Chương 9: Tặng cho ngọc chương
Đang cập nhập
22/06/2021
"Xong chưa!"
Giọng của anh ẩn nhẫn cơn tức giận.
Hình như động tác chậm chạp của tôi khiến sự kiên nhẫn của anh dần bay biến.
Tôi cảm thấy vai sau nhói lên, hình như bị gì đó cứng bén chạm vào, tôi đưa tay sờ, chạm phải chiếc mặt nạ lạnh buốt.
Xoay lại, đó là chiếc mặt nạ quỷ của gã chồng quỷ xấu xí, hiện tại, anh đang nằm nghiêng sau lưng tôi.
Giường đơn một mét hai, lúc tôi ngủ cảm thấy rất rộng, nhưng chèn thêm một gã đàn ông, à, một gã quỷ, nên rất chật chội.
Anh...
Anh tháo mặt nạ xuống?? Tức khắc, tôi quên cả thân thể rã rời từng mảnh mà theo quán tính định nhỏm người —— Gương mặt của anh gần trong gang tấc, nhìn? Không nhìn? Tôi xoay đầu như thế chỉ nhìn thấy vầng trán phẳng rộng của anh, bên mép tóc còn ẩn hiện đường cong tuyệt đẹp, nhưng nhìn xuống thì không thấy gì cả.
Gần như anh bừng tỉnh cùng lúc, khi tôi chưa kịp thấy rõ gương mặt thì anh đã duỗi tay, lấy mặt nạ đeo lại lên mặt.
Lòng tôi thầm mất mác —— chắc chắn anh là quỷ xấu xí, nếu không thì tại sao lại sợ lộ mặt? Sắc trời bên ngoài mờ ảo, anh ngồi dậy.
"Anh, tại sao còn chưa đi?” Tôi kéo chăn che mặt, giọng hơi run.
Thật mất thể diện.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
"Đi?"
Giọng của anh vẫn lạnh lùng như trước, lời nói thốt ra lạnh nhạt vô cùng —— "Ta đi thế nào?"
Anh cười lạnh, rút khỏi phía sau tôi.
Tôi xấu hổ không tả hết, không dám ngẩng mặt nhìn anh.
Tiếng loạt xoạt vang lên, anh mặc xong bộ quần áo phức tạp, lạnh giọng nói: "Đeo kỹ thẻ ngọc, mặt quỷ đó máu ấy sẽ không chạm vào em."
"Thẻ ngọc gì?"
Liên quan đến mạng sống, tôi vội vàng xốc chăn hé một khe hở.
Bóng lưng của anh càng ngày càng rõ ràng, đây không phải ảo giác của tôi —— chắc chắn anh hoàn chỉnh hơn so với đêm đầu tiên! "Trước ngực em đeo một thẻ ngọc."
Anh để lại một câu nói, không quay đầu mà rời đi.
Tôi cúi đầu nhìn, không biết từ khi nào nơi đây có thêm mặt dây chuyền, một mảnh ngọc vuông vức màu đỏ thẫm được chạm khắc tinh xảo.
Bên trên khäc tường vân Bàn Long, xung quanh khắc chỉ chít ký tự, dưới đáy khắc bốn chữ.
Không phải tên anh là Giang Lãnh sao? Sao ở dưới lại khắc bốn chữ? "À¡i! Không thấy rõ được!"
Anh hai ném kính lúp, suy sụp nói: "Thẻ ngọc nhỏ lại khắc nhiều chữ như vậy, người không ai làm được, máy móc cũng không thể! Mẹ nó phải dùng đến kính hiển vi!"
Bố tôi hất áo ngồi trên giường, sắc mặt tiều tụy nói: "Vật âm dương không thể khác thừa, chắc chắn chữ xung quanh thẻ ngọc rất quan trọng, mang tới đây cho bố xem."
"Bố, bố cũng bị mặt quỷ đó dày vò thành thế này, đừng phí sức nữa."
Tôi bất mãn nhìn bố, ông không biết sợ là gì sao? "Khà khà, mọi thứ đều có cơ duyên, không tránh nổi phúc họa đi liền nhau, bố đã nghĩ thoáng rồi.
Bố tôi không quan tâm bu môi: "Chỉ suýt chút khiến con bị thương khiến bố lo lắng...
Đợi bố nghỉ ngơi thêm một ngày sẽ về quê, tìm ông nội hỏi thế nào."
Ông nội là trụ cột của cả dòng họ, đã gần chín mươi, bởi vì dòng họ tôi làm nghề “đặc thù, sợ nhất là tuyệt hậu nên đàn ông trong họ luôn kết hôn sớm.
Giống như bố tôi chỉ mới bốn mươi, bị dày vò một trận mà chừng như già thêm mười tuổi.
"Được rồi, Lăng Lan, con đừng lo cho bố, con cố gắng đi học, đừng như anh con ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới...
Bố đã không thể cậy vào anh con có thể tốt nghiệp, nên con phải cố gắng hơn."
Bố đuổi tôi ra ngoài.
Tôi biết bố sợ tôi giống mẹ, hơn ba mươi đã mất nên luôn cố hết sức đấy tôi khỏi thế giới của bọn họ.
Nhưng sao tôi thoát khỏi? Hàng đêm luôn có một gã chồng quỷ quấn quýt bên tôi, tôi có thể chạy xa đến đâu đây? Lúc xuống bến xe gần trường học, thật trùng hợp gặp được Tống Thanh Vy, cô ấy kéo tôi nói chuyện: "Chủ nhiệm Hệ đích thân đến đảm nhận thay người hướng dẫn, nói là vì danh tiếng của trường nên không muốn chúng ta tung tin đồn nhảm...
Hừ, Lăng Lan, tớ tin cậu là người vô tội, ánh mắt của hướng dẫn Trương nhìn cậu quá bỉ ối, chắc chắn không phải người tốt, đoán không chừng đầu óc ổng thật sự có bệnh mới làm loại chuyện đó."
Tôi gượng cười.
Tống Thanh Vy bất mãn hỏi: "Sao cậu đi chậm thế! Cứ như cua bò, đi nhanh lên!"
Tôi rất xấu hổ, làm sao tôi có thể đi nhanh? Gã chồng quỷ xấu xí thật không phải người! Người bình thường sao có sức lực và tinh lực như thế chứ? Lúc đến cổng trường học, bất chợt một phụ nữ trung niên xông đến hét to: "Chính mày bôi nhọ cháu của tao?! Nhìn mày như thế mà dám nói không rù quến cháu tao! Cháu tao đã chết rồi mà còn bị dân mạng mắng chửi đồ đáng đời, chửi cả tám đời tổ tông, tại sao không ai mắng con mặt dày như mày!"
Tôi ấn huyệt thái dương, lại là người thân của hướng dẫn Trương, tại sao toàn những người khôi hài thế này.
Tống Thanh Vy ngăn trước người tôi, mắng: "Tuổi thím cao còn xịt nước hoa nồng nặc thật khiến người buồn nôn! Đẹp thì sao? Dáng chuẩn thì sao? Đáng bị thăng cháu bỉ ổi của thím khi dễ à?"
Người phụ nữ trung niên dĩ nhiên không biết mất mặt là gì, bà ta lập tức xé quần áo của Tống Thanh Vy, hai người bên cạnh nhào đến giúp, hùng hổ như thể muốn lột sạch quần áo của Tống Thanh Vy —— Tôi vội chạy tới giúp đỡ, Tống Thanh Vy vì bảo vệ tôi, nếu cô ấy bị làm nhục thì sao tôi có thể ung dung sống.
"Thím buông ra! Tôi báo cảnh sát đó!"
Tôi dùng sức kéo cánh tay của người phụ nữ.
Lúc này, bên kia đường đột nhiên có gì đó lao nhanh đến, lúc tôi thấy rõ liên bị dọa đến hét lớn ——
Giọng của anh ẩn nhẫn cơn tức giận.
Hình như động tác chậm chạp của tôi khiến sự kiên nhẫn của anh dần bay biến.
Tôi cảm thấy vai sau nhói lên, hình như bị gì đó cứng bén chạm vào, tôi đưa tay sờ, chạm phải chiếc mặt nạ lạnh buốt.
Xoay lại, đó là chiếc mặt nạ quỷ của gã chồng quỷ xấu xí, hiện tại, anh đang nằm nghiêng sau lưng tôi.
Giường đơn một mét hai, lúc tôi ngủ cảm thấy rất rộng, nhưng chèn thêm một gã đàn ông, à, một gã quỷ, nên rất chật chội.
Anh...
Anh tháo mặt nạ xuống?? Tức khắc, tôi quên cả thân thể rã rời từng mảnh mà theo quán tính định nhỏm người —— Gương mặt của anh gần trong gang tấc, nhìn? Không nhìn? Tôi xoay đầu như thế chỉ nhìn thấy vầng trán phẳng rộng của anh, bên mép tóc còn ẩn hiện đường cong tuyệt đẹp, nhưng nhìn xuống thì không thấy gì cả.
Gần như anh bừng tỉnh cùng lúc, khi tôi chưa kịp thấy rõ gương mặt thì anh đã duỗi tay, lấy mặt nạ đeo lại lên mặt.
Lòng tôi thầm mất mác —— chắc chắn anh là quỷ xấu xí, nếu không thì tại sao lại sợ lộ mặt? Sắc trời bên ngoài mờ ảo, anh ngồi dậy.
"Anh, tại sao còn chưa đi?” Tôi kéo chăn che mặt, giọng hơi run.
Thật mất thể diện.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
"Đi?"
Giọng của anh vẫn lạnh lùng như trước, lời nói thốt ra lạnh nhạt vô cùng —— "Ta đi thế nào?"
Anh cười lạnh, rút khỏi phía sau tôi.
Tôi xấu hổ không tả hết, không dám ngẩng mặt nhìn anh.
Tiếng loạt xoạt vang lên, anh mặc xong bộ quần áo phức tạp, lạnh giọng nói: "Đeo kỹ thẻ ngọc, mặt quỷ đó máu ấy sẽ không chạm vào em."
"Thẻ ngọc gì?"
Liên quan đến mạng sống, tôi vội vàng xốc chăn hé một khe hở.
Bóng lưng của anh càng ngày càng rõ ràng, đây không phải ảo giác của tôi —— chắc chắn anh hoàn chỉnh hơn so với đêm đầu tiên! "Trước ngực em đeo một thẻ ngọc."
Anh để lại một câu nói, không quay đầu mà rời đi.
Tôi cúi đầu nhìn, không biết từ khi nào nơi đây có thêm mặt dây chuyền, một mảnh ngọc vuông vức màu đỏ thẫm được chạm khắc tinh xảo.
Bên trên khäc tường vân Bàn Long, xung quanh khắc chỉ chít ký tự, dưới đáy khắc bốn chữ.
Không phải tên anh là Giang Lãnh sao? Sao ở dưới lại khắc bốn chữ? "À¡i! Không thấy rõ được!"
Anh hai ném kính lúp, suy sụp nói: "Thẻ ngọc nhỏ lại khắc nhiều chữ như vậy, người không ai làm được, máy móc cũng không thể! Mẹ nó phải dùng đến kính hiển vi!"
Bố tôi hất áo ngồi trên giường, sắc mặt tiều tụy nói: "Vật âm dương không thể khác thừa, chắc chắn chữ xung quanh thẻ ngọc rất quan trọng, mang tới đây cho bố xem."
"Bố, bố cũng bị mặt quỷ đó dày vò thành thế này, đừng phí sức nữa."
Tôi bất mãn nhìn bố, ông không biết sợ là gì sao? "Khà khà, mọi thứ đều có cơ duyên, không tránh nổi phúc họa đi liền nhau, bố đã nghĩ thoáng rồi.
Bố tôi không quan tâm bu môi: "Chỉ suýt chút khiến con bị thương khiến bố lo lắng...
Đợi bố nghỉ ngơi thêm một ngày sẽ về quê, tìm ông nội hỏi thế nào."
Ông nội là trụ cột của cả dòng họ, đã gần chín mươi, bởi vì dòng họ tôi làm nghề “đặc thù, sợ nhất là tuyệt hậu nên đàn ông trong họ luôn kết hôn sớm.
Giống như bố tôi chỉ mới bốn mươi, bị dày vò một trận mà chừng như già thêm mười tuổi.
"Được rồi, Lăng Lan, con đừng lo cho bố, con cố gắng đi học, đừng như anh con ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới...
Bố đã không thể cậy vào anh con có thể tốt nghiệp, nên con phải cố gắng hơn."
Bố đuổi tôi ra ngoài.
Tôi biết bố sợ tôi giống mẹ, hơn ba mươi đã mất nên luôn cố hết sức đấy tôi khỏi thế giới của bọn họ.
Nhưng sao tôi thoát khỏi? Hàng đêm luôn có một gã chồng quỷ quấn quýt bên tôi, tôi có thể chạy xa đến đâu đây? Lúc xuống bến xe gần trường học, thật trùng hợp gặp được Tống Thanh Vy, cô ấy kéo tôi nói chuyện: "Chủ nhiệm Hệ đích thân đến đảm nhận thay người hướng dẫn, nói là vì danh tiếng của trường nên không muốn chúng ta tung tin đồn nhảm...
Hừ, Lăng Lan, tớ tin cậu là người vô tội, ánh mắt của hướng dẫn Trương nhìn cậu quá bỉ ối, chắc chắn không phải người tốt, đoán không chừng đầu óc ổng thật sự có bệnh mới làm loại chuyện đó."
Tôi gượng cười.
Tống Thanh Vy bất mãn hỏi: "Sao cậu đi chậm thế! Cứ như cua bò, đi nhanh lên!"
Tôi rất xấu hổ, làm sao tôi có thể đi nhanh? Gã chồng quỷ xấu xí thật không phải người! Người bình thường sao có sức lực và tinh lực như thế chứ? Lúc đến cổng trường học, bất chợt một phụ nữ trung niên xông đến hét to: "Chính mày bôi nhọ cháu của tao?! Nhìn mày như thế mà dám nói không rù quến cháu tao! Cháu tao đã chết rồi mà còn bị dân mạng mắng chửi đồ đáng đời, chửi cả tám đời tổ tông, tại sao không ai mắng con mặt dày như mày!"
Tôi ấn huyệt thái dương, lại là người thân của hướng dẫn Trương, tại sao toàn những người khôi hài thế này.
Tống Thanh Vy ngăn trước người tôi, mắng: "Tuổi thím cao còn xịt nước hoa nồng nặc thật khiến người buồn nôn! Đẹp thì sao? Dáng chuẩn thì sao? Đáng bị thăng cháu bỉ ổi của thím khi dễ à?"
Người phụ nữ trung niên dĩ nhiên không biết mất mặt là gì, bà ta lập tức xé quần áo của Tống Thanh Vy, hai người bên cạnh nhào đến giúp, hùng hổ như thể muốn lột sạch quần áo của Tống Thanh Vy —— Tôi vội chạy tới giúp đỡ, Tống Thanh Vy vì bảo vệ tôi, nếu cô ấy bị làm nhục thì sao tôi có thể ung dung sống.
"Thím buông ra! Tôi báo cảnh sát đó!"
Tôi dùng sức kéo cánh tay của người phụ nữ.
Lúc này, bên kia đường đột nhiên có gì đó lao nhanh đến, lúc tôi thấy rõ liên bị dọa đến hét lớn ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.