Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 212: Dân hèn phố phường

Đang cập nhập

05/08/2021

Chốn thắng cảnh cuối cùng, là chốn Bạch Vân Tiên Hương…

Anh có thể nói ra những lời này, thật sự tôi không thể kìm được cảm giác xót xa và niềm hân hoan đang dâng lên trong lòng.

Trong truyền thuyết, chốn Bạch Vân Tiên Hương chính là nơi tiên nhân quay về.

Ý của anh là, tôi là chốn về của anh ấy hả? Suy nghĩ này khiến tôi không nhịn được mà cười tít cả mắt.

Nói lời yêu thương thế này thì đúng là Giang Lãnh rồi.

“Tìm hộ nhân duyên?” Giang lãnh nhíu mày hỏi: “Ai đấy?”

“Thì cái người Vu Vương kia đó! Trông to cao vạm vỡ, lại còn đeo mặt nã gỗ nữa ấy.” Tôi thành thật trả lời: “Thực ra anh ta cũng tốt lắm. Không có bắt nạt em đâu, nên em hứa với anh ra là sẽ giúp anh ta tìm vợ rồi.”

Mặt mày Giang Lãnh tối mịt: “Chuyện này liên quan gì đến em đâu?”

“...Em đã hứa để mắt giúp anh ta rồi, anh ta mới đồng ý nhanh chóng để em đi nhanh như thế, nói thì phải giữ lời chứ.”

Sau khi quần áo khô thì tôi chống thắt lưng và cẳng chân run lẩy bẩy đi mặc đồ vào, tiếp đó lại khoác áo khoác của anh lên mình, Giang Lãnh dẫn tôi ra khỏi không gian nhỏ này.

Tôi và anh lại đứng ở bờ sông, nơi này đương thoang thoảng mùi vị không khí sau khi núi rừng được gột rửa sau cơn mưa vậy, thôn trại của những người Luyện Thi và đám xác được luyện của họ giờ đã trở thành tro bụi hết cả.

Giang Lãnh đưa tôi đi đến những vách núi có cánh cổng thông qua các thế giới, nhưng mà chúng tôi lại chẳng biết phải làm sao để đi qua được cả.

Người thường sẽ không đi ra từ những chỗ thế này, như thế có mà gọi là nhảy vực luôn rồi.

Giang lãnh dẫn tôi theo, một chân tôi đứng trên ghềnh đá nhọn hoắt, cố gắng với tay ra lần sờ nhưng mà cũng chẳng thấy cánh cổng thông qua các thế giới nào cả.

Anh bắt lấy cái tay đang làm ra động tác nguy hiểm này của tôi, tỏ vẻ hơi bực mình bảo rằng: “Em giữ lời hứa quá nhỉ? Đồng ý với anh ta rồi là liều mạng đến vậy cơ à?”

“...Giữ lời hứa thì không đúng sao?”

“Thế em đã hứa bao nhiêu lần là sẽ nghe lời với anh rồi, em nghe lời được mấy lần?”

“Ờ…” Chuyện này thì tôi chẳng nói lại được.

Giang Lãnh đỡ tôi về lại chỗ, bảo tôi rằng tìm Vu Vương cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì đâu, đến cả anh cũng không thể tìm được vị trí pháp môn của kết giới nữa là.



“Vu Vương giỏi vậy cơ ạ?” Tôi ngồi xổm trên vách núi, cầm đá đập chơi.

“...Đối với người thường, nhất là với nhóm người như em thì có lẽ là chẳng có nổi một người có thể đối chọi lại được với anh ta, dù sao hai chữ Vu Cổ cũng là sự cấm kì kéo dài mấy ngàn năm, vừa thần bí lại đáng sợ.”

Anh nhíu mày hỏi lại tôi: “Em có còn muốn về nhà nữa không vậy?”

“...Thế thì phải làm sao để gửi tin cho anh ta hay đây?” Tôi giờ đã nhũn hết cả sống lưng rồi, chỉ mong được mau mau về lại nhà để nghỉ ngơi thôi, đó rồi tiện thể về ôm anh tôi một cái.

Giang Lãnh thở dài, anh ngồi xổm xuống, cầm lấy viên đá trong tay tôi rồi cũng chẳng biết anh đã thi phép kiểu gì mà lại có thể viết hết toàn bộ nội dung phán quan gửi đến lên trên vách đá được.

Anh viết rất ngắn gọn, chỉ có tên một người, nơi chốn, nơi sinh.

“Nếu Vu Vương đi ra từ chỗ này thì nhất định sẽ trông thấy được, người khác sẽ không nhìn ra được với loại trận pháp này…đi thôi, như thế thì sẽ không tính là thất hứa đâu.”

Lúc Giang Lãnh kéo tôi đi vào vòng ánh sáng màu trắng thì tôi không nhịn được mà quay đầu lại nhìn cái tên mà anh ấy đã khắc lên trên vách đá.

Chuyện khiến tôi canh cánh đề phòng trong lòng cuối cùng cũng đã không hề xảy ra, có vẻ là Giang Lãnh không bị xử phạt, chuyện này cũng khiến tôi lo rằng anh đang giấu giếm tôi, thế nhưng thấy anh tối nào cũng xuất hiện thì tôi lại tự an ủi mình, nhủ thầm rằng không có việc gì, không có việc gì đâu.

Có một sáng tôi tỉnh dậy, ấy thế mà lại không thấy anh biến đi mất, đây là chuyện rất là khác lạ đấy nhé.

Tôi quay đầu lại nhìn sang phía anh, anh thì lại đang bình tĩnh nhìn chằm chằm lại tôi, tôi sửng sốt một lúc lâu rồi bất chợt sợ hãi kêu váng lên: “Mắt anh nhìn thấy được à?”

Anh nâng tay xoa xoa hốc mắt, nhíu mày bảo: “Chắc là vậy, bổ sung thêm một phách thì dù sao cũng khó có thể dung hợp hoàn chỉnh được, nhưng mà cũng chẳng sao cả…anh muốn xem xem vẻ mặt em lúc tỉnh ngủ, hình như trước kia chưa hề ngắm nhìn kỹ càng bao giờ.”

“...Tự dưng nói mấy lời bất bình thường thế này, nhất định là anh đang giấu em chuyện gì rồi!”

Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn tôi một cái, áp sát lại gần rồi hôn tôi một cái thật sâu, hôn đến độ củi khô lửa bốc, nhưng mà anh cũng chẳng có mấy thời gian để mà ở lại lâu, chẳng mấy chốc lại biến mất rồi.

Anh tôi đứng dưới cầu thang gọi với lên: “Lan Lăng nhanh lên! Đừng có để lỡ giờ lành nào! Hôm nay không có thời gian chờ em rể nộp thuế rồi mới ra cửa đâu nhé!”

...Nộp thuế cái quỷ gì cơ!

Lúc tôi đi xuống, anh tôi hơi sửng sốt hỏi: “Hôm nay sao nhanh thế?”

“Thì đã bảo không nộp thuế rồi mà!”

“Nhưng miệng em đỏ bừng kìa.”

…Anh đừng có mắt tinh rồi lại độc miệng như vậy được không.



Hôm nay là ngày bố tôi xuất viện, chi phí hồi sức còn đắt hơn cả số tiền khi còn nằm viện, tiền gửi ngân hàng của tôi giờ chỉ đủ để ăn cơm thôi, nhưng mà á, bố tôi về nhà khiến tôi và anh hai rất có cảm giác thành tựu.

Có mấy ai tuổi còn trẻ mà lại có thể gánh vác được chi phí trị liệu ngần đó, lại còn chẳng cần phải chạy vạy vay nợ họ hàng thân thích kia chứ?

Bố tôi xúc động muôn vàn, về đến nhà cái là lập tức tắm rửa bằng nước nấu từ lá ngải, thế rồi thoải mái ung dung mà ngồi trên bàn cơm chờ tôi bưng thức ăn dọn lên.

“Đúng là chẳng thể ngờ được tương lai của hai đứa mà, bố đây có thể an tâm an hưởng tuổi già rồi, ấy, không phải Lan Lăng muốn học đạo hay sao? Để bố dạy con, nhà họ Thẩm có cái thá gì hơn người chứ, hừ.” Bố tôi làm bộ rất chi là kênh kiệu.

Tôi còn đang nghĩ bố tôi còn lợi hại hơn cả nhà họ Thẩm cơ, ai ngờ câu tiếp theo ông nói lại là: “Kinh điển bí tịch nhà họ Thẩm nhà mình có hết! Hồi đó mẹ con buồn chân buồn tay, gần như là đã chép tay lại toàn bộ kinh điển, rồi ném cho bố bảo làm đồ cưới, con ngồi ở nhà cũng học được đấy, có phần nào đọc không hiểu thì bảo bố chỉ cho.”

Tuy rằng ngoài miệng bố tôi như đang nói đùa nhưng sức khỏe của bố quả thực đã không còn được như ngày xưa nữa.

Bố mới hơn bốn mươi thôi, song trải qua chuyện lần này thì vẻ ngoài của ông như thể đã già đi mười tuổi, tâm tính cũng thay đổi hẳn, chỉ muốn ở nhà trông cửa hàng mà thôi, chẳng định qua lại với trong giới nữa.

Có một ngày tôi đi xuống lầu thì có thấy Giang Lãnh tự dưng lại đang ngồi dựa trên sô pha uống trà với bố tôi, anh còn thong thả hỏi lại tôi: “Bác muốn sính lễ như thế nào?”

Sính, sính lễ?

Bố tôi lắc đầu nói: “Trước kia tôi còn nghĩ Lan Lăng con bé nó sống không được bao lâu, bây giờ nhìn lại thì nó vẫn ổn lắm, cậu có thể chăm sóc tốt con gái tôi thì tôi có dập đầu với cậu cũng còn được nữa là, mấy thứ như sính lễ này thì thôi đi.”

“...Cô ấy sẽ sống an ổn thôi.” Giang Lãnh nhàn nhạt đáp lại một câu.

Tôi mấp máy miệng, không nói cho anh hay, thực ra tôi đã bắt đầu trộm học ngày học đêm rồi, lại còn có bố tôi chỉ dẫn nữa, đống điển tịch khó hiểu lại khô khan này cũng đã trở nên dễ dàng hơn hẳn rồi.

Sáng sớm hôm nay, tôi nhận được điện thoại của chủ nhiệm gọi tới, nhắc lại yêu cầu cần tôi về lại trường học một chuyến.

Tôi nghĩ người ta đã có ý giúp tôi đi cửa sâu thế rồi thì cũng không tiện từ chối dứt khoát được, nhưng mà anh tôi thì đi thực tập rồi, giờ có một mình tôi ra ngoài thì không an tâm lắm, đành phải gọi điện cho Tống Thanh Vy, hẹn cô ấy đi cùng đến trường.

Tống Thanh Vy rất chi là tận tâm chạy qua nhà đón tôi: “Ôi, làm bà bầu rồi mà còn về lại làm gì…ê! Cậu mặc cái gì thế kia, sao mà xấu thế?”

Hở? Không mặc đồ thể thao freesize thì còn mặc cái gì nữa?

“Chốc nữa tớ đi mua đồ bà bầu với cậu nhé, không thì đến khi bụng cậu to ra thì định mặc cái gì đây hả?” Cô ấy lo lắng nhìn tôi: “Đồng chí Lan Lăng, cậu không biết làm mẹ đáng sợ như thế nào đúng không? Phải mua một đống đồ đấy!”

Tôi nghe cô ấy nói suốt dọc đường, mãi đến khi gặp được chủ nhiệm khoa mới được một phút yên tĩnh.

Chủ nhiệm khoa cười xòa: “Thế này, trò Mộ này, nhà trường cũng không muốn làm phiền đến em, nhưng mà hôm nay là ngày lễ kỷ niệm đổ móng xây dựng tòa nhà của tổng giám đốc Lâm, trưởng phòng giáo dục cứ nhất quyết bắt các thầy là phải làm bài báo để đưa tin, nhưng mà tổng giám đốc Lâm lại không chịu nhận phỏng vấn, thế là đành phải mời em đến một chuyến.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Dâu Của Diêm Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook