Chương 84: Hơi thở quen thuộc.
Đại Mạc Tuyết Lan
22/06/2016
"Các hành khách xin chú ý, chuyến bay từ Chicago, Mỹ đã tới sân bay quốc tế
thành phố A, cảm ơn các vị đã đi chuyến bay này. . . . . ." Âm thanh
ngọt ngào chuyên nghiệp của nhân viên quanh quẩn thật lâu trong sảnh lớn của sân bay.
Trong đám người, một bóng dáng cao gầy xinh đẹp xuất hiện tại lối đi của sân bay, sao mà chói mắt, hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Một áo khoác ngoài màu gạo trắng dài đến đầu gối, ưu nhã mà hào phóng, đôi chân thon dài mang đôi giày cao gót màu đen, có vẻ chân càng thêm thon dài, mái tóc dài màu đen xõa xuống y hệt tảo biển, chuyển động theo từng bước chân, khiến gương mặt tinh sảo như ẩn như hiện, cô gái xinh đẹp như vậy ai mà không hâm mộ!
"Bảo bối. . . . . ."
Một âm thanh dễ nghe truyền đến từ sau lưng cô gái, mọi người rất muốn biết rốt cuộc ai sẽ có được cô gái xinh đẹp như thế, trước mắt là một người đàn ông vóc người hoàn mỹ, tướng mạo tuấn tú, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà tứ đi ra từ bên trong, thân mật ôm lấy cô gái.
Hai tổ hợp hoàn mỹ đi tới chỗ nào cũng sẽ tạo ra một hồi náo loạn.
Đi ra sảnh lớn, cô gái hít một hơi thật sâu, một nụ cười bi thương như có như không tản ra nơi đáy mắt, lúc bắt đầu cô căn bản không biết ‘ tình yêu vĩnh cửu ’ sẽ tổ chức ở thành phố A, nếu biết có thể cô sẽ bỏ qua cơ hội lần này, nhưng cuộc sống giống như muốn đùa giỡn đối với mình, ngay trước khi lên đường mình mới được biết, khi đó muốn đổi ý đã không còn kịp nữa, rõ ràng đã qua năm năm rồi, lần nữa bước lên mảnh đất này vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ.
"Bảo bối. . . . . ." Lạc Trường Tuấn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của cô, gọi về suy nghĩ của cô.
Lúc này Đồng Lôi mới ý thức được mình đã thất thần, phát hiện một chiếc xe Rolls-Royce dừng ở trước mặt mình, phía sau còn đi theo mấy chiếc xe riêng nhỏ, ngay sau đó mấy người đàn ông mặc âu phục màu đen, đeo kính đen, tai đeo ống nghe đi tới mở cửa xe.
"An¬nie tiểu thư, thiếu gia, xin mời!"
Thế này thì quá mức rồi, Đồng Lôi chọt Lạc Trường Tuấn bên cạnh: "Có cần phô trương như vậy không?"
Người đàn ông giơ hai tay ra, bất đắc dĩ nhún nhún vai, những thứ này với anh thì không sao cả, nhưng là người nối nghiệp của tập đoàn Lạc thị nổi tiếng thế giới, những thứ này vẫn là nên có.
. . . . . .
"Không biết hôm nay là ngày gì, xuất hiện tại sân bay đều là tuấn nam mỹ nữ, vừa mới đi một đôi, lúc này lại tới thêm một!"
Lối đi sân bay, một người đàn ông mặc âu phục đi ra, một tay kéo hành lý, một tay cầm điện thoại, mắt kính lớn che đi hơn phân nửa gương mặt, nhưng vẫn nhìn ra được đó là một vị trai đẹp.
"Chuẩn bị xong tài liệu, tôi lập tức đến ngay!" Cúp điện thoại, Lục Tử Hiên lấy cặp kính đeo trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai.
Đột nhiên một loạt ánh đèn flash sáng lên, một nhóm người xông tới.
"Tổng giám đốc Lục, có thể tiết lộ một chút tin tức về hoạt động của chương trình ‘ tình yêu vĩnh cửu ’ lần này được không?"
"Tổng giám đốc Lục, xin ngài nói một chút!"
". . . . . ."
"Tổng giám đốc, xin lỗi tôi đã tới chậm!" Trợ lý xuyên qua đám người liền thấy người đàn ông bị một đám ký giả vây quanh, vội vàng nói bảo vệ đi qua.
"Thật xin lỗi, nhường đường một chút!"
"Thật xin lỗi!"
". . . . . ."
Sau lưng xôn xao cũng gây ra sự chú ý đối với hai người Đồng Lôi, đồng thời xoay đầu lại, lại chỉ thấy ánh đèn flash của máy chụp hình lóe lên không ngừng.
"Tử Hiên. . . . . ." Tinh thần Đồng Lôi hoảng hốt, bỗng nhiên có cảm giác vô cùng quen thuộc.
"Bảo bối, em xem chúng ta phô trương vẫn còn nhỏ, người ta phô trương…!" Lạc Trường Tuấn bĩu môi, bộ dáng kia giống như đứa bé không được ăn kẹo.
Nhưng Đồng Lôi lại thất thần, Lạc Trường Tuấn chờ thật lâu cũng không thấy trả lời, không biết rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì?
"Đi thôi!" Trong nháy mắt khi bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt Lạc Trường Tuấn lướt qua chút bi thương, hình như giữa bọn họ luôn cách nhau một bức tường, dù thế nào anh cũng không vào được trong lòng cô.
Lục Tử Hiên giống như cảm giác được cái gì, đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng lưng.
"Tổng giám đốc!"
Trả lời anh chỉ là sự yên lặng, trợ lý ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của anh, lại chỉ thấy dáng dấp của một chiếc Rolls-Royce đã biến mất không thấy.
"Tổng giám đốc!"
Lục Tử Hiên đứng thẳng thật lâu, vì không biết gì, mới vừa rồi anh cảm thấy một hơi thở quen thuộc, khi xoay người liền nhìn thấy một bóng dáng, tim của anh không khỏi đập nhanh.
"Tổng giám đốc, sao vậy?" Trợ lý hỏi, tổng giám đốc thật sự là quá khác thường, vừa rồi anh nhìn thấy cái gì sao?
"Đi thôi!" Lục Tử Hiên thu hồi tầm mắt, nhanh chóng chui vào bên trong xe, giễu cợt lắc lắc đầu, sao có thể nhìn thấy cô ấy ở chỗ này, thực sự muốn gặp cô ấy đến nổi sinh ra ảo giác sao?
Ngồi ở trong xe, năm năm rồi, nơi này giống như không thay đổi bao nhiêu, phong cảnh quen thuộc hình như gợi lên một chút ký ức đau đớn.
Bên trong xe rất yên tĩnh, hai người ngồi đối mặt, người đàn ông lẳng lặng nhìn cô gái, hôm nay cô rất kỳ lạ.
"Lôi Lôi, nơi này chính là nơi em đã rời đi sao?" Nghĩ thật lâu, Lạc Trường Tuấn chậm rãi mở miệng.
Đồng Lôi sửng sốt một chút, quay mặt sang, có chút kinh ngạc, anh trước giờ đều gọi mình là bảo bối, sao lại gọi tên mình, gật đầu một cái: "Đã nhiều năm như vậy, em sớm đã quên. . . . . ." Nói xong kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.
". . . . . ." Lạc Trường Tuấn mấp máy môi, cuối cùng không hề nói gì, nếu cô đã không muốn nói, anh cũng sẽ không ép cô, dù sao mặc kệ thế nào anh cũng sẽ ở bên cạnh cô.
Bên trong xe lại khôi phục sự yên tĩnh, tư thế vẫn như cũ, cô gái thì nhìn ngoài cửa sổ, còn người đàn ông thì nhìn cô gái.
Trong đám người, một bóng dáng cao gầy xinh đẹp xuất hiện tại lối đi của sân bay, sao mà chói mắt, hấp dẫn sự chú ý của không ít người.
Một áo khoác ngoài màu gạo trắng dài đến đầu gối, ưu nhã mà hào phóng, đôi chân thon dài mang đôi giày cao gót màu đen, có vẻ chân càng thêm thon dài, mái tóc dài màu đen xõa xuống y hệt tảo biển, chuyển động theo từng bước chân, khiến gương mặt tinh sảo như ẩn như hiện, cô gái xinh đẹp như vậy ai mà không hâm mộ!
"Bảo bối. . . . . ."
Một âm thanh dễ nghe truyền đến từ sau lưng cô gái, mọi người rất muốn biết rốt cuộc ai sẽ có được cô gái xinh đẹp như thế, trước mắt là một người đàn ông vóc người hoàn mỹ, tướng mạo tuấn tú, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà tứ đi ra từ bên trong, thân mật ôm lấy cô gái.
Hai tổ hợp hoàn mỹ đi tới chỗ nào cũng sẽ tạo ra một hồi náo loạn.
Đi ra sảnh lớn, cô gái hít một hơi thật sâu, một nụ cười bi thương như có như không tản ra nơi đáy mắt, lúc bắt đầu cô căn bản không biết ‘ tình yêu vĩnh cửu ’ sẽ tổ chức ở thành phố A, nếu biết có thể cô sẽ bỏ qua cơ hội lần này, nhưng cuộc sống giống như muốn đùa giỡn đối với mình, ngay trước khi lên đường mình mới được biết, khi đó muốn đổi ý đã không còn kịp nữa, rõ ràng đã qua năm năm rồi, lần nữa bước lên mảnh đất này vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ.
"Bảo bối. . . . . ." Lạc Trường Tuấn nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của cô, gọi về suy nghĩ của cô.
Lúc này Đồng Lôi mới ý thức được mình đã thất thần, phát hiện một chiếc xe Rolls-Royce dừng ở trước mặt mình, phía sau còn đi theo mấy chiếc xe riêng nhỏ, ngay sau đó mấy người đàn ông mặc âu phục màu đen, đeo kính đen, tai đeo ống nghe đi tới mở cửa xe.
"An¬nie tiểu thư, thiếu gia, xin mời!"
Thế này thì quá mức rồi, Đồng Lôi chọt Lạc Trường Tuấn bên cạnh: "Có cần phô trương như vậy không?"
Người đàn ông giơ hai tay ra, bất đắc dĩ nhún nhún vai, những thứ này với anh thì không sao cả, nhưng là người nối nghiệp của tập đoàn Lạc thị nổi tiếng thế giới, những thứ này vẫn là nên có.
. . . . . .
"Không biết hôm nay là ngày gì, xuất hiện tại sân bay đều là tuấn nam mỹ nữ, vừa mới đi một đôi, lúc này lại tới thêm một!"
Lối đi sân bay, một người đàn ông mặc âu phục đi ra, một tay kéo hành lý, một tay cầm điện thoại, mắt kính lớn che đi hơn phân nửa gương mặt, nhưng vẫn nhìn ra được đó là một vị trai đẹp.
"Chuẩn bị xong tài liệu, tôi lập tức đến ngay!" Cúp điện thoại, Lục Tử Hiên lấy cặp kính đeo trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai.
Đột nhiên một loạt ánh đèn flash sáng lên, một nhóm người xông tới.
"Tổng giám đốc Lục, có thể tiết lộ một chút tin tức về hoạt động của chương trình ‘ tình yêu vĩnh cửu ’ lần này được không?"
"Tổng giám đốc Lục, xin ngài nói một chút!"
". . . . . ."
"Tổng giám đốc, xin lỗi tôi đã tới chậm!" Trợ lý xuyên qua đám người liền thấy người đàn ông bị một đám ký giả vây quanh, vội vàng nói bảo vệ đi qua.
"Thật xin lỗi, nhường đường một chút!"
"Thật xin lỗi!"
". . . . . ."
Sau lưng xôn xao cũng gây ra sự chú ý đối với hai người Đồng Lôi, đồng thời xoay đầu lại, lại chỉ thấy ánh đèn flash của máy chụp hình lóe lên không ngừng.
"Tử Hiên. . . . . ." Tinh thần Đồng Lôi hoảng hốt, bỗng nhiên có cảm giác vô cùng quen thuộc.
"Bảo bối, em xem chúng ta phô trương vẫn còn nhỏ, người ta phô trương…!" Lạc Trường Tuấn bĩu môi, bộ dáng kia giống như đứa bé không được ăn kẹo.
Nhưng Đồng Lôi lại thất thần, Lạc Trường Tuấn chờ thật lâu cũng không thấy trả lời, không biết rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì?
"Đi thôi!" Trong nháy mắt khi bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt Lạc Trường Tuấn lướt qua chút bi thương, hình như giữa bọn họ luôn cách nhau một bức tường, dù thế nào anh cũng không vào được trong lòng cô.
Lục Tử Hiên giống như cảm giác được cái gì, đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng lưng.
"Tổng giám đốc!"
Trả lời anh chỉ là sự yên lặng, trợ lý ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của anh, lại chỉ thấy dáng dấp của một chiếc Rolls-Royce đã biến mất không thấy.
"Tổng giám đốc!"
Lục Tử Hiên đứng thẳng thật lâu, vì không biết gì, mới vừa rồi anh cảm thấy một hơi thở quen thuộc, khi xoay người liền nhìn thấy một bóng dáng, tim của anh không khỏi đập nhanh.
"Tổng giám đốc, sao vậy?" Trợ lý hỏi, tổng giám đốc thật sự là quá khác thường, vừa rồi anh nhìn thấy cái gì sao?
"Đi thôi!" Lục Tử Hiên thu hồi tầm mắt, nhanh chóng chui vào bên trong xe, giễu cợt lắc lắc đầu, sao có thể nhìn thấy cô ấy ở chỗ này, thực sự muốn gặp cô ấy đến nổi sinh ra ảo giác sao?
Ngồi ở trong xe, năm năm rồi, nơi này giống như không thay đổi bao nhiêu, phong cảnh quen thuộc hình như gợi lên một chút ký ức đau đớn.
Bên trong xe rất yên tĩnh, hai người ngồi đối mặt, người đàn ông lẳng lặng nhìn cô gái, hôm nay cô rất kỳ lạ.
"Lôi Lôi, nơi này chính là nơi em đã rời đi sao?" Nghĩ thật lâu, Lạc Trường Tuấn chậm rãi mở miệng.
Đồng Lôi sửng sốt một chút, quay mặt sang, có chút kinh ngạc, anh trước giờ đều gọi mình là bảo bối, sao lại gọi tên mình, gật đầu một cái: "Đã nhiều năm như vậy, em sớm đã quên. . . . . ." Nói xong kéo ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.
". . . . . ." Lạc Trường Tuấn mấp máy môi, cuối cùng không hề nói gì, nếu cô đã không muốn nói, anh cũng sẽ không ép cô, dù sao mặc kệ thế nào anh cũng sẽ ở bên cạnh cô.
Bên trong xe lại khôi phục sự yên tĩnh, tư thế vẫn như cũ, cô gái thì nhìn ngoài cửa sổ, còn người đàn ông thì nhìn cô gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.