Chương 44: Xưng hô khác thường
Đang cập nhập
22/06/2021
Trước đó khi nghe được câu này, tôi còn cảm thấy đến chết cũng không có cách nào thoát khỏi vận mệnh bi thảm.
Hiện tại được nghe lại lời giống vậy nói ra từ trong miệng anh, tôi lại cảm thấy giống lời tâm tình.
Cho nên mới nói, phụ nữ rất dễ dụ, chỉ cần sưởi ấm trái tim của người phụ nữ, cho dù uống rượu độc cũng cảm thấy ngon ngọt miệng.
"Đây là quỷ sai chạy trốn từ bao nhiêu năm trước, thì ra vẫn luôn bị phong ấn ở nơi này."
Giang Lãnh lạnh lùng nhìn con quỷ nhỏ sừng nhọn đang run lẩy bẩy một cái.
Thì ra con quý nhỏ sừng nhọn là quý sai phụ trách trừng phạt hồn âm của Địa phủ, không biết bao nhiêu năm trước bị pháp thuật tà ác triệu hoán đến nhập vào người.
Trước kia nó nhập trên người một quý tộc coi việc giết người như thú vui.
Vê sau nó dần dần say mê tra tấn người sống, thế là thường xuyên dẫn dụ người sống đến tra tấn sát hại.
Một vị pháp sư muốn xử lý nó, lại bởi vì nó còn có tên trong danh sách tay sai âm phủ, đành phải phong ấn nó bên trong căn phòng hình phạt dưới mặt đất này.
Một lân phong ấn liền đi qua hai trăm năm.
Trong thời gian này Địa phủ đã tra rõ người mất tích, lại bởi vì nó không biết tung tích mà bỏ qua, sau đó nơi này biến thành sườn núi, nó cũng ngủ say dưới đất này Đêm đào ra quan tài màu đen ở hạng mục của Hầu Văn Khải, mấy người họ đánh nhau, đẩy mạnh quan tài, khi đó nó liên trốn thoát.
Người đàn ông bị nó nhập vào người, dựa theo luật pháp trước kia mà áp dụng trừng phạt với bọn hẳn.
Trước kia tôi vẫn cho là mười tám tầng Địa Ngục trong Phật giáo, hai mươi bốn ngục trong Đạo giáo đại bộ phận là hư cấu, hiện tại xem ra...
thật là có chuyện như vậy a.
Khi chúng ta trở lại công trường xây dựng, hơn nửa đêm Hầu Văn Khải đã chạy đến, lại xảy ra một mạng người thiếu chút nữa khiến anh ta sụp đố, cùng đi với anh ta còn có Thẩm Thanh Hà mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo—— xem ra Hầu Văn Khải sắp bị ép điên.
Anh ta đi câu xin Thẩm Thanh Hà một lần nữa, mời cô ra tay.
Ai ngờ lúc đến nơi này, cảnh sát Lư đã dẫn người đuổi theo người hiềm nghị, tôi và anh hai tôi cũng đi cùng.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Thẩm Thanh Hà đến miệng hố xem xét một lát, nói bên trong không có vật gì, hẳn là bị hai kẻ "gà mờ nhà họ Mộ ' là tôi và anh hai tôi thả chạy, còn nói chúng tôi tự cho là đúng, biến khéo thành vụng vân vân.
Những lời này đều là ông Lưu nói cho chúng tôi biết.
Ông ấy nói người phụ nữ kia vênh vang đắc ý sai ông ấy chuẩn bị thật nhiêu đồ vật.
Đồ vật chuẩn bị kỹ càng rồi, cô mới đi qua nhìn, kết quả còn nói bên trong không có vật gì, CMN, quả thực là chơi đùa người khác! "Hai vị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì đồ vật bên trong bị thả chạy rồi? Nếu nó chạy vê quấy phá thì làm sao bây giờ? Hạng mục này của tôi còn ——"
Hầu Văn Khải nóng nảy gầm lên với chúng tôi.
"Không bị thả chạy, đồ vật trong này bám vào trên thân người hiềm nghi giết vợ anh ta, chúng tôi đi theo cảnh sát đuổi bắt tội phạm, đưa tiên vật kia trước khi anh ta bị bắt, hiện tại ở đây sẽ không có việc gì."
Tôi kiên nhẫn giải thích với anh ta.
Hầu Văn Khải nửa tin nửa ngờ: "Nói cách khác san bằng nơi này cũng không sao? Sẽ không có người chết nữa?"
"Anh hai tôi nói, anh ấy còn cần trừ đi khí âm ác cho dụng cụ tra tấn phía dưới, sau đó đào nơi này ra phơi nắng mấy ngày, lấp đất thì không sao rồi...
Những dụng cụ này liên quyền cho bộ môn văn vật đi."
"Thật sự giải quyết được vật kia rồi? Cô chủ Mộ, cô đừng gạt tôi."
Tôi hơi tức giận, tôi đã lừa anh ta lúc nào? Anh ta cũng biết xem sắc mặt, thấy tôi quay đầu đi không muốn phản ứng anh ta.
Anh ta vội vàng cười móc ra chỉ phiếu: *Cô chủ Mộ đừng nóng giận, tôi chỉ quá sợ hãi, đến, tôi ký séc cho cô ba tỷ đồng—- "
"Không cần"
Tôi lắc đầu nói: "Bây giờ cậu chủ Hầu anh sốt ruột dùng tiên, không cần cho chúng tôi phí vất vả, cứ giữ lại chờ anh kiếm được tiền rồi nói sau."Nói xong tôi liền quay đầu đi ra, Giang Lãnh đang đứng dưới tàng cây cách đó không xa, tôi đi đến bên cạnh anh, vụng trộm đưa tay đụng đụng ngón tay của anh.
Anh trở tay nắm chặt tôi, mặc dù nhiệt độ tay kia lạnh buốt, lại làm cho lòng tôi bốc lên từng bong bóng phấn hồng.
Thình lình, một giọng nữ vênh váo tự đắc vang lên bên cạnh tôi: "...
Cô lại có bản lĩnh xử lý quỷ sai phụ trách hình phạt sao?"
Tôi quay đầu nhìn lại, Thẩm Thanh Hà mặc đầm ngắn, bên ngoài khoác một cái áo choàng, trông vô cùng quý phái.
"Sao cô biết đó là quý sai phụ trách hình phạt?"
Tôi hỏi lại.
Thẩm Thanh Hà cười lạnh một tiếng: "Xem trang trí bên trong liên biết, cũng chỉ có loại gà mờ như cô mới không nhìn ra, chỉ bằng cô mà có thể xử lý quỷ sai đã chạy trốn từ Địa phủ hai trăm năm? Tôi xem cô thả chạy nó, hiện tại thối phông lừa gạt tiên chứ gì!"
"..
Cô thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như vậy ổi."
Ta nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn phản ứng cô.
Cô còn muốn tiếp tục nói, đột nhiên Giang Lãnh đứng bên cạnh tôi mở miệng gọi một câu: Thanh Hà Thẩm Thanh Hà chấn động cả người, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng như điên, Cô nhìn bốn phía một lần, bên trong giọng nói khó nén hưng phấn: "Đế quân đại nhân, ngài ở đâu?"
Toàn thân tôi chấn động —— Thẩm Thanh Hà gọi anh là "Đế quân đại nhân"
?! Cô biết thân phận của Giang Lãnh? Cô không nhìn thấy Giang Lãnh, nhưng quen thuộc với âm thanh của anh như vậy? Mà Giang Lãnh lại gọi cô là "Thanh Hà"! Đây là xưng hô cỡ nào thân mật? "Chuyện Pháp trận Phong Tà thế nào rồi?"
Âm thanh của Giang Lãnh không chút rung động, vẫn trong trẻo, lạnh lùng mà đạm bạc như thể.
Thẩm Thanh Hà kích động đến mức nói không ổn định: "Đế Quân đại nhân, mùng chín tháng chín là sinh nhật của ngài, ở Đạo Quan Thanh Ngọc có hoạt động cúng tế quy mô lớn, người của rất nhiều thế gia đều sẽ tới.
Tôi đã hẹn gia chủ của bọn họ hội đàm, môi nhà nhất thiết phải phái người đến, dốc hết toàn lực duy trì pháp trận đến lúc đó!"
"..
Ừ, cô lui ra đi"
Trong mắt Giang Lãnh lộ vẻ phức tạp mà lạnh lẽo như băng.
Mặc dù Thẩm Thanh Hà nhìn không thấy anh, lại cười rất kích động, đầy mặt hạnh phúc, cô cung kính lui về phía sau mấy bước, quay người rời đi —— trước khi rời đi, còn cho tôi một ánh mắt khinh miệt.
Tôi rất không vui, thái độ thù địch của cô đối với tôi hết sức rõ ràng, sự mến mộ đối với Giang Lãnh lại càng rõ ràng, mà Giang Lãnh từ chối cho ý kiến với việc này, căn bản không có ÿ định giải thích với tôi.
Anh còn cầm tay tôi, nhưng tôi không thoải mái trong lòng, nhẹ nhàng thu tay vê.
Anh hai tôi nói, quan tài màu đen kia là thứ tốt.
Anh ấy trực tiếp yêu cầu với Hầu Văn Khải muốn quan tài kia, Hầu Văn Khải ước gì có người xử lý đồ vật xúi quẩy này: Thế là anh hai tôi gọi điện thoại cho tay sai âm phủ Đại Bình, để anh ta lái xe hàng nhỏ tới.
Đã rất khuya, tình trạng cơ thể hiện tại của tôi không chịu được thức đêm, tôi đứng ở đó mà hung hăng dụi mắt.
Anh hai ta đưa chìa khóa xe cho tôi, để tôi lên ghế sau xe ngủ một lát, anh ấy chờ Đại Bình tới liên đưa tôi về nhà.
Lúc tôi lên xe, Giang Lãnh theo sau, anh không nói lời gì ôm lấy tôi.
Giờ đang bên ngoài! Mà tâm tình của tôi bây giờ vô cùng khó chịu, cũng buồn ngủ đến không mở nổi mắt ra, anh lại còn muốn—— "Anh...
đủ rồi!"
Tôi không nhịn được khẽ nói nặng một câu.
Anh nhấc mắt, đôi mắt màu vàng sẫm lãnh lẽo như băng mang theo vẻ yêu dị, dường như đang cảnh cáo tôi, không nên đắc ý đến quên mình.
Đúng, anh đã từng nói, tôi là người vợ kết âm hôn cùng anh, đời này đã định trước chỉ có thể ở bên anh cho đến chết.
Chức trách của người vợ, chính là làm cho anh vui vẻ, làm cho anh hài lòng.
Cho nên, từ chối và phản kháng là sự khiêu khích đối với quyền uy của anh.
Hiện tại được nghe lại lời giống vậy nói ra từ trong miệng anh, tôi lại cảm thấy giống lời tâm tình.
Cho nên mới nói, phụ nữ rất dễ dụ, chỉ cần sưởi ấm trái tim của người phụ nữ, cho dù uống rượu độc cũng cảm thấy ngon ngọt miệng.
"Đây là quỷ sai chạy trốn từ bao nhiêu năm trước, thì ra vẫn luôn bị phong ấn ở nơi này."
Giang Lãnh lạnh lùng nhìn con quỷ nhỏ sừng nhọn đang run lẩy bẩy một cái.
Thì ra con quý nhỏ sừng nhọn là quý sai phụ trách trừng phạt hồn âm của Địa phủ, không biết bao nhiêu năm trước bị pháp thuật tà ác triệu hoán đến nhập vào người.
Trước kia nó nhập trên người một quý tộc coi việc giết người như thú vui.
Vê sau nó dần dần say mê tra tấn người sống, thế là thường xuyên dẫn dụ người sống đến tra tấn sát hại.
Một vị pháp sư muốn xử lý nó, lại bởi vì nó còn có tên trong danh sách tay sai âm phủ, đành phải phong ấn nó bên trong căn phòng hình phạt dưới mặt đất này.
Một lân phong ấn liền đi qua hai trăm năm.
Trong thời gian này Địa phủ đã tra rõ người mất tích, lại bởi vì nó không biết tung tích mà bỏ qua, sau đó nơi này biến thành sườn núi, nó cũng ngủ say dưới đất này Đêm đào ra quan tài màu đen ở hạng mục của Hầu Văn Khải, mấy người họ đánh nhau, đẩy mạnh quan tài, khi đó nó liên trốn thoát.
Người đàn ông bị nó nhập vào người, dựa theo luật pháp trước kia mà áp dụng trừng phạt với bọn hẳn.
Trước kia tôi vẫn cho là mười tám tầng Địa Ngục trong Phật giáo, hai mươi bốn ngục trong Đạo giáo đại bộ phận là hư cấu, hiện tại xem ra...
thật là có chuyện như vậy a.
Khi chúng ta trở lại công trường xây dựng, hơn nửa đêm Hầu Văn Khải đã chạy đến, lại xảy ra một mạng người thiếu chút nữa khiến anh ta sụp đố, cùng đi với anh ta còn có Thẩm Thanh Hà mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo—— xem ra Hầu Văn Khải sắp bị ép điên.
Anh ta đi câu xin Thẩm Thanh Hà một lần nữa, mời cô ra tay.
Ai ngờ lúc đến nơi này, cảnh sát Lư đã dẫn người đuổi theo người hiềm nghị, tôi và anh hai tôi cũng đi cùng.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Thẩm Thanh Hà đến miệng hố xem xét một lát, nói bên trong không có vật gì, hẳn là bị hai kẻ "gà mờ nhà họ Mộ ' là tôi và anh hai tôi thả chạy, còn nói chúng tôi tự cho là đúng, biến khéo thành vụng vân vân.
Những lời này đều là ông Lưu nói cho chúng tôi biết.
Ông ấy nói người phụ nữ kia vênh vang đắc ý sai ông ấy chuẩn bị thật nhiêu đồ vật.
Đồ vật chuẩn bị kỹ càng rồi, cô mới đi qua nhìn, kết quả còn nói bên trong không có vật gì, CMN, quả thực là chơi đùa người khác! "Hai vị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì đồ vật bên trong bị thả chạy rồi? Nếu nó chạy vê quấy phá thì làm sao bây giờ? Hạng mục này của tôi còn ——"
Hầu Văn Khải nóng nảy gầm lên với chúng tôi.
"Không bị thả chạy, đồ vật trong này bám vào trên thân người hiềm nghi giết vợ anh ta, chúng tôi đi theo cảnh sát đuổi bắt tội phạm, đưa tiên vật kia trước khi anh ta bị bắt, hiện tại ở đây sẽ không có việc gì."
Tôi kiên nhẫn giải thích với anh ta.
Hầu Văn Khải nửa tin nửa ngờ: "Nói cách khác san bằng nơi này cũng không sao? Sẽ không có người chết nữa?"
"Anh hai tôi nói, anh ấy còn cần trừ đi khí âm ác cho dụng cụ tra tấn phía dưới, sau đó đào nơi này ra phơi nắng mấy ngày, lấp đất thì không sao rồi...
Những dụng cụ này liên quyền cho bộ môn văn vật đi."
"Thật sự giải quyết được vật kia rồi? Cô chủ Mộ, cô đừng gạt tôi."
Tôi hơi tức giận, tôi đã lừa anh ta lúc nào? Anh ta cũng biết xem sắc mặt, thấy tôi quay đầu đi không muốn phản ứng anh ta.
Anh ta vội vàng cười móc ra chỉ phiếu: *Cô chủ Mộ đừng nóng giận, tôi chỉ quá sợ hãi, đến, tôi ký séc cho cô ba tỷ đồng—- "
"Không cần"
Tôi lắc đầu nói: "Bây giờ cậu chủ Hầu anh sốt ruột dùng tiên, không cần cho chúng tôi phí vất vả, cứ giữ lại chờ anh kiếm được tiền rồi nói sau."Nói xong tôi liền quay đầu đi ra, Giang Lãnh đang đứng dưới tàng cây cách đó không xa, tôi đi đến bên cạnh anh, vụng trộm đưa tay đụng đụng ngón tay của anh.
Anh trở tay nắm chặt tôi, mặc dù nhiệt độ tay kia lạnh buốt, lại làm cho lòng tôi bốc lên từng bong bóng phấn hồng.
Thình lình, một giọng nữ vênh váo tự đắc vang lên bên cạnh tôi: "...
Cô lại có bản lĩnh xử lý quỷ sai phụ trách hình phạt sao?"
Tôi quay đầu nhìn lại, Thẩm Thanh Hà mặc đầm ngắn, bên ngoài khoác một cái áo choàng, trông vô cùng quý phái.
"Sao cô biết đó là quý sai phụ trách hình phạt?"
Tôi hỏi lại.
Thẩm Thanh Hà cười lạnh một tiếng: "Xem trang trí bên trong liên biết, cũng chỉ có loại gà mờ như cô mới không nhìn ra, chỉ bằng cô mà có thể xử lý quỷ sai đã chạy trốn từ Địa phủ hai trăm năm? Tôi xem cô thả chạy nó, hiện tại thối phông lừa gạt tiên chứ gì!"
"..
Cô thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như vậy ổi."
Ta nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn phản ứng cô.
Cô còn muốn tiếp tục nói, đột nhiên Giang Lãnh đứng bên cạnh tôi mở miệng gọi một câu: Thanh Hà Thẩm Thanh Hà chấn động cả người, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mừng như điên, Cô nhìn bốn phía một lần, bên trong giọng nói khó nén hưng phấn: "Đế quân đại nhân, ngài ở đâu?"
Toàn thân tôi chấn động —— Thẩm Thanh Hà gọi anh là "Đế quân đại nhân"
?! Cô biết thân phận của Giang Lãnh? Cô không nhìn thấy Giang Lãnh, nhưng quen thuộc với âm thanh của anh như vậy? Mà Giang Lãnh lại gọi cô là "Thanh Hà"! Đây là xưng hô cỡ nào thân mật? "Chuyện Pháp trận Phong Tà thế nào rồi?"
Âm thanh của Giang Lãnh không chút rung động, vẫn trong trẻo, lạnh lùng mà đạm bạc như thể.
Thẩm Thanh Hà kích động đến mức nói không ổn định: "Đế Quân đại nhân, mùng chín tháng chín là sinh nhật của ngài, ở Đạo Quan Thanh Ngọc có hoạt động cúng tế quy mô lớn, người của rất nhiều thế gia đều sẽ tới.
Tôi đã hẹn gia chủ của bọn họ hội đàm, môi nhà nhất thiết phải phái người đến, dốc hết toàn lực duy trì pháp trận đến lúc đó!"
"..
Ừ, cô lui ra đi"
Trong mắt Giang Lãnh lộ vẻ phức tạp mà lạnh lẽo như băng.
Mặc dù Thẩm Thanh Hà nhìn không thấy anh, lại cười rất kích động, đầy mặt hạnh phúc, cô cung kính lui về phía sau mấy bước, quay người rời đi —— trước khi rời đi, còn cho tôi một ánh mắt khinh miệt.
Tôi rất không vui, thái độ thù địch của cô đối với tôi hết sức rõ ràng, sự mến mộ đối với Giang Lãnh lại càng rõ ràng, mà Giang Lãnh từ chối cho ý kiến với việc này, căn bản không có ÿ định giải thích với tôi.
Anh còn cầm tay tôi, nhưng tôi không thoải mái trong lòng, nhẹ nhàng thu tay vê.
Anh hai tôi nói, quan tài màu đen kia là thứ tốt.
Anh ấy trực tiếp yêu cầu với Hầu Văn Khải muốn quan tài kia, Hầu Văn Khải ước gì có người xử lý đồ vật xúi quẩy này: Thế là anh hai tôi gọi điện thoại cho tay sai âm phủ Đại Bình, để anh ta lái xe hàng nhỏ tới.
Đã rất khuya, tình trạng cơ thể hiện tại của tôi không chịu được thức đêm, tôi đứng ở đó mà hung hăng dụi mắt.
Anh hai ta đưa chìa khóa xe cho tôi, để tôi lên ghế sau xe ngủ một lát, anh ấy chờ Đại Bình tới liên đưa tôi về nhà.
Lúc tôi lên xe, Giang Lãnh theo sau, anh không nói lời gì ôm lấy tôi.
Giờ đang bên ngoài! Mà tâm tình của tôi bây giờ vô cùng khó chịu, cũng buồn ngủ đến không mở nổi mắt ra, anh lại còn muốn—— "Anh...
đủ rồi!"
Tôi không nhịn được khẽ nói nặng một câu.
Anh nhấc mắt, đôi mắt màu vàng sẫm lãnh lẽo như băng mang theo vẻ yêu dị, dường như đang cảnh cáo tôi, không nên đắc ý đến quên mình.
Đúng, anh đã từng nói, tôi là người vợ kết âm hôn cùng anh, đời này đã định trước chỉ có thể ở bên anh cho đến chết.
Chức trách của người vợ, chính là làm cho anh vui vẻ, làm cho anh hài lòng.
Cho nên, từ chối và phản kháng là sự khiêu khích đối với quyền uy của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.