Chương 43: Bên trái hay bên phải
Cat_2k1
06/11/2024
Bạch Vương lúc này không do dự mà đi thẳng đến chỗ Tuyết Mai, Vân Kỳ ở bên cạnh thấy hắn quan tâm lo lắng cho nàng ấy nên cũng ngầm hiểu Tuyết Mai chính là người trong lòng hắn.
Tuyết Mai liếc mắt sang thấy Vân Kỳ ở một bên buồn bã, nàng bối rối hỏi hắn.
Bạch Vương! Nàng ấy là vợ của ngươi đúng không?
Nghe lời này, Bạch Vương hơi sững người tại chỗ. Ban đầu vì hắn thấy vẻ ngoài Vân Kỳ khá tương đồng với Tuyết Mai, nên đã luôn dối lòng rằng Vân Kỳ có thể là kiếp sau của Tuyết Mai, dù sao đợi cũng đã lâu như thế trong lòng hắn vẫn luôn luôn nhung nhớ đến nàng.
- Phải, nàng ấy vừa thành hôn với ta được vài ngày! 1
Tuyết Mai nghe xong thì trong lòng có chút u sầu, nàng nghĩ như vậy cũng tốt,
ít ra bên cạnh hắn cũng có người ở bên cạnh mà quan tâm lo lắng.
Đến tối, Vân Kỳ vẫn là không nhịn được mà nói với Tuyết Mai.
- Tuyết Mai! Cô có thể giúp ta rời khỏi đây không??
Nhìn thấy vẻ mặt Vân Kỳ thành khẩn, Tuyết Mai khó hiểu hỏi lại.
- Tại sao? Chẳng phải hai ngươi đã thành hôn rồi?
Đến đây, Vân Kỳ quỳ xuống dưới chân Tuyết Mai mà cầu xin.
- Lúc đó ta chỉ là bất đắc dĩ nên mới đồng ý thành hôn với hắn, những con quỷ
và những tên thủy thần khác luôn bám lấy ta. Ngay cả chị gái ta và dì cũng biến mất cả rồi, giờ ta một thân một mình không thể thoát khỏi những chuyện ấy......
Nói xong, Vân Kỳ rươm rướm nước mắt oà khóc. Tuyết Mai thấy cô cũng đáng thương nên nhẹ giọng an ủi.
- Chuyện này ta cũng không có cách nào để cứu ngươi được, nhưng mà kì lạ ở chỗ lần trước Tuyết Liên Thảo dùng nghi thức thần bí để hồi sinh ta. Vốn dĩ ta sẽ hồi sinh trở lại vì có ngươi là vật tế, vậy mà hồn ta lại nhập vào thể xác của ngươi???
Vân Kỳ lúc này cũng sực nhớ đến chuyện này, nếu như Tuyết Liên Thảo đã lấy cô làm vật tế thì lẽ ra chỉ có mình Tuyết Mai tỉnh dậy. Đằng này Tuyết Mai đã thực sự tái sinh, còn cô thì lại không mất mát gì. Tuyết Mai cũng không hiểu rõ chuyện này, nàng chỉ biết rằng nàng đã chết nên chuyện nàng ra đi lần nữa cũng không phải chuyện sớm muộn.
- Ta sẽ thương lượng với Bạch Vương về chuyện của ngươi, hiện tại ngươi cứ ở lại đây cho an toàn!
Nói xong, Tuyết Mai đi ra khỏi phòng. Vân Kỳ thấy Tuyết Mai không có ác cảm với mình nên cũng thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ sợ Tuyết Mai hiểu lầm chuyện giữa cô và Bạch Vương. Chỉ cần cô tìm được người thân thì cô sẽ ngay lập tức rời khỏi hắn, càng không muốn dính líu gì đến những chuyện kì quái này.
Ở bên ngoài, Tuyết Mai đi dạo từng phòng để tìm kiếm bóng dáng của Bạch Vương. Khi thấy hắn đang đọc sách trong phòng nên nàng chậm rãi bước vào, hắn ngước mắt lên thấy là Tuyết Mai thì vội điều chỉnh lại tâm trạng rồi nhẹ giọng hỏi.
- Tuyết Mai! Nàng vừa tỉnh lại cơ thể cũng chưa khoẻ hẳn, sao nàng không nghỉ ngơi trong phòng mà lại đến đây?
Thấy hắn đang quan tâm mình, nàng đi đến trước mặt hắn mà mỉm cười nói.
- Ta không sao, chỉ là cảm thấy nên đi dạo cho khuây khỏa hơn!
Kiếp trước, Tuyết Mai đã biết hắn không phải là người, nhưng nàng đã chọn
giấu nhẹm đi mà không nói ra chuyện này. Ngay cả bây giờ cũng vậy, nàng chỉ muốn quên đi những chuyện trong quá khứ chỉ để hưởng thụ sự bình yên ngày qua ngày cùng hắn.
- Tuyết Mai! Chuyện giữa ta và Vân Kỳ, nếu như nàng có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi!
Bạch Vương bình tĩnh hỏi, ánh mắt nghiêm túc mà nhìn nàng, Tuyết Mai suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng nói.
- Chuyện giữa ngươi và nàng ấy, ta có quyền gì mà hỏi? Thành hôn thì cũng đã thành hôn rồi, không lẽ... ngài định từ bỏ nàng ấy sao???
Tuyết Mai liếc mắt sang thấy Vân Kỳ ở một bên buồn bã, nàng bối rối hỏi hắn.
Bạch Vương! Nàng ấy là vợ của ngươi đúng không?
Nghe lời này, Bạch Vương hơi sững người tại chỗ. Ban đầu vì hắn thấy vẻ ngoài Vân Kỳ khá tương đồng với Tuyết Mai, nên đã luôn dối lòng rằng Vân Kỳ có thể là kiếp sau của Tuyết Mai, dù sao đợi cũng đã lâu như thế trong lòng hắn vẫn luôn luôn nhung nhớ đến nàng.
- Phải, nàng ấy vừa thành hôn với ta được vài ngày! 1
Tuyết Mai nghe xong thì trong lòng có chút u sầu, nàng nghĩ như vậy cũng tốt,
ít ra bên cạnh hắn cũng có người ở bên cạnh mà quan tâm lo lắng.
Đến tối, Vân Kỳ vẫn là không nhịn được mà nói với Tuyết Mai.
- Tuyết Mai! Cô có thể giúp ta rời khỏi đây không??
Nhìn thấy vẻ mặt Vân Kỳ thành khẩn, Tuyết Mai khó hiểu hỏi lại.
- Tại sao? Chẳng phải hai ngươi đã thành hôn rồi?
Đến đây, Vân Kỳ quỳ xuống dưới chân Tuyết Mai mà cầu xin.
- Lúc đó ta chỉ là bất đắc dĩ nên mới đồng ý thành hôn với hắn, những con quỷ
và những tên thủy thần khác luôn bám lấy ta. Ngay cả chị gái ta và dì cũng biến mất cả rồi, giờ ta một thân một mình không thể thoát khỏi những chuyện ấy......
Nói xong, Vân Kỳ rươm rướm nước mắt oà khóc. Tuyết Mai thấy cô cũng đáng thương nên nhẹ giọng an ủi.
- Chuyện này ta cũng không có cách nào để cứu ngươi được, nhưng mà kì lạ ở chỗ lần trước Tuyết Liên Thảo dùng nghi thức thần bí để hồi sinh ta. Vốn dĩ ta sẽ hồi sinh trở lại vì có ngươi là vật tế, vậy mà hồn ta lại nhập vào thể xác của ngươi???
Vân Kỳ lúc này cũng sực nhớ đến chuyện này, nếu như Tuyết Liên Thảo đã lấy cô làm vật tế thì lẽ ra chỉ có mình Tuyết Mai tỉnh dậy. Đằng này Tuyết Mai đã thực sự tái sinh, còn cô thì lại không mất mát gì. Tuyết Mai cũng không hiểu rõ chuyện này, nàng chỉ biết rằng nàng đã chết nên chuyện nàng ra đi lần nữa cũng không phải chuyện sớm muộn.
- Ta sẽ thương lượng với Bạch Vương về chuyện của ngươi, hiện tại ngươi cứ ở lại đây cho an toàn!
Nói xong, Tuyết Mai đi ra khỏi phòng. Vân Kỳ thấy Tuyết Mai không có ác cảm với mình nên cũng thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ sợ Tuyết Mai hiểu lầm chuyện giữa cô và Bạch Vương. Chỉ cần cô tìm được người thân thì cô sẽ ngay lập tức rời khỏi hắn, càng không muốn dính líu gì đến những chuyện kì quái này.
Ở bên ngoài, Tuyết Mai đi dạo từng phòng để tìm kiếm bóng dáng của Bạch Vương. Khi thấy hắn đang đọc sách trong phòng nên nàng chậm rãi bước vào, hắn ngước mắt lên thấy là Tuyết Mai thì vội điều chỉnh lại tâm trạng rồi nhẹ giọng hỏi.
- Tuyết Mai! Nàng vừa tỉnh lại cơ thể cũng chưa khoẻ hẳn, sao nàng không nghỉ ngơi trong phòng mà lại đến đây?
Thấy hắn đang quan tâm mình, nàng đi đến trước mặt hắn mà mỉm cười nói.
- Ta không sao, chỉ là cảm thấy nên đi dạo cho khuây khỏa hơn!
Kiếp trước, Tuyết Mai đã biết hắn không phải là người, nhưng nàng đã chọn
giấu nhẹm đi mà không nói ra chuyện này. Ngay cả bây giờ cũng vậy, nàng chỉ muốn quên đi những chuyện trong quá khứ chỉ để hưởng thụ sự bình yên ngày qua ngày cùng hắn.
- Tuyết Mai! Chuyện giữa ta và Vân Kỳ, nếu như nàng có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi!
Bạch Vương bình tĩnh hỏi, ánh mắt nghiêm túc mà nhìn nàng, Tuyết Mai suy nghĩ một lúc rồi nhẹ giọng nói.
- Chuyện giữa ngươi và nàng ấy, ta có quyền gì mà hỏi? Thành hôn thì cũng đã thành hôn rồi, không lẽ... ngài định từ bỏ nàng ấy sao???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.