Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 281: Thế chấp

Đang cập nhập

31/08/2021

Thạch Mập cùng cậu họ Long nhìn thấy tôi bước ra, ánh mắt của hai người đều nhìn xuống bụng của tôi, ngay lập tức đứng dậy: “Câu gái nầy xênh đệp thệt đó?”

Tôi mơ màng, anh ta nói cái quái gì vậy?

Anh tôi đến gần ghé vào tai tôi thầm giải thích: “Anh ta khen em nhìn rất đẹp.”

Xênh đệp là xinh đẹp? Từ này khó nghe quá rồi!

“Thi ma mà các anh nói, tôi nhớ là tôi đã từng nhìn qua.” Tôi vịn tay vào ghế, cẩn thận ngồi xuống, lấy tay xoa lên bụng, tránh ánh mắt của bọn họ.

“Em nhìn thấy ở chỗ đâu?” Anh tôi có chút bất ngờ hỏi tôi.

Trước đây có theo một người chỉ đường, tôi và Lâm Thừa Dũng bước vào một căn nhà nhỏ, trong căn nhà đó, trên tường phòng khách có một cái lỗ màu đen, bên trong giống như đang hô hấp ra một loại hắc khí.

Hơn nữa, bên trong thò ra một cái lưỡi rất lớn, có thể ăn tất cả mọi thứ, cuốn sạch nội tạng linh hồn ma quỷ, tôi đó tôi hét ra một tà ma cức lớn ở cửa, bên trong thò ra dây xích cũng cái lưỡi kia, mạnh mẽ giằng co.

Lúc đó Âm Lại nói cho tôi biết, đó không phải là do quỷ phát! Thứ ở bên trong rất là nguy hiểm, muốn tôi nhanh chóng rời khỏi căn nhà này.

Giang Lãnh kịp thời chạy đến, anh chặt đứt dây xích kia, tay bấm Thiên Đinh quyết và Tử Vi Phục Ma Ấn, triệu hồi lực sĩ Thiên Định cẳt cái lưỡi to lớn kia, nhưng cái lưỡi đó nhanh chóng phun ra hơi khói, cuối cùng biến thành vũng nước thối.

Bây giờ nghĩ lại, thứ bên trong nhất định là thi ma!

Người dẫn đường kia vì muốn chạy thoát, bản thân cũng hóa thành lỗ đen rồi biến mất, lỗ đen của thi ma cũng biến mất theo.

Anh ta chắc hẳn đã dùng thuật phép bí mật để bắt lấy thi ma cực kì nguy hiểm này, nhưng mà thi ma rất cuồng bạo, anh ta cũng sợ bị thi ma cắn trả, như thế sẽ không nghe theo mệnh lệnh, quái vật không phân biệt được đâu là địch thì không thích hợp để làm vũ khí.



Nếu nó phát điên cũng có thể làm chết người mình, thứ như vậy rất khó đối phó, chỉ có thể nhét nó ở một nơi không gian hỗn độn.

“Cái lưỡi đó có hai mặt rất trơn dài, sau khi bị chặt thì trở nên thối nát rồi biến mất có phải là thi ma không?” Tôi hỏi

Thạch Mập quay sang nhìn cậu họ Long kia, ánh mắt có phần nghiêm trọng hỏi: “Rất có khả năng… phương pháp luyện thi của chúng ta không giống nhau, bọn họ thích dùng phương pháp ngược đãi thân thể là linh hồn của xác chết để hóa thành, luyện thi như vậy có tính công kích rất mạnh… thi ma cơ bản là thứ có thể tiêu hủy được, chúng tôi không luyện cái này.”

“Vậy các anh luyện cái gì?” Tôi hỏi

“...Thi thể càng ít khí độc càng dễ nghe lời, Đại Thi Vương của chúng tôi đã được truyền qua nhiều đời, nhiều năm như vậy cũng thu vào rất nhiều khí độc, vì vậy có chút khó khống chế… Chúng tôi nghe nói các cô đã hủy tiên được vùng luyện xác, muốn nhờ các cô giúp… Đương nhiên có thể đưa ra chi phí thương lượng, chỉ cần không phải giá trên trời thì sẽ xứng với tên tuổi của nhà họ Mộ.”

Anh tôi cau mày: “Tiền chỉ là việc nhỏ, các người muốn chúng tôi giúp gì?”

Thạch Mập thẳng thừng đáp: “Cũng không giấu gì, oán khí trong cơ thể của Đại Thi Vương chúng tôi quá nặng, càng ngày càng cuồng bạo, chúng tôi lo lắng nó sẽ biến thành thi ma, lúc đó phải hủy tiê nó mới được, nhưng mà nó lại là tâm huyết của mấy đời người, không dễ dàng mà có, hủy tiêu lại không can tâm, các anh ngay cả nơi luyện xác người cũng có thể tiêu diệt sạch, chắc hẳn là rất hiểu rõ cách đối phó với khí tà ác thô bạo này, Miêu Vương chúng tôi muốn mời nhà Mộ đi một chuyến, loại bỏ khí độc trong cơ thể Đại Thi Vương.

Đôi mắt anh ta chằm chằm nhìn tôi: “Cô Lan Lăng, chuyện cô hy sinh thân mình để phá hủy tà pháp ở thôn Hoàng Đạo chúng tôi đều biết, hy vọng nhà các cô sẽ không từ chối, Miêu Vương chúng tôi không muốn hợp tác cùng với người từng phản bội chúng tôi, nhưng nếu chúng tôi không thể khống chế được Đại Thi Vương thì chúng tôi chỉ có thể đi cầu xin sự giúp đỡ của bọn họ.”

Miêu Vương chắc hẳn đã biết mối quan hệ thù địch của nhà chúng tôi với nhà họ Tư Đồ, ý này đã nói rất rõ ràng rồi, nếu như chúng tôi không giúp, bọn họ chỉ có thể bị Tư Đồ Nam ép buộc.

Ông cố cũng đã nói, những người cản thi khác xa son với chúng tôi tưởng tượng, không thể đánh đồng cùng với những người luyện thi thi thể, nếu Tư Đồ Nam lại có thể được thế lực của bọn họ, tôi sẽ không tránh khỏi trở thành mục tiêu của bọn chúng.

Tôi nhìn anh tôi, anh tôi đang cau mày suy nghĩ: “Hai anh này, ý của các anh, là muốn em tôi đi?”

“...Chúng tôi biết cô ấy có âm dương linh thai, năng lực bẩm sinh này có thể loại bỏ được khí độc của Đại Thi Vương, chúng tôi không nghĩ là sẽ làm hại cô ấy… Con của thần không thể động đến, chúng tôi cũng tự mình biết mình, hơn nữa tôi đảm bảo với các anh, cô ấy tuyệt đối là khách quý ở vùng chúng tôi chúng tôi sẽ không để cô ấy chịu bất kỳ tổn hại nào.” Thạch Mập chắp tay lên ngực nói.

Anh tôi hừm một tiếng: “Anh đảm bảo vậy thì có tác dụng gì? Anh lấy gì ra để đảm bảo. Nếu có tổn thương nào, các anh làm sao bồi đắp đây!”



Thạch Mập gãi đầu đáp: “Vậy các anh cho thêm một vài người đi cùng chúng tôi đi, chúng tôi không có ý kiến gì cả, bao nhiêu người cũng được, Đại Thi Vương bây giờ đều phụ thuộc vào chút Phù Pháp Áp mà lão tổ tông để lại. Một khi mất đi tác dụng thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, chúng tôi không thể đợi lâu như vậy được nữa rồi!”

Ông cố chỉ tay vào anh ta: “Bây giờ Lan Lăng là người quan trọng nhất trong nhà chúng tôi, chúng tôi không thể để con bé rời khỏi nhà nửa bước, cho dù không có nguy hiểm, nhưng trên đường gập ghềnh vậy đối với một người đang mang thai là một điều không tốt, không thể vì mấy lời đảm bảo của mấy cậu mà chúng tôi lại để con bé mạo hiểm, người thấp cổ bé họng như mấy cậu, nếu như có sỡ xuất gì xảy ra thì không thể nào cứu bản được nữa.

Thạch Mập nghe xong, xấu hổ đến nỗi đỏ mặt, quay sang nhìn đồng đội.

Cậu họ Long từ lúc đầu đến giờ chưa từng nói lời nào đột nhiên lên tiếng: “Chúng tôi dùng một điều kiện để đảm bảo, nếu như Mộ Lan Lăng bị thương, thì sẽ dùng thứ đó để đền tội.”

Anh ta vừa lên tiếng làm tôi giật mình, giọng nói của anh ta rất trong, không hợp với khuôn mặt chất phát điềm đạo của anh ta.

“Thứ gì?” Anh tôi cười: “Anh dù có mang thứ gì cũng không thể trao đổi với Lan Lăng nhà chúng tôi.”

“Tôi biết.” Cậu họ Long kia đáp: “Nhưng đây là một trong những đồ vật quý giá nhất ở trại chúng tôi, để tại nhà các anh, đợi khi chúng tôi đưa cô Lan Lăng quay về sẽ lấy nó trở về, coi như đó là thành ý.”

Anh ta từ trong túi lấy ra một chiếc cán chuộng màu đỏ sẫm, phía trên quấn một chiếc dây thừng màu đỏ.

Mắt tôi giật giật một chút, cái chuông này tôi đã từng thấy qua, đạo sĩ quỷ đã từng cầm nó, sau này bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Giang Lãnh thiêu cháy người đàn bà mà đạo sĩ quỷ gửi linh hồn sống vào, cái chuông này tạm thời được Minh Phủ giữ.

Ông cố gật đầu: “Như vậy đi, tối nay các người để lại đây một đêm, ngày mai tôi sẽ trả lời yêu cầu của các người, chúng tôi cần phải thương lượng với nhau.”

Hai người họ vừa đi ông ba ngay lập tức chạy ra: “Vân Thiên không phải là mới nhậm chức gia chủ sao. Nếu như chuyện đầu tiên xảy ra sau khi nhậm chức đã khước từ như vậy thì sau này làm sao để phục tùng. Nếu không có dũng cảm và năng lực, vậy thì đừng đánh mất những người có năng lực, ngoan ngoãn qua cửa hàng nhỏ của bố cậu mà phụ dưỡng ông ta đi!”

Anh tôi liếc mắt nhìn ông ta, cười nhạt: “Ông ba đừng kích động quá, cho dù tôi không phải là người làm gia chủ đó, cũng tới phiên người đã chết mất con như ông đâu, lại còn mất luôn cả cháu, bản thân còn bị chính đứa con dâu chửi.”

“Đừng nói nữa, đi hay không đi, vẫn còn phải xem ý kiến của Lan Lăng, con bé vẫn phải thương lượng với chồng nó nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Dâu Của Diêm Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook