Chương 226: Tiệc rượu ngày hôm sau
Đang cập nhập
12/08/2021
Tôi bị nhốt vào trong xe, gã chồng quỷ này của tôi cảm thấy không yên tâm khi đặt tôi ở bất cứ đâu, liền để tôi ngồi luôn trong xe cùng anh trai.
“Anh, lần này anh sẽ không trèo qua tường nữa chứ?” Xe của chúng tôi đã tắt máy, lặng lẽ đứng ở dưới gốc cây lớn bên đường. Buổi tối ở đây im lặng đến đáng sợ, từ xa nhìn lại chỉ thấy có mỗi bệnh viện này là sáng đèn, ánh sáng lại còn chập chờn, chập chờn, lúc sáng lúc không.
Đây không phải loại đèn cao cấp nhất, mà loại đèn cũ kĩ nhất, bập bùng bập bùng giống như những đám cháy nhỏ nhảy lên trong nghĩa địa. Anh trai tôi nhàm chán đáp lại: “Anh cũng nghĩ sẽ đi ra, nhưng vấn đề là các bức tường của bệnh viện tâm thần đều được làm bằng lưới điện, anh có ngu đâu mà trèo qua đó…lại nói, chồng en cho thuộc hạ đến kiểm tra rồi, anh chỉ là một người sống vào đấy để làm gì? Để làm bia đỡ đạn à…”
“…”
Năng lực của con người cũng có hạn, những việc liên quan đến linh hồn, ma quỷ đều do dưới âm phủ quản lý, Giang Lãnh đích thân cho người đến kiểm tra chắc hẳn là do nghe thấy thông tin bên nghĩa trang linh hồn, nên có chút lo lắng.
Kể cả không có người dưới âm phủ đến kiểm tra, tôi cũng cảm thấy nơi này có chút kỳ quái, ảm đạm.
Tôi đang nằm dài ra ở ghế lái phụ, từ xa nhìn nhìn vào cái cổng to của bệnh viện, hình như có một người vừa đi ra.
“Anh, anh…hình như có người!” Tôi vỗ vỗ vai anh tôi nói.
Anh trai tôi lập tức trở nên cảnh giác, nhìn chằm chằm về phía trước, bóng đen kia đầu cúi xuống, đi theo bức tường hướng đến chỗ của chúng tôi.
Bóng đen kia cử động có vẻ hơi khó khăn, cứng nhắc, chân bước khập khễnh như người bị què.
Động tác của bóng đen kia dường như có chút hoảng loạng, dường như không để ý mà cứ đi về phía này, thỉnh thoảng lại ngoái đầu lại nhìn đằng sau.
Hành vi kì lạ này đã hấp dẫn sự chú ý của chúng tôi, anh trai tôi cầm chắc chiếc dùi cui điện và sẵn sàng lao ra bất cứ lúc nào, tôi cũng cẩn thận nắm chắc dùi cui điện trong tay để phòng vệ.
“…Anh, người kia là phụ nữ.” Tôi mở miệng nói.
Anh trai tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao em biết đấy là phụ nữ?”
“Anh không nhận ra à? Cô ta tóc dài, đi lại rất tốn sức, dáng người cũng không cao.” Tôi vuốt vuốt cằm nói.
“…Lan Lăng, mắt em là mắt gì vậy? Phía trước thì đen ngòm, lại còn cách tận ba trăm mét? Em có thể nhìn ra bóng đen kia tóc dài sao?” Anh trai quay đầu nhìn tôi với vẻ không tin tưởng.
“…”
Gì? Có gì lạ đâu chứ?
“Có phải anh chơi nhiều game quá, vì thế mà mắt không nhìn rõ, em có thể nhìn rõ, như thế lạ hả?” Tôi cau mày phản bác lại.
Anh trai tôi cười nói: “Có thể nhìn xa như vậy không liên quan đến vấn đề mắt kém, hiểu không? Lẽ nào cô ở cùng một chỗ với ông chồng quỷ lâu ngày, cũng lây nhiễm một chút tiên khí rồi?”
“Đừng có đùa nữa! Anh lúc nào cũng linh ta linh tinh như vậy…” Tôi đẩy vai ông anh của tôi, ra hiệu cho anh nhìn về phía trước.
“…”
Bóng đen phía trước đột ngột tăng tốc độ chạy về phía chúng tôi, cổng lớn bệnh viện lại xuất hiện thêm một bóng đen thứ hai, tốc độ nhanh chóng đuổi theo bóng đen phía trước.
Chúng tôi sững người trong giây lát, chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Có người trốn khỏi bệnh viện?” Anh trai tôi phản ứng trước nói ra.
”Có lẽ là…âm khí quanh đây quá nặng rồi, có người chịu không được chạy ra ngoài cũng là điều bình thường.” Tôi cau mày nhìn ra ngoài.
“…”
Cách chúng tôi chưa đầy hai trăm mét, bóng đen phía sau đang đuổi theo.
Có vẻ như bóng đen ấy khoác trên người một chiếc áo trắng, tôi nhìn thấy vạt áo của bóng đen buông thõng xuống tới đầu gối, người mặc áo trắng này có phải là bác sĩ không? Anh ta đang đuổi theo bệnh nhân?
Anh ta túm lấy bóng đen đang chạy trốn phía trước lại, bóng đen chống cự, hai người vật lộn dưới đất.
Sau đó một cảnh kinh ngạc diễn ra.
Người mặc áo trắng đứng dậy, nắm lấy mái tóc của người đối diện, đập vào bờ tường bệnh viện ngay đó vài cái!
Hơn nữa anh ta còn xé rách quần áo của người phụ nữ đó, cầm cái nạng đập vài phát vào cô ta!
Trời ơi! Cứ như vậy sẽ đánh chết người mất?
Anh tôi liền phóng xe đến, mở mạnh cửa ra, cầm dùi cui điện lao xuống, tôi sợ anh ấy bị thương, cũng nhanh chóng xuống xe đuổi theo.
Anh tôi giỏi đánh lộn hơn, anh ấy không có hét lên từ xa, mà không tiếng động chạy đến, quát to một tiếng: “Làm cái gì vậy? Tôi báo cảnh sát bây giờ!”
“…”
Giọng nói trong đêm vang lên rất to, không khí u ám xung quanh cũng tiêu tan đi ít nhiều.
Có những lúc lòng dũng cảm của con người giống như một nguồn năng lượng tích cực bùng nổ, nó sẽ tạo ra nguồn dương khí cực mạnh, một câu nói thôi cũng có thể ngăn lại những điều xấu ác, âm thanh vang lên khiến thân hình người áo trắng khựng lại.
Vừa rồi có rất nhiều âm khí quanh đây, tôi không nhìn ra được, hóa ra phát ra từ người mặc chiếc áo trắng này.
Anh ta chậm rãi quay đầu, cuộc ẩu đả vừa rồi trên mặt đất, khiến mặt anh ta dính chút vôi màu trắng, chính những thứ vôi này đã kích thích anh ta.
Rõ ràng, hiện tại anh ta không phải người.
Áo khoác màu trắng khoác lên người anh ta rất ma mị, anh ta dữ tợn quay đầu lại nhìn tôi cả anh trai.
Anh tôi lập tức lấy ra một lá bùa bằng đồng, tay trái rút ra Càn Khôn kiếm pháp.
Vừa nhìn thấy Càn Khôn kiếm pháp, con ma áo trắng lập tức bỏ chạy.
“Lan Lăng!” Anh trai mơ hồ hét lên một tiếng.
“Em đây.” Tôi phải làm cho anh tỉnh táo trở lại.
“…”
Tôi liền bắt chéo hai ngón tay út vào nhau, hai ngón trỏ chắp lại vào giữa. Thần Hổ trấn quỷ!
Động tác này là khó làm nhất! Đặc biệt là những người tay ngắn như tôi.
“…”
Thần Hổ trấn quỷ xua đuổi ma quỷ rất hiệu quả, nhưng đòi hỏi tốc độ phải nhanh, nếu không những linh hồn xấu xa cũng như ma quái sẽ bỏ chạy mất, nếu hành động chậm chạm như vậy thì sẽ phí công vô ích.
Một tiếng hổ gầm vang lên, một thần hổ dũng mãnh từ không trung lao đến.
Áo khoác trắng đổ sầm xuống đất, anh tôi lao đến chém một nhát kiếm, áo khoác trắng kêu gào trong đau đớn: “Quản chuyện vớ vẩn!Các người là ai? Muốn chết hả!”
Anh trai tôi, cầm đèn pin chiếu thẳng vào mặt anh ta, anh ta lập tức tránh vội.
Là người hôm qua, chủ nhiệm Mã!
Tôi lặng lẽ thu người lại, trong bóng tối cố giữ khoảng cách với anh ta, vì sợ anh ta nhận ra tôi.
Khuôn mặt của anh ta lúc này rất đáng sợ, trên mặt vẫn dính vụn vôi trắng, đôi mắt gằn lên, đỏ dữ tợn, giống như một ác quỷ vậy.
“Chúng tôi không muốn chết, ngược lại là anh, chết thì đi mà chết còn đến hại người làm cái gì? Lẽ ra nên cho anh một nhát kiếm, nhưng hiện tại nhà chúng tôi đang tích đức, liền tặng anh một tấm vé cao cấp xuống địa phủ U Minh vậy…” Anh trai tôi lười biếng lấy ra một tấm bùa.
Thần Hổ vẫn đang đè lên người anh ta, anh ta chỉ có thể hét lên một cách tuyệt vọng, các mạch máu gằn lên ở cổ và cả trán nhìn rất giữ tợn, trông có vẻ như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
“Anh, đợi chút đi.” Tôi biến ra môt cái lồng trấn hồn, dốt anh ta vào trong, sợ anh ta bỏ lại xác mà chạy mất.
“Đợi gì nữa? Cái thứ này phải mau chóng diệt đi, để lâu làm gì, đêm dài lắm mộng.”
“Giang Lãnh và thuộc hạ của anh đang ở đây, đợi lát nữa trực tiếp giao anh ta cho bọn họ là được, nhân tiện em hỏi luôn anh ta một chút. Tại sao hồn ma lại chọn cơ thể bác sĩ này để sở hữu? Còn nữa, tại sao lại đối xử như vậy với bệnh nhân nữ kia?”
Áo khoác trắng cười “khà khà” lên hai tiếng, giọng khàn khàn nói:”Đây là tận dụng hết mức có thể đấy…dù sao thì những người phụ nữ này…đều sẽ bị hút mất hồn …trong lúc họ vẫn còn ý thức, phải sử dụng luôn bảo bối trong cơ thể họ…nếu không sau khi lấy nó ra rồi, nó chỉ còn lại là một cái xác sống, dư ra có bảy phần hồn, lũ ngu ngốc các người chắc chắn không thể hiểu nổi.”
“…”
Bảo bối trong cơ thể?
Tôi và anh tôi đều bị câu nói này làm cho chú ý, trong cơ thể của nữ bệnh nhân này có cái gì có thể là bảo bối cơ chứ?
“…”
“Anh, lần này anh sẽ không trèo qua tường nữa chứ?” Xe của chúng tôi đã tắt máy, lặng lẽ đứng ở dưới gốc cây lớn bên đường. Buổi tối ở đây im lặng đến đáng sợ, từ xa nhìn lại chỉ thấy có mỗi bệnh viện này là sáng đèn, ánh sáng lại còn chập chờn, chập chờn, lúc sáng lúc không.
Đây không phải loại đèn cao cấp nhất, mà loại đèn cũ kĩ nhất, bập bùng bập bùng giống như những đám cháy nhỏ nhảy lên trong nghĩa địa. Anh trai tôi nhàm chán đáp lại: “Anh cũng nghĩ sẽ đi ra, nhưng vấn đề là các bức tường của bệnh viện tâm thần đều được làm bằng lưới điện, anh có ngu đâu mà trèo qua đó…lại nói, chồng en cho thuộc hạ đến kiểm tra rồi, anh chỉ là một người sống vào đấy để làm gì? Để làm bia đỡ đạn à…”
“…”
Năng lực của con người cũng có hạn, những việc liên quan đến linh hồn, ma quỷ đều do dưới âm phủ quản lý, Giang Lãnh đích thân cho người đến kiểm tra chắc hẳn là do nghe thấy thông tin bên nghĩa trang linh hồn, nên có chút lo lắng.
Kể cả không có người dưới âm phủ đến kiểm tra, tôi cũng cảm thấy nơi này có chút kỳ quái, ảm đạm.
Tôi đang nằm dài ra ở ghế lái phụ, từ xa nhìn nhìn vào cái cổng to của bệnh viện, hình như có một người vừa đi ra.
“Anh, anh…hình như có người!” Tôi vỗ vỗ vai anh tôi nói.
Anh trai tôi lập tức trở nên cảnh giác, nhìn chằm chằm về phía trước, bóng đen kia đầu cúi xuống, đi theo bức tường hướng đến chỗ của chúng tôi.
Bóng đen kia cử động có vẻ hơi khó khăn, cứng nhắc, chân bước khập khễnh như người bị què.
Động tác của bóng đen kia dường như có chút hoảng loạng, dường như không để ý mà cứ đi về phía này, thỉnh thoảng lại ngoái đầu lại nhìn đằng sau.
Hành vi kì lạ này đã hấp dẫn sự chú ý của chúng tôi, anh trai tôi cầm chắc chiếc dùi cui điện và sẵn sàng lao ra bất cứ lúc nào, tôi cũng cẩn thận nắm chắc dùi cui điện trong tay để phòng vệ.
“…Anh, người kia là phụ nữ.” Tôi mở miệng nói.
Anh trai tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao em biết đấy là phụ nữ?”
“Anh không nhận ra à? Cô ta tóc dài, đi lại rất tốn sức, dáng người cũng không cao.” Tôi vuốt vuốt cằm nói.
“…Lan Lăng, mắt em là mắt gì vậy? Phía trước thì đen ngòm, lại còn cách tận ba trăm mét? Em có thể nhìn ra bóng đen kia tóc dài sao?” Anh trai quay đầu nhìn tôi với vẻ không tin tưởng.
“…”
Gì? Có gì lạ đâu chứ?
“Có phải anh chơi nhiều game quá, vì thế mà mắt không nhìn rõ, em có thể nhìn rõ, như thế lạ hả?” Tôi cau mày phản bác lại.
Anh trai tôi cười nói: “Có thể nhìn xa như vậy không liên quan đến vấn đề mắt kém, hiểu không? Lẽ nào cô ở cùng một chỗ với ông chồng quỷ lâu ngày, cũng lây nhiễm một chút tiên khí rồi?”
“Đừng có đùa nữa! Anh lúc nào cũng linh ta linh tinh như vậy…” Tôi đẩy vai ông anh của tôi, ra hiệu cho anh nhìn về phía trước.
“…”
Bóng đen phía trước đột ngột tăng tốc độ chạy về phía chúng tôi, cổng lớn bệnh viện lại xuất hiện thêm một bóng đen thứ hai, tốc độ nhanh chóng đuổi theo bóng đen phía trước.
Chúng tôi sững người trong giây lát, chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Có người trốn khỏi bệnh viện?” Anh trai tôi phản ứng trước nói ra.
”Có lẽ là…âm khí quanh đây quá nặng rồi, có người chịu không được chạy ra ngoài cũng là điều bình thường.” Tôi cau mày nhìn ra ngoài.
“…”
Cách chúng tôi chưa đầy hai trăm mét, bóng đen phía sau đang đuổi theo.
Có vẻ như bóng đen ấy khoác trên người một chiếc áo trắng, tôi nhìn thấy vạt áo của bóng đen buông thõng xuống tới đầu gối, người mặc áo trắng này có phải là bác sĩ không? Anh ta đang đuổi theo bệnh nhân?
Anh ta túm lấy bóng đen đang chạy trốn phía trước lại, bóng đen chống cự, hai người vật lộn dưới đất.
Sau đó một cảnh kinh ngạc diễn ra.
Người mặc áo trắng đứng dậy, nắm lấy mái tóc của người đối diện, đập vào bờ tường bệnh viện ngay đó vài cái!
Hơn nữa anh ta còn xé rách quần áo của người phụ nữ đó, cầm cái nạng đập vài phát vào cô ta!
Trời ơi! Cứ như vậy sẽ đánh chết người mất?
Anh tôi liền phóng xe đến, mở mạnh cửa ra, cầm dùi cui điện lao xuống, tôi sợ anh ấy bị thương, cũng nhanh chóng xuống xe đuổi theo.
Anh tôi giỏi đánh lộn hơn, anh ấy không có hét lên từ xa, mà không tiếng động chạy đến, quát to một tiếng: “Làm cái gì vậy? Tôi báo cảnh sát bây giờ!”
“…”
Giọng nói trong đêm vang lên rất to, không khí u ám xung quanh cũng tiêu tan đi ít nhiều.
Có những lúc lòng dũng cảm của con người giống như một nguồn năng lượng tích cực bùng nổ, nó sẽ tạo ra nguồn dương khí cực mạnh, một câu nói thôi cũng có thể ngăn lại những điều xấu ác, âm thanh vang lên khiến thân hình người áo trắng khựng lại.
Vừa rồi có rất nhiều âm khí quanh đây, tôi không nhìn ra được, hóa ra phát ra từ người mặc chiếc áo trắng này.
Anh ta chậm rãi quay đầu, cuộc ẩu đả vừa rồi trên mặt đất, khiến mặt anh ta dính chút vôi màu trắng, chính những thứ vôi này đã kích thích anh ta.
Rõ ràng, hiện tại anh ta không phải người.
Áo khoác màu trắng khoác lên người anh ta rất ma mị, anh ta dữ tợn quay đầu lại nhìn tôi cả anh trai.
Anh tôi lập tức lấy ra một lá bùa bằng đồng, tay trái rút ra Càn Khôn kiếm pháp.
Vừa nhìn thấy Càn Khôn kiếm pháp, con ma áo trắng lập tức bỏ chạy.
“Lan Lăng!” Anh trai mơ hồ hét lên một tiếng.
“Em đây.” Tôi phải làm cho anh tỉnh táo trở lại.
“…”
Tôi liền bắt chéo hai ngón tay út vào nhau, hai ngón trỏ chắp lại vào giữa. Thần Hổ trấn quỷ!
Động tác này là khó làm nhất! Đặc biệt là những người tay ngắn như tôi.
“…”
Thần Hổ trấn quỷ xua đuổi ma quỷ rất hiệu quả, nhưng đòi hỏi tốc độ phải nhanh, nếu không những linh hồn xấu xa cũng như ma quái sẽ bỏ chạy mất, nếu hành động chậm chạm như vậy thì sẽ phí công vô ích.
Một tiếng hổ gầm vang lên, một thần hổ dũng mãnh từ không trung lao đến.
Áo khoác trắng đổ sầm xuống đất, anh tôi lao đến chém một nhát kiếm, áo khoác trắng kêu gào trong đau đớn: “Quản chuyện vớ vẩn!Các người là ai? Muốn chết hả!”
Anh trai tôi, cầm đèn pin chiếu thẳng vào mặt anh ta, anh ta lập tức tránh vội.
Là người hôm qua, chủ nhiệm Mã!
Tôi lặng lẽ thu người lại, trong bóng tối cố giữ khoảng cách với anh ta, vì sợ anh ta nhận ra tôi.
Khuôn mặt của anh ta lúc này rất đáng sợ, trên mặt vẫn dính vụn vôi trắng, đôi mắt gằn lên, đỏ dữ tợn, giống như một ác quỷ vậy.
“Chúng tôi không muốn chết, ngược lại là anh, chết thì đi mà chết còn đến hại người làm cái gì? Lẽ ra nên cho anh một nhát kiếm, nhưng hiện tại nhà chúng tôi đang tích đức, liền tặng anh một tấm vé cao cấp xuống địa phủ U Minh vậy…” Anh trai tôi lười biếng lấy ra một tấm bùa.
Thần Hổ vẫn đang đè lên người anh ta, anh ta chỉ có thể hét lên một cách tuyệt vọng, các mạch máu gằn lên ở cổ và cả trán nhìn rất giữ tợn, trông có vẻ như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
“Anh, đợi chút đi.” Tôi biến ra môt cái lồng trấn hồn, dốt anh ta vào trong, sợ anh ta bỏ lại xác mà chạy mất.
“Đợi gì nữa? Cái thứ này phải mau chóng diệt đi, để lâu làm gì, đêm dài lắm mộng.”
“Giang Lãnh và thuộc hạ của anh đang ở đây, đợi lát nữa trực tiếp giao anh ta cho bọn họ là được, nhân tiện em hỏi luôn anh ta một chút. Tại sao hồn ma lại chọn cơ thể bác sĩ này để sở hữu? Còn nữa, tại sao lại đối xử như vậy với bệnh nhân nữ kia?”
Áo khoác trắng cười “khà khà” lên hai tiếng, giọng khàn khàn nói:”Đây là tận dụng hết mức có thể đấy…dù sao thì những người phụ nữ này…đều sẽ bị hút mất hồn …trong lúc họ vẫn còn ý thức, phải sử dụng luôn bảo bối trong cơ thể họ…nếu không sau khi lấy nó ra rồi, nó chỉ còn lại là một cái xác sống, dư ra có bảy phần hồn, lũ ngu ngốc các người chắc chắn không thể hiểu nổi.”
“…”
Bảo bối trong cơ thể?
Tôi và anh tôi đều bị câu nói này làm cho chú ý, trong cơ thể của nữ bệnh nhân này có cái gì có thể là bảo bối cơ chứ?
“…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.