Chương 87: Lại gặp nhau lần nữa
Cat_2k1
13/12/2024
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, Vân Kỳ hồi hộp sợ hắn phát hiện ra nên không dám thở mạnh. Hắn bất ngờ quay sang tủ nhìn chằm chằm, bởi vì hắn đang tìm kiếm khắp cả căn phòng. Cô nhìn thấy hắn bước qua tủ đồ nên thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên hắn lại xuất hiện mở cửa tủ ra doạ cô giật mình.
Nhìn thấy cô ở trong tủ, khuôn mặt hắn trở nên thích thú hơn, miệng nở nụ cười ghê rợn. Vân Kỳ bị hắn kéo ra khỏi tủ rồi ném xuống sàn nhà, cô đau đớn ngồi dậy liền bị hắn dùng dây thắt lưng trói tay cô lại. Chứng kiến hành động điên cuồng này của hắn doạ cô hoảng sợ la lên kêu cứu, hắn tức giận tát vào mặt cô một cái mạnh, giọng nói hãm doạ.
- Im lặng nào, nếu mày còn cựa quậy thì tao sẽ cho mày đi chầu ông bà ngay lập tức!
Nghe lời này, Vân Kỳ run rẩy không dám phản kháng, hắn nhìn thấy cô ngoan ngoãn như vậy thì cũng hài lòng. Cô nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó để bản thân tự vệ, nhân lúc hắn đang mất cảnh giác, Vân Kỳ cầm lấy chiếc ghế gỗ mà đập vào đầu hắn thật mạnh. Hắn bị cô đánh lén nên rất tức giận, chỗ vừa bị đánh bắt đầu rỉ máu.
Sợ hắn trả thù nên cô tiếp tục dùng ghế đánh vào đầu hắn, lần này hắn đã nhanh tay hơn bắt lấy cái ghế. Cô mặc kệ hắn mà chạy ra khỏi phòng, vội vàng chạy ra ngoài để tìm người cứu. Thấy cô bỏ trốn hắn tức giận đuổi theo sau, vết thương ở đầu khá ê ẩm khiến cho đầu hắn hơi choáng váng.
- Con nhỏ kia, mày mau quay lại cho tao!
Vân Kỳ rời khỏi nhà chạy một mạch ra đường lớn, cô tìm kiếm đồn cảnh sát để báo án. Nhìn thấy bên kia đường có đồn cảnh sát nên cô vội vàng chạy qua, vừa hay lúc này có chiếc xe tải đang chạy gần đến nơi, cô không để ý đến xung quanh mà chỉ để nhìn về đồn cảnh sát.
Chiếc xe càng lúc càng đến gần, tài xế trong xe cũng hoảng hốt vội ấn còi xe cảnh báo, Vân Kỳ đang đứng giữa giường giật mình quay sang nhìn thấy cảnh này thì đơ luôn lại chỗ. Trong lúc nguy cấp, một bóng người xuất hiện kéo cô tránh khỏi đó, Vân Kỳ mất đà nên sa vào lòng đối phương.
Đợi chiếc xe qua đi, giọng nói nhẹ nhàng tựa như lông vũ vang lên.
- Em có sao không???
Nghe giọng nói vừa quen thuộc vừa có chút ấm áp, cô ấm ức mà bật khóc trong lòng đối phương. Sau khi khóc xong, cô chậm rãi nhìn đối phương với đôi mắt ướt đẫm, đối phương cũng đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má cô. Vân Kỳ lúc này mới nhớ ra đổi phương chính là người đã cứu mình ở thang máy trung tâm thương mai.
- Có chuyện gì đã xảy ra với em sao?
Cô nghe xong liền nhìn thấy tên xấu xa kia đứng ở gần đó đang nhìn mình, khuôn mặt cô trở nên hoảng sợ. Chàng trai nhìn thấy tay cô bị trói bằng thắt lưng của đàn ông nên tiếp tục hỏi.
- Là ai đã làm??
Chiếc thắt lưng cuối cùng cũng được tháo ra, cô đưa tay chỉ về phía tên xấu xa kia mà nói.
- Là hắn!
Chàng trai quay người lại nhìn thấy tên kia liền trở nên tức giận, dường như hắn cảm nhận được nên cả người ớn lạnh vội vàng chạy khỏi đó. Vì cô vẫn còn đang sợ hãi nên chàng trai đành an ủi cô trước.
- Tôi sẽ đưa em trở về an toàn!
Nói rồi cả hai bước đi về nhà, vừa đi chàng trai vừa nắm lấy tay cô như trấn an. Vân Kỳ cũng bớt sợ hãi hơn, giọng nói ngập ngừng.
- Chúng ta gặp nhau hai lần rồi mà tôi còn chưa biết tên anh là gì?
- Tên của tôi là Bạch Vương, em có thể gọi tôi là Vương!
Chàng trai không do dự mà nói ra, Vân Kỳ thuận theo mà gọi với giọng nói dịu dàng.
- Vương?
Nghe cô gọi tên mình khiến cho lòng anh trở nên bồi hồi xao xuyến khó tả, mặt nóng bừng lên vì hồi hộp ngượng ngùng.
Nhìn thấy cô ở trong tủ, khuôn mặt hắn trở nên thích thú hơn, miệng nở nụ cười ghê rợn. Vân Kỳ bị hắn kéo ra khỏi tủ rồi ném xuống sàn nhà, cô đau đớn ngồi dậy liền bị hắn dùng dây thắt lưng trói tay cô lại. Chứng kiến hành động điên cuồng này của hắn doạ cô hoảng sợ la lên kêu cứu, hắn tức giận tát vào mặt cô một cái mạnh, giọng nói hãm doạ.
- Im lặng nào, nếu mày còn cựa quậy thì tao sẽ cho mày đi chầu ông bà ngay lập tức!
Nghe lời này, Vân Kỳ run rẩy không dám phản kháng, hắn nhìn thấy cô ngoan ngoãn như vậy thì cũng hài lòng. Cô nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó để bản thân tự vệ, nhân lúc hắn đang mất cảnh giác, Vân Kỳ cầm lấy chiếc ghế gỗ mà đập vào đầu hắn thật mạnh. Hắn bị cô đánh lén nên rất tức giận, chỗ vừa bị đánh bắt đầu rỉ máu.
Sợ hắn trả thù nên cô tiếp tục dùng ghế đánh vào đầu hắn, lần này hắn đã nhanh tay hơn bắt lấy cái ghế. Cô mặc kệ hắn mà chạy ra khỏi phòng, vội vàng chạy ra ngoài để tìm người cứu. Thấy cô bỏ trốn hắn tức giận đuổi theo sau, vết thương ở đầu khá ê ẩm khiến cho đầu hắn hơi choáng váng.
- Con nhỏ kia, mày mau quay lại cho tao!
Vân Kỳ rời khỏi nhà chạy một mạch ra đường lớn, cô tìm kiếm đồn cảnh sát để báo án. Nhìn thấy bên kia đường có đồn cảnh sát nên cô vội vàng chạy qua, vừa hay lúc này có chiếc xe tải đang chạy gần đến nơi, cô không để ý đến xung quanh mà chỉ để nhìn về đồn cảnh sát.
Chiếc xe càng lúc càng đến gần, tài xế trong xe cũng hoảng hốt vội ấn còi xe cảnh báo, Vân Kỳ đang đứng giữa giường giật mình quay sang nhìn thấy cảnh này thì đơ luôn lại chỗ. Trong lúc nguy cấp, một bóng người xuất hiện kéo cô tránh khỏi đó, Vân Kỳ mất đà nên sa vào lòng đối phương.
Đợi chiếc xe qua đi, giọng nói nhẹ nhàng tựa như lông vũ vang lên.
- Em có sao không???
Nghe giọng nói vừa quen thuộc vừa có chút ấm áp, cô ấm ức mà bật khóc trong lòng đối phương. Sau khi khóc xong, cô chậm rãi nhìn đối phương với đôi mắt ướt đẫm, đối phương cũng đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má cô. Vân Kỳ lúc này mới nhớ ra đổi phương chính là người đã cứu mình ở thang máy trung tâm thương mai.
- Có chuyện gì đã xảy ra với em sao?
Cô nghe xong liền nhìn thấy tên xấu xa kia đứng ở gần đó đang nhìn mình, khuôn mặt cô trở nên hoảng sợ. Chàng trai nhìn thấy tay cô bị trói bằng thắt lưng của đàn ông nên tiếp tục hỏi.
- Là ai đã làm??
Chiếc thắt lưng cuối cùng cũng được tháo ra, cô đưa tay chỉ về phía tên xấu xa kia mà nói.
- Là hắn!
Chàng trai quay người lại nhìn thấy tên kia liền trở nên tức giận, dường như hắn cảm nhận được nên cả người ớn lạnh vội vàng chạy khỏi đó. Vì cô vẫn còn đang sợ hãi nên chàng trai đành an ủi cô trước.
- Tôi sẽ đưa em trở về an toàn!
Nói rồi cả hai bước đi về nhà, vừa đi chàng trai vừa nắm lấy tay cô như trấn an. Vân Kỳ cũng bớt sợ hãi hơn, giọng nói ngập ngừng.
- Chúng ta gặp nhau hai lần rồi mà tôi còn chưa biết tên anh là gì?
- Tên của tôi là Bạch Vương, em có thể gọi tôi là Vương!
Chàng trai không do dự mà nói ra, Vân Kỳ thuận theo mà gọi với giọng nói dịu dàng.
- Vương?
Nghe cô gọi tên mình khiến cho lòng anh trở nên bồi hồi xao xuyến khó tả, mặt nóng bừng lên vì hồi hộp ngượng ngùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.