Chương 241: Đứa trẻ bên trong quan tài (3)
Đang cập nhập
16/08/2021
Giọng điệu của Giang Lãnh đã lâu không nghiêm khắc như vậy, trái tim tôi đập thình thịch, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Đến cùng thì có cái gì trong quan tài nhỏ màu đỏ son? Tại sao không cho tôi nhìn? Người như anh trai tôi đều cần đến một điếu thuốc để cho đỡ sợ, Giang Lãnh còn trực tiếp chặn tầm nhìn của tôi, cứng rắn giữ đằng sau gáy tôi không cho phép tôi nhìn.
Bây giờ lực tay của anh, rất rõ ràng muốn truyền đạt cho tôi: Không được phép chống lại.
Tôi ngước mắt nhìn anh, cố gắng nhìn ra chút manh mối trong mắt anh, nhưng ánh mắt anh quá sâu.
Sâu đến…trong nháy mắt lại quay về là người đàn ông lạnh lùng lạnh lẽo, vị đế quân kiêu ngạo kia.
Quyết định sinh tử, lại cho tôi nắm chắc một ngón tay, khiến tôi như nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng không dám buông tay.
Lòng hiếu kỳ của tôi bị anh cưỡng chế lại, trái tim tràn ngập sợ hãi… Tôi không thể thắng được anh.
“Em không xem nữa…nhưng đợi một chút được không? Em cùng anh trai em xử lý xong chuyện này…”
Tôi nhỏ giọng nói.
Chỉ còn hai giờ nữa là trời sáng rồi, theo thời gian của Giang Lãnh, anh cần phải trở về điện Minh Vương lúc bình minh, hình như các vị vua thời xưa đều tảo triều vào lúc trời vừa sáng thì phải? Tôi để anh tiếp tục đợi, lời mời đó hôm nay bị nhỡ rồi.
Nhưng bây giờ tôi không hiểu sao lòng dạ lại rối bời, anh trai tôi đã bỏ thuốc lá, đột nhiên bất thường như vậy, anh ấy rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì? Lúc thi thể con ma buồn nôn bị cánh cửa đập vào, anh tôi đều có thể cười đến đau cả bụng, còn điều gì có thể khiến anh ấy im lặng lại nghiêm túc như vậy? Hơn nữa vừa rồi anh ấy đã biến ra hai tấm bùa chú siêu độ vãng sinh, đây là một xác hai mạng, biến ra hai tấm cũng là hợp tình hợp lý, nhưng tại sao không thể nhìn? Những xác chết ma trong nhà xác cũng là những xác chết phụ nữ đang mang thai, loại xác chết có oán giận cực điểm này là món khoái khẩu của những người luyện thi.
Khi Khải Lang lấy ngọc cửu khiếu bên dưới xác chết ma ra, thứ chất lỏng xác chết thối rữa trong bụng xác chết nữ bắn tung toé ra do sự biến đổi áp suất trong khoang bụng.
Điều gì có thể kinh tởm hơn điều này? Anh trai tôi đột nhiên nói: “Muộn như vậy rồi, Lan Lăng em về trước đi, phụ nữ mang thai thức khuya không tốt…em rể, cậu đưa Lan Lăng về trước đi, ở đây để anh xử lý.”
“Không!”
Tôi lập tức phản bác: “Chúng ta cùng nhau tiến, lui.
Anh còn không có thương lượng.
Em không muốn đi về trước.”
Tôi nhìn Giang Lãnh với thái độ kiên quyết, nếu anh cứng rắn đưa tôi đi, tôi sẽ làm loạn lên cho dù tôi sợ anh.
Đối với tôi mà nói, anh trai tôi còn quan trọng hơn so với đứa bé, thức một đêm cũng chả sao, bây giời trong sân có đến ba người hôn mê, một mình anh trai tôi thì làm sao làm việc được cái gì? Nếu ông chủ hầm mỏ tỉnh dậy, đổ tội cho anh trai tôi hủy hoại thi thể con gái ông ta hay gì đó, thì ngay cả một bằng chứng cũng không có.
Giang Lãnh hơi cau mày nhìn tôi, hơi thở nguy hiểm xuyên qua da thịt tôi có chút đâu: “…Em bớt xem những thứ này đi, cho dù không sợ cũng không nên lại gần khí của xác chết, linh thai không thích loại mùi xác chết thối rữa này.”
Tôi có thể chấp nhận cách nói này, nhưng...
“Anh trai em, anh ấy…”
Tôi không yên tâm về anh ấy.
Rõ ràng là anh ấy đã hứa với tôi là bỏ thuốc lá, hơn nữa tôi không thấy anh ấy hút thuốc đã hai năm rồi, bình thường anh ấy đem theo thuốc lá và bật lửa trên người, cũng là để nói chuyện lúc làm việc mà thôi.
Giang Lãnh bóp gáy tôi khiến tôi quay người lại, anh nghiêng đầu nói với anh trai tôi: “Đốt toàn bộ những thứ bên trong quan tài đi, dùng Ngũ Hành Hoả Quyết trợ lực, nhất thiết phải đốt sạch sẽ…sau đó lại thực hiện siêu độ, tro cốt chôn sâu, để người nhà này thờ cúng lúc bốn giờ.”
Anh lại có thể đặc biệt dặn dò anh trai tôi! Anh trai tôi khịt mũi: “Biết rồi.”
Giang Lãnh đưa tôi ra ngoài, trầm giọng nói: “Nếu em không muốn đi trước thì lên xe chờ.”
“Hai người có chuyện gì mà thần bí như vậy...hừ…”
Tôi có chút không vui, giấu diếm tôi làm cái gì? “Mộ Lan Lăng”
Giọng điệu của Giang Lãnh lạnh lùng mà mạnh mẽ: “Ta không phải là từng nói với em rằng, có một số việc không tốt đối với em, em chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt là được rồi, chuyện này đã làm xong rồi, nhìn hay không rất quan trọng sao?”
Được thôi được thôi, anh và anh tôi là loại người nói một không nói hai, tôi ngoan ngoãn nghe lời là được rồi.
Tôi đi ra khỏi sân viện, còn chưa lên xe thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu quái dị, là loại kêu gào thảm thiết...
“A...đây là, đây là đứa trẻ sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Chết rồi mà vẫn có thể sinh con? Hahaha...hahaha...gia đình tôi đã tạo nghiệt gì...con bất hiếu đó rốt cuộc muốn như thế nào mà nguyền rủa chết gia đình tôi...hahaha...”
Vợ của ông chủ hầm mỏ phát điên, kêu gào thảm thiết trong bóng tối.
Cái kiểu cười điên cuồng đó làm tôi rợn cả tóc gáy, cũng khiến tôi tức thời dừng lại bước chân.
Chết rồi còn có thể sinh con? Tự nhiên có loại tình huống như vậy, đây gọi là đứa trẻ bên trong quan tài.
Thẩm Thanh Hà cũng từng cười khẩy nói với tôi: “Đương nhiên cô ít thấy, đứa trẻ bên trong quan tài có bốn trụ cột thuần âm, còn trời sinh không sợ vật âm nhập vào cơ thể.”
Tôi… Tôi cùng được sinh ra như thế này sao? Không thể nào, không thể nào! Mẹ tôi vẫn còn sống sau khi sinh tôi ra mà… Lồng ngực của tôi nhấp nhô dữ dội...thảo nào anh trai tôi không cho tôi nhìn, anh ấy sợ tôi có thể nhìn thấy những gì bên trong? Đứa trẻ bên trong quan tài là có thật.
Xác chết sẽ bị vi sinh vật phân hủy, một lượng lớn vi khuẩn dưỡng khí sinh sôi trong cơ thể sẽ tạo ra một lượng lớn khí cacbonic và khí metan, lượng khí này sẽ gây ra hiện tượng thối rữa và bành trướng, nếu bị tắc nghẽn then chốt thì càng đáng sợ hơn.
Khí trong cơ thể sẽ nở ra, đẩy thai nhi ra ngoài cơ thể.
Cô gái này là treo cổ, cô được đưa vào chiếc quan tài sơn màu đỏ son nhỏ này lại làm chân cong lên mới có thể đặt vào, điều này càng làm tăng thêm sức ép của phần bụng.
Gộp tất cả các tình huống lại với nhau, không có gì ngạc nhiên khi đứa trẻ trong quan tài sẽ xuất hiện.
Hầu hết những đứa trẻ trong quan tài đều là thai chết, ngẫu nhiên, tình huống cực kỳ ngẫu nhiên...thai nhi đủ tháng vẫn có thể sống nhờ chất dinh dưỡng trong bào thai một khoảng thời gian, nếu như có người phát hiện kịp thời sẽ được cứu sống, nếu không phát hiện được thì sẽ chết trong quan tài.
Anh trai tôi không cho tôi xem.
Không cho phép tôi đến gần.
Giang Lãnh đã chặn đứng mọi tầm nhìn của tôi.
Họ không muốn để tôi nhìn thấy cảnh tượng như thế.
Một thai chết nặn ra từ xác chết, đó là cảnh tượng khủng khiếp như thế nào? Đặc biệt là đối với tôi mà nói.
Sau khi Thẩm Thanh Hà kiêu ngạo nói với tôi rằng đó là đứa con bên trong quan tài có bốn trụ cột thuần âm, đã bị mệnh quỷ của Giang Lãnh đánh cho hộc máu, không biết có phải là trừng phạt cô ta vì đã tiết lộ ra chuyện này không? Cổ họng tôi khô khốc, như thiêu như đốt, trái tim như bị bàn tay to bóp chặt, suýt chút nữa không thở được, làm cho hai vị tổ tông nhỏ làm ầm ĩ lên ở trong bụng, không yên mà đá tôi.
Những ngón tay lạnh lẽo của Giang Lãnh che tầm mắt tôi, anh lạnh giọng cảnh cáo: “…Nghĩ bậy nghĩ bạ rất nguy hiểm, Mộ Lan Lăng, đừng thách thức lòng kiên nhẫn của ta.”
“Em…em cũng là sinh ra như thế này sao?”
Tôi run giọng hỏi.
Anh cười nhẹ một tiếng: “Em nói cái gì vậy? Em quên mất rằng khi Trình Ôn Diệu giúp bố em trừ độc, không phải là em nhìn thấy qua cảnh mẹ em đang ôm em trong gương sao?”
Tôi… “Vì vậy nói em hoang tưởng rồi, một khi đã có ý nghĩ thì không nghe lời người khác…”
Anh nói nhỏ vào tai tôi: “Bí mật mà em muốn biết là ở nhà Mộ.”
“Nhưng bây giờ em nên ngoan ngoãn nghe lời, nghỉ ngơi cho tốt đi…”
Bây giờ lực tay của anh, rất rõ ràng muốn truyền đạt cho tôi: Không được phép chống lại.
Tôi ngước mắt nhìn anh, cố gắng nhìn ra chút manh mối trong mắt anh, nhưng ánh mắt anh quá sâu.
Sâu đến…trong nháy mắt lại quay về là người đàn ông lạnh lùng lạnh lẽo, vị đế quân kiêu ngạo kia.
Quyết định sinh tử, lại cho tôi nắm chắc một ngón tay, khiến tôi như nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng không dám buông tay.
Lòng hiếu kỳ của tôi bị anh cưỡng chế lại, trái tim tràn ngập sợ hãi… Tôi không thể thắng được anh.
“Em không xem nữa…nhưng đợi một chút được không? Em cùng anh trai em xử lý xong chuyện này…”
Tôi nhỏ giọng nói.
Chỉ còn hai giờ nữa là trời sáng rồi, theo thời gian của Giang Lãnh, anh cần phải trở về điện Minh Vương lúc bình minh, hình như các vị vua thời xưa đều tảo triều vào lúc trời vừa sáng thì phải? Tôi để anh tiếp tục đợi, lời mời đó hôm nay bị nhỡ rồi.
Nhưng bây giờ tôi không hiểu sao lòng dạ lại rối bời, anh trai tôi đã bỏ thuốc lá, đột nhiên bất thường như vậy, anh ấy rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì? Lúc thi thể con ma buồn nôn bị cánh cửa đập vào, anh tôi đều có thể cười đến đau cả bụng, còn điều gì có thể khiến anh ấy im lặng lại nghiêm túc như vậy? Hơn nữa vừa rồi anh ấy đã biến ra hai tấm bùa chú siêu độ vãng sinh, đây là một xác hai mạng, biến ra hai tấm cũng là hợp tình hợp lý, nhưng tại sao không thể nhìn? Những xác chết ma trong nhà xác cũng là những xác chết phụ nữ đang mang thai, loại xác chết có oán giận cực điểm này là món khoái khẩu của những người luyện thi.
Khi Khải Lang lấy ngọc cửu khiếu bên dưới xác chết ma ra, thứ chất lỏng xác chết thối rữa trong bụng xác chết nữ bắn tung toé ra do sự biến đổi áp suất trong khoang bụng.
Điều gì có thể kinh tởm hơn điều này? Anh trai tôi đột nhiên nói: “Muộn như vậy rồi, Lan Lăng em về trước đi, phụ nữ mang thai thức khuya không tốt…em rể, cậu đưa Lan Lăng về trước đi, ở đây để anh xử lý.”
“Không!”
Tôi lập tức phản bác: “Chúng ta cùng nhau tiến, lui.
Anh còn không có thương lượng.
Em không muốn đi về trước.”
Tôi nhìn Giang Lãnh với thái độ kiên quyết, nếu anh cứng rắn đưa tôi đi, tôi sẽ làm loạn lên cho dù tôi sợ anh.
Đối với tôi mà nói, anh trai tôi còn quan trọng hơn so với đứa bé, thức một đêm cũng chả sao, bây giời trong sân có đến ba người hôn mê, một mình anh trai tôi thì làm sao làm việc được cái gì? Nếu ông chủ hầm mỏ tỉnh dậy, đổ tội cho anh trai tôi hủy hoại thi thể con gái ông ta hay gì đó, thì ngay cả một bằng chứng cũng không có.
Giang Lãnh hơi cau mày nhìn tôi, hơi thở nguy hiểm xuyên qua da thịt tôi có chút đâu: “…Em bớt xem những thứ này đi, cho dù không sợ cũng không nên lại gần khí của xác chết, linh thai không thích loại mùi xác chết thối rữa này.”
Tôi có thể chấp nhận cách nói này, nhưng...
“Anh trai em, anh ấy…”
Tôi không yên tâm về anh ấy.
Rõ ràng là anh ấy đã hứa với tôi là bỏ thuốc lá, hơn nữa tôi không thấy anh ấy hút thuốc đã hai năm rồi, bình thường anh ấy đem theo thuốc lá và bật lửa trên người, cũng là để nói chuyện lúc làm việc mà thôi.
Giang Lãnh bóp gáy tôi khiến tôi quay người lại, anh nghiêng đầu nói với anh trai tôi: “Đốt toàn bộ những thứ bên trong quan tài đi, dùng Ngũ Hành Hoả Quyết trợ lực, nhất thiết phải đốt sạch sẽ…sau đó lại thực hiện siêu độ, tro cốt chôn sâu, để người nhà này thờ cúng lúc bốn giờ.”
Anh lại có thể đặc biệt dặn dò anh trai tôi! Anh trai tôi khịt mũi: “Biết rồi.”
Giang Lãnh đưa tôi ra ngoài, trầm giọng nói: “Nếu em không muốn đi trước thì lên xe chờ.”
“Hai người có chuyện gì mà thần bí như vậy...hừ…”
Tôi có chút không vui, giấu diếm tôi làm cái gì? “Mộ Lan Lăng”
Giọng điệu của Giang Lãnh lạnh lùng mà mạnh mẽ: “Ta không phải là từng nói với em rằng, có một số việc không tốt đối với em, em chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt là được rồi, chuyện này đã làm xong rồi, nhìn hay không rất quan trọng sao?”
Được thôi được thôi, anh và anh tôi là loại người nói một không nói hai, tôi ngoan ngoãn nghe lời là được rồi.
Tôi đi ra khỏi sân viện, còn chưa lên xe thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu quái dị, là loại kêu gào thảm thiết...
“A...đây là, đây là đứa trẻ sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy? Chết rồi mà vẫn có thể sinh con? Hahaha...hahaha...gia đình tôi đã tạo nghiệt gì...con bất hiếu đó rốt cuộc muốn như thế nào mà nguyền rủa chết gia đình tôi...hahaha...”
Vợ của ông chủ hầm mỏ phát điên, kêu gào thảm thiết trong bóng tối.
Cái kiểu cười điên cuồng đó làm tôi rợn cả tóc gáy, cũng khiến tôi tức thời dừng lại bước chân.
Chết rồi còn có thể sinh con? Tự nhiên có loại tình huống như vậy, đây gọi là đứa trẻ bên trong quan tài.
Thẩm Thanh Hà cũng từng cười khẩy nói với tôi: “Đương nhiên cô ít thấy, đứa trẻ bên trong quan tài có bốn trụ cột thuần âm, còn trời sinh không sợ vật âm nhập vào cơ thể.”
Tôi… Tôi cùng được sinh ra như thế này sao? Không thể nào, không thể nào! Mẹ tôi vẫn còn sống sau khi sinh tôi ra mà… Lồng ngực của tôi nhấp nhô dữ dội...thảo nào anh trai tôi không cho tôi nhìn, anh ấy sợ tôi có thể nhìn thấy những gì bên trong? Đứa trẻ bên trong quan tài là có thật.
Xác chết sẽ bị vi sinh vật phân hủy, một lượng lớn vi khuẩn dưỡng khí sinh sôi trong cơ thể sẽ tạo ra một lượng lớn khí cacbonic và khí metan, lượng khí này sẽ gây ra hiện tượng thối rữa và bành trướng, nếu bị tắc nghẽn then chốt thì càng đáng sợ hơn.
Khí trong cơ thể sẽ nở ra, đẩy thai nhi ra ngoài cơ thể.
Cô gái này là treo cổ, cô được đưa vào chiếc quan tài sơn màu đỏ son nhỏ này lại làm chân cong lên mới có thể đặt vào, điều này càng làm tăng thêm sức ép của phần bụng.
Gộp tất cả các tình huống lại với nhau, không có gì ngạc nhiên khi đứa trẻ trong quan tài sẽ xuất hiện.
Hầu hết những đứa trẻ trong quan tài đều là thai chết, ngẫu nhiên, tình huống cực kỳ ngẫu nhiên...thai nhi đủ tháng vẫn có thể sống nhờ chất dinh dưỡng trong bào thai một khoảng thời gian, nếu như có người phát hiện kịp thời sẽ được cứu sống, nếu không phát hiện được thì sẽ chết trong quan tài.
Anh trai tôi không cho tôi xem.
Không cho phép tôi đến gần.
Giang Lãnh đã chặn đứng mọi tầm nhìn của tôi.
Họ không muốn để tôi nhìn thấy cảnh tượng như thế.
Một thai chết nặn ra từ xác chết, đó là cảnh tượng khủng khiếp như thế nào? Đặc biệt là đối với tôi mà nói.
Sau khi Thẩm Thanh Hà kiêu ngạo nói với tôi rằng đó là đứa con bên trong quan tài có bốn trụ cột thuần âm, đã bị mệnh quỷ của Giang Lãnh đánh cho hộc máu, không biết có phải là trừng phạt cô ta vì đã tiết lộ ra chuyện này không? Cổ họng tôi khô khốc, như thiêu như đốt, trái tim như bị bàn tay to bóp chặt, suýt chút nữa không thở được, làm cho hai vị tổ tông nhỏ làm ầm ĩ lên ở trong bụng, không yên mà đá tôi.
Những ngón tay lạnh lẽo của Giang Lãnh che tầm mắt tôi, anh lạnh giọng cảnh cáo: “…Nghĩ bậy nghĩ bạ rất nguy hiểm, Mộ Lan Lăng, đừng thách thức lòng kiên nhẫn của ta.”
“Em…em cũng là sinh ra như thế này sao?”
Tôi run giọng hỏi.
Anh cười nhẹ một tiếng: “Em nói cái gì vậy? Em quên mất rằng khi Trình Ôn Diệu giúp bố em trừ độc, không phải là em nhìn thấy qua cảnh mẹ em đang ôm em trong gương sao?”
Tôi… “Vì vậy nói em hoang tưởng rồi, một khi đã có ý nghĩ thì không nghe lời người khác…”
Anh nói nhỏ vào tai tôi: “Bí mật mà em muốn biết là ở nhà Mộ.”
“Nhưng bây giờ em nên ngoan ngoãn nghe lời, nghỉ ngơi cho tốt đi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.