Chương 97
Đại Mạc Tuyết Lan
04/07/2016
Âm nhạc nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai, hai người vẫn ngồi nguyên vị trí im lặng nhìn nhau như cũ.
"Lôi Lôi. . . . . ." Chẳng lẻ một cơ hội cũng không có sao? Anh hiểu ý của cô, khi tình cảm đến, phải quý trọng, nếu như không biết quý trọng, hối hận cũng không kịp.
Thấy anh muốn nói lại thôi, Đồng Lôi lẳng lặng chờ, trong đôi mắt to mang theo bối rối.
"Nếu như không còn chuyện gì muốn nói, em đi trước, để Đa Đa một mình ở khách sạn em không yên lòng!" Yên lặng hồi lâu, Đồng Lôi đứng dậy muốn rời đi.
Lại bị một bàn tay kéo lại.
"Về mặt tình cảm, Tử Hiên đã chịu nhiều thương tổn, những điều này em nên biết!" Không đợi cô trả lời đã nói tiếp: "Những năm kia nó căn bản không tin tưởng vào tình yêu, em đối với nó mà nói chỉ là một việc ngoài ý muốn, nó vốn cho là có lẽ cả đời này nó cũng sẽ không kết hôn, có lẽ sẽ thờ ơ sống hết một đời, nhưng nó gặp được em...em hiền lành, em kiên cường, làm thay đổi nó từng chút một, vì muốn thúc đẩy mối quan hệ của các em, khi đó mẹ anh ngày ngày đều nhắc nhở anh phải giúp các em!" Sau khi nói đến đây, Lục Minh Hạo cười khẽ.
"Các em rõ ràng là yêu nhau, tuy nhiên lại luôn có trở ngại, bởi vì giữa các em thiếu hụt sự tin tưởng, Tử Hiên bị tình yêu tổn thương nên lúc nào cũng cẩn thận, mà em lại biết nó từng yêu một người, hoặc là cho rằng nó không thương em nên cũng luôn cẩn thận, mà tất cả ngọn nguồn, đều liên quan đến một người —— Tô Mạt, vì muốn phá hỏng mối quan hệ của các em, cô ta đã thuê người tạo ra mối quan hệ mập mờ giữa chúng ta, chụp được rất nhiều hình ảnh đưa đến tay Tử Hiên, mới dẫn đến việc hiểu lầm giữa các em càng tăng lên. . . . . ."
Đồng Lôi cười khổ, hiện tại biết những chuyện này còn có ý nghĩa gì, ánh mắt rơi vào trên chiếc nhẫn bên tay trái, đã còn không kịp nữa.
Tại khách sạn.
Đồng Lôi đứng trước cửa sổ sát đất, những lời Lục Minh Hạo nói ở quán cà phê đó, trong lòng của cô mà nói, tình cảm giữa cô và Tử Hiên quá mỏng manh, thua bởi hai chữ tin tưởng, bầu trời tối đầy ánh sao chiếu sáng, nhưng lúc này lòng của cô lại vô cùng mờ mịt.
"Mẹ. . . . . ." Đa Đa dụi mắt bò dậy từ trên giường.
Đồng Lôi xoay người, gương mặt ảm đạm biến mất không thấy gì nữa, ngược lại là gương mặt ôn hòa.
"Sao lại dậy?" Ôm thân thể mềm mại của Đa Đa đặt lại lên giường đắp kín chăn.
"Sao mẹ lại không ngủ?" Đa Đa quệt miệng, ngửa đầu tìm kiếm đáp án.
Đồng Lôi nhẹ nhàng cười một tiếng, sau khi hôn lên trán của cậu bé, cũng bò lên giường, ôm nó vào trong ngực: "Bây giờ mẹ sẽ ngủ cùng với Đa Đa!" Không lâu sau liền nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của đứa bé.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, Đồng Lôi đột nhiên đau lòng, cha mẹ của Đa Đa gặp tai nạn xe cộ, chết ngay tại chỗ, nhưng khi đó Đa Đa mới hai tháng được mẹ mình dùng thân thể bảo vệ phía dưới nên không bị một tổn thương nào, tình thương của người mẹ thật lớn lao làm cô cảm động rơi nước mắt, chỉ là từ đó trở đi, Đa Đa liền thiếu cảm giác an toàn, mỗi đêm phải có người ngủ cùng mới có thể ngủ.
Tắt đèn, có lẽ là quá mệt mỏi, Đồng Lôi dần dần ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa, một bóng dáng lẳng lặng nhìn cánh cửa kia, ánh mắt thâm thúy mang theo ưu buồn, rõ ràng chỉ cách một cánh cửa lại giống như ngàn núi vạn sông, rất lâu sau đó, mới rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, An An gọi điện thoại nói, hi vọng có thể gặp mặt, mấy ngày nay chuyện của công ty tương đối nhiều, hoặc là nói cô cố ý cho Lục Tử Hiên cơ hội, hơn nữa hôm nay vợ chồng Đồng thị sẽ trở về, hi vọng cô dắt theo Đa Đa chuyển về nhà ở, không cần phải ở khách sạn.
Ăn xong điểm tâm, Đồng Lôi liền dẫn Đa Đa đến sân bay, năm năm rồi, đã năm năm không thấy ba mẹ, trong lòng Đồng Lôi liền hồi hộp, cũng tự trách, không biết bây giờ ba mẹ thế nào, lúc đầu khi mình mất tích chắc ảnh hưởng đến bọn họ rất nhiều, hơn nữa tim của mẹ không tốt lắm, không biết bọn họ có tha thứ cho mình hay không?
"Lôi Lôi ——" Một tiếng gọi thân thiết vang lên, Đồng Lôi cảm thấy có lỗi với mẹ thật nhiều, hai người gặp nhau, cùng ôm nhau thật chặt.
"Mẹ. . . . . . Thật xin lỗi!"
"Lôi Lôi, con gái ngoan của mẹ, rốt cuộc cũng trở về!" Mẹ Đồng lập tức rơi nước mắt, nghe Tử Hiên nói cô đã trở về, bà rất kích động, nếu không phải còn có một hội nghị, bọn họ đã sớm trở lại.
Hai mắt Đồng Lôi đẫm nước lau nước mắt cho mẹ Đồng, đi về phía sau lưng mẹ: "Ba, thật xin lỗi!" Ba đã già rồi, nếp nhăn trên trán đã nhiều hơn, tóc trên đầu cũng bạc đi rất nhiều, những năm này cô đã làm cho bọn họ lo lắng rồi.
"Ông ngoại, bà ngoại!" Cậu nhóc quen thuộc ôm lấy mẹ Đồng, cọ cọ thân thể, buổi sáng vừa nghe sẽ đi gặp ông bà ngoại, cậu nhóc vui vẻ cả nửa ngày.
"Đây là?" Mẹ Đồng sợ hết hồn, khi thấy nụ cười trên mặt đứa bé thì không nhịn được liền khom lưng bế lên.
"Mẹ, nó là con của con!" Đồng Lôi mỉm cười mở miệng, ở trong lòng của cô nó đã sớm là ruột thịt của mình rồi.
Mặc dù nghi ngờ, mẹ Đồng vẫn vui vẻ không thôi, đưa tay sờ sờ gương mặt mềm mại của đứa bé, Đồng Tường nhìn thấy tình cảnh trước mặt, khóe miệng cũng nổi lên một nụ cười, xoay người kéo tay Đồng Lôi đi tới cửa, nghi ngờ mở miệng: "Đứa bé này…?"
"Ba, nó là cô nhi, nhưng con đã sớm xem nó như ruột thịt rồi." Thấy mẹ thích Đa Đa, Đồng Lôi cũng rất vui vẻ.
Nhận lấy Đa Đa từ trong tay mẹ Đồng: "Ba mẹ, chúng ta đi thôi, An An đã. . . . . ." Lời còn chưa nói xong, Đồng Lôi liền nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đi ra từ lối ra.
"Lôi Lôi ——" Lý Cẩm vừa nhìn thấy Đồng Lôi, trên mặt không che giấu được kích động, trực tiếp chạy tới, lúc này Đồng Lôi không biết nên phản ứng thế nào.
Lý Cẩm vội vàng quan sát Đồng Lôi, trừ một đầu tóc thẳng làm thành tóc quăn, những thứ khác hình như không thay đổi.
"Lôi Lôi, con rốt cuộc. . . . . ." Lý Cẩm kích động không biết nên nói gì, đã nhiều năm như vậy, còn có thể được gặp lại cô, vừa nghĩ tới năm đó cô chịu khổ vì Tử Hiên, lòng của bà lại đau.
Lục Chấn Đông vẫn là bộ dáng hồi trước, chỉ là toàn thân đã không còn khí phách như lúc đầu, thay vào đó là một thân hòa nhã.
"Lôi Lôi, đã lâu không gặp, chúng ta đều rất nhớ con!"
Bây giờ bọn họ tính ra cũng đâu còn quan hệ gì nữa, dù sao cô và người kia đã không còn quan hệ.
"Mẹ, bọn họ là ai?" Đa Đa ôm cổ của Đồng Lôi, mở to mắt nhìn hai người trước mặt, cảm giác bọn họ có quan hệ gì đó với mẹ.
Lý Cẩm Và Lục Chấn Đông lúc này mới phát hiện ra đứa bé trong ngực cô, lúc đầu khi biết được tin tức Đồng Lôi sinh non, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của đứa bé này chỉ khoảng ba tuổi, chẳng lẽ là con của cô.
"Đứa bé này là . . . . ."
"Ba nói, con là bảo bối của mẹ!" Giọng nói giòn giã như sấm sét giữa trời quang, Lý Cẩm hơi đứng không vững, chẳng lẽ Đồng Lôi đã kết hôn rồi sao? Cặp mắt chưa từ bỏ ý định nhìn qua tay trái của cô, chiếc nhẫn kim cương kia làm mắt bà đau nhói.
"Lôi Lôi. . . . . ." Chẳng lẻ một cơ hội cũng không có sao? Anh hiểu ý của cô, khi tình cảm đến, phải quý trọng, nếu như không biết quý trọng, hối hận cũng không kịp.
Thấy anh muốn nói lại thôi, Đồng Lôi lẳng lặng chờ, trong đôi mắt to mang theo bối rối.
"Nếu như không còn chuyện gì muốn nói, em đi trước, để Đa Đa một mình ở khách sạn em không yên lòng!" Yên lặng hồi lâu, Đồng Lôi đứng dậy muốn rời đi.
Lại bị một bàn tay kéo lại.
"Về mặt tình cảm, Tử Hiên đã chịu nhiều thương tổn, những điều này em nên biết!" Không đợi cô trả lời đã nói tiếp: "Những năm kia nó căn bản không tin tưởng vào tình yêu, em đối với nó mà nói chỉ là một việc ngoài ý muốn, nó vốn cho là có lẽ cả đời này nó cũng sẽ không kết hôn, có lẽ sẽ thờ ơ sống hết một đời, nhưng nó gặp được em...em hiền lành, em kiên cường, làm thay đổi nó từng chút một, vì muốn thúc đẩy mối quan hệ của các em, khi đó mẹ anh ngày ngày đều nhắc nhở anh phải giúp các em!" Sau khi nói đến đây, Lục Minh Hạo cười khẽ.
"Các em rõ ràng là yêu nhau, tuy nhiên lại luôn có trở ngại, bởi vì giữa các em thiếu hụt sự tin tưởng, Tử Hiên bị tình yêu tổn thương nên lúc nào cũng cẩn thận, mà em lại biết nó từng yêu một người, hoặc là cho rằng nó không thương em nên cũng luôn cẩn thận, mà tất cả ngọn nguồn, đều liên quan đến một người —— Tô Mạt, vì muốn phá hỏng mối quan hệ của các em, cô ta đã thuê người tạo ra mối quan hệ mập mờ giữa chúng ta, chụp được rất nhiều hình ảnh đưa đến tay Tử Hiên, mới dẫn đến việc hiểu lầm giữa các em càng tăng lên. . . . . ."
Đồng Lôi cười khổ, hiện tại biết những chuyện này còn có ý nghĩa gì, ánh mắt rơi vào trên chiếc nhẫn bên tay trái, đã còn không kịp nữa.
Tại khách sạn.
Đồng Lôi đứng trước cửa sổ sát đất, những lời Lục Minh Hạo nói ở quán cà phê đó, trong lòng của cô mà nói, tình cảm giữa cô và Tử Hiên quá mỏng manh, thua bởi hai chữ tin tưởng, bầu trời tối đầy ánh sao chiếu sáng, nhưng lúc này lòng của cô lại vô cùng mờ mịt.
"Mẹ. . . . . ." Đa Đa dụi mắt bò dậy từ trên giường.
Đồng Lôi xoay người, gương mặt ảm đạm biến mất không thấy gì nữa, ngược lại là gương mặt ôn hòa.
"Sao lại dậy?" Ôm thân thể mềm mại của Đa Đa đặt lại lên giường đắp kín chăn.
"Sao mẹ lại không ngủ?" Đa Đa quệt miệng, ngửa đầu tìm kiếm đáp án.
Đồng Lôi nhẹ nhàng cười một tiếng, sau khi hôn lên trán của cậu bé, cũng bò lên giường, ôm nó vào trong ngực: "Bây giờ mẹ sẽ ngủ cùng với Đa Đa!" Không lâu sau liền nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của đứa bé.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, Đồng Lôi đột nhiên đau lòng, cha mẹ của Đa Đa gặp tai nạn xe cộ, chết ngay tại chỗ, nhưng khi đó Đa Đa mới hai tháng được mẹ mình dùng thân thể bảo vệ phía dưới nên không bị một tổn thương nào, tình thương của người mẹ thật lớn lao làm cô cảm động rơi nước mắt, chỉ là từ đó trở đi, Đa Đa liền thiếu cảm giác an toàn, mỗi đêm phải có người ngủ cùng mới có thể ngủ.
Tắt đèn, có lẽ là quá mệt mỏi, Đồng Lôi dần dần ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa, một bóng dáng lẳng lặng nhìn cánh cửa kia, ánh mắt thâm thúy mang theo ưu buồn, rõ ràng chỉ cách một cánh cửa lại giống như ngàn núi vạn sông, rất lâu sau đó, mới rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, An An gọi điện thoại nói, hi vọng có thể gặp mặt, mấy ngày nay chuyện của công ty tương đối nhiều, hoặc là nói cô cố ý cho Lục Tử Hiên cơ hội, hơn nữa hôm nay vợ chồng Đồng thị sẽ trở về, hi vọng cô dắt theo Đa Đa chuyển về nhà ở, không cần phải ở khách sạn.
Ăn xong điểm tâm, Đồng Lôi liền dẫn Đa Đa đến sân bay, năm năm rồi, đã năm năm không thấy ba mẹ, trong lòng Đồng Lôi liền hồi hộp, cũng tự trách, không biết bây giờ ba mẹ thế nào, lúc đầu khi mình mất tích chắc ảnh hưởng đến bọn họ rất nhiều, hơn nữa tim của mẹ không tốt lắm, không biết bọn họ có tha thứ cho mình hay không?
"Lôi Lôi ——" Một tiếng gọi thân thiết vang lên, Đồng Lôi cảm thấy có lỗi với mẹ thật nhiều, hai người gặp nhau, cùng ôm nhau thật chặt.
"Mẹ. . . . . . Thật xin lỗi!"
"Lôi Lôi, con gái ngoan của mẹ, rốt cuộc cũng trở về!" Mẹ Đồng lập tức rơi nước mắt, nghe Tử Hiên nói cô đã trở về, bà rất kích động, nếu không phải còn có một hội nghị, bọn họ đã sớm trở lại.
Hai mắt Đồng Lôi đẫm nước lau nước mắt cho mẹ Đồng, đi về phía sau lưng mẹ: "Ba, thật xin lỗi!" Ba đã già rồi, nếp nhăn trên trán đã nhiều hơn, tóc trên đầu cũng bạc đi rất nhiều, những năm này cô đã làm cho bọn họ lo lắng rồi.
"Ông ngoại, bà ngoại!" Cậu nhóc quen thuộc ôm lấy mẹ Đồng, cọ cọ thân thể, buổi sáng vừa nghe sẽ đi gặp ông bà ngoại, cậu nhóc vui vẻ cả nửa ngày.
"Đây là?" Mẹ Đồng sợ hết hồn, khi thấy nụ cười trên mặt đứa bé thì không nhịn được liền khom lưng bế lên.
"Mẹ, nó là con của con!" Đồng Lôi mỉm cười mở miệng, ở trong lòng của cô nó đã sớm là ruột thịt của mình rồi.
Mặc dù nghi ngờ, mẹ Đồng vẫn vui vẻ không thôi, đưa tay sờ sờ gương mặt mềm mại của đứa bé, Đồng Tường nhìn thấy tình cảnh trước mặt, khóe miệng cũng nổi lên một nụ cười, xoay người kéo tay Đồng Lôi đi tới cửa, nghi ngờ mở miệng: "Đứa bé này…?"
"Ba, nó là cô nhi, nhưng con đã sớm xem nó như ruột thịt rồi." Thấy mẹ thích Đa Đa, Đồng Lôi cũng rất vui vẻ.
Nhận lấy Đa Đa từ trong tay mẹ Đồng: "Ba mẹ, chúng ta đi thôi, An An đã. . . . . ." Lời còn chưa nói xong, Đồng Lôi liền nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đi ra từ lối ra.
"Lôi Lôi ——" Lý Cẩm vừa nhìn thấy Đồng Lôi, trên mặt không che giấu được kích động, trực tiếp chạy tới, lúc này Đồng Lôi không biết nên phản ứng thế nào.
Lý Cẩm vội vàng quan sát Đồng Lôi, trừ một đầu tóc thẳng làm thành tóc quăn, những thứ khác hình như không thay đổi.
"Lôi Lôi, con rốt cuộc. . . . . ." Lý Cẩm kích động không biết nên nói gì, đã nhiều năm như vậy, còn có thể được gặp lại cô, vừa nghĩ tới năm đó cô chịu khổ vì Tử Hiên, lòng của bà lại đau.
Lục Chấn Đông vẫn là bộ dáng hồi trước, chỉ là toàn thân đã không còn khí phách như lúc đầu, thay vào đó là một thân hòa nhã.
"Lôi Lôi, đã lâu không gặp, chúng ta đều rất nhớ con!"
Bây giờ bọn họ tính ra cũng đâu còn quan hệ gì nữa, dù sao cô và người kia đã không còn quan hệ.
"Mẹ, bọn họ là ai?" Đa Đa ôm cổ của Đồng Lôi, mở to mắt nhìn hai người trước mặt, cảm giác bọn họ có quan hệ gì đó với mẹ.
Lý Cẩm Và Lục Chấn Đông lúc này mới phát hiện ra đứa bé trong ngực cô, lúc đầu khi biết được tin tức Đồng Lôi sinh non, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của đứa bé này chỉ khoảng ba tuổi, chẳng lẽ là con của cô.
"Đứa bé này là . . . . ."
"Ba nói, con là bảo bối của mẹ!" Giọng nói giòn giã như sấm sét giữa trời quang, Lý Cẩm hơi đứng không vững, chẳng lẽ Đồng Lôi đã kết hôn rồi sao? Cặp mắt chưa từ bỏ ý định nhìn qua tay trái của cô, chiếc nhẫn kim cương kia làm mắt bà đau nhói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.