Chương 64: Quỷ theo chân
Đang cập nhập
22/06/2021
Tôi cho rằng mình nhìn nhầm rồi, đây là bàn tay người trống hoác sao? Bàn tay tím tái trắng bệch không có lấy một ngón tay, thịt đen bây nhầy hiện ra, có thể nhìn thấy xương cốt màu trắng trong đó.
Tiếp đó, một cái đầu máu me đen sì chìa ra, da miệng và mũi rách ra một nửa, răng trắng và hai lỗ mũi sáng rõ dưới ánh đèn pin.
"Tôi, tôi chỉ đói thôi mà..." Giọng nữ dịu dàng đó lại vang lên lần nữa, hai hàng máu đen chảy từ trong mắt ra.
"Mẹ kiếp!" Anh tôi bị dọa tới nỗi giật nảy mình.
Nhìn thấy ma cũng chẳng có gì cả, nhưng nhìn thấy loại xác chết như này thật sự là ghê tởm tới nỗi da đầu muốn rách cả da.
Tôi cũng định thất thanh kêu lên, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, dạ dày tôi tự dưng có cảm giác chua, tôi lập tức khom người buồn nôn.
Đây là lần đầu tiên tôi nôn ra nước chua, tay chân anh tôi vung lên loạn xạ, vừa muốn ngăn tôi lại, vừa muốn đỡ tôi dậy.
"Lan Lăng, vào thời khắc then chốt em nôn cái gì chứt" Anh tôi vội vàng hét lên: "Anh vẫn còn mong em sẽ thu phục được thứ này nữa! Mau gọi em trai nhỏ của em ra ngoài đi!" Tôi vô cùng đau khổ, đây cũng là lần đầu tiên tôi trải nghiệm được cảm giác nôn nghén của người mang thai, đúng là bị ghê tởm tới phát nôn mài! Xác chết mục rữa đó chăm chậm leo từ sau cửa ra, trên hai chân đã không còn thịt nữa, chỉ có một ít da và bắp thịt nối vào nhau...
Thảo nào nữ quỷ này nói chân mình không tiện lắm! Một tay tôi run rẩy ấn vào bên dạ dày, vừa ôm miệng đọc thần chú cáo mệnh: "Chí tâm quy mệnh lễ...
oe...
đại từ đại bị, ọe.." Đây có lẽ là lần đầu tiên có người vừa nôn vừa đọc thần chú cáo mệnh nhỉ? Con quỷ sai ranh ma nắm lấy sợi dây xích, tạo ra những tiếng leng keng, không đợi tôi đứng thẳng dậy đã nghe thấy tiếng con quỷ sai gào thét điên cuồng: "A...
cô gái cứu mạng với!" Cái gì? Cô ta kêu tôi cứu mạng? Con quỷ nhỏ bị dọa tới nỗi chạy ra phía sau tôi, mệnh bài của con quỷ đó cũng suýt chút nữa bị dọa tới run lẩy bẩy.
"Các, các người...Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
còn không bắt hôn?" Tôi ấn dạ dày đau nhói, nhăn nhó nhìn hai con quỷ sai.
"Đây đây đây...
đây là mãnh quý bị nhốt trong rừng sâu! Đạo hạnh của chúng tôi sao có thể bắt được cô ta chứ!" Quỷ sai sợ tới nỗi nhảy ngược lên, nhưng lại nhìn thấy có làn khói xanh bay ra, hai người bọn họ đều không nhảy đi được nữa! "Két két két...
căn phòng này là do tôi biến hóa ra, đi vào nơi này rồi thì các người chính là món ngon trong miệng tôi...
Đừng hòng chạy đi được nữa..." Nữ quỷ đó dùng bàn tay trắng hếu chống lấy cơ thế, châm chậm bò về phía chúng tôi.
Ông lão Trần nằm ở giữa, sợ tới nỗi toàn thân co rúm lại, miệng nôn ra nước trắng.
Xác chết đó bò tới trước mặt ông ta, khôi phục lại giọng nói dịu dàng: "Cảm ơn ông...
Bởi vì có ông, tôi mới ăn được nhiều món ngon như vậy...
Tôi không ăn ông...
Ông có thế tiếp tục mang những món ngon tới cho tôi.." Ông lão Trần đã sắp trợn ngược mắt lên rồi, nhìn thấy nữ quỷ trong giấc mơ của mình lại có mặt mày như này, có lẽ sau này lão Trần sẽ có vài trở ngại về vấn đề kia.
Anh tôi dùng sức chắn tôi ở góc tường, anh ấy cầm thanh gỗ ở bên chân đập tới, mắt xác chết bị đập vào, đầu nó vặn vẹo quay về phía sau nhìn, rồi chầm chậm bò về phía chúng tôi.
Hai con quỷ sai kia sợ chạy thành một vòng, không thấy tắm hơi đâu! Tốt xấu gì bọn chúng cũng là quỷ sai mà! Giang Lãnh đã từng nói, nếu như quỷ sai không đối phó được thì kêu tôi kêu gọi Häc Bạch Vô Thường, viết tên bọn họ lên sau cáo mệnh là được rồi, có thánh chỉ viết tên bọn họ trên tay, bọn họ sẽ nghe theo lời mà tới.
Nhưng khi tôi đọc ra câu cuối cùng thì lại nghẹn lời, tôi không biết tên của bọn họ! "Quỷ sai, ông bảy ông tám của các người tên là gì!" Tôi vội vàng hét lên."Hả? Ờ...
Ông bảy tên Tạ Tất An, ông tám tên Phạm Vô Cứu!" Đọc xong cáo mệnh, mặt đất trong nhà xuất hiện một làn khói, bóng hình một trắng một đen xuất hiện.
"Aiyo, mãnh quy trong rừng sâu sao lại chạy tới đây vậy! Lão thất, mau khóa cô ta lại!" Giọng nói của Bạch Vô Thường vang lên, hơn nữa âm cuối lại còn mang theo nụ cười.
Sắc mặt Hắc Vô Thường đen như đít nồi, ông ta không nói hai lời, lập tức quăng dây xích lên đầu xác chết, thu chặt nó lại, kéo tan đầu con nữ quỷ đó ra.
Cô ta điên cuồng gào thét, hai tay kéo dây xích đang quấn chặt trên cổ, miệng mở to ra, bên trong toàn là những chiếc răng màu đen.
"Ồn chết đi được!" Hắc Vô Thường dùng cây bút trong tay đập mạnh lên trán con nữ quy, nữ quý giống như bị rút xương cốt, hai chân mềm nhũn lại, quỳ xuống đất.
Bạch Vô Thường cười hi hi, lượn như một cơn gió quanh vòng, rơi xuống trước mặt anh tôi, hỏi: "Cô gái, đây là anh trưởng của cô sao? Lợi hại phết đấy, người bình thường đáng ra đã bị dọa tới mắt trợn tròn rồi, anh 1a lại còn tỉnh táo như này được nữa." "Hả? Ờ...
anh tôi gan to hơn..." Tôi đáp.
"Thế à?" Bạch Vô Thường híp mắt cười, đầu lưỡi đỏ tươi trong miệng nhẹ nhàng thò ra, càng ngày càng dài...
Sau đó đầu lưỡi ông ta phe phẩy trước mắt anh tôi, anh tôi đánh bốp một cái, đột nhiên chửi một câu: "Mẹ kiếp! Quỷ mà cũng chơi cosplay?" "Anh...
đây là Hắc Bạch Vô Thường..." Tôi nhỏ giọng nhắc nhở anh ấy.
Anh tôi vốn dĩ không nhìn thấy bọn họ, Hắc Vô Thường cảm thấy hay phết, nên ông ta đã mở mắt âm dương cho anh ấy, anh tôi kích động nhìn nữ quỷ kia, chất vấn Hắc Vô Thường: "Này này, các người là nhân viên cao cấp của Minh phủ hả? Tại sao lại đế cho thứ này tác oai tác quái ở âm gian! Đúng là thất chức quá rồi!" Hắc Vô Thường cười ha ha, ông ta lượn tới trước mặt anh tôi, cười híp mắt, cong lưng xuống: "Mãnh quỷ lừa người để ăn thịt này thông thường sẽ không được dùng đến, trước khi đi vào nhà tù thứ hai mươi tư, chúng ta đều sẽ nhốt nó ở rừng sâu, ngày đêm khiến bọn chúng vì để lấp đầy cái bụng mà gặm nhấm lẫn nhau...
Nữ quỷ này chắc là đã nhân lúc không gian bị nghiêng vẹo mà lượn ra ngoài..." Không gian bị nghiêng vẹo? Là nói tới vòng pháp ở thôn Hoàng Đạo sao? Anh tôi nghe thấy thì hơi rén, anh ấy lúng túng nói cảm ơn với Hắc Bạch Vô Thường: "cảm ơn ông bảy ông tám đã cứu mạng....
Khi quay về tôi sẽ đốt chút phí vất vả cho các người để biểu thị tâm ý..." Hắc Vô Thường cười ha ha, quay đầu nói với tôi: "Cô gái này...
gần đây Đế Quân đại nhân sao vậy? Không thấy quay về, m Cảnh Thiên cung cũng chẳng tìm thấy ngài ấy đâu...
Haiz, còn nhiều chuyện đang đợi Đế Quân phê duyệt lắm." Ông ta nở nụ cười sâu xa với tôi, trái tim nhỏ bé của tôi run lên, cảm thấy ông ta đang khuyên bảo tôi...
đừng chiếm dụng thời gian của Giang Lãnh nhiều quá.
"Tôi...
tôi biết rồi." Tôi gật đầu, trong lòng nghĩ quay về sẽ lập tức đuổi anh đi.
Hắc Bạch Vô Thường bắt nữ quỷ đi, chúng tôi nhận ra trước mắt là một cánh đồng cỏ vô cùng rộng lớn, nó tỏa ra mùi hôi thối.
Anh tôi dùng gậy gạt cỏ cây ra, bên trong đều là mảnh vụn của những phần chân tay, còn có cả ruột và nội tạng nữa.
"Qe..." Tôi ôm miệng lại bät đầu ợ chua.
"Này, Lan Lăng, giờ sao phản ứng của em lại mạnh thế? Không nhìn nữa không nhìn nữa, chúng ta đi thôi." Anh tôi chạy tới đỡ tôi, thuận tiện đá lão Trân sắp ngất đi tới nơi: "Ông lão chết tiệt, còn không dậy ngay, chúng tôi vứt ông ở đây bây giờ."
"Đừng....đừng...Xin anh cứu tôi, cứu tôi..." Tôi nghe thấy tiếng đàn ông khóc tỉ tê.
Tôi đang khó chịu, nghe thấy giọng nói này càng khó chịu hơn, tôi thuận miệng đáp: "Được được được, không phải đang cứu ông hay sao, mau dậy đi!" Quỷ sai sợ hãi nhìn tôi, nhỏ giọng nói: "Cô gái, sao cô có thế đồng ý lời bọn họ được..." Hả? Bọn họ gì cơ? Không phải lão Trân đang xin cứu hay sao? Tôi quay đầu nhìn lại, trên những mảnh vụn chân tay đó đang dần ghép lại với nhau, dường như bóng hình con quỷ châm chậm bò tới vậy.
Tiếp đó, một cái đầu máu me đen sì chìa ra, da miệng và mũi rách ra một nửa, răng trắng và hai lỗ mũi sáng rõ dưới ánh đèn pin.
"Tôi, tôi chỉ đói thôi mà..." Giọng nữ dịu dàng đó lại vang lên lần nữa, hai hàng máu đen chảy từ trong mắt ra.
"Mẹ kiếp!" Anh tôi bị dọa tới nỗi giật nảy mình.
Nhìn thấy ma cũng chẳng có gì cả, nhưng nhìn thấy loại xác chết như này thật sự là ghê tởm tới nỗi da đầu muốn rách cả da.
Tôi cũng định thất thanh kêu lên, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, dạ dày tôi tự dưng có cảm giác chua, tôi lập tức khom người buồn nôn.
Đây là lần đầu tiên tôi nôn ra nước chua, tay chân anh tôi vung lên loạn xạ, vừa muốn ngăn tôi lại, vừa muốn đỡ tôi dậy.
"Lan Lăng, vào thời khắc then chốt em nôn cái gì chứt" Anh tôi vội vàng hét lên: "Anh vẫn còn mong em sẽ thu phục được thứ này nữa! Mau gọi em trai nhỏ của em ra ngoài đi!" Tôi vô cùng đau khổ, đây cũng là lần đầu tiên tôi trải nghiệm được cảm giác nôn nghén của người mang thai, đúng là bị ghê tởm tới phát nôn mài! Xác chết mục rữa đó chăm chậm leo từ sau cửa ra, trên hai chân đã không còn thịt nữa, chỉ có một ít da và bắp thịt nối vào nhau...
Thảo nào nữ quỷ này nói chân mình không tiện lắm! Một tay tôi run rẩy ấn vào bên dạ dày, vừa ôm miệng đọc thần chú cáo mệnh: "Chí tâm quy mệnh lễ...
oe...
đại từ đại bị, ọe.." Đây có lẽ là lần đầu tiên có người vừa nôn vừa đọc thần chú cáo mệnh nhỉ? Con quỷ sai ranh ma nắm lấy sợi dây xích, tạo ra những tiếng leng keng, không đợi tôi đứng thẳng dậy đã nghe thấy tiếng con quỷ sai gào thét điên cuồng: "A...
cô gái cứu mạng với!" Cái gì? Cô ta kêu tôi cứu mạng? Con quỷ nhỏ bị dọa tới nỗi chạy ra phía sau tôi, mệnh bài của con quỷ đó cũng suýt chút nữa bị dọa tới run lẩy bẩy.
"Các, các người...Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
còn không bắt hôn?" Tôi ấn dạ dày đau nhói, nhăn nhó nhìn hai con quỷ sai.
"Đây đây đây...
đây là mãnh quý bị nhốt trong rừng sâu! Đạo hạnh của chúng tôi sao có thể bắt được cô ta chứ!" Quỷ sai sợ tới nỗi nhảy ngược lên, nhưng lại nhìn thấy có làn khói xanh bay ra, hai người bọn họ đều không nhảy đi được nữa! "Két két két...
căn phòng này là do tôi biến hóa ra, đi vào nơi này rồi thì các người chính là món ngon trong miệng tôi...
Đừng hòng chạy đi được nữa..." Nữ quỷ đó dùng bàn tay trắng hếu chống lấy cơ thế, châm chậm bò về phía chúng tôi.
Ông lão Trần nằm ở giữa, sợ tới nỗi toàn thân co rúm lại, miệng nôn ra nước trắng.
Xác chết đó bò tới trước mặt ông ta, khôi phục lại giọng nói dịu dàng: "Cảm ơn ông...
Bởi vì có ông, tôi mới ăn được nhiều món ngon như vậy...
Tôi không ăn ông...
Ông có thế tiếp tục mang những món ngon tới cho tôi.." Ông lão Trần đã sắp trợn ngược mắt lên rồi, nhìn thấy nữ quỷ trong giấc mơ của mình lại có mặt mày như này, có lẽ sau này lão Trần sẽ có vài trở ngại về vấn đề kia.
Anh tôi dùng sức chắn tôi ở góc tường, anh ấy cầm thanh gỗ ở bên chân đập tới, mắt xác chết bị đập vào, đầu nó vặn vẹo quay về phía sau nhìn, rồi chầm chậm bò về phía chúng tôi.
Hai con quỷ sai kia sợ chạy thành một vòng, không thấy tắm hơi đâu! Tốt xấu gì bọn chúng cũng là quỷ sai mà! Giang Lãnh đã từng nói, nếu như quỷ sai không đối phó được thì kêu tôi kêu gọi Häc Bạch Vô Thường, viết tên bọn họ lên sau cáo mệnh là được rồi, có thánh chỉ viết tên bọn họ trên tay, bọn họ sẽ nghe theo lời mà tới.
Nhưng khi tôi đọc ra câu cuối cùng thì lại nghẹn lời, tôi không biết tên của bọn họ! "Quỷ sai, ông bảy ông tám của các người tên là gì!" Tôi vội vàng hét lên."Hả? Ờ...
Ông bảy tên Tạ Tất An, ông tám tên Phạm Vô Cứu!" Đọc xong cáo mệnh, mặt đất trong nhà xuất hiện một làn khói, bóng hình một trắng một đen xuất hiện.
"Aiyo, mãnh quy trong rừng sâu sao lại chạy tới đây vậy! Lão thất, mau khóa cô ta lại!" Giọng nói của Bạch Vô Thường vang lên, hơn nữa âm cuối lại còn mang theo nụ cười.
Sắc mặt Hắc Vô Thường đen như đít nồi, ông ta không nói hai lời, lập tức quăng dây xích lên đầu xác chết, thu chặt nó lại, kéo tan đầu con nữ quỷ đó ra.
Cô ta điên cuồng gào thét, hai tay kéo dây xích đang quấn chặt trên cổ, miệng mở to ra, bên trong toàn là những chiếc răng màu đen.
"Ồn chết đi được!" Hắc Vô Thường dùng cây bút trong tay đập mạnh lên trán con nữ quy, nữ quý giống như bị rút xương cốt, hai chân mềm nhũn lại, quỳ xuống đất.
Bạch Vô Thường cười hi hi, lượn như một cơn gió quanh vòng, rơi xuống trước mặt anh tôi, hỏi: "Cô gái, đây là anh trưởng của cô sao? Lợi hại phết đấy, người bình thường đáng ra đã bị dọa tới mắt trợn tròn rồi, anh 1a lại còn tỉnh táo như này được nữa." "Hả? Ờ...
anh tôi gan to hơn..." Tôi đáp.
"Thế à?" Bạch Vô Thường híp mắt cười, đầu lưỡi đỏ tươi trong miệng nhẹ nhàng thò ra, càng ngày càng dài...
Sau đó đầu lưỡi ông ta phe phẩy trước mắt anh tôi, anh tôi đánh bốp một cái, đột nhiên chửi một câu: "Mẹ kiếp! Quỷ mà cũng chơi cosplay?" "Anh...
đây là Hắc Bạch Vô Thường..." Tôi nhỏ giọng nhắc nhở anh ấy.
Anh tôi vốn dĩ không nhìn thấy bọn họ, Hắc Vô Thường cảm thấy hay phết, nên ông ta đã mở mắt âm dương cho anh ấy, anh tôi kích động nhìn nữ quỷ kia, chất vấn Hắc Vô Thường: "Này này, các người là nhân viên cao cấp của Minh phủ hả? Tại sao lại đế cho thứ này tác oai tác quái ở âm gian! Đúng là thất chức quá rồi!" Hắc Vô Thường cười ha ha, ông ta lượn tới trước mặt anh tôi, cười híp mắt, cong lưng xuống: "Mãnh quỷ lừa người để ăn thịt này thông thường sẽ không được dùng đến, trước khi đi vào nhà tù thứ hai mươi tư, chúng ta đều sẽ nhốt nó ở rừng sâu, ngày đêm khiến bọn chúng vì để lấp đầy cái bụng mà gặm nhấm lẫn nhau...
Nữ quỷ này chắc là đã nhân lúc không gian bị nghiêng vẹo mà lượn ra ngoài..." Không gian bị nghiêng vẹo? Là nói tới vòng pháp ở thôn Hoàng Đạo sao? Anh tôi nghe thấy thì hơi rén, anh ấy lúng túng nói cảm ơn với Hắc Bạch Vô Thường: "cảm ơn ông bảy ông tám đã cứu mạng....
Khi quay về tôi sẽ đốt chút phí vất vả cho các người để biểu thị tâm ý..." Hắc Vô Thường cười ha ha, quay đầu nói với tôi: "Cô gái này...
gần đây Đế Quân đại nhân sao vậy? Không thấy quay về, m Cảnh Thiên cung cũng chẳng tìm thấy ngài ấy đâu...
Haiz, còn nhiều chuyện đang đợi Đế Quân phê duyệt lắm." Ông ta nở nụ cười sâu xa với tôi, trái tim nhỏ bé của tôi run lên, cảm thấy ông ta đang khuyên bảo tôi...
đừng chiếm dụng thời gian của Giang Lãnh nhiều quá.
"Tôi...
tôi biết rồi." Tôi gật đầu, trong lòng nghĩ quay về sẽ lập tức đuổi anh đi.
Hắc Bạch Vô Thường bắt nữ quỷ đi, chúng tôi nhận ra trước mắt là một cánh đồng cỏ vô cùng rộng lớn, nó tỏa ra mùi hôi thối.
Anh tôi dùng gậy gạt cỏ cây ra, bên trong đều là mảnh vụn của những phần chân tay, còn có cả ruột và nội tạng nữa.
"Qe..." Tôi ôm miệng lại bät đầu ợ chua.
"Này, Lan Lăng, giờ sao phản ứng của em lại mạnh thế? Không nhìn nữa không nhìn nữa, chúng ta đi thôi." Anh tôi chạy tới đỡ tôi, thuận tiện đá lão Trân sắp ngất đi tới nơi: "Ông lão chết tiệt, còn không dậy ngay, chúng tôi vứt ông ở đây bây giờ."
"Đừng....đừng...Xin anh cứu tôi, cứu tôi..." Tôi nghe thấy tiếng đàn ông khóc tỉ tê.
Tôi đang khó chịu, nghe thấy giọng nói này càng khó chịu hơn, tôi thuận miệng đáp: "Được được được, không phải đang cứu ông hay sao, mau dậy đi!" Quỷ sai sợ hãi nhìn tôi, nhỏ giọng nói: "Cô gái, sao cô có thế đồng ý lời bọn họ được..." Hả? Bọn họ gì cơ? Không phải lão Trân đang xin cứu hay sao? Tôi quay đầu nhìn lại, trên những mảnh vụn chân tay đó đang dần ghép lại với nhau, dường như bóng hình con quỷ châm chậm bò tới vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.