Chương 99: Huyết ấn bị xé rách
Đang cập nhập
24/06/2021
Địa chỉ mà Vân Kỳ để lại cho tôi chính là một tiểu khu thương mại gần khu đại học, cô ta đã thuê một căn phòng ở đây vì cô ta cần nơi để quay livestream.
Giờ đã là hơn nửa đêm nên có ít người đến hóng chuyện.
Chúng tôi vừa ra khỏi thang máy đã thấy mười mấy cảnh sát đứng ở chỗ cầu thang, bọn họ thấy tôi và anh tôi cũng không nói gì.
Chú Thành Minh Tú kêu chúng tôi qua rồi đưa cho chúng tôi khẩu trang, gang tay, giày dùng một lần rồi dặn dò: "Hai đứa cố đừng đụng vào bất kỳ thứ gì, nếu nhận ra vấn đề gì thì lập tức nói với chú.
Đây là những cảnh sát chuyên xử lý các vụ án đặc thù, chỉ cần hai đứa không gây rối thì bọn họ sẽ không để ý đến hai đứa...
Chú ý đừng để giảm phải vết máu đấy!"
Đừng để giẫm phải vết máu? Ai rảnh đâu mà đi dẫm vào máu chứ? Giang Lãnh bước thẳng vào trong, lúc anh đi ngang qua người một cậu cảnh sát, cậu cảnh sát đó liên rùng mình, chửi: "Trời ạ! Hơn nửa đêm còn xảy ra vụ án kiểu này..."
Anh tôi kéo tôi vào trong, vừa vào trong, tôi mới biết tại sao chú lại kêu chúng tôi cẩn thận giảm phải vết máu.
Cả căn phòng đều là dấu chân đẫm máu.
Căn phòng này có hai phòng ngủ, một phòng khách, trên vách tường của một gian phòng trong đó còn được dán một tấm bùa chú bay phất phơ, một căn phòng khác còn đang mở cửa, dấu chân đâm máu chính là từ gian phòng này mà ra.
Tôi chậm rãi bước qua, trong đầu còn tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng đáng sợ, nhưng đến khi tôi tận mắt nhìn thấy, tôi vẫn không thể nhịn được run rẩy, dạ dày trào lên dịch chua...
Vân Kỳ năm ngửa trên giường không một mảnh vải che thân, tay chân dang rộng, giữa hai chân gập lên rộng mở máu me đầm đìa.
Trên giường toàn là máu, máu chảy xuống cả dưới đất, khắp nền nhà được lát gạch men đều là vết máu bị giẫm ra.
Tôi lui ra sau cùng, mùi máu tanh tràn ngập trong gian phòng xông lên khiến tôi choáng váng.
Anh tôi tiến lên kiểm tra Vân Kỳ, còn tôi chỉ nhìn lướt qua liên nhắm mắt lại, toàn bộ lớp da trên mặt, trên ngực, trên bụng Vân Kỳ đều đã bị cào nát, đầu tóc rối bời trùm hết cả mặt.
"Rừ...
Rừ...
Tôi nghe thấy tiếng rung nhẹ.
Là một chiếc máy kỳ lạ giữa hai chân đang mở rộng của Vân Kỷ đang phát ra âm thanh.
Trên chiếc máy đấy toàn là máu nên tôi cũng không nhìn ra được nó là cái gì.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Dường như là một cái đèn bàn? Thứ đó có đế như chậu hoa, phía trên là một vật hình trụ đầu nhọn thân thô dính đầy vết máu, nó khẽ lắc lư như con sâu và phát ra tiếng điện "Rừ...
Rừ..."
"Anh..."
Tôi run rẩy hỏi: "Cái đó...
Cái đó là gì vậy? Là hung khí sao?"
Cái thứ khẽ rung rừ rừ đó vẫn còn đang kêu, trông thật đáng sợ.
Thứ đó trông như một chiếc đèn bàn di động? Hoặc là máy phun sương làm đẹp dùng khi đắp mặt? Tôi còn đang đoán mò thì anh tôi đã liếc tôi một cái rồi lạnh lùng nói: "Đây là máy rung tự động có cắm điện."
"Máy gì cơ?"
Tôi hoàn toàn nghe không hiếu.
"Máy rung! Chính là cái thứ phỏng theo cái đó của đàn ông để tự mình làm, chạy bằng điện, em không thấy nó vừa có thế rung, vừa có thể giật sao?"
Anh tôi chán ghét kéo tôi ra khỏi phòng.
"Anh đùa gì vậy...
thứ đó ít nhất cũng..."
Cái thứ thô to đó ít nhất cũng phải tâm bốn mươi centimet, vả lại còn to hơn cả cánh tay tôi, sao có thể dùng để làm chuyện đó chứ? Anh tôi nhíu mày, nói: "Chỉ là máy rung cảm sạc mà thôi, có điều đây là cỡ khủng, cái thứ này người bình thường vốn không dùng đến, chỉ có biến thái mới dùng thôi! Cái thứ này dễ làm rách âm đ*o hay hậu môn...
Nghiêm trọng thì rách cả trực tràng! Sẽ chết người đó! Đứa ngu mới dùng cái thứ đồ này...
Đệt, tởm lợm chết đi được..."
Tôi ôm tay lui ra một góc trong phòng khách, tôi vừa nghĩ đến cái thứ phát ra tiếng "rừ rừ"
kia liên không nhịn được rùng mình.
Giang Lãnh vừa hay xuất hiện, anh thấy tôi co rúm lại liên bước qua nắm lấy tay tôi: "Nhát gan vậy...
Theo sát ta đi.."
Anh kéo tôi đến trước một gian phòng nhỏ khác, tấm bùa chú này đã quá hạn, không còn hiệu lực, Giang Lãnh cụp mắt nhìn khóa cửa, trên tay nắm có vết dấu tay máu.
Anh khẽ đẩy cửa ra, chúng tôi liên thấy được một phòng ngủ tan hoang, trên vách tường toàn là vết cào, trong góc phòng là pho tượng cung phụng tiểu quỷ, xung quanh đó còn bày đầy đồ ăn vặt cùng đồ chơi.
Điểm nổi bật nhất trong gian phòng này chính là các mảnh vụn rơi đầy đất.
Ga giường, chăn màn, quần áo đều bị xé thành mảnh vứt lung tung khắp nơi.
Trong gian phòng này cũng có dấu chân máu, hình như là vào đây đi lại một vòng rồi lại đi ra ngoài.
"Quy khí rất nặng, còn có tà khí quanh quẩn, bên trong cái vỏ tiếu quỷ kia hoàn toàn chẳng có gì cả"
Giang Lãnh liếc nhìn pho tượng trẻ con được làm bằng gỗ.
Pho tượng này được ngâm trong một bình thủy tinh lớn, phía trước là bàn thờ, đồ ăn vặt cùng đồ chơi.
"Đây không phải là nuôi tiểu quỷ.
Mộ Vân Giang đã lừa cô ta, đế cô ta đế lệ quỷ ở lại nơi này.
Lệ quỷ này chắc hẳn rất nghe lời...
Nhưng nếu không được cung phụng máu của người sống thì lệ quỷ cũng sẽ nổi điên"
Giang Lãnh trâm giọng nói với tôi.
"Vậy...
Vân Kỳ là bị lệ quỷ đó..."
Tôi có hơi sợ hãi nhìn về phía Giang Lãnh.
Đường nét sườn mặt anh nghiêm nghị, vẻ mặt lại lạnh lùng, tôi bỗng nghĩ đến một khả năng - Nếu hai năm trước, người phát sinh quan hệ với tôi không phải là Giang Lãnh mà là một quỷ vương mặt mày đầy máu thì...
Thi thể của tôi có phải sẽ còn thê thảm hơn cả Vân Kỳ hay không? Nhìn Vân Kỳ bị cào đến máu thịt mơ hồ, còn có vết chân máu khắp sàn nhà...
Lượng máu trong cơ thể chiếm 8% cân nặng, dựa theo cơ thể nhỏ gây năm mươi cân gần như đã chảy khô máu đó của Vân Kỹ thì lượng máu ở nơi này ít nhất cũng phải ba, bốn nghìn CC.
Phía sau cánh cửa phòng khách, từ trên mặt đất đến trên cánh cửa có một loạt dấu tay máu, dường như là bò trên mặt đất muốn mở cửa trốn ra ngoài...
Xem xong toàn bộ hiện trường, tôi liền bị Giang Lãnh kéo ra ngoài, chú liên gọi chúng tôi qua một bên, nhỏ giọng nói: "Nhìn ra chưa? Bọn chú đã tìm khắp thi thể cùng cả căn phòng nhưng vẫn chẳng tìm được dấu vân tay cùng vết chân của người thứ hai! Đây chính là lệ quỷ phản phệ! Nhưng chú lại không thể viết vào báo cáo như vậy nên chỉ đành viết người chết tinh thần phân liệt, điên cuồng ngược đãi bản thân đến chết...
Rồi viết một phần báo cáo đặc thù cho ban ngành chuyên môn"
"Theo kinh nghiệm của chú thì nội tạng của người chết đều đã bị chọc thủng, phần lớn máu đều chảy ra từ dưới hạ thân...
Hơn nữa, thân phận của người này có hơi đặc biệt, bố cô ta còn đang bị bắt giữ điều tra, xảy ra chuyện này...
Chậc, không biết là trên phố sẽ có bao nhiêu tin đồn đây."
Tôi nghe chú Thành Minh Tú nói vậy liên bất giác rùng mình - Đây là bị quỷ làm đấy, mà tôi, tôi...
Tôi ngày ngày đều cùng Giang Lãnh...
Tôi trộm liếc Giang Lãnh bên cạnh, tuy anh không phải là quỷ nhưng cũng đều đến từ Minh phủ, đều là người âm gian.
Nếu anh muốn giết chết tôi thì cũng sẽ đáng sợ như vậy sao? Giang Lãnh không nhìn tôi, nhưng đợi đến khi chú tôi cùng anh tôi bước qua một bên thì thâm thì anh bỗng nhiên lại kéo tay tôi.
"Làm gì đấy?"
Cả người tôi lập tức sởn da gà, hoảng sợ trừng anh.
Anh kéo tôi đến cửa thoát hiểm, ở đó có một bóng đèn trắng lắc lư, tôi thấy anh giơ tay búng một cái, bóng đèn trên đỉnh đầu "phụt"
một tiếng tắt ngúm.
Tôi đứng trong bóng tối, bị anh đè lên trên tường, cơ thể dán lại với nhau, lành giá.
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của anh nhẹ nhàng cất lên trên đỉnh đầu tôi: "Mộ Lan Lăng...
Em sợ ta lắm sao?"
Giờ đã là hơn nửa đêm nên có ít người đến hóng chuyện.
Chúng tôi vừa ra khỏi thang máy đã thấy mười mấy cảnh sát đứng ở chỗ cầu thang, bọn họ thấy tôi và anh tôi cũng không nói gì.
Chú Thành Minh Tú kêu chúng tôi qua rồi đưa cho chúng tôi khẩu trang, gang tay, giày dùng một lần rồi dặn dò: "Hai đứa cố đừng đụng vào bất kỳ thứ gì, nếu nhận ra vấn đề gì thì lập tức nói với chú.
Đây là những cảnh sát chuyên xử lý các vụ án đặc thù, chỉ cần hai đứa không gây rối thì bọn họ sẽ không để ý đến hai đứa...
Chú ý đừng để giảm phải vết máu đấy!"
Đừng để giẫm phải vết máu? Ai rảnh đâu mà đi dẫm vào máu chứ? Giang Lãnh bước thẳng vào trong, lúc anh đi ngang qua người một cậu cảnh sát, cậu cảnh sát đó liên rùng mình, chửi: "Trời ạ! Hơn nửa đêm còn xảy ra vụ án kiểu này..."
Anh tôi kéo tôi vào trong, vừa vào trong, tôi mới biết tại sao chú lại kêu chúng tôi cẩn thận giảm phải vết máu.
Cả căn phòng đều là dấu chân đẫm máu.
Căn phòng này có hai phòng ngủ, một phòng khách, trên vách tường của một gian phòng trong đó còn được dán một tấm bùa chú bay phất phơ, một căn phòng khác còn đang mở cửa, dấu chân đâm máu chính là từ gian phòng này mà ra.
Tôi chậm rãi bước qua, trong đầu còn tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng đáng sợ, nhưng đến khi tôi tận mắt nhìn thấy, tôi vẫn không thể nhịn được run rẩy, dạ dày trào lên dịch chua...
Vân Kỳ năm ngửa trên giường không một mảnh vải che thân, tay chân dang rộng, giữa hai chân gập lên rộng mở máu me đầm đìa.
Trên giường toàn là máu, máu chảy xuống cả dưới đất, khắp nền nhà được lát gạch men đều là vết máu bị giẫm ra.
Tôi lui ra sau cùng, mùi máu tanh tràn ngập trong gian phòng xông lên khiến tôi choáng váng.
Anh tôi tiến lên kiểm tra Vân Kỳ, còn tôi chỉ nhìn lướt qua liên nhắm mắt lại, toàn bộ lớp da trên mặt, trên ngực, trên bụng Vân Kỳ đều đã bị cào nát, đầu tóc rối bời trùm hết cả mặt.
"Rừ...
Rừ...
Tôi nghe thấy tiếng rung nhẹ.
Là một chiếc máy kỳ lạ giữa hai chân đang mở rộng của Vân Kỷ đang phát ra âm thanh.
Trên chiếc máy đấy toàn là máu nên tôi cũng không nhìn ra được nó là cái gì.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Dường như là một cái đèn bàn? Thứ đó có đế như chậu hoa, phía trên là một vật hình trụ đầu nhọn thân thô dính đầy vết máu, nó khẽ lắc lư như con sâu và phát ra tiếng điện "Rừ...
Rừ..."
"Anh..."
Tôi run rẩy hỏi: "Cái đó...
Cái đó là gì vậy? Là hung khí sao?"
Cái thứ khẽ rung rừ rừ đó vẫn còn đang kêu, trông thật đáng sợ.
Thứ đó trông như một chiếc đèn bàn di động? Hoặc là máy phun sương làm đẹp dùng khi đắp mặt? Tôi còn đang đoán mò thì anh tôi đã liếc tôi một cái rồi lạnh lùng nói: "Đây là máy rung tự động có cắm điện."
"Máy gì cơ?"
Tôi hoàn toàn nghe không hiếu.
"Máy rung! Chính là cái thứ phỏng theo cái đó của đàn ông để tự mình làm, chạy bằng điện, em không thấy nó vừa có thế rung, vừa có thể giật sao?"
Anh tôi chán ghét kéo tôi ra khỏi phòng.
"Anh đùa gì vậy...
thứ đó ít nhất cũng..."
Cái thứ thô to đó ít nhất cũng phải tâm bốn mươi centimet, vả lại còn to hơn cả cánh tay tôi, sao có thể dùng để làm chuyện đó chứ? Anh tôi nhíu mày, nói: "Chỉ là máy rung cảm sạc mà thôi, có điều đây là cỡ khủng, cái thứ này người bình thường vốn không dùng đến, chỉ có biến thái mới dùng thôi! Cái thứ này dễ làm rách âm đ*o hay hậu môn...
Nghiêm trọng thì rách cả trực tràng! Sẽ chết người đó! Đứa ngu mới dùng cái thứ đồ này...
Đệt, tởm lợm chết đi được..."
Tôi ôm tay lui ra một góc trong phòng khách, tôi vừa nghĩ đến cái thứ phát ra tiếng "rừ rừ"
kia liên không nhịn được rùng mình.
Giang Lãnh vừa hay xuất hiện, anh thấy tôi co rúm lại liên bước qua nắm lấy tay tôi: "Nhát gan vậy...
Theo sát ta đi.."
Anh kéo tôi đến trước một gian phòng nhỏ khác, tấm bùa chú này đã quá hạn, không còn hiệu lực, Giang Lãnh cụp mắt nhìn khóa cửa, trên tay nắm có vết dấu tay máu.
Anh khẽ đẩy cửa ra, chúng tôi liên thấy được một phòng ngủ tan hoang, trên vách tường toàn là vết cào, trong góc phòng là pho tượng cung phụng tiểu quỷ, xung quanh đó còn bày đầy đồ ăn vặt cùng đồ chơi.
Điểm nổi bật nhất trong gian phòng này chính là các mảnh vụn rơi đầy đất.
Ga giường, chăn màn, quần áo đều bị xé thành mảnh vứt lung tung khắp nơi.
Trong gian phòng này cũng có dấu chân máu, hình như là vào đây đi lại một vòng rồi lại đi ra ngoài.
"Quy khí rất nặng, còn có tà khí quanh quẩn, bên trong cái vỏ tiếu quỷ kia hoàn toàn chẳng có gì cả"
Giang Lãnh liếc nhìn pho tượng trẻ con được làm bằng gỗ.
Pho tượng này được ngâm trong một bình thủy tinh lớn, phía trước là bàn thờ, đồ ăn vặt cùng đồ chơi.
"Đây không phải là nuôi tiểu quỷ.
Mộ Vân Giang đã lừa cô ta, đế cô ta đế lệ quỷ ở lại nơi này.
Lệ quỷ này chắc hẳn rất nghe lời...
Nhưng nếu không được cung phụng máu của người sống thì lệ quỷ cũng sẽ nổi điên"
Giang Lãnh trâm giọng nói với tôi.
"Vậy...
Vân Kỳ là bị lệ quỷ đó..."
Tôi có hơi sợ hãi nhìn về phía Giang Lãnh.
Đường nét sườn mặt anh nghiêm nghị, vẻ mặt lại lạnh lùng, tôi bỗng nghĩ đến một khả năng - Nếu hai năm trước, người phát sinh quan hệ với tôi không phải là Giang Lãnh mà là một quỷ vương mặt mày đầy máu thì...
Thi thể của tôi có phải sẽ còn thê thảm hơn cả Vân Kỳ hay không? Nhìn Vân Kỳ bị cào đến máu thịt mơ hồ, còn có vết chân máu khắp sàn nhà...
Lượng máu trong cơ thể chiếm 8% cân nặng, dựa theo cơ thể nhỏ gây năm mươi cân gần như đã chảy khô máu đó của Vân Kỹ thì lượng máu ở nơi này ít nhất cũng phải ba, bốn nghìn CC.
Phía sau cánh cửa phòng khách, từ trên mặt đất đến trên cánh cửa có một loạt dấu tay máu, dường như là bò trên mặt đất muốn mở cửa trốn ra ngoài...
Xem xong toàn bộ hiện trường, tôi liền bị Giang Lãnh kéo ra ngoài, chú liên gọi chúng tôi qua một bên, nhỏ giọng nói: "Nhìn ra chưa? Bọn chú đã tìm khắp thi thể cùng cả căn phòng nhưng vẫn chẳng tìm được dấu vân tay cùng vết chân của người thứ hai! Đây chính là lệ quỷ phản phệ! Nhưng chú lại không thể viết vào báo cáo như vậy nên chỉ đành viết người chết tinh thần phân liệt, điên cuồng ngược đãi bản thân đến chết...
Rồi viết một phần báo cáo đặc thù cho ban ngành chuyên môn"
"Theo kinh nghiệm của chú thì nội tạng của người chết đều đã bị chọc thủng, phần lớn máu đều chảy ra từ dưới hạ thân...
Hơn nữa, thân phận của người này có hơi đặc biệt, bố cô ta còn đang bị bắt giữ điều tra, xảy ra chuyện này...
Chậc, không biết là trên phố sẽ có bao nhiêu tin đồn đây."
Tôi nghe chú Thành Minh Tú nói vậy liên bất giác rùng mình - Đây là bị quỷ làm đấy, mà tôi, tôi...
Tôi ngày ngày đều cùng Giang Lãnh...
Tôi trộm liếc Giang Lãnh bên cạnh, tuy anh không phải là quỷ nhưng cũng đều đến từ Minh phủ, đều là người âm gian.
Nếu anh muốn giết chết tôi thì cũng sẽ đáng sợ như vậy sao? Giang Lãnh không nhìn tôi, nhưng đợi đến khi chú tôi cùng anh tôi bước qua một bên thì thâm thì anh bỗng nhiên lại kéo tay tôi.
"Làm gì đấy?"
Cả người tôi lập tức sởn da gà, hoảng sợ trừng anh.
Anh kéo tôi đến cửa thoát hiểm, ở đó có một bóng đèn trắng lắc lư, tôi thấy anh giơ tay búng một cái, bóng đèn trên đỉnh đầu "phụt"
một tiếng tắt ngúm.
Tôi đứng trong bóng tối, bị anh đè lên trên tường, cơ thể dán lại với nhau, lành giá.
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của anh nhẹ nhàng cất lên trên đỉnh đầu tôi: "Mộ Lan Lăng...
Em sợ ta lắm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.