Chương 81: Trở về thành phố
Cat_2k1
06/12/2024
Sáng sớm hôm sau, khi bình minh dần hiện lên bầu trời, bầu không khí bắt đầu se lạnh lại mang theo hơi ấm của thiên nhiên. Sương mù đang dần tan, làn gió bay thoảng qua khiến cho tán lá cây khẽ lay động. ( 8 )
Lâm Vĩ Thành và Vân Kỳ đã quay trở lại làng, cảnh tượng trước mắt khiến cho cả hai không tin được mà sốc tại chỗ. Ngôi làng đã bị quét sạch không để lại chút dấu vết nào, cứ như có cơn lũ lớn nào đó đã xuất hiện vậy. Vân Kỳ không nhịn được mà gục xuống đất, khuôn mặt đầy vẻ hoảng hốt không thể tin được, đôi mắt vô hồn nhìn về phía làng. (10)
Còn Lâm Vĩ Thành cũng bất ngờ trước cảnh này, anh đứng không vững nữa nên ngồi bệt xuống đất. Vẻ mặt u sầu nhìn về nơi mà mình được sinh ra và lớn lên. (1
"Cuối cùng mọi chuyện lại trở thành như thế này hay sao???" (8
Bóng lưng cô đơn của cả hai ngồi dưới bãi cỏ, nơi này từng là quê hương cũng là nơi lớn lên. Vậy mà giờ đây lại trở thành tình cảnh thảm hại này. (5
Trở về thành phố, Vĩ Thành lái xe đưa cô về nhà ba mẹ nuôi. Trước khi Vân Kỳ xuống xe, anh đưa quả táo ra mà nói. (4)
- Cô hãy cầm lấy thứ này! ( 2
Vân Kỳ nhìn thấy là quả táo màu đỏ kia liền sực nhớ đến Thiên Khải, trong lòng cô hồi hộp không hiểu tại sao Vĩ Thành lại có được nó. (1)
Nhìn thấy vẻ mặt cô đầy hoài nghi, anh đặt quả táo vào trong tay cô. Giọng nói nhẹ nhàng.
- Đây là quả táo mà Mộng Kỳ đã đưa cho tôi, cô ấy nói tôi phải đưa nó cho cô.
Chỉ cần cô ăn quả táo này thì mọi chuyện đã xảy ra trong kí ức đều sẽ bị xoá sạch... (1)
Nghe lời này, Vân Kỳ cũng nhận lấy quả táo rồi bước xuống xe. Dù sao mọi chuyện giờ cũng đã qua, chị Mộng Kỳ đã giúp cô bỏ trốn khỏi nơi oái oăm kia, còn đưa cho cô quả táo được Thiên Khải điều chế để đi xoá kí ức cũ. Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ đến dì Mai, dì đã bị thứ dơ bẩn kia bắt đi mà cô lại không thể giúp gì được. (1)
Bước vào nhà, ba mẹ nuôi nhìn thấy cô đã trở về thì vui mừng đi ra, mẹ nuôi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy xanh xao kia thì không khỏi xót xa.
- Vân Kỳ! Con không sao chứ???
Vân Kỳ không kìm lòng được mà ôm lấy mẹ nuôi oà khóc, ba nuôi cũng bước đến lo lắng quan tâm nói.
- Ba và mẹ đều đã biết chuyện ở thôn Đào Nha rồi, đêm qua đập bị vỡ nên nước tràn vào làng quét sạch mọi thứ. Người ở đó đều bị mất tích chưa tìm thấy, ba mẹ sốt ruột lo con sẽ xảy ra chuyện gì...
Mẹ nuôi an ủi vỗ về cô.
- Thôi, không sao là tốt rồi! An toàn trở về là được rồi!
Người thân duy nhất của Vân Kỳ cũng không còn, giờ cô chỉ còn ba mẹ nuôi luôn hết mực yêu thương mình. Vân Kỳ thầm cầu mong hai người họ sẽ mãi bình an và khoẻ mạnh để tiếp tục sống một cuộc sống thật hạnh phúc.
Đêm đến, Vân Kỳ đang say giấc nồng trên chiếc giường êm ái quen thuộc. Cô ôm con gấu bông capybara trong tay ngủ rất ngon giấc. Cửa sổ kính lúc này đột nhiên bị mở toang ra, cơn gió lùa qua cửa sổ vào phòng khiến cho rèm cửa bay qua bay lại. Ánh trăng sáng bên ngoài chiếu vào căn phòng, hình ảnh bên trong mờ mờ ảo ảo hơi tối nên không thể nhìn thấy rõ.
Cửa sổ đập mạnh một cái khiến cho Vân Kỳ giật mình tỉnh giấc, cô ngồi bật dậy nhìn thấy cửa sổ bị mở toang nên bối rối.
- Kì lạ, chẳng phải mình đã khoá cửa trước khi đi ngủ rồi sao??
Cô sợ ba mẹ nuôi ở dưới tầng bị đánh thức bởi tiếng cửa sổ, nên bước xuống giường để đi đóng cửa. Sau khi đóng cửa xong xuôi cô trở lại giường để tiếp tục ngủ, khi đi ngang chiếc gương ở tủ đồ cô giật mình vì tưởng bả thân đã nhìn nhầm. Vừa rồi cô nhìn thoáng qua thấy trong gương dường như có bóng đen của ai đó không phải mình, nhìn thấy bây giờ đã là nửa đêm khiến cho cô hoảng sợ tim đập thình thịch hồi hộp.
Lâm Vĩ Thành và Vân Kỳ đã quay trở lại làng, cảnh tượng trước mắt khiến cho cả hai không tin được mà sốc tại chỗ. Ngôi làng đã bị quét sạch không để lại chút dấu vết nào, cứ như có cơn lũ lớn nào đó đã xuất hiện vậy. Vân Kỳ không nhịn được mà gục xuống đất, khuôn mặt đầy vẻ hoảng hốt không thể tin được, đôi mắt vô hồn nhìn về phía làng. (10)
Còn Lâm Vĩ Thành cũng bất ngờ trước cảnh này, anh đứng không vững nữa nên ngồi bệt xuống đất. Vẻ mặt u sầu nhìn về nơi mà mình được sinh ra và lớn lên. (1
"Cuối cùng mọi chuyện lại trở thành như thế này hay sao???" (8
Bóng lưng cô đơn của cả hai ngồi dưới bãi cỏ, nơi này từng là quê hương cũng là nơi lớn lên. Vậy mà giờ đây lại trở thành tình cảnh thảm hại này. (5
Trở về thành phố, Vĩ Thành lái xe đưa cô về nhà ba mẹ nuôi. Trước khi Vân Kỳ xuống xe, anh đưa quả táo ra mà nói. (4)
- Cô hãy cầm lấy thứ này! ( 2
Vân Kỳ nhìn thấy là quả táo màu đỏ kia liền sực nhớ đến Thiên Khải, trong lòng cô hồi hộp không hiểu tại sao Vĩ Thành lại có được nó. (1)
Nhìn thấy vẻ mặt cô đầy hoài nghi, anh đặt quả táo vào trong tay cô. Giọng nói nhẹ nhàng.
- Đây là quả táo mà Mộng Kỳ đã đưa cho tôi, cô ấy nói tôi phải đưa nó cho cô.
Chỉ cần cô ăn quả táo này thì mọi chuyện đã xảy ra trong kí ức đều sẽ bị xoá sạch... (1)
Nghe lời này, Vân Kỳ cũng nhận lấy quả táo rồi bước xuống xe. Dù sao mọi chuyện giờ cũng đã qua, chị Mộng Kỳ đã giúp cô bỏ trốn khỏi nơi oái oăm kia, còn đưa cho cô quả táo được Thiên Khải điều chế để đi xoá kí ức cũ. Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ đến dì Mai, dì đã bị thứ dơ bẩn kia bắt đi mà cô lại không thể giúp gì được. (1)
Bước vào nhà, ba mẹ nuôi nhìn thấy cô đã trở về thì vui mừng đi ra, mẹ nuôi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy xanh xao kia thì không khỏi xót xa.
- Vân Kỳ! Con không sao chứ???
Vân Kỳ không kìm lòng được mà ôm lấy mẹ nuôi oà khóc, ba nuôi cũng bước đến lo lắng quan tâm nói.
- Ba và mẹ đều đã biết chuyện ở thôn Đào Nha rồi, đêm qua đập bị vỡ nên nước tràn vào làng quét sạch mọi thứ. Người ở đó đều bị mất tích chưa tìm thấy, ba mẹ sốt ruột lo con sẽ xảy ra chuyện gì...
Mẹ nuôi an ủi vỗ về cô.
- Thôi, không sao là tốt rồi! An toàn trở về là được rồi!
Người thân duy nhất của Vân Kỳ cũng không còn, giờ cô chỉ còn ba mẹ nuôi luôn hết mực yêu thương mình. Vân Kỳ thầm cầu mong hai người họ sẽ mãi bình an và khoẻ mạnh để tiếp tục sống một cuộc sống thật hạnh phúc.
Đêm đến, Vân Kỳ đang say giấc nồng trên chiếc giường êm ái quen thuộc. Cô ôm con gấu bông capybara trong tay ngủ rất ngon giấc. Cửa sổ kính lúc này đột nhiên bị mở toang ra, cơn gió lùa qua cửa sổ vào phòng khiến cho rèm cửa bay qua bay lại. Ánh trăng sáng bên ngoài chiếu vào căn phòng, hình ảnh bên trong mờ mờ ảo ảo hơi tối nên không thể nhìn thấy rõ.
Cửa sổ đập mạnh một cái khiến cho Vân Kỳ giật mình tỉnh giấc, cô ngồi bật dậy nhìn thấy cửa sổ bị mở toang nên bối rối.
- Kì lạ, chẳng phải mình đã khoá cửa trước khi đi ngủ rồi sao??
Cô sợ ba mẹ nuôi ở dưới tầng bị đánh thức bởi tiếng cửa sổ, nên bước xuống giường để đi đóng cửa. Sau khi đóng cửa xong xuôi cô trở lại giường để tiếp tục ngủ, khi đi ngang chiếc gương ở tủ đồ cô giật mình vì tưởng bả thân đã nhìn nhầm. Vừa rồi cô nhìn thoáng qua thấy trong gương dường như có bóng đen của ai đó không phải mình, nhìn thấy bây giờ đã là nửa đêm khiến cho cô hoảng sợ tim đập thình thịch hồi hộp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.