Chương 51: Thiên Khải & Thiên Quế
Cat_2k1
08/11/2024
Trở về căn biệt phủ của Phong Liên, bộ dạng Vân Kỳ như người mất hồn, vẻ mặt bơ phờ ngẩn ngơ. Phong Liên nhìn thấy cô đau buồn như vậy thì hối hận vì đã đưa cô đến đầm lầy kia, hắn nhỏ giọng an ủi.
- Vân Kỳ! Nàng ổn chứ??
Thấy nàng không trả lời lại nên hắn đành đi ra chỗ khác để nàng yên tĩnh một mình, nhớ lại những lời gương thần kia nói, lòng cô trở nên nguội lạnh hơn.
"Mộng Kỳ đã chết, còn dì Mai cũng đã bị những thứ dơ bẩn kia khiến cho bà biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ...."
Đôi mắt cô rưng rưng rơi những giọt nước mắt, trước giờ cô vẫn hy vọng chị mình còn sống. Cô tưởng chừng mọi chuyện còn có chút hy vọng để cứu vẫn, nhưng giờ đây, cô chẳng còn gì nữa. Vân Kỳ đi ra hồ nước cách biệt phủ
Phong Liên không xa, mang theo nỗi đau mà nhảy xuống dưới.
Đến khi Phong Liên chuẩn bị đồ ăn cho cô xong đi ra thì không thấy cô đầu nữa, linh tính mách bảo chẳng lành.
Hắn vội chạy ra ngoài đi tìm kiếm khắp nơi, đến khi nhìn thấy chiếc giày còn sót lại trên bờ cạnh hồ. Hẳn tức giận lầm bẩm.
- Vần Kỳ! Ngươi điên rồi sao??
Phong Liên nhảy xuống hồ nước hóa thành hình dạng một con quái vật to lớn, hắn tìm kiếm hình bóng Vân Kỳ khắp nơi hồi lâu nhưng vẫn không thấy đâu. Trong đầu hắn lúc này thầm nghĩ.
"Quái lạ, sao ta lại không tìm thấy nàng ta??"
Ở nơi khác, Vân Kỳ được ai đó đưa về nhà. Khi cô tỉnh lại thấy xung quanh rất lạ lẫm, đầu cô vẫn còn đau nhức ê ẩm. Cô bước xuống đi xung quanh xem thử rốt cuộc đây là đầu.
Mở cánh cửa gỗ ra, bên ngoài là cảnh tượng thật đẹp, cây cối xanh tươi dưới ánh nắng mặt trời. Hoa nở rộ khắp nơi đủ màu sắc, gần đó có một cây cổ thụ, bên dưới là một cây xích đu sơ sài. Trong lúc cô đang mê mần cảnh đẹp trước mắt, một giọng nói trong trẻo vang lên.
- Ngươi tỉnh rồi à??
Vân Kỳ theo phản xạ tự nhiên quay sang nhìn đối phương, bề ngoài khoảng chừng 8, 9 tuổi. Là một cặp song sinh bé trai rất khôi ngô tuấn tú, cả hai nhìn cô với đôi mắt long lanh. Trên tay một đứa cầm khay đựng chén thuốc, đứa còn lại cầm một dĩa bánh ngọt.
- Hai dua la?
Thấy cô nhầm lẫn với mình nên cả hai quay sang nhìn nhau cười, Vân Kỳ bối rối không hiểu chuyện gì. Một đứa bên trái mặc bộ đồ lam màu xanh dương lên tiếng.
- Ta là Thiên Khải, anh của Thiên Quế!
Đứa còn lại bên phải mặc đồ lam màu trắng. Vân Kỳ cảm thấy bản thần như đang bị châm chọc nền hơi nhíu mày,
Thiên Quế cười tươi lên tiếng giải thích.
- Bọn ta là Thủy Thần, tuổi tác cũng không lớn lắm. Ngươi là người thường, nên gọi bọn ta một tiếng là lão....
Chưa nói hết câu, Thiên Quế bị Thiên Khải thúc tay ra hiệu dừng lại. Thiên Quế nín nhịn cười rồi im lặng, Thiên Khải chậm rãi nói.
- Ngươi vừa tỉnh dậy vẫn chưa khỏẻ hẳn, vào trong uống thuốc nghỉ ngơi đi!
Nói xong, cả hai đi vào trong phòng, Vân Kỳ thấy vậy cũng đi theo sau.
Nhìn chén thuốc trên bàn, Vân Kỳ cảnh giác quay sang nhìn hai đứa, Thiên Quế tò mò hỏi.
- Mà này, sao ngươi lại nhảy xuống hồ tự vẫn vậy??? Có chuyện gì uất ức chăng?
Vân Kỳ nghe xong sắc mặt trở nên u sầu hơn, cô buồn bã nói.
- Người thân của ta.... họ đã mất hết rồi, ta không còn gì để tiếp tục sống nữa.....
Thiên Khải ở một bên thấy vậy cũng không hỏi gì thêm, chỉ nhẹ giọng an ủi.
- Thôi, cái gì cũng có số kiếp, ngươi tự làm tồn hại bản thân như thế không sợ phụ lòng người đã khuất sao?
Lời nói này như nhắc nhở cô phải tiếp tục sống tốt để không phụ lòng người đã mất, Vân Kỳ nhìn Thiên Khải rồi ngập ngừng nói.
- Ta biết rồi!
Thiên Khải và Thiên Quế thấy cô đã suy nghĩ thông suốt nên rời khỏi đó, Vân Kỳ thở phào một hơi rồi cầm lấy chén thuốc trên bàn uống một ngụm. Mùi hương thảo dược dễ chịu, vị hơi đắng nhưng sau khi uống xong lại có vị ngọt đọng lại ở miệng.
Sau khi uống xong được một lúc, cô cảm thấy trong người thật dễ chịu. Chiếc bánh ngọt trên bàn thu hút sự chú ý của cô, khiến cho cô không nhịn được mà lấy một chiếc cẳn một miếng ăn thử.
- Ngon thật!
Cứ thế, Vân Kỳ đã ăn hết 3 chiếc bánh trên dĩa.
Ở bên ngoài, Thiên Khải và Thiên Quế nhìn thấy cô đã uống thuốc và ăn bánh xong thì mới yên tâm rời đi. Vừa đi,
Thiên Quế tò mò hỏi.
- Anh Thiên Khải! Tại sao lúc đó anh lại lựa chọn cứu nàng ta??
Thiên Khải vẫn giữ khuôn mặt bình thản, ánh mắt như đang tính toán điều gì đó. Thiên Quế nhìn thấy Thiên Khải không trả lời nên trong đầu lại trở nên bối rồi hơn.
"Kì lạ, sao anh Thiên Khải lại trông có vẻ như hứng thú với nàng ta? Hay anh ta đang có mưu đồ gì??"
Càng nghĩ, Thiên Quế lại càng không hiểu, theo trí nhớ của hắn. Thiên Khải là người vốn không thích đụng chạm hay tiếp xúc gì với loài người.
- Vân Kỳ! Nàng ổn chứ??
Thấy nàng không trả lời lại nên hắn đành đi ra chỗ khác để nàng yên tĩnh một mình, nhớ lại những lời gương thần kia nói, lòng cô trở nên nguội lạnh hơn.
"Mộng Kỳ đã chết, còn dì Mai cũng đã bị những thứ dơ bẩn kia khiến cho bà biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ...."
Đôi mắt cô rưng rưng rơi những giọt nước mắt, trước giờ cô vẫn hy vọng chị mình còn sống. Cô tưởng chừng mọi chuyện còn có chút hy vọng để cứu vẫn, nhưng giờ đây, cô chẳng còn gì nữa. Vân Kỳ đi ra hồ nước cách biệt phủ
Phong Liên không xa, mang theo nỗi đau mà nhảy xuống dưới.
Đến khi Phong Liên chuẩn bị đồ ăn cho cô xong đi ra thì không thấy cô đầu nữa, linh tính mách bảo chẳng lành.
Hắn vội chạy ra ngoài đi tìm kiếm khắp nơi, đến khi nhìn thấy chiếc giày còn sót lại trên bờ cạnh hồ. Hẳn tức giận lầm bẩm.
- Vần Kỳ! Ngươi điên rồi sao??
Phong Liên nhảy xuống hồ nước hóa thành hình dạng một con quái vật to lớn, hắn tìm kiếm hình bóng Vân Kỳ khắp nơi hồi lâu nhưng vẫn không thấy đâu. Trong đầu hắn lúc này thầm nghĩ.
"Quái lạ, sao ta lại không tìm thấy nàng ta??"
Ở nơi khác, Vân Kỳ được ai đó đưa về nhà. Khi cô tỉnh lại thấy xung quanh rất lạ lẫm, đầu cô vẫn còn đau nhức ê ẩm. Cô bước xuống đi xung quanh xem thử rốt cuộc đây là đầu.
Mở cánh cửa gỗ ra, bên ngoài là cảnh tượng thật đẹp, cây cối xanh tươi dưới ánh nắng mặt trời. Hoa nở rộ khắp nơi đủ màu sắc, gần đó có một cây cổ thụ, bên dưới là một cây xích đu sơ sài. Trong lúc cô đang mê mần cảnh đẹp trước mắt, một giọng nói trong trẻo vang lên.
- Ngươi tỉnh rồi à??
Vân Kỳ theo phản xạ tự nhiên quay sang nhìn đối phương, bề ngoài khoảng chừng 8, 9 tuổi. Là một cặp song sinh bé trai rất khôi ngô tuấn tú, cả hai nhìn cô với đôi mắt long lanh. Trên tay một đứa cầm khay đựng chén thuốc, đứa còn lại cầm một dĩa bánh ngọt.
- Hai dua la?
Thấy cô nhầm lẫn với mình nên cả hai quay sang nhìn nhau cười, Vân Kỳ bối rối không hiểu chuyện gì. Một đứa bên trái mặc bộ đồ lam màu xanh dương lên tiếng.
- Ta là Thiên Khải, anh của Thiên Quế!
Đứa còn lại bên phải mặc đồ lam màu trắng. Vân Kỳ cảm thấy bản thần như đang bị châm chọc nền hơi nhíu mày,
Thiên Quế cười tươi lên tiếng giải thích.
- Bọn ta là Thủy Thần, tuổi tác cũng không lớn lắm. Ngươi là người thường, nên gọi bọn ta một tiếng là lão....
Chưa nói hết câu, Thiên Quế bị Thiên Khải thúc tay ra hiệu dừng lại. Thiên Quế nín nhịn cười rồi im lặng, Thiên Khải chậm rãi nói.
- Ngươi vừa tỉnh dậy vẫn chưa khỏẻ hẳn, vào trong uống thuốc nghỉ ngơi đi!
Nói xong, cả hai đi vào trong phòng, Vân Kỳ thấy vậy cũng đi theo sau.
Nhìn chén thuốc trên bàn, Vân Kỳ cảnh giác quay sang nhìn hai đứa, Thiên Quế tò mò hỏi.
- Mà này, sao ngươi lại nhảy xuống hồ tự vẫn vậy??? Có chuyện gì uất ức chăng?
Vân Kỳ nghe xong sắc mặt trở nên u sầu hơn, cô buồn bã nói.
- Người thân của ta.... họ đã mất hết rồi, ta không còn gì để tiếp tục sống nữa.....
Thiên Khải ở một bên thấy vậy cũng không hỏi gì thêm, chỉ nhẹ giọng an ủi.
- Thôi, cái gì cũng có số kiếp, ngươi tự làm tồn hại bản thân như thế không sợ phụ lòng người đã khuất sao?
Lời nói này như nhắc nhở cô phải tiếp tục sống tốt để không phụ lòng người đã mất, Vân Kỳ nhìn Thiên Khải rồi ngập ngừng nói.
- Ta biết rồi!
Thiên Khải và Thiên Quế thấy cô đã suy nghĩ thông suốt nên rời khỏi đó, Vân Kỳ thở phào một hơi rồi cầm lấy chén thuốc trên bàn uống một ngụm. Mùi hương thảo dược dễ chịu, vị hơi đắng nhưng sau khi uống xong lại có vị ngọt đọng lại ở miệng.
Sau khi uống xong được một lúc, cô cảm thấy trong người thật dễ chịu. Chiếc bánh ngọt trên bàn thu hút sự chú ý của cô, khiến cho cô không nhịn được mà lấy một chiếc cẳn một miếng ăn thử.
- Ngon thật!
Cứ thế, Vân Kỳ đã ăn hết 3 chiếc bánh trên dĩa.
Ở bên ngoài, Thiên Khải và Thiên Quế nhìn thấy cô đã uống thuốc và ăn bánh xong thì mới yên tâm rời đi. Vừa đi,
Thiên Quế tò mò hỏi.
- Anh Thiên Khải! Tại sao lúc đó anh lại lựa chọn cứu nàng ta??
Thiên Khải vẫn giữ khuôn mặt bình thản, ánh mắt như đang tính toán điều gì đó. Thiên Quế nhìn thấy Thiên Khải không trả lời nên trong đầu lại trở nên bối rồi hơn.
"Kì lạ, sao anh Thiên Khải lại trông có vẻ như hứng thú với nàng ta? Hay anh ta đang có mưu đồ gì??"
Càng nghĩ, Thiên Quế lại càng không hiểu, theo trí nhớ của hắn. Thiên Khải là người vốn không thích đụng chạm hay tiếp xúc gì với loài người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.