, em mới không muốn chết."

Em ấy thè lưỡi: "Chị, chị nói với em đi, thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của em đi..

"

Tôi rất phiền em ấy, những chương trình học vỡ lòng này thì tự đi học tập ấy, tôi lại không phải cô giáo môn học sức khỏe sinh lý! Tôi đứng lên chuẩn bị rời đi, em ấy vội vàng kéo tôi một cái, ta thình lình đứng lại trong bể tắm.

"Oa, thật xinh đẹp!"

Em ấy trừng lớn mắt nhìn tôi.

"Em có thói xấu gì vậy!"

Tôi tức giận nói.

Nhưng trang trí trên cổ em ấy khiến tôi chú ý.

Dây đỏ quấn quanh nhau thật nhiều tầng, phía dưới treo một cái khóa trường mệnh.

Nếu như dây đỏ quá dài, thì cắt ngắn không là được rồi sao? Làm gì quấn nhiều vòng như vậy, vì trông rất thời thượng sao? Em ấy thấy ánh mắt của tôi rơi vào khóa trường mệnh, kỳ quái hỏi: "Thứ này có gì đẹp đâu? Em đã mang thật nhiều năm."Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!

".,.

Thật nhiều năm? Đêu dùng dây đỏ dài như vậy sao?"

Tôi hỏi.

Trần Tố Hinh gật đầu: "Mẹ em mang cho em, nói chiều dài dây đỏ vừa khớp với bát tự của em, dặn em không được cắt ngắn, chỉ có thể quấn quanh trên cổ.

như vậy"

Thật sao? Chiều dài dây đỏ còn phải khớp với bát tự? Sao từ trước tới giờ tôi chưa từng nghe nói về cách nói này? "Dây dài như vậy em cũng không ngại phiền phức."



Tôi tùy ý nói một câu, rồi mau chóng rời khỏi bể tắm.

Buổi tối nảy, tôi mơ một giấc mơ.

Tôi mơ thấy một người phụ nữ dịu dàng tết bím tóc lớn, mơ hồ là cô bảo mẫu dỗ tôi ngủ mỗi đêm khi tôi còn bé.

Thế nhưng khi tôi muốn đến gần bà ấy, hỏi một câu bà ấy tên là gì, có phải là thân thích nhà chúng tôi hay không, bà ấy liền biến mất.

Giấc mơ này khiến tôi ngủ rất không yên ổn.

Điều đáng sợ hơn chính là, cửa phòng của tôi đột nhiên bị đập đến vang động trời.

"Lan Lăng! Bảo bối mau mở cửa!"

Tiếng anh hai ta truyền đến từ ngoài cửa.

Tôi sững sờ, hơn nửa đêm tên này nổi điên cái gì vậy? Tôi mở cửa, vụt một tiếng, anh hai tôi đã xông tới.

Anh ấy đóng cửa lại, sau đó dán thật nhiều lá bùa ở mặt sau cánh cửa, sau đó ngồi ở mép giường run lẩy bẩy.

"Em...

em...

em, chông quy của em có ở đây không? Có thể mời anh ta hỗ trợ nhìn xem không?"

Anh hai tôi quấn lấy chăn mền của tôi, khi nói chuyện hàm răng anh ãy đều đang run lên.

"Anh trông thấy cái gì rồi?"

Tôi ngạc nhiên hỏi.

Anh hai tôi lại sợ như vậy? Mà đây là nhà tố của nhà tôi, ông cố ở tại nơi đây đó.

Người xung quanh đều là người hiểu âm dương phong thủy, nào có con quỷ gì không có mắt chạy đến nơi đây? Anh hai tôi bình tĩnh một chút, đưa thay sở sờ cố của ta, bị tôi dùng một bàn tay đẩy ra: "Anh mau nói, đừng lải nhải!"Anh ấy hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi anh đang co lại trong chăn chơi điện thoại —— em cũng biết ta là con mèo đêm rồi đó.

Trên màn hình điện thoại di động đột nhiên có một bóng trắng hiện lên, dọa anh suýt chút ngã xuống giường! Khi anh ngẩng đầu nhìn lên —— "

"."

Thấy cái gì?"

Tôi không tin trên đời này có đồ vật gì có thể dọa được anh ấy.

"Aaaa a! Em đoán xem anh thấy cái gì! Em đoán xem anh thấy cái gì!"

Anh hai tôi phát điên ôm đầu, điệu bộ này không giống diễn kịch.

Anh ấy đưa tay ôm lấy tôi, run lẩy bẩy nói bên tai tôi: "Ông đây nhìn thấy một cái Đầu Rơi! Cái Đầu Rơi hàng thật giá thật đó"

Cả người tôi nổi da gà, tôi hạ giọng hỏi: "Thật hay giả vậy.

Nơi này chính là nhà tổ, làm sao có thể có loại vật này."

"Nếu anh dối gạt em, đời này anh vô sinh!"

Anh ấy thốt ra một lời thề "độc".

Tôi xạm mặt lại, đưa tay sờ mặt của anh ấy: "Anh bình tĩnh một chút, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, anh nói rõ một chút."

Anh hai ta vẫn còn đang đánh hàm răng vào nhau lạch cạch.



Khả năng anh ấy cảm thấy ở bên cạnh tôi an toàn hơn chút —— dù sao tôi có một linh thai bách tà bất xâm bảo vệ.

"Anh thật sự nhìn thấy một cái đầu người biết bay, hơi mờ, kéo cái đuôi màu trắng thật dài, hơn nữa, còn là người em và anh đều biết "

Anh hai tôi lau mặt một cái.

"Aj?"

"Trần Tố Hinh."

Tôi thình lình run lên một cái, cô em họ? Không phải chứ, trước đó không lâu tôi còn cùng ngâm tắm với em ấy mà.

"Anh thấy rõ mặt sao?"

Anh hai tôi gật đầu nói: 'Em ấy nhắm mắt lại, giống như đang ngủ...

Tóc xõa, cả cái đầu chui vào từ cửa sổ, sau đó lăn lộn vài vòng trong phòng anh.

Anh còn nắm bùa trấn quỷ đâu, em ấy bay trong chốc lát liền bay đi...

trông giống linh hồn thoát xác."

"...

Chẳng lẽ em ấy có vấn đề gì?"

Tôi hồi tưởng lại những cuốn sách tinh quái quỷ thân kia, không nhịn được mà phát run lên.

Cái Đầu Rơi là một loại truyền thuyết, nghe nói khi đang ngủ, đầu sẽ rời khỏi thân thể bay đi.

Nhưng đây vẻn vẹn là một truyền thuyết, anh hai tôi sẽ dùng từ này đế hình dung, chứng tỏ tình huống lúc đó rất giống truyền thuyết đã miêu tả.

Đầu chính là đứng đầu lục dương (7xER), đối với con người mà nói đầu không thể thân tách rời, nhưng đối với người chết, đối với quỷ thì không có vấn đề gì, chẳng lẽ Trần Tố Hinh là quỷ? "Anh cảm thấy em ấy không phải quy."

Anh hai tôi lắc đầu: "Em ấy có thể bị pháp thuật gì triệu hoán linh hồn thoát xác, chỉ là hình thái tương đối đặc biệt, dọa chết ông đây rôi..."

Tôi sợ hơn, tôi nghĩ đến dây đỏ quấn quanh trên cổ Trân Tố Hinh, tôi nhanh chóng nói với anh hai tôi về việc này.

Có truyền thuyết là cô gái quấn dây đỏ trên cổ chính là Cái Đầu Rơi.

Làn da ở vị trí cổ của bọn họ vô cùng mỏng, còn có tia máu đỏ lan tràn ở dưới làn da mặt.

"Nếu không...

ngày mai chúng ta tìm thời gian, gỡ khóa trường mệnh của em ấy xuống nhìn xem?"

Tôi đề nghị.

"Muốn lấy thì em lấy đi, anh không dám! Anh bị dọa thảm rồi!"

Anh hai tôi vỗ lồng ngực của mình, cự tuyệt đến gần Trần Tố Hinh.

Tôi nhớ được mẹ Trần Tố Hinh gả ra ngoài, mấy năm trước ly hôn, mang theo Trần Tố Hinh về nhà ngoại ở.

Nếu nhự Trần Tố Hinh có gì khác thường, nhà chúng tôi nhiêu người như vậy, chẳng lẽ không ai phát hiện sao? Hơn nữa nơi này còn là tòa nhà của ông cố, ông ấy làm sao có thể không biết có một Cái Đầu Rơi đêm khuya bay khắp nơi chứ?!† Chẳng lẽ...

là ông cố ngâm đồng ý? Khi tôi toát ra ý nghĩ này trong lòng, chính tôi cũng bị dọa đến toàn thân run lên.

Nhà họ Mộ, nhà mộ, chẳng lẽ ông cố tôi thật sự leo ra từ trong mộ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Dâu Của Diêm Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook