Chương 9: 8.1 : Hồ Đá Pha Lê
Nana Kun
17/01/2017
Từ trên không trung, bầu trời bỗng nổi trận cuồng phong dữ dội mang theo những cơn gió gầm rú, ẩn sâu bên trong trận cuồng phong mới trỗi dậy ấy là một cơn thịnh nộ dường như sắp bộc phát. Và Reiden bước ra từ trong trận gió đó, tận mắt chứng kiến cảnh Uee ôm anh trai mình khóc nức nở. Cõi lòng Reiden chợt nhói lên một nỗi đau day dứt. Không một lời giải thích Reiden cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Reiden cảm thấy cay cay nơi sóng mũi, khoé mi ươn ướt.
- Yuki.... - Reiden xót xa nhìn anh trai mình nhưng rồi khuôn mặt anh chợt bừng sáng, một ý nghĩ loé lên khi Reiden chạm tay vào tim Yuki - Vẫn còn một nhịp tim yếu ớt, vẫn còn cơ hội cứu sống anh ấy.
- Thiệt sao ??? - chính lời nói của Reiden đã thắp lên một tia hy vọng le lói trong trái tim Uee.
- Ừ, mau. Chúng ta về lại lâu đài.
Reiden bế Yuki trên tay. Uee cũng níu cánh tay Reiden để cùng Teleport về lâu đài. Nhưng tạo hoá thích trêu ngươi con người, người tốt thì đoản mệnh. Reiden vừa đặt Yuki lên giường thì cũng là lúc Yuki trút hơi thở cuối cùng. Reiden không thể chấp nhận được sự thật đau lòng này, anh liên tục đấm vào tường khiến nó dần sụp đổ, đến độ tay rướm cả máu. Reiden tự trách mình sao lại tới trễ, trách mình quá bất lực không đủ khả năng cứu anh trai.
- Tại sao chứ ? Tại sao lại như vậy ? Grrr...Yuki.... - những giọt nước mắt lăn dài trên má Reiden mặc dù anh đã hứa với Yuki rằng là con trai nhà Wilson thì không bao giờ được khóc.
- Yuki...Anh tỉnh lại đi....tỉnh lại đi mà..Huhu.... - Uee khóc nức nở, cố lay lay người Yuki tỉnh lại nhưng vô vọng.
- Uee.... - một giọng nói chợt vang lên trong đầu Uee mà chỉ cô mới nghe thấy.
- Là ai ??? Ai đó ??? - Uee quay qua quay lại cố tìm xem giọng nói bí ẩn ấy phát ra từ đâu.
- Uee...năng lực tiềm ẩn...hãy đánh thức năng lực tiềm ẩn của con...
- Năng lực tiềm ẩn ? Người nói gì con không hiểu ? Năng lực gì ? - Uee lớ ngớ trước những lời nói kì lạ chẳng đầu chẳng đuôi.
- Bài hát đến từ đại dương...dùng năng lực cùng giọng hát của con....cứu Yuki.... - giọng nói văng vẳng bên tai, thấp thoáng trong đầu Uee nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất.
- Năng lực tiềm ẩn ? Bài hát đến từ đại dương ? Giọng hát của mình ? Là ý gì đây ta ?
Sau một lúc suy tư, Uee dường như đã chiêm nghiệm ra huyền cơ ẩn sâu lời nói úp mở mập mờ ấy. Uee lấy lại bình tĩnh, hít thật sâu, mở rộng tâm trí, mở rộng trái tim, để cả tâm hồn lẫn trái tim hoà cùng nhịp đập. Uee cất lên giọng hát ngọt ngào xuất phát từ tận đáy tim.
❇ Sóng vỗ ngàn năm vẫn xô bờ
Toả sáng lung linh giữa đại dương
Mang tiếng hát của biển khơi hoà vào hơi thở của cuộc sống
Ước chi anh có thể bên em ngay lúc này
Bằng giai điệu du dương của biển khơi
Bằng giọng hát thiên sứ
Hãy mang anh về bên em...
Chợt cả cơ thể Uee phát ra một thứ ánh sáng màu hồng huyền bí, đẹp đến lạ kì. Mái tóc bạch kim Uee tung bay theo từng giai điệu trong bài hát của Uee. Dưới chân Uee và chỗ Yuki nằm bỗng xuất hiện một vòng tròn xanh lam với kí hiệu Mặt Trăng lưỡi liềm ôm trọn ngôi sao với đôi cánh thiên sứ. Uee dường như hiểu được mình đang làm gì. Cô chủ động đặt bàn tay mình lên trái tim Yuki. Uee làm gì vậy nè ?
...Về bên em, trở về bên em
Với phép màu trong từng giai điệu biển cả
Không thế lực nào có thể cướp mất anh
Mang lại hơi thở, mang lại nhịp đập con tim
Oh, hãy mang anh về bên em...về bên em...
Mang lại sự sống, thắp sáng lên tia hy vọng
Oh, hãy quay về bên em...về bên em...❇
Thình thịch...thình thịch......thình thịch thình thịch.... Rốt cuộc trái tim Yuki đã đập trở lại. Yuki sống lại thật rồi. Reiden hoàn toàn bất ngờ, đứng trơ ra trước những gì Uee làm và thầm cảm ơn cô đã cứu sống anh trai mình. Thấy tim Yuki đập trở lại, Uee mừng lắm.
- Yuki... - Uee lay người anh.
- U...Uee... - Yuki từ từ tỉnh lại, mở to đôi mắt ra - Tôi...tôi còn sống ? Có phải tôi đang nằm mơ ?
- Không. Là sự thật - Uee thấy Yuki tỉnh lại, còn nói và cử động được thì hạnh phúc đến phát khóc.
- Anh hai à. Anh không mơ đâu. Chính Uee đã kéo anh về từ cõi chết đó - Reiden nói.
- Uee...cảm ơn em đã...cứu tôi một mạng.
- Hì - Uee mỉm cười - Chuyện nhỏ mà.
Bất chợt Uee cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, tâm trí đảo lộn, nhìn lên trần nhà thì quay mồng mồng, nhìn Yuki thì thấy đến 3 Yuki. Uee chịu không nổi nữa, có lẽ vì kiệt sức nên Uee ngất xỉu, gục ngã vào người Yuki.
- Uee, em/cô bị làm sao vậy ? - hai anh em cùng đồng thanh.
- Em bế Uee lên giường đi. Anh thấy mình khoẻ rồi - Yuki dường như hiểu ra biết bao nhiêu cơ sự khi tình cờ đọc được suy nghĩ của em trai nên cũng thuận theo ý.
- Anh bế cô ấy lên giường giúp em. Em đi lấy khăn và thau nước - thấy thái độ và hành động của Uee dành cho anh trai mình cũng như ánh mắt trìu mến của Yuki dành cho Uee thì lẽ nào mà Reiden không nhận ra được tình cảm của họ dành cho đối phương sâu sắc đến cỡ nào.
An nguy của Uee là trên hết, Yuki không nghĩ ngợi nhiều, vội bế Uee đặt lên giường. Anh nhìn Uee mà vẻ mặt lộ rõ đau đớn như khi thấy Uee phải chịu đau vì mình.
- Uee...em có biết là em ngốc lắm không... - Yuki cầm lấy đôi bàn tay Uee thì thầm - Tại sao lại vì một vampire vô dụng như tôi mà hy sinh cả tính mạng của mình chứ ? Thật ra...địa vị của tôi...trong...lòng em như thế nào ?
Lời nguyền tình yêu đau đớn bỗng phát huy tác dụng khiến Yuki phải quằn quại đối diện với cơn đau. Tay phải ôm chặt trái tim mình, Yuki vẫn không ngừng nghĩ về Uee.
- Ahh...nỗi đau đớn này...ahh...sao...bằng nỗi đau...mà em phải chịu chứ...Uee...
Reiden vừa vào đến nơi, nhìn thấy anh trai mình tay ôm chặt lồng ngực Reiden đã hiểu rõ mọi chuyện "Yuki yêu cô ấy thật rồi". Reiden cười nhạt, cười chúc mừng hạnh phúc anh trai mình hay cười cho sự hèn nhát trong tình yêu của chính mình. Reiden đã thích Uee ngay từ lúc nhìn thấy Uee cất tiếng hát. Lúc ấy, mái tóc bạch kim của Uee nhè nhẹ bay trong gió, thoang thoảng mùi hoa oải hương. Đôi mắt tím tử tinh trông thật đẹp và cuốn hút khi mỗi lần Reiden nhìn vào đôi mắt ấy. Nụ cười của Uee mang lại ánh sáng chiếu rọi vào cuộc đời tăm tối, lạnh lẽo của Reiden, giúp anh định nghĩa được tình cảm là gì, cái thứ tình cảm những tưởng đã hoá đá trong mấy nghìn năm nay. Còn chính giọng hát thiên sứ của Uee đã thức tỉnh trái tim đã ngủ yên của Reiden, khiến nó lỗi một nhịp mỗi lần nhìn hay nghĩ về hình bóng Uee....
- Yuki. Anh không sao chứ ?
- Không. Không. Anh không sao. Chỉ hơi nhói ở tim một tí - Yuki nghiêng mặt tránh không để Reiden nhìn thấy vẻ mặt xanh xao đang toát mồ hôi vì đau đớn của mình.
- Có phải....
- Không. Làm gì có chuyện đó. Anh...anh ra ngoài. Phiền em chăm sóc Uee - Yuki đánh trống lảng tìm cớ bỏ ra ngoài nếu không thì chắc chắn sẽ bị Reiden đoán ra (thì đã biết rồi còn gì, rõ là có tật giật mình).
Thấy thái độ ấp úng, lảng tránh của Yuki, Reiden càng thêm phần khẳng định. Reiden nhẹ nhàng xả khăn lau trán, lau mặt cho Uee. Nhìn ngắm gương mặt Uee thật lâu càng làm Reiden thêm bối rối. Chợt Uee cựa quậy, mặt nhăn nhó, đau đớn.
- Yuki...Yuki...anh đừng chết... - Uee nói sảng.
- Uee...cả trong mơ người cô gọi tên vẫn là Yuki. Xem ra trong lòng cô, tôi chỉ là con số 0 - khuôn mặt Reiden rõ buồn.
Buổi sáng ngày hôm sau....
"Bụp", "cạch", "rẹt".... Với những âm thanh quen thuộc này thì chắc chắn rằng Uee nhà ta đã khỏi bệnh nên xuống bếp trổ tài múa dao múa xẻng làm bữa sáng thật ngon. Nào là cơm gà ngũ sắc, cánh gà chiên bơ, canh rong biển, có cả món salad trứng mà Reiden thích nhất nữa. Mọi thứ dọn lên bàn vừa xong cũng vừa đúng lúc hai anh em nhà Wilson vừa bước xuống.Yuki trông thật bảnh bao với áo sơ mi trắng trong bộ vest đen. Có lẽ anh chàng muốn ghi điểm trong mắt Uee mà thay đổi từ phong cách play boy lạnh lùng sang quý ông lịch thiệp. Reiden thì áo sơ mi trắng khoác áo cánh dơi đen bên ngoài cũng điển trai không kém nhưng trên nét mặt Reiden hiện lên quầng thâm ở hai hốc mắt có lẽ là do cả đêm không ngủ, gương mặt tuy đẹp trai nhưng hốc hác. Uee nhà ta cũng không phải dạng vừa, Uee mặc một chiếc đầm chữ A tôn dáng màu xanh mint, mang đôi búp bê màu đen cùng tóc búi cao lệch về bên phải che đi phần đuôi tóc đã chuyển màu vàng chanh, cài chiếc vương miện đội lệch. Quái, tại sao đuôi tóc vốn dĩ màu bạch kim của Uee lại chuyển sang màu vàng chanh ???
Flashback~
2 tiếng trước, tại phòng ngủ của Uee, Uee lim dim tỉnh giấc và như thường lệ sau màn vươn vai là màn chải tóc của Uee. Nhưng khi trông thấy mình trong gương Uee đã suýt phát khóc vì...
- Trời !!! Tại sao lại như vậy ? Đuôi tóc mình...sao...sao lại màu vàng chanh ?
Uee hốt hoảng, hớt hãi chạy đi tìm kéo quyết tâm cắt bỏ đi phần tóc hư, dị hình, ngoại lai kia nhưng điều kì lạ là mỗi lần Uee cắt bỏ đi là nó tự phục hồi lại như đúng hình dạng ban đầu. Uee sau nhiều lần cắt đã cảm thấy nản. Thôi thì chuyện đến đâu hay đến đó. Dù đúng dù sai thì hôm nay sẽ là một ngày khác.
End flashback~
- Reiden, mời anh dùng bữa sáng - Uee ngập ngừng nhìn Yuki, không dám ngỏ lời mời.
- Ủa ? Sao em không mời tôi ? - mặc dù đã đọc được suy nghĩ của Uee nhưng Yuki vẫn quyết tâm gây khó dễ cho Uee - Không hoan nghênh tôi à ?
- Không...em...em sợ anh không muốn nhìn thấy mặt em như bữa sáng hôm trước nên...
- Hôm bữa là hôm bữa. Hôm nay là hôm nay. Sao lại giống được ? - Yuki nghĩ thầm "Yêu em không hết, sao ghét em được, đồ ngốc".
- Vậy là anh....
- Hôm nay là một ngày khác - Yuki nở một nụ cười ấm áp khiến Uee cảm thấy bối rối.
Reiden cảm thấy dường như mình là người thừa nên cứ cắm cúi ăn qua loa.
- Reiden, ăn salad trứng nhé - thấy Reiden ăn ngon miệng như thế Uee cảm thấy vui lắm.
- Ừm, tôi cảm ơn - Reiden không nhìn mặt Uee mà lạnh lùng nói.
- Uee, em ăn cánh gà đi - Yuki gắp cho Uee thức ăn, cử chỉ vô cùng thân mật.
- Anh ăn đi. Là món anh thích ăn mà - Uee mỉm cười e thẹn.
Reiden sực nhớ ra một điều gì quan trọng nên buông đũa.
- Anh hai. Uee. Em có chuyện muốn nói.
- Chuyện gì vậy em trai ?
- Chuyện.....về Uee.
- Về tôi/Về em ấy ??? - Yuki và Uee cùng đồng thanh.
- Phải. Về cô. Về thân phận thật sự của cô và năng lực Hồi sinh đã cứu sống anh Yuki.
- Sự thật ??? Năng lực Hồi sinh ??? Sao tôi nghe khó mà hiểu được ??? - mặt Uee ngu hết sức.
- Em tiếp đi Reiden.
- Tôi tính như thế này mọi người xem coi có ổn không. Sau nhiều ngày điều tra thì truyền thuyết kể rằng ở sâu trong hang động bên dưới Crystal Lake (tạm gọi là Hồ Đá Pha Lê) có một nhà thông thái, nữ tiên trí Aurora có thể nhìn thấy được quá khứ và tương lai, kiến thức uyên bác, phép thuật cao thâm. Có lẽ Uee sẽ tìm được câu trả lời ở nơi đó.
- Nghe có vẻ đáng để thử - Uee mỉm cười.
- Nhưng mà tôi nghe nói muốn đến được hang động phải vượt qua Mê Cung Tử Thần, Dòng Sông Chảy Ngược Không Lối Thoát và hàng loạt các mối nguy hiểm khác nữa. Làm sao mà Uee thuận lợi đến được nơi đó chứ ? - Yuki lo ngại.
- Em có thể Teleport - Reiden sốt sắng.
- Khuyết điểm năng lực Teleport của em là phải nhìn thấy trước đích đến bằng không sẽ rất nguy hiểm. Không thể để Uee mạo hiểm - Yuki phân tích tình hình một cách cặn kẽ.
- Hai anh có còn coi Uee này tồn tại không ??? - đến lúc này Uee mới lên tiếng.
- Uee, em đừng giận. Hai đứa tôi chỉ đang tìm cách giữ an toàn cho em - Yuki thấy nàng bốc hoả là phải tìm cách hạ hoả liền.
- Em không sợ. Em chấp nhận đối mặt với nguy hiểm.
- Yuki.... - Reiden xót xa nhìn anh trai mình nhưng rồi khuôn mặt anh chợt bừng sáng, một ý nghĩ loé lên khi Reiden chạm tay vào tim Yuki - Vẫn còn một nhịp tim yếu ớt, vẫn còn cơ hội cứu sống anh ấy.
- Thiệt sao ??? - chính lời nói của Reiden đã thắp lên một tia hy vọng le lói trong trái tim Uee.
- Ừ, mau. Chúng ta về lại lâu đài.
Reiden bế Yuki trên tay. Uee cũng níu cánh tay Reiden để cùng Teleport về lâu đài. Nhưng tạo hoá thích trêu ngươi con người, người tốt thì đoản mệnh. Reiden vừa đặt Yuki lên giường thì cũng là lúc Yuki trút hơi thở cuối cùng. Reiden không thể chấp nhận được sự thật đau lòng này, anh liên tục đấm vào tường khiến nó dần sụp đổ, đến độ tay rướm cả máu. Reiden tự trách mình sao lại tới trễ, trách mình quá bất lực không đủ khả năng cứu anh trai.
- Tại sao chứ ? Tại sao lại như vậy ? Grrr...Yuki.... - những giọt nước mắt lăn dài trên má Reiden mặc dù anh đã hứa với Yuki rằng là con trai nhà Wilson thì không bao giờ được khóc.
- Yuki...Anh tỉnh lại đi....tỉnh lại đi mà..Huhu.... - Uee khóc nức nở, cố lay lay người Yuki tỉnh lại nhưng vô vọng.
- Uee.... - một giọng nói chợt vang lên trong đầu Uee mà chỉ cô mới nghe thấy.
- Là ai ??? Ai đó ??? - Uee quay qua quay lại cố tìm xem giọng nói bí ẩn ấy phát ra từ đâu.
- Uee...năng lực tiềm ẩn...hãy đánh thức năng lực tiềm ẩn của con...
- Năng lực tiềm ẩn ? Người nói gì con không hiểu ? Năng lực gì ? - Uee lớ ngớ trước những lời nói kì lạ chẳng đầu chẳng đuôi.
- Bài hát đến từ đại dương...dùng năng lực cùng giọng hát của con....cứu Yuki.... - giọng nói văng vẳng bên tai, thấp thoáng trong đầu Uee nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất.
- Năng lực tiềm ẩn ? Bài hát đến từ đại dương ? Giọng hát của mình ? Là ý gì đây ta ?
Sau một lúc suy tư, Uee dường như đã chiêm nghiệm ra huyền cơ ẩn sâu lời nói úp mở mập mờ ấy. Uee lấy lại bình tĩnh, hít thật sâu, mở rộng tâm trí, mở rộng trái tim, để cả tâm hồn lẫn trái tim hoà cùng nhịp đập. Uee cất lên giọng hát ngọt ngào xuất phát từ tận đáy tim.
❇ Sóng vỗ ngàn năm vẫn xô bờ
Toả sáng lung linh giữa đại dương
Mang tiếng hát của biển khơi hoà vào hơi thở của cuộc sống
Ước chi anh có thể bên em ngay lúc này
Bằng giai điệu du dương của biển khơi
Bằng giọng hát thiên sứ
Hãy mang anh về bên em...
Chợt cả cơ thể Uee phát ra một thứ ánh sáng màu hồng huyền bí, đẹp đến lạ kì. Mái tóc bạch kim Uee tung bay theo từng giai điệu trong bài hát của Uee. Dưới chân Uee và chỗ Yuki nằm bỗng xuất hiện một vòng tròn xanh lam với kí hiệu Mặt Trăng lưỡi liềm ôm trọn ngôi sao với đôi cánh thiên sứ. Uee dường như hiểu được mình đang làm gì. Cô chủ động đặt bàn tay mình lên trái tim Yuki. Uee làm gì vậy nè ?
...Về bên em, trở về bên em
Với phép màu trong từng giai điệu biển cả
Không thế lực nào có thể cướp mất anh
Mang lại hơi thở, mang lại nhịp đập con tim
Oh, hãy mang anh về bên em...về bên em...
Mang lại sự sống, thắp sáng lên tia hy vọng
Oh, hãy quay về bên em...về bên em...❇
Thình thịch...thình thịch......thình thịch thình thịch.... Rốt cuộc trái tim Yuki đã đập trở lại. Yuki sống lại thật rồi. Reiden hoàn toàn bất ngờ, đứng trơ ra trước những gì Uee làm và thầm cảm ơn cô đã cứu sống anh trai mình. Thấy tim Yuki đập trở lại, Uee mừng lắm.
- Yuki... - Uee lay người anh.
- U...Uee... - Yuki từ từ tỉnh lại, mở to đôi mắt ra - Tôi...tôi còn sống ? Có phải tôi đang nằm mơ ?
- Không. Là sự thật - Uee thấy Yuki tỉnh lại, còn nói và cử động được thì hạnh phúc đến phát khóc.
- Anh hai à. Anh không mơ đâu. Chính Uee đã kéo anh về từ cõi chết đó - Reiden nói.
- Uee...cảm ơn em đã...cứu tôi một mạng.
- Hì - Uee mỉm cười - Chuyện nhỏ mà.
Bất chợt Uee cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, tâm trí đảo lộn, nhìn lên trần nhà thì quay mồng mồng, nhìn Yuki thì thấy đến 3 Yuki. Uee chịu không nổi nữa, có lẽ vì kiệt sức nên Uee ngất xỉu, gục ngã vào người Yuki.
- Uee, em/cô bị làm sao vậy ? - hai anh em cùng đồng thanh.
- Em bế Uee lên giường đi. Anh thấy mình khoẻ rồi - Yuki dường như hiểu ra biết bao nhiêu cơ sự khi tình cờ đọc được suy nghĩ của em trai nên cũng thuận theo ý.
- Anh bế cô ấy lên giường giúp em. Em đi lấy khăn và thau nước - thấy thái độ và hành động của Uee dành cho anh trai mình cũng như ánh mắt trìu mến của Yuki dành cho Uee thì lẽ nào mà Reiden không nhận ra được tình cảm của họ dành cho đối phương sâu sắc đến cỡ nào.
An nguy của Uee là trên hết, Yuki không nghĩ ngợi nhiều, vội bế Uee đặt lên giường. Anh nhìn Uee mà vẻ mặt lộ rõ đau đớn như khi thấy Uee phải chịu đau vì mình.
- Uee...em có biết là em ngốc lắm không... - Yuki cầm lấy đôi bàn tay Uee thì thầm - Tại sao lại vì một vampire vô dụng như tôi mà hy sinh cả tính mạng của mình chứ ? Thật ra...địa vị của tôi...trong...lòng em như thế nào ?
Lời nguyền tình yêu đau đớn bỗng phát huy tác dụng khiến Yuki phải quằn quại đối diện với cơn đau. Tay phải ôm chặt trái tim mình, Yuki vẫn không ngừng nghĩ về Uee.
- Ahh...nỗi đau đớn này...ahh...sao...bằng nỗi đau...mà em phải chịu chứ...Uee...
Reiden vừa vào đến nơi, nhìn thấy anh trai mình tay ôm chặt lồng ngực Reiden đã hiểu rõ mọi chuyện "Yuki yêu cô ấy thật rồi". Reiden cười nhạt, cười chúc mừng hạnh phúc anh trai mình hay cười cho sự hèn nhát trong tình yêu của chính mình. Reiden đã thích Uee ngay từ lúc nhìn thấy Uee cất tiếng hát. Lúc ấy, mái tóc bạch kim của Uee nhè nhẹ bay trong gió, thoang thoảng mùi hoa oải hương. Đôi mắt tím tử tinh trông thật đẹp và cuốn hút khi mỗi lần Reiden nhìn vào đôi mắt ấy. Nụ cười của Uee mang lại ánh sáng chiếu rọi vào cuộc đời tăm tối, lạnh lẽo của Reiden, giúp anh định nghĩa được tình cảm là gì, cái thứ tình cảm những tưởng đã hoá đá trong mấy nghìn năm nay. Còn chính giọng hát thiên sứ của Uee đã thức tỉnh trái tim đã ngủ yên của Reiden, khiến nó lỗi một nhịp mỗi lần nhìn hay nghĩ về hình bóng Uee....
- Yuki. Anh không sao chứ ?
- Không. Không. Anh không sao. Chỉ hơi nhói ở tim một tí - Yuki nghiêng mặt tránh không để Reiden nhìn thấy vẻ mặt xanh xao đang toát mồ hôi vì đau đớn của mình.
- Có phải....
- Không. Làm gì có chuyện đó. Anh...anh ra ngoài. Phiền em chăm sóc Uee - Yuki đánh trống lảng tìm cớ bỏ ra ngoài nếu không thì chắc chắn sẽ bị Reiden đoán ra (thì đã biết rồi còn gì, rõ là có tật giật mình).
Thấy thái độ ấp úng, lảng tránh của Yuki, Reiden càng thêm phần khẳng định. Reiden nhẹ nhàng xả khăn lau trán, lau mặt cho Uee. Nhìn ngắm gương mặt Uee thật lâu càng làm Reiden thêm bối rối. Chợt Uee cựa quậy, mặt nhăn nhó, đau đớn.
- Yuki...Yuki...anh đừng chết... - Uee nói sảng.
- Uee...cả trong mơ người cô gọi tên vẫn là Yuki. Xem ra trong lòng cô, tôi chỉ là con số 0 - khuôn mặt Reiden rõ buồn.
Buổi sáng ngày hôm sau....
"Bụp", "cạch", "rẹt".... Với những âm thanh quen thuộc này thì chắc chắn rằng Uee nhà ta đã khỏi bệnh nên xuống bếp trổ tài múa dao múa xẻng làm bữa sáng thật ngon. Nào là cơm gà ngũ sắc, cánh gà chiên bơ, canh rong biển, có cả món salad trứng mà Reiden thích nhất nữa. Mọi thứ dọn lên bàn vừa xong cũng vừa đúng lúc hai anh em nhà Wilson vừa bước xuống.Yuki trông thật bảnh bao với áo sơ mi trắng trong bộ vest đen. Có lẽ anh chàng muốn ghi điểm trong mắt Uee mà thay đổi từ phong cách play boy lạnh lùng sang quý ông lịch thiệp. Reiden thì áo sơ mi trắng khoác áo cánh dơi đen bên ngoài cũng điển trai không kém nhưng trên nét mặt Reiden hiện lên quầng thâm ở hai hốc mắt có lẽ là do cả đêm không ngủ, gương mặt tuy đẹp trai nhưng hốc hác. Uee nhà ta cũng không phải dạng vừa, Uee mặc một chiếc đầm chữ A tôn dáng màu xanh mint, mang đôi búp bê màu đen cùng tóc búi cao lệch về bên phải che đi phần đuôi tóc đã chuyển màu vàng chanh, cài chiếc vương miện đội lệch. Quái, tại sao đuôi tóc vốn dĩ màu bạch kim của Uee lại chuyển sang màu vàng chanh ???
Flashback~
2 tiếng trước, tại phòng ngủ của Uee, Uee lim dim tỉnh giấc và như thường lệ sau màn vươn vai là màn chải tóc của Uee. Nhưng khi trông thấy mình trong gương Uee đã suýt phát khóc vì...
- Trời !!! Tại sao lại như vậy ? Đuôi tóc mình...sao...sao lại màu vàng chanh ?
Uee hốt hoảng, hớt hãi chạy đi tìm kéo quyết tâm cắt bỏ đi phần tóc hư, dị hình, ngoại lai kia nhưng điều kì lạ là mỗi lần Uee cắt bỏ đi là nó tự phục hồi lại như đúng hình dạng ban đầu. Uee sau nhiều lần cắt đã cảm thấy nản. Thôi thì chuyện đến đâu hay đến đó. Dù đúng dù sai thì hôm nay sẽ là một ngày khác.
End flashback~
- Reiden, mời anh dùng bữa sáng - Uee ngập ngừng nhìn Yuki, không dám ngỏ lời mời.
- Ủa ? Sao em không mời tôi ? - mặc dù đã đọc được suy nghĩ của Uee nhưng Yuki vẫn quyết tâm gây khó dễ cho Uee - Không hoan nghênh tôi à ?
- Không...em...em sợ anh không muốn nhìn thấy mặt em như bữa sáng hôm trước nên...
- Hôm bữa là hôm bữa. Hôm nay là hôm nay. Sao lại giống được ? - Yuki nghĩ thầm "Yêu em không hết, sao ghét em được, đồ ngốc".
- Vậy là anh....
- Hôm nay là một ngày khác - Yuki nở một nụ cười ấm áp khiến Uee cảm thấy bối rối.
Reiden cảm thấy dường như mình là người thừa nên cứ cắm cúi ăn qua loa.
- Reiden, ăn salad trứng nhé - thấy Reiden ăn ngon miệng như thế Uee cảm thấy vui lắm.
- Ừm, tôi cảm ơn - Reiden không nhìn mặt Uee mà lạnh lùng nói.
- Uee, em ăn cánh gà đi - Yuki gắp cho Uee thức ăn, cử chỉ vô cùng thân mật.
- Anh ăn đi. Là món anh thích ăn mà - Uee mỉm cười e thẹn.
Reiden sực nhớ ra một điều gì quan trọng nên buông đũa.
- Anh hai. Uee. Em có chuyện muốn nói.
- Chuyện gì vậy em trai ?
- Chuyện.....về Uee.
- Về tôi/Về em ấy ??? - Yuki và Uee cùng đồng thanh.
- Phải. Về cô. Về thân phận thật sự của cô và năng lực Hồi sinh đã cứu sống anh Yuki.
- Sự thật ??? Năng lực Hồi sinh ??? Sao tôi nghe khó mà hiểu được ??? - mặt Uee ngu hết sức.
- Em tiếp đi Reiden.
- Tôi tính như thế này mọi người xem coi có ổn không. Sau nhiều ngày điều tra thì truyền thuyết kể rằng ở sâu trong hang động bên dưới Crystal Lake (tạm gọi là Hồ Đá Pha Lê) có một nhà thông thái, nữ tiên trí Aurora có thể nhìn thấy được quá khứ và tương lai, kiến thức uyên bác, phép thuật cao thâm. Có lẽ Uee sẽ tìm được câu trả lời ở nơi đó.
- Nghe có vẻ đáng để thử - Uee mỉm cười.
- Nhưng mà tôi nghe nói muốn đến được hang động phải vượt qua Mê Cung Tử Thần, Dòng Sông Chảy Ngược Không Lối Thoát và hàng loạt các mối nguy hiểm khác nữa. Làm sao mà Uee thuận lợi đến được nơi đó chứ ? - Yuki lo ngại.
- Em có thể Teleport - Reiden sốt sắng.
- Khuyết điểm năng lực Teleport của em là phải nhìn thấy trước đích đến bằng không sẽ rất nguy hiểm. Không thể để Uee mạo hiểm - Yuki phân tích tình hình một cách cặn kẽ.
- Hai anh có còn coi Uee này tồn tại không ??? - đến lúc này Uee mới lên tiếng.
- Uee, em đừng giận. Hai đứa tôi chỉ đang tìm cách giữ an toàn cho em - Yuki thấy nàng bốc hoả là phải tìm cách hạ hoả liền.
- Em không sợ. Em chấp nhận đối mặt với nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.