Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 62: Vật chạm khắc gỗ đầy âm khí

Đang cập nhập

22/06/2021

"Lão Trần, ông là một lão thần côn, lừa chút tiền cũng thôi đi, vậy mà dám lừa ông chủ Chung sáu trăm triệu.Ông không sợ ông ta thuê người đến đánh ông à!" Anh tôi buôn cười nhìn lão thân côn này.

Lão Trần hơn năm mươi tuổi, một cái đầu béo múp, tóc ngắn ba phân, ánh mắt lanh lợi, thân thái dung tục, thật không biết vì sao ông chủ Chung lại có thể tin ông ta.

"Ha ha...thiếu hiệp, nữ hiệp...tôi chỉ là muốn kiểm cơm ăn chứ không nghĩ sẽ mất mạng, chỗ đó của ông chủ Chung không phải người thường có thể hóa giải được, hai vị xem xem, chúng ta thương lượng một chút, thế nào?" Lão Trân cười cười vẻ mặt lấy lòng.

Anh tôi dùng ánh mắt đò hỏi nhìn tôi một chút, tôi gật gật đầu.

Lão Trần lập tức phản ứng lại để tôi làm chủ, ông ta cười nói: "Nữ hiệp, cô xinh đẹp như vậy, nhất định là một người lương thiện...tôi thực sự là thiếu tiên không còn cách nào khác, cô xem chúng ta chia năm năm có được không? Vậy thì sáu trăm triệu kia, các cô lấy một nửa, tôi lấy một nửa, các cô liên xem như không tìm thấy tôi, thế nào?"

"Ba trăm triệu với chúng tôi mà nói cũng chỉ là số lẻ, không có gì hứng thú cả."

Tôi lắc đầu nói: "Chúng tôi nhận ủy thác của người khác đến đây tìm ông, hoặc là ông trở vê giúp ông chủ Chung giải quyết việc này, hoặc là ông ngoan ngoãn mang sáu trăm triệu tiên đặt cọc trả lại" Lão Trần ra sức lắc đầu: "Tôi không giải quyết nổi, tôi vẫn còn muốn sống...cùng lắm thì tôi trả lại tiền đặt cọc, chính là giấu trong vết nứt của đầu gỗ chạm khắc bên trong nhà của tôi, các cô tự mình lấy đi." "Vợ của ông không chịu mở cửa, chúng tôi làm sao lấy! Ông cùng chúng tôi trở về một chuyến!" Anh tôi không nói hai lời liền đạp lên chân ga.

Lão Trân sợ vợ của ông ta đến muốn chết, suốt dọc đường cầu nguyện, chúng tôi cũng không để ý đến ông ta, đợi đến khi cửa nhà ông ta mở rồi đấy ông ta vào trong, chúng tôi mới biết vì sao ông ta lại sợ như vậy.

Vợ ông ta vừa đóng cửa lớn lại liên lao vào nhà lấy kéo rai Không nói hai lời liên bắt đầu cắt quân của lão Trần, tôi bị dọa cho sửng sốt, nhanh chóng trốn sau lưng anh tôi.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!

Lão Trần mông đều lộ cả ra ngoài rôi, tôi sợ sẽ nhìn thấy những thấy thứ cay mảt! "Cái ông già chết tiệt này, đừng tưởng tôi không biết ông ở bên ngoài chơi gái, hôm nay tôi phải cắt cái đuôi rùa già của ông, xem ông lấy cái gì đi chơi!" Bà vợ này phẫn nộ đến mức mặt đều méo mó cả, thật sự có một loại khí thế muốn liều mạng đến chết, một người phụ nữ ở cùng một người đàn ông mấy chục năm, kết quả đổi lại người đàn ông ở bên ngoài chơi gái, cái loại phẫn nộ và tuyệt vọng này khiến người ta phát điên.

Anh tôi liền bật chế độ trêu chọc, quay đầu sang nói nhỏ với tôi: "Nhìn thấy chưa, Lan Lăng, phụ nữ thì nên lợi hại một chút, em mà hung dữ như vậy thì tốt rồi, bảo đảm Giang Lãnh không dám cùng người phụ nữ khác liếc mắt đưa tình! Ö, tốt hơn hết là sau khi hắn cương lên em liên cắt! Vậy thì sẽ chảy rất nhiều máu! Không phun đến trần nhà thì tính là anh thua!" Tôi không nhịn được mà nghĩ tới một số hình ảnh, một giây trước nghĩ tới nơi nào đó của Giang Lãnh, mặt tôi đã nóng lên, một giây sau nghe anh tôi nói cắt một cái sẽ chảy máu, lập tức buồn nôn không chịu được! Tôi đang muốn tát anh tôi một cái, liên nghe thấy lão Trân kêu lên một tiếng thảm thiết, dọa tôi sợ đến mức run lên...



sẽ không thực sự bị cắt chứ! Tôi ló đầu ra nhìn một chút, cái kéo kia cắm trên đùi của lão Trân, máu chảy ra, hơn nữa ông ta còn bị dọa đến mức tiểu ra quần.

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Tôi không ở ngoài chơi gái bừa bãi, tôi chính là, chính là..." Quân của lão Trần rơi xuống đến cổ chân, quỷ gối trong sân khóc lóc nói: "Tôi chính là muốn có một đứa con..." Cái kéo trên tay vợ ông ta rơi xuống đất, ôm mặt khóc lóc không thôi, lẩm bẩm nói bản thân đã hơn bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có thai, cũng không biết là đã tạo phải nghiệp gì.

Lão Trần nhịn không được liền đến bên an ủi bà ta, bị bà ta đá một cái sau đó vừa khóc vừa chạy vào trong nhà.

Anh tôi và tôi hai mặt nhìn nhau, một số người muốn có con, muốn đến phát điên lên rồi mà cũng không thể có được.

Tôi lại không có cách nào giữ được đứa con trong bụng mình, tôi cũng là tội nhân.

Anh tôi còn lo lắng tôi bỏ nhà ra đi, tôi có thế bỏ đi đâu được? Bây giờ tôi vừa về nhà đã nhìn thấy Giang Lãnh, lúc tôi ra khỏi nhà cũng không biết có con mắt nào nhìn chằm chằm vào tôi không.

"..

Lan Lăng! Thả hồn đi đâu đấy! Việc chính phải làm nhanh lên!" Anh tôi gọi tôi hai tiếng.

Cái đồ vật đen như mực kia năm ở góc sân, quanh thân tản ra âm khí u ám, loại khí này anh tôi đã quá quen thuộc rồi, đó chính là âm vật.

Anh tôi nói với lão Trần: "Đứng dậy đi lão Trần, xong xuôi sự tình ông tự mình quỳ bàn giặt đi, tôi thấy vợ ông đối với ông khá tốt, ông còn dám làm điều có lỗi với bà ấy, sớm hay muộn cũng sẽ bị cắt cái đuôi rùa thôi!" Lão Trần lau máu trên đùi, một bên xách quần một bên thở dài nói: "Tôi chỉ là muốn có một đứa con thôi, liền tìm đến một cô gái tình nguyện sinh con, đã nói rằng nếu cô ta sinh con xong sẽ cho cô ta một khoản tiên..." Ông ta ý thức được mình lỡ lời, nhanh chóng im miệng không dám nói nữa.



Cho nên mới tìm đến ông chủ Chung để lừa khoản tiền đặt cọc đó? Ông già này đúng là hao tâm rồi.

Anh tôi xách cố áo sau của ông ta lên, ông ta kinh sợ hỏi: "Anh muốn làm gì...

thiếu hiệp...

anh như thế này là muốn làm biên "Không có gì, không phải ông nói tiền ở bên trong này sao, ông lấy ra cho tôi" Anh tôi đem ông ta đến bên cạnh cái đồ vật đen như mực kia.

Theo anh sáng của đèn pin cầm tay, có thể nhìn thấy đồ vật đen như mực kia là đồ gỗ chạm khắc, càng giống như một cái ghế tròn chạm khắc, toàn thân đen nhánh, nhưng không hê có ánh sáng, ánh sáng chiếu lên nó giống như đều bị nó hấp thụ.

Anh tôi không ngốc đến mức tự tay lấy ra, anh bắt lão Trân lấy tay ông ta chạm vào nó, lão Trần hét lên như lợn bị chọc tiết, anh tôi mất kiên nhẫn nói: "Mau lấy đồ ra đây, kêu gì mà kêu!" Sắc mặt lão Trân hoảng sợ vô cùng, bàn tay chạm vào khe nứt của vật chạm khắc, giống như có thứ gì kéo tay ông ta vậy, ông ta sợ hãi hét lên: "Mau mau mau, mau kéo tay tôi ra!" Anh tôi xách ông ta lùi về sau mấy bước, ông ta kinh hôn nhìn vào tay của mình, không sao cả.

"Cảnh cáo ông lão Trân, hai người chúng tôi tính khí tốt mới không đòi đánh đòi giết, nếu như ông còn giả thần giả quỷ, có tin chúng tôi thật sự để ông đi gặp quỷ không?" Anh tôi thấp giọng quát.

Lão Trân ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, đau khổ tự lẩm bẩm với chính mình: "Xong rồi, xong rồi..." "Cái gì xong rồi?" Tôi cúi xuống hỏi.

Lão Trần lau nước mắt nước mũi giàn giụa nói: "Người đàn ông nào sờ vào cục gỗ chạm khắc này đều xảy ra chuyện, xong rồi, tôi xong rồi..." Tôi thấy bộ dạng sợ hãi này của ông ta, phòng vệ tâm lý liên trở nên yếu đuối, vì thế an ủi ông ta: "Được rồi, ông đừng tuyệt vọng, nói không chừng chúng tôi có thể cứu ông, có điều cần ông phải nói ra hết sự tình...

Cái dự án kia của ông chủ Chung xảy ra chuyện gì, pháp trận bị đẩy đi kia trông như thế nào?" Ông ta bình tĩnh nhìn tôi, đột nhiên hỏi một câu: "Các cô...

là tới để giải quyết việc này sao? Hắn là cũng có chút pháp lực đúng không?" "Đúng thế đúng thế, chúng tôi pháp lực vô biên, chỉ là xem ông có muốn quay đầu là bờ không." Anh tôi mất kiên nhẫn thúc giục: "Mau chóng khai báo rõ ràng!" Lão Trần co rúm lại, thì thầm nói: "Cục gỗ chạm khắc này là tôi lấy được từ pháp trận, tôi nghĩ là sẽ đáng tiên, liên mang về cho một người thợ mộc cùng thôn làm sạch một chút, kết quả là..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Dâu Của Diêm Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook